TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Tuy lời nói của bà ta là kính nể, nhưng giọng điệu lại không có chút cảm giác kính nể nào, trái lại có chút trào phúng châm trọc.

Hoa Diệc Khê không nói gì, bà ta đi lên trước vài bước, ngồi xuống đối diện y, “Nói thật, ta còn tưởng rằng đỉnh đỉnh đại danh Hoa thần y là một mỹ nhân tuyệt sắc chứ? Không nghĩ tới… có điều chỉ cần như vậy, danh khí của ngươi cũng đủ khiến rất nhiều người theo đuổi.” Bà ta khẽ cười.

“Thần phục dưới thân nam nhân cảm giác như thế nào?”

Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn bà ta, “Ngươi là ai?” Trong thanh âm chứa đầy hàn ý. Hàn ý của y không phải nhằm vào nữ nhân này, mà là nhằm vào tất cả mọi người ngoài Tiêu Lạc Ngọc.

“Ai nha, không cần dọa ta, sợ quá ha!” Bà ta vỗ vỗ bộ ngực tuyết trắng, rồi sau đó cười rung hết cả người, “Ta cảm thấy một nữ nhân cũng không thể vì một người nam nhân làm được đến mức như ngươi, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không hận Tiêu Lạc Ngọc sao?”

Hàn ý trên người Hoa Diệc Khê càng tăng thêm, đột nhiên cười ra tiếng “Người bắt ta không nói cho ngươi biết không thể tiếp cận ta sao? Hay là nói ngươi không sợ chết?”

Bà ta sửng sốt, rồi sau đó tiếp tục cười nói “Ngươi? Một tên phế nhân có thể làm cái gì? Bất quá ta rất ngạc nhiên một chuyện? Ngươi có thể giúp ta gải đáp sự tò mò này hay không?”

Hoa Diệc Khê nhướng mày, bà ta không khỏi thừa nhận, tuy rằng Hoa Diệc Khê bộ dạng bình thường, nhưng mà trong giây lát cái nhướng mày này, lại là phong tình vạn chủng.

“Ta vốn cho rằng không có bao nhiêu người có hứng thú với ngươi, có điều hiện tại…” Bà ta thấp giọng cười, “Ngươi có thể nói cho ta biết, giữa nam nhân cùng nam nhân… là chuyện gì xảy ra?”

Dứt lời, bà ta vỗ vỗ tay, từ bên ngoài hai nam tử mặc phục sức hung ác đi vào. “Ngươi có biết ta vì sao muốn đem nhốt ngươi ở trong này không?” Bà đứng dậy đi đến trước một bình hoa, di chuyển cái bình. Rồi sau đó một bên vách tường không tiếng động mở ra, lộ ra một thông đạo tối đen.

Bà ta tiếp tục cười “Hai người các ngươi đem y vào.”

Hai người kia tuy rằng không quá cường tráng, nhưng cũng không phải kẻ hiện tại Hoa Diệc Khê có thể phản kháng, Hoa Diệc Khê cười lạnh, hai người kia trong nháy mắt chạm vào y, đột nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt biến thành màu đen rồi ngã xuống.

Nữ tử sửng sốt, cũng có chút kinh ngạc “Trách không được hắn nói ta không được tiếp cận ngươi?” Bà ta bật cười, “Đều tiến vào cho ta.”

Lần này có bốn người vào, mà bốn người này trên tay đều mang theo bao tay tàm ti mỏng như cánh ve. Hoa Diệc Khê biến sắc “Thiên tàm ti…”

Thiên tàm ti nước lửa bất xâm, mà lại còn có thể phòng độc. Lúc trước Tiêu gia bảo có một chút, Tiêu Lạc Ngọc đều đưa cho Phượng Nhan.

Nữ tử hừ lạnh, bốn người này chậm rãi tiếp cận Hoa Diệc Khê, hai kẻ đằng trước, hai kẻ ở phía sau. Ngón tay y nhẹ nhàng bắn ra, có vật tựa bột phấn màu trắng phóng ra từ kẽ tay y.

Hai người đi phía trước chỉ thấy ngực đau xót, rồi sau đó mất đi tri giác. Xem sắc mặt là không sống nổi.

