TRÙM TRƯỜNG THÍCH TÔI


Từ phía sau có một bàn tay chạm lên vai cô.

"Ôi mẹ ơi!" Cô giật mình.

Lạc Kim Bối đứng bên cạnh Lương Thy San nhàn nhạt nhìn Niên Nhĩ Lạc, cô nàng mở miệng nói.

"Nghe lén gì đấy? Sắp vào học rồi mà còn nhiều chuyện hả?"
Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt nhìn gương mặt đã tiều tụy không ít của Lạc Kim Bối, nhíu mày.

Mới vài ngày đã nhợt nhạt như này, xem ra Lạc Kim Bối rất đau buồn.

Tất nhiên lúc Niên Nhĩ Lạc giật mình la lên đã thu hút sự chú ý của ba người kia, Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu nhìn cô, Kim Thái Hanh thì hơi kinh ngạc nhìn Lạc Kim Bối, còn Lương Thy San là bay vào lòng Phác Trí Mẫn luôn rồi.

Kim Thái Hanh cắn môi, cậu ta bước lại chỗ Lạc Kim Bối, nhưng còn chưa kịp nói gì cô nàng đã quay lưng đi xuống tầng dưới.

Trước mắt cặp đôi này có lẽ tan nát rồi.

Niên Nhĩ Lạc thầm thở dài, chạy lại hôn Mẫn Doãn Kì hai ba cái rồi chạy xuống, trước khi đi còn không quên lôi Lương Thy San theo.

[! ]
"Kim Bối, anh xin lỗi.

"
"Anh đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn nghe anh xin lỗi.

"

Đây là hai câu mà Niên Nhĩ Lạc mấy hôm nay nghe riết nhàm tai luôn, giải toán mà coi kịch trời ơi nó đã.

Cô yêu anh, nhưng anh không yêu cô, vì hiểu lầm nên cô buông tay, anh hối hận đuổi theo.

Hế hế không ngờ tình tiết trong tiểu thuyết mà Niên Nhĩ Lạc hay đọc giờ được coi bằng mắt thật luôn.

Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh Niên Nhĩ Lạc ăn quýt, thỉnh thoảng nhét vào miệng cô vài múi, cùng cô xem phim tình cảm ngược tâm.

"Em không thể nói không thích liền không thích được.

" Kim Thái Hanh đứng chắn trước mặt Lạc Kim Bối, gằn giọng với cô nàng.

Lạc Kim Bối vốn đã cao như vậy mà đứng cạnh Kim Thái Hanh cô nàng còn có một chút xíu, trời ơi nó đã quá!
"Tôi nói không thích chính là không thích, anh mau tránh ra cho tôi!" Lạc Kim Bối đưa tay đẩy cậu ta ra, sau đó bước đi.

"Nếu em không thích nữa vậy thì thích lại từ đầu cũng được mà?"
"Nói thật buồn cười? Anh nghĩ anh là ai? Anh nghĩ anh là ai mà nói với tôi cái giọng ông nội đó?"
"Em! "
Sau đó cả hai người bọn họ đi ra khỏi lớp, cãi nhau chí chóe.

Mẫn Doãn Kì đút cho Niên Nhĩ Lạc múi quýt cuối cùng thì dọn lại bàn, đem đi vứt rác rồi mới quay lại.

Niên Nhĩ Lạc còn xem cãi nhau chưa có đã, buồn bã quay lại nhìn đề toán.

Sau đó cô nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì đang nhàn nhã nghịch di động bên cạnh, thắc mắc hỏi.


"Anh không ôn tập hả? Rồi sao thi?"
Mẫn Doãn Kì liếc Niên Nhĩ Lạc một cái, tiếp tục nghịch di động.

"Ôn làm gì? Trước sau gì nó cũng thế mà.

"
"Ý anh là dưới trung bình ư?"
Mẫn Doãn Kì nhíu mày không vui nhìn Niên Nhĩ Lạc, hắn nghiến răng.

"Mắc cười quá gì mà dưới trung bình?!"
"Bộ anh không biết hả? Mấy bộ truyện em đọc nam mà trùm trường quậy phá cà lơ phất phơ như anh toàn đứng chót lớp.

"
"! "
Cuối cùng kì thi cũng đã tới, Niên Nhĩ Lạc thức trắng suốt mấy đêm để ôn bài, còn Mẫn Doãn Kì thì call video ngồi canh cô học.

"Học cho tốt vào.

" Hắn nói qua di động.

Niên Nhĩ Lạc thiếu điều muốn nhai luôn cuốn đề cương, cô đau khổ viết viết, hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Lại quay sang oán hận nhìn Mẫn Doãn Kì, thấy hắn đang đánh game trên máy tính, bộ dáng giống như cả thế giới này bây giờ có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến hắn và game của hắn.

Cuối cùng kì thi cũng đã tới, Niên Nhĩ Lạc thức trắng suốt mấy đêm để ôn bài, còn Mẫn Doãn Kì thì call video ngồi canh cô học.

"Học cho tốt vào.

" Hắn nói qua di động.

Niên Nhĩ Lạc thiếu điều muốn nhai luôn cuốn đề cương, cô đau khổ viết viết, hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài.




Bình luận

Truyện đang đọc