TRÚC MÃ ĐẠI TÁC CHIẾN

Ngày hôm sau Lục Tinh Thần gọi điện cho cô, không nghe máy. Anh nghĩ cô còn chưa dậy, ai ngờ rằng khi anh đến dưới nhà cô vẫn chưa nối được máy. Anh cảm giác không ổn.

Chờ đến khi anh lên đến nhà, mở cửa phòng Trầm Nguyệt Lượng thì phát hiện cô nóng hầm hập.

Ông bố Trầm Nguyệt Lượng thì lơ ngơ, bà mẹ kế thì thờ ơ, cơn giận của Lục Tinh Thần lên đến cực điểm. Anh giơ chân đá văng ngã chiếc ghế bên cạnh, giọng kiên quyết: “Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ…đưa Nguyệt Lượng về đây nữa, mấy người tự lo đi!”

Dứt lời, anh ôm Trầm Nguyệt Lượng đến thẳng bệnh viện. Chờ đến khi bác sĩ truyền nước cho cô anh mới tạm thời yên tâm được chút ít.

Chỉ mới mấy tiếng đồ hồ không gặp mà cô thành như thế, yếu ớt nằm một chỗ. Anh dặn lòng sau này nhất định phải quản cô không rời mắt thì mới an tâm được.

Anh học theo vẻ bỡn cợt của cô thường ngày, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Em mau khỏe đi, anh chuẩn tấu cho em leo ‘long sàng’, dĩ nhiên là không có quần áo!”

“Không được đổi ý.” Âm thanh thều thào của Trầm Nguyệt Lượng vang lên.

Lục Tinh Thần nhìn cô, hoài nghi: “Tỉnh đúng lúc như vậy?”

Trầm Nguyệt Lượng cắn môi: “Chúng ta có thần giao cách cảm.”

Vừa mở miệng là biết trêu người, Lục Tinh Thần khẳng định cô không sao thật rồi. Anh sờ trán cô, không còn sốt cao như vừa rồi. Anh với tay lấy cháo múc cô ăn.

“Kể anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra nào? Chỉ mới một đêm mà sốt li bì như vậy.” Lục Tinh Thần hỏi.

Trầm Nguyệt Lượng dẩu môi: “Còn không phải tại anh muốn em về.” Lại sợ Lục Tinh Thần tự trách nên cô chỉ kể ngắn gọn.

Tối qua cô về đến nhà, gõ cửa mãi vẫn không ai mở cửa, nhưng cô chắc chắn nghe thấy tiếng mẹ kế cô ở bên trong. Cô liền gọi điện cho bố, lại không nhắc chuyện cô đang đứng trước cửa mà chỉ hỏi ông bao giờ về. Kết quả … ông về trễ hơn dự kiến cả ba tiếng đồng hồ.

“ … Cho nên em đứng ngoài cửa chờ hơn ba tiếng đồng hồ?” Lục Tinh Thần vừa xót cô, lại vừa tức.

“Được rồi được rồi, sau này em sẽ không bao giờ…vờ ngớ ngẩn nữa.” Trầm Nguyệt Lượng lập tức nhận sai, nũng nịu: “Anh đang mắng em đấy à? Mắng bệnh nhân như em? Lục Tinh Thần, em khó chịu quá.”

Lục Tinh Thần liếc mắt, hôn nhẹ lên trán cô, nhưng ngoài miệng vẫn đe: “Sau này còn giả ngu nữa xem anh trừng phạt em thế nào!”

Vành mắt Trầm Nguyệt Lượng đỏ ửng, đưa tay đòi ôm một cái.

Ra viện, Trầm Nguyệt Lượng đương nhiên bị đưa về nhà họ Lục. Ông bà Lục mắng Lục Tinh Thần một trận, rồi hỏi han Trầm Nguyệt Lượng. Ông bà thật sự lo lắng cho cô. Trầm Nguyệt Lượng không nhịn được rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy bà Lục làm nũng.

Hôm sau Lục Tinh Thần phải đi làm, đương nhiên không ai giữ anh. Ông bà Lục chỉ căn dặn anh đi cẩn thận, còn Trầm Nguyệt Lượng cũng chỉ nhắc anh không được theo người khác.

Lục Tinh Thần sờ mũi, nói sẽ đến đón cô, sau đó rời đi

Bình luận

Truyện đang đọc