Hai người đằng sau có chút khiếp đảm, bước chân trì hoãn một ít.

Nữ tử cũng có chút sững sờ, nếu nói là lần đầu tiên là bởi vì tiếp xúc Hoa Diệc Khê trúng độc còn nói, hai tên vừa rồi là chết như thế nào, bà ta một chút manh mối cũng không có.

Lập tức giết chết bốn người, biểu tình Hoa Diệc Khê không có chút thay đổi nào, chỉ lạnh lùng nhìn những người khác, ngón tay không ngừng nhẹ bắn ra.

Hai người còn sống cho dù chậm lại, cũng đến cạnh Hoa Diệc Khê, vừa muốn tiến lên, chỉ ngửi thấy một mùi thơm ngát, rồi sau đó liền mất đi cảm giác.

Hoa Diệc Khê dụng độc ở trên giang hồ không ai thoát được, tuy rằng hiện tại trên người y nhìn như cơ hồ không có dược vật gì, thực tế chỉ cần trong móng tay đã cất giấu mười loại kịch độc, mà ngay cả trong tóc cũng tồn tại độc tố.

Nếu để cho y cứ vậy ở chỗ này thi độc, cho dù hơn trăm người cũng không sợ. Y nhìn thi thể bên chân, cúi xuống tháo bao tay một tên ra, cầm lên cẩn thận xem xét.

Quả nhiên là thiên tàm ti lúc trước Tiêu Lạc Ngọc cho Phượng Nhan.

“Không nghĩ tới Phượng tiên tử trên giang hồ, thế nhưng có quan hệ cùng thanh lâu.” Hoa Diệc Khê nói, lần này tươi cười thật sự vui sướng “Nơi này dưới quyền Phượng Tiên các, nếu như bị người trên giang hồ biết, sẽ thành dạng gì đây?”

Hoa Diệc Khê quả thật rất vui vẻ, y không phải người mềm lòng, nếu có thể đả kích Phượng Nhan, y tuyệt đối sẽ không nương tay.

Sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt, “Ta không biết Phượng tiên tử nào đó, ngươi nói lung tung cái gì?”

Hoa Diệc Khê nhìn khuôn mặt bà ta, trang điểm nồng đậm làm cho bà có vẻ xinh đẹp lại yêu diễm, chỉ là trang điểm như vậy, lại nhìn không ra gương mặt nguyên bản.

“Ngươi cùng Phượng Nhan là quan hệ như thế nào, để ta đoán…” Y đứng dậy đi vài bước tới trước mặt nữ tử, bà ta nhịn không được lui về sau mấy bước. Hoa Diệc Khê đơn giản giết sáu người, làm cho bà ta cũng có chút kinh ngạc.

“Hẳn là… Phượng Nhan sinh ra tại thanh lâu?” Nữ tử này, là mẫu thân Phượng Nhan. Người trước mặt tuy rằng che giấu dung mạo, nhưng cốt cách cùng một ít đặc thù quả thật thay đổi không được. Hoa Diệc Khê có thể dễ dàng nhìn ra ngũ quan hai người có vài điểm tương tự.

Kinh ngạc trong mắt nữ tử nói lên hết thảy, Hoa Diệc Khê cười càng thêm đắc ý. Bản thân y đa phần chỉ là đoán, không nghĩ tới thế nhưng đã đoán đúng.

Hoảng sợ trong mắt bà ta dần biến, từng đợt phẫn nộ ẩn hiện. Bà ta cười lạnh một tiếng nhìn Hoa Diệc Khê, sau đó chợt lóe thân chạy vào trong thông đạo vừa xuất hiện.

Hoa Diệc Khê tất nhiên là không đuổi theo, y cũng không muốn giết nữ tử lúc này. Người có thể khiến Phượng Nhan thân bại danh liệt, y sao có thể giết cơ chứ?

Trong phòng chỉ còn lại một mình y, cộng thêm sáu cỗ thi thể, Hoa Diệc Khê nghĩ nghĩ, đi ra cửa chính. Bây giờ rời đi mới là việc quan trọng.

Mới vừa đi tới cửa, cũng cảm giác không thích hợp, rồi sau đó một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, vây y vào bên trong.

