TRÙNG SINH LẠI LÀM ĐỘC PHỤ

Editor: La Thùy Dương​

Sau khi thái tử dẫn theo Cẩm y vệ rời khỏi, Mộ Khanh Hoàng vận y phục mộc mạc như tiểu thư nhà giàu thông thường, mang theo Ngọc Loan Ngọc Khinh cùng bốn người Võ Đại bước ra cửa. Dưỡng Tế Viện của Hoài Khánh Phủ được xây tại một khu chợ vắng vẻ phía tây, bọn họ đi khoảng một canh giờ mới tới.

Mộ Khanh Hoàng bước xuống từ trên xe, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một tòa đại viện có gạch ngói xanh, thoạt nhìn cũng nhận ra nơi này giàu có nhường nào. Hai bên nhà còn được trồng hai cây hòe cổ thụ cao to vĩ đại, tàng cây như một tán ô khổng lồ nghiêng nghiêng, khi ánh nắng trên đỉnh đầu tỏa xuống, dưới mặt đất sẽ phủ lên một tầng sáng ấm áp.

Thấy vẻ hoành tráng giàu có của Dưỡng Tế Viện nơi đây, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy thực sự vui mừng từ tận đáy lòng, tán dương không ngớt: “Vẻ như Tri phủ của Hoài Khánh là một người lương thiện, ta phải tiến cử hắn với phụ thân mới được.”

“Tốt hơn Tri phủ của Ứng Thiên nhiều, đúng là một vị quan tốt.” Ngọc Loan cười trả lời.

Võ Đại lúc này đã đứng gõ cửa, chốc lát đại môn liền mở ra, người mở cửa là một người lưng gù … Mộ Khanh Hoàng thấy người nọ tóc đã bạc trắng nhưng vóc dáng lại nhỏ giống như tiểu hài đồng, nhất thời không thể xác định được đối phương có phải là một ông lão hay không.

Lúc người mở cửa bước ra, Võ Đại quan sát rất cẩn thận, khi thấy bộ dáng của người nọ thì toàn thân liền không được thoải mái. Đây là một người có hình dáng vô cùng mâu thuẫn, đôi mắt không hề chứa đựng tang thương của người già mà lại mang ánh mắt của một đứa trẻ, ánh mắt hơi cứng, làn da cũng rạn nứt khô cằn như vỏ cây, khô vàng nhăn nheo.

Bước tới cửa, nhìn thấy trước mặt đúng là một đứa trẻ, Ngọc Loan đưa tay che miệng, Ngọc Khinh mím chặt môi, còn Mộ Khanh Hoàng thì cau mày, trong lòng bừng bừng tức giận, vừa khen ngợi Tri phủ Hoài Khánh mới đây thôi, không ngờ chớp mắt đã tự vả mặt mình.

Mộ Khanh Hoàng áp chế lửa giận trong lòng, giật giật khóe môi, cúi người mặt đối mặt với đứa nhỏ nọ, vô cùng ôn hòa nói: “Ngươi có đói bụng không? Có người đã ngược đãi ngươi à?”

“Quận chúa, ta lên xe lấy thức ăn.”

“Nhanh đi.”

Đứa bé hơi cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt từ ngây dại dần dần có tiêu cự nhìn sang Mộ Khanh Hoàng, bất chợt xoay người bỏ chạy, nhưng tốc độ chạy thì chậm vô cùng, lại còn thở hồng hộc. Nàng vội vàng đi theo thằng bé, “Ngươi tên là gì, đừng sợ, là có người dặn ngươi không được nói lung tung phải không? Đừng có sợ, từ nay về sau các ngươi sẽ được chăm sóc.”

Yết hầu nó nhúc nhích một cái, “Ngươi đi đi.”

Giọng của hắn khàn khàn thô ráp hệt như lấy hòn đá cà mạnh lên mặt cát vậy.

Lúc này Ngọc Loan bưng một khay bánh dẻo chậm rãi trở lại, “Cho ngươi, mau ăn đi!”

Đứa bé chậm rãi giơ cánh tay lên, bất thình lình gạt thẳng khay bánh dẻo xuống đất, “Các, ngươi, đi đi!”

Dưỡng Tế Viện này có gì đó không ổn!

Mộ Khanh Hoàng thẳng lưng, đanh mặt bước thẳng về hướng nhà chính. Ở đây, nhà chính có đến ba gian phòng đầy vẻ quý phái. Thấy cánh cửa khép hờ, Ngọc Loan Ngọc Khinh liền tiến lên trước đẩy toang cửa ra, Mộ Khanh Hoàng bước qua ngưỡng cửa liền thấy một chiếc giường lớn gấp ba bình thường,giữa gian phòng còn có một bàn đá dài đựng đầy ắp thức ăn, thịt bò gà cá trứng, những gì cần có đều có đủ.

Thấy cảnh này, cơn giận của Mộ Khanh Hoàng liền xẹp xuống một nửa, xem ra Tri phủ Hoài Khánh không có ngược đãi người trong Dưỡng Tế Viện, vậy tại sao đứa trẻ kia lại trở thành như vậy, là bị bệnh sao?

Còn nữa, giữa ban ngày tại sao hầu hết mọi người đều ở trên giường? Thậm chí có kẻ còn đắp chăn đen quanh ngưởi, nhìn những sợi bông lộ ra ngoài qua vài vết rách thì xem ra Hoài Khánh Phủ không hề ăn xén bớt nguyên vật liệu, vẫn cung cấp chăn mền cho Dưỡng Tế Viện đầy đủ. Nhìn sang hướng khác, nàng lại thấy có người tóc tai bù xù đang ngồi dựa tường nhét đầy thức ăn vào miệng. Chịu đựng mùi hôi thối trong phòng, Mộ Khanh Hoàng tiến đến gần, khi nhìn thấy thì lập tức dâng lên cơn buồn nôn.

Ngọc Loan giật mình trợn to hai mắt, “Nàng, nàng ta ăn gì thế, nô tỳ không nhìn lầm chứ. Đó không phải là cục, cục đất chứ?”

Ngọc Loan chỉ vào đống thức ăn đủ loại thịt bò cá trên bàn đá, “Sao ngươi lại ăn đất, không phải đồ ăn đều ở trên đó hết sao?”

Nhìn nữ nhân đang ngồi ăn đất kia, Mộ Khanh Hoàng đoán, chẳng lẽ họ biết nàng đến đây nên cố tình dọn ra một bàn đầy thức ăn như vậy nhưng lại không cho phép bọn họ ăn?

Cũng không đúng, nhìn dáng vẻ gạt phăng một khay bánh dẻo của đứa hài tử ban nãy, hẳn là người nơi này không thiếu ăn uống, vậy thì tại sao …

“Triều Dương quận chúa đang ở trong đây có phải không?”

Bất chợt có người gọi mình ở bên ngoài viện, Mộ Khanh Hoàng xoay người lại, Võ Đại bước ra cửa liền gặp một người mặc quan phục nhị phẩm, liền chắp tay nói: “Quận chúa đang ở trong này, chẳng hay ngài là người phương nào?”

“Cuối cùng cũng tìm được ngài, làm sao ngài lại chạy đến đây? Hạ quan là Bố chánh sử của Hà Nam – Từ anh Đạt.”

Mộ Khanh Hoàng bước ra ngoài, nhìn dáng vẻ nôn nóng đầy lo lắng của Từ anh Đạt, hỏi, “Tìm ta có chuyện?”

Từ anh Đạt vội nói: “Quận chúa ngài phải đi cùng hạ quan khuyên nhủ Thái tử, nạn ôn dịch đã bắt đầu tