TRÙM TRƯỜNG THÍCH TÔI


Kì thi gần tới, áp lực của Niên Nhĩ Lạc ngày càng dày đặc, lại thêm lo lắng cho Mẫn Doãn Kì cho nên cô không tài nào yên ổn được.

Đã một tuần nay Niên Nhĩ Lạc không thể nào ngủ ngon, thậm chí là không thể ngủ được, vì thế cô bắt đầu lạm dụng thuốc an thần.

Tần suất sử dụng ngày một cao, mà Niên Nhĩ Lạc đang dần suy nhược.

Theo lời kể của Phác Trí Mẫn, cuộc liên hôn của hai nhà Mẫn gia và Trịnh gia được tạo ra bởi hai mục đích.

Một là mục đích thương mại, còn mục đích còn lại thì anh ta không rõ, nhưng Niên Nhĩ Lạc thì biết.

Chính là nhằm để chia cắt bọn họ.

Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến một ngày, nhà cô bỗng có một vị khách không mời mà tới.

Người đàn ông kia từ trên siêu xe bước xuống, đi theo ông ta còn có thêm một vệ sĩ đưa ông ta đến trước nhà họ Niên.

Mẹ Niên ở trong nhà nâng mắt nhìn ra, thấy người đàn ông này liền nhíu mày.

Người đàn ông đi đến trước mặt của mẹ Niên, sau đó khách sáo mỉm cười một cái.


"Trịnh tiểu thư, đã lâu không gặp, có thể mời tôi vào nhà hay không?"
Mẹ Niên liếc người đàn ông một cái, sau đó tránh sang một bên cho ông ta đi vào, bản thân thì đi vào bếp pha trà.

Niên Nhĩ Lạc đang ngồi ở sảnh chính, mắt thấy người đàn ông này cũng khá ngạc nhiên, sau đó liền thu lại dáng vẻ tò mò của mình mà tiếp tục đọc sách.

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc, âm thầm quan sát cô, đợi đến khi mẹ Niên đi lên mới quay đầu cười với bà.

"Trịnh tiểu thư sinh con thật khéo, rất xinh đẹp.

"
"Cảm ơn Mẫn lão gia đã khen.

" Mẹ Niên rót nước trà ra ly đưa cho ông ta.

Niên Nhĩ Lạc nghe đến chữ "Mẫn" mới ngơ ngác ngẩng đầu.

Mẫn!
Là ba của Mẫn Doãn Kì hay sao?
Ông Mẫn mỉm cười lịch sự đưa tay nhận lấy ly trà uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ Niên.

"Trà ngon lắm.

"
"Ông hôm nay đến đây để làm gì?" Mẹ Niên không muốn cùng ông ta vòng vo tam quốc nhiều, lập tức đâm vào vấn đề chính.

Ông Mẫn nghe thấy thế lập tức cười lớn, sau đó ông ta ngã người tựa vào ghế, híp mắt nhìn mẹ Niên.

"Cô vẫn như thế, rất thẳng thắn.

"
Mẹ Niên nhíu mày, tay bà đưa về phía ly trà nguy hiểm nhìn ông Mẫn.


Ông Mẫn thấy hành động đó của bà liền thở dài, vì thế mở miệng nói thẳng.

"Con gái của cô làm ảnh hưởng quá trình học tập của con trai tôi, vì thế tôi muốn hai đứa nó chia tay, nếu không thì! "
Mẹ Niên nghe giọng nói này của ông Mẫn liền nổi máu điên lên, cầm ly trà lên muốn đập lên đầu ông ta, nhưng rất may mắn đã được Niên Nhĩ Lạc kịp túm lại.

"Mẹ! "
"Mẫn Doãn Khiêm, tôi cảnh cáo ông không được làm phiền vào cuộc sống của con gái tôi!"
Ông Mẫn một chút cũng không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn mẹ Niên đang giận dữ đứng trước mặt ông ta.

"Trịnh tiểu thư, cô nên nhớ bản thân bây giờ không còn quyền lực gì đâu.

Cư xử cho cẩn thận vào.

"
"Vả lại chính con gái của cô làm ảnh hưởng con trai của tôi, sao cô ngang ngược thế hả?"
"Thật nực cười, vì cái gì ông cho rằng là do con tôi nên con ông mới thế? Ông tốt nhất nên xem lại bản thân đã là một người cha đàng hoàng hay chưa đã.

" Mẹ Niên lạnh lẽo lên tiếng.

"Vả lại, đây là nhà tôi.

"
"Tôi không cần biết cái gì hết, Niên Nhĩ Lạc một là mở lời chia tay Doãn Kì nhà tôi, hai là tôi sẽ xuống tay với nhà các người.


Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.

" Ông Mẫn nói xong trầm ngâm liếc Niên Nhĩ Lạc một cái, sau đó ông ta mỉm cười với cô rồi đứng dậy rời đi.

Mẹ Niên hung hăng ném chiếc ly ra ngoài, sau đó bà quay đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc, phát hiện gương mặt của cô đã tái xanh.

"Cục cưng, con đừng lo.

Mẹ sẽ không để ông ta đụng đến con đâu.

"
Niên Nhĩ Lạc bây giờ trong người là cả một mớ hỗn độn, cô ngây ngốc dựa vào người mẹ Niên, âm thầm run rẩy.

Ban đầu, khi ba Niên biết tin cũng bảo Niên Nhĩ Lạc mặc kệ, nói với cô rằng không sao đâu, ông Mẫn chắc chắn không vì việc nhỏ này mà làm lớn chuyện.

Vậy mà chỉ hai ngày sau đó, ba Niên bị tai nạn, công ty của ông cũng đang có dấu hiệu suy sụp.




Bình luận

Truyện đang đọc