Người kéo lưới đều xa xa mà né tránh, Hoa Diệc Khê mắt lạnh nhìn bọn họ, rồi sau đó trông thấy nữ tử từ một phòng khác đi ra.

“Lấy đá ném y cho ta, ta không tin độc của y có thể tác dụng với vật chết.” Nữ tử oán hận nói. Mấy người lôi kéo lưới nhìn nhìn nhau, rồi sau đó liền thấy có một hộ viện cầm lấy một khối đá to bằng nửa đầu người, nhằm Hoa Diệc Khê ném đến.

Hoa Diệc Khê muốn tránh, chính là lưới trên người lại định trụ động tác của y, chỉ có thể miễn cưỡng tránh chỗ yếu hại. Đá đập vào sau lưng y, y khẽ hừ một tiếng.

Có một kẻ làm gương, người khác cứ thế noi theo, sôi nổi tìm kiếm đồ nặng có thể ném, Hoa Diệc Khê né tránh vài cái, nhưng lại bị đập càng nhiều, chỉ chốc lát nguyên bản y phục tuyết trắng đã có rất nhiều vết bẩn do đất đá lưu lại. Không cần phải nói, trên người thương tích càng nặng.

Nữ tử ở một bên cười lạnh vài tiếng, nhưng thủy chung không dám lại gần, vài người ném đến hứng khởi, nhịn không được tiến lại gần. Hoa Diệc Khê lại bị một tảng đá đập trúng, phun ra một ngụm máu tươi.

Lau đi vết máu bên miệng, y nhếch miệng cười, tươi cười đầy tàn nhẫn cùng khoái ý. Rồi sau đó vài người này đột nhiên kêu thảm một tiếng, một đám ngã xuống đất không dậy nổi, còn nằm trên mặt đất không ngừng co giật, miệng sùi bọt mép.

“Người tới a! Nhanh tới cho ta.” Nữ tử trốn ra xa, bởi vậy không bị lan đến, bà ta cao giọng kêu vài tiếng, chợt nghe ngoài viện một loạt tiếng bước chân, rồi sau đó vài người xông tới.

“Ai có thể đánh ngất y, ta cho kẻ đó một trăm lượng bạc. Không cần tiến lên, dùng đá ném bất tỉnh là được.” Nữ tử thét lớn, thanh âm chói tai.

Lúc này nghe thấy tiếng gió thổi qua, một hắc y nhân đứng trong viện, kiếm trong tay bay ra, hướng thẳng đến chỗ Hoa Diệc Khê, lập tức đánh vào vai trái của y.

Chỉ thấy Hoa Diệc Khê cả người quấn trong lưới, đồng thời bị đánh bay lên, phi thẳng đập vào trên tường mới dừng lại. Đụng vào tường rồi rơi xuống đất, lại là một ngụm máu tươi nhịn không được phun ra.

“Đánh ngất y cho ta, ngươi còn đang nghĩ cái gì?” Nữ tử cao giọng thét chói tai. Nam tử quay đầu, nhíu mày.

Hắn có gương mặt cứng cáp đứng tuổi, tóc cũng có chút hoa râm. “Tiêu Lạc Ngọc đã muốn lật tung thành tìm y, tìm tới nơi này chỉ là vấn đề thời gian, vẫn là giết chết y ném xác ra sau núi cho thỏa đáng.”

Nữ tử cắn răng “Ta muốn ngươi đánh ngất y, ngươi chớ nói nhiều vô nghĩa, giết y dễ dàng như vậy ta không cam lòng.”

“Vậy ngươi muốn làm như thế nào?” Nam tử có chút bất đắc dĩ. Nữ tử cười nói “Y nếu dám cùng Nhan nhi đoạt nam nhân, đương nhiên muốn cho y sống không bằng chết.” Bà ta chỉ vào một tên hộ viện nói “Đi tìm vài tên khất cái đến cho ta, cẩn thận chút, đừng để người khác nhìn thấy. Y thích nam nhân ta liền cho y nam nhân.”

Nam tử nhíu mày, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.

Hoa Diệc Khê cười khổ, từ sau khi tự hủy nội lực thân thể y đặc biệt yếu ớt, chỉ vài cú vừa rồi, y cũng cảm giác được lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch vị trí. Y vươn tay tháo đai lưng, trong đai lưng có giấu một cái bình nho nhỏ, bên trong là mấy khối dược hoàn. Đổ ra một viên ăn.

Rồi sau đó lại lấy ra một viên ngậm trong miệng.

Nam tử đi vào phòng, hắn nhìn thi thể khắp trong ngoài, nhịn không được nói “Hoa thần y quả nhiên danh bất hư truyền, như vậy cũng có thể giết nhiều người. Tại hạ bội phục.”

Hoa Diệc Khê cười lạnh, không nói gì. Nam tử tựa hồ có chút do dự, rồi sau đó chợt nghe đến tiếng nữ tử gào bên ngoài, “Thực xin lỗi, ta cũng có khổ tâm. Hy vọng ngươi có thể tha thứ.” Nam tử thấp giọng nói.

“Muốn làm người xấu, còn muốn tìm cớ an lòng mình?” Hoa Diệc Khê cười đáp lại.

Sắc mặt nam tử hiện lên một tia xấu hổ, Hoa Diệc Khê cười lạnh nói “Ta chưa bao giờ hy vọng người ta giết tha thứ cho ta, ta đều giết bọn họ, còn muốn bọn họ tha thứ, không phải quá buồn cười sao.”

“Ta….”

Giả nhân giả nghĩa giả, là thứ y ghét nhất. Cho nên y mới có thể thích Tiêu Lạc Ngọc như vậy… muốn làm cái gì, muốn nói cái gì… vĩnh viễn đều quang minh lỗi lạc.

Có điều đây chẳng qua là lúc đầu, càng về sau, thích dần dần càng sâu sắc, biến thành yêu! Sau đó yêu cũng thay đổi, biến thành bất luận Tiêu Lạc Ngọc muốn làm cái gì y cũng sẽ không phản đối — biến điên cuồng, biến đáng sợ.

Y đem hết thảy tình cảm đều tập trung lại, đặt hết vào người Tiêu Lạc Ngọc.

“Muốn giết ta thì giết đi!” Hoa Diệc Khê cười to “Nếu ta có thể từ nơi này ra ngoài, Phượng Nhan dẫu có muốn cũng vĩnh viễn không chạm đến được Tiêu Lạc Ngọc.” Mấy năm nay, y cực lực áp chế tình cảm của mình, cho Tiêu Lạc Ngọc tự do lớn nhất.

Chính là được càng nhiều, lại càng khó buông tay — y hiện tại đã không có khả năng tại buông tay để Tiêu Lạc Ngọc rời bỏ mình.

Hoặc là chết ở chỗ này, hoặc là sau khi rời khỏi đây, đem Tiêu Lạc Ngọc cột vào bên mình — bằng mọi biện pháp.

Y nhẹ nhàng liếm vết máu trên tay, biểu tình điên cuồng không thể tả. Nam tử khựng lại, lúc này thế nhưng không dám tiến lên, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết ngoài phòng, vừa rồi vài gia đinh lần lượt bắt đầu run rẩy, tiếp sau đó không ngừng cào cấu trên người mình điên cuồng, vừa cào vừa la hét “Cứu mạng a, có sâu cắn ta!”

“Tiếng người kêu trước khi chết, quả nhiên là đẹp nhất.” Hoa Diệc Khê cười nói, tựa hồ thực hưởng thụ quá trình này.

Nam tử chợt thấy trong lòng phát lạnh, không phải Hoa Diệc Khê giết người quá nhiều nên cảm thấy khủng bố, mà là biểu tình khi đối diện với giết chóc của y.

Người nam nhân này, hoàn toàn là ma quỷ. Nếu thật sự để y sống sót, tất cả mọi người sẽ chết…

Nam tử nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy bắt Hoa Diệc Khê kỳ thật là quyết định sai lầm, nhưng nếu đã lỡ như vậy, cũng chỉ có thể giết y. Hắn vung kiếm trong tay, trường kiếm xé gió hướng vào Hoa Diệc Khê, nhắm thẳng vào tim của y.

Hoàn chương 16

Bình luận

Truyện đang đọc