TRUNG ĐỘI TRƯỞNG LÀ CRUSH CỦA TÔI

Buổi tối, đúng giờ, sau khi các tiểu đội trưởng báo cáo đã đủ số lượng đồ, mọi người chia nhau ôm đồ đem lên phòng đồ của trung tâm trả.

Quốc Cường nhìn đống đồ sắp vượt qua khỏi đầu của Cao Cường, không nhịn được nói: "Cậu ôm nhiều như vậy là muốn trở thành thằng hề à?"

Cao Cường đi loạng choạng, lo sợ đồ sẽ rơi xuống nên chỉ nhỏ nhẹ nói: "Cậu còn không biết san sẻ với tớ?!"

"Tự cậu chuốc lấy thôi." Đi thật nhanh lên phía trước, bỏ lại cậu khó khăn di chuyển ở đằng sau.

Cao Cường làm mặt quỷ, thế mà lại bỏ mặc mình!

Một lúc sau, hắn trở lại. Cao Cường nhìn thấy trên tay hắn đã trống không, lại thấy đống đồ mình ôm trên tay dần dần chuyển hết sang trên tay hắn. Cậu nghe hắn nói: "Cậu thật phiền phức!"

Cao Cường thật cảm động trước hành động này, thật lòng khen ngợi: "Cậu thật ga lăng!"

"Cậu dẹp cái nụ cười thảo mai đó đi. Khen tôi tôi cũng không trả tiền cho đâu."

"Ai cần chứ."

Đồ cũng đã trả xong, mọi người tản nhau ra về. Cao Cường bám theo Quốc Cường: "Tí nữa có văn nghệ, cùng xem không?"

"Mấy giờ?"

Cao Cường nhìn ở phía xa, ở đó mọi người có lẽ là đang chuẩn bị cho buổi văn nghệ chia tay: "Sắp rồi."

"Ừ."

Hai người ngồi xuống phía dưới bệ xi măng được xây cao hơn mặt sân một tí. Cao Cường duỗi hai chân ra, quan sát mọi người, nói: "Mọi người tối nay ai cũng có vẻ nhiệt tình quá nhỉ?"

"Ừ."

"Cậu có nhớ đây chính là nơi đầu tiên tớ ngồi cùng cậu không? Đêm hôm đó là đêm tranh cãi giữa tớ và cậu." Cậu nhớ lại liền muốn mỉm cười: "Haizz, nhanh thật, mới gặp nhau vậy mà giờ là quen biết cậu được 9 ngày rồi, cũng là lúc phải chia tay cậu và mọi người."

"Ừ."

Cao Cường có chút không vui: "Tớ đang nghiêm túc như vậy cơ mà! Sắp rời khỏi nơi đây cậu không thấy buồn sao? Cậu thật là vô tình!" Cậu cảm thấy giống như cảm xúc của mình đang không được trân trọng vậy. Giây phút này cậu có chút nhạy cảm hơn.

"Tôi đang bận nghĩ chuyện khác." Hắn đứng lên: "Cậu ngồi đây chờ tớ một tí, nhất định không được đi đâu."

"Ừ, cậu đi làm chuyện cậu cần làm đi." Cao Cường có chút giận dỗi.

Tiếng micro phát lên, giọng MC đang bắt đầu giới thiệu chương trình văn nghệ ngày hôm nay. Cao Cường nhốn nhào nhìn xung quanh, trách Quốc Cường: "Đi đâu thế? Văn nghệ bắt đầu rồi. Thật là..." Nhưng dù thế nào đi nữa, cho đến khi hắn trở lại, cậu cũng vẫn sẽ ngồi ở đây chờ.

Cậu nghe được giọng MC đầy thu hút: "Và mở đầu cho buổi văn nghệ, sẽ là ca khúc Wind on the hill do bạn Quốc Cường thể hiện."

Cao Cường trợn mắt, khi giọng hát cùng tiếng nhạc ngân lên, cậu càng không thể tin hơn. Không phải là trùng tên! Giọng hát như vậy rõ ràng là hắn rồi. Thế rồi cậu thật nhanh chạy lại khu đang diễn ra văn nghệ, chen chúc vào trong đám đông, nhón chân lên để có thể nhìn được Quốc Cường đang cầm micro hát trên sân khấu.

[ Wind on the hill (by A. A. Milne)

No one can tell me,

Nobody knows,

Where the wind comes from,

Where the wind goes.

It"s flying from somewhere

As fast as it can,

I couldn"t keep up with it,

Not if I ran.

But if I stopped holding

The string of my kite,

It would blow with the wind

For a day and a night.

And then when I found it,

Wherever it blew,

I should know that the wind

Had been going there too.

So then I could tell them

Where the wind goes...

But where the wind comes from

Nobody knows. ]

Bình luận

Truyện đang đọc