TRUNG ĐỘI TRƯỞNG LÀ CRUSH CỦA TÔI

Cậu lại nói tiếp: "Đúng là oan gia ngõ hẹp. Không muốn gặp mà sao hết lần này đến lần khác lại gặp vậy trời. Còn chưa tới tháng cô hồn. Cậu nhanh biến cho khuất mất tôi đi."

Quốc Cường bộ dáng không vui, giọng nói vừa nhẹ nhàng như gió lại vừa lạnh như băng khiến người ta cảm thấy không hiểu được lại lạnh sống lưng: "Người biến ngay lập tức phải là cậu."

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu nghe qua giọng điệu đáng sợ đến như vậy. Tức giận trong lòng dần dần tắt đi, cậu lại dần dần biến thành một con thỏ đứng trước con hổ, vô cùng kinh sợ.

Khuôn mặt hiện tại của hắn có dạng gì đây? Đang rất tức giận sao? Có lầm không? Người tức giận phải là mình mới đúng!

Thấy người trước mắt im lặng, Quốc Cường nói tiếp: "Sao, sợ tôi rồi?" Lần này hắn đã khôi phục ngữ điệu bình thường.

Cao Cường có chết vẫn mạnh miệng: "Ai, ai lại sợ chứ!" Có chút lắp bắp.

"Tôi ngồi ở chỗ này trước khi cậu đến. Vậy ai mới phải là người đi? Hơn nữa tôi là trung đội trưởng của cậu."

"Trung đội trưởng thì đã sao? Thì cái gì cũng phải nhường cho cậu à? Mơ đi, không đời nào. Tôi cứ ngồi ở đây phiền cậu đó, rồi sao, làm gì nhau?" Không hiểu sao Cao Cường lại cứng đầu muốn khiêu chiến.

"Ấu trĩ." Quốc Cường phát ra hai từ.

"Này, cậu nói ai ấu trĩ hả?" Thấy Quốc Cường im lặng không trả lời, cậu nói tiếp: "Thái độ đó là sao? Khinh người à?"

Quốc Cường vẫn không có phản ứng gì. Cao Cường rốt cục đành để cơn giận lại trong lòng, không ngừng liếc về phía hắn.

Kì thật bóng tối bao trùm khắp người hắn. Cậu không cách nào biết được hắn đang làm gì. Âm thanh từ phía hắn cũng không có. Cậu dựa theo dự cảm cảm nhận được sự tồn tại của hắn bên cạnh, chỉ vậy thôi.

Ngồi im lặng trong bóng đêm như vậy, hắn thật khó hiểu!

Được rồi, ông đây sẽ khiêu chiến đến cùng. Thế là cậu và hắn ngồi cách nhau chưa đầy nửa thước, không gian đêm tĩnh lặng không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu, tiếng Cao Cường thỉnh thoảng đập muỗi ở chân. Cao Cường một chút sẽ nhìn xung quanh thầm nghĩ mình sẽ chôn chân ở nơi này đến bao giờ, một chút sẽ nhìn sang Quốc Cường bên cạnh thầm hỏi hắn đang làm cái quái gì mà im lặng thế.

Thời gian trôi đi một chút, hai người vẫn giữ nguyên trạng thái ngồi cạnh nhau nhưng không nói chuyện, cho đến khi tiếng còi thật lớn phát ra báo hiệu giờ điểm danh và tắt đèn ngủ. Cao Cường thấy được Quốc Cường đang định rời đi, hắn cũng không định nói gì, đột nhiên cậu có chút luýnh quýnh phát ra một câu mà cậu cũng không ngờ: "Cậu trùng tên tôi." Lời vừa nói ra cậu muốn thu về ngay lập tức.

Quốc Cường vậy mà trả lời: "Cậu mới là trùng tên tôi."

"Cậu trùng tên tôi."

"Cậu trùng tên tôi."

"Cậu trùng."

"Cậu trùng."

Thoáng chốc Quốc Cường đi lao mất vào đêm đen, để lại Cao Cường ngẩn ngơ đứng lại chỗ cũ. Hắn ở phòng nào?

Cuối cùng cậu đi về phòng của mình. Đèn đã tắt, mọi người cũng đã chuẩn bị ngủ. Cao Cường nằm vào giường của mình, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài khung cửa sổ, vạn vật đã chìm vào giấc ngủ. Trên bầu trời là ánh trăng rực sáng khẽ chiếu ánh vàng huyền diệu xuống một nửa thế giới, len lẻn chui qua khung cửa sổ soi lên gương mặt của Cao Cường. Đêm nay, không giải thích được, trong lòng Cao Cường rất vui vẻ.

Tiếng sáo từ nơi nào đó giống như một khúc nhạc mê hoặc, du dương lúc trầm lúc bổng nhẹ ru Cao Cường mơ màng. Hay, thật hay, là tiếng sáo từ nơi nào? Ai là người thổi?

Câu hỏi kết thúc bằng hình ảnh của Quốc Cường, trái tim ở lồng ngực trái đột nhiên giống như bị một mũi tên vô hình đâm vào.

Cao Cường nhắm mắt lại, khi ngủ còn khẽ mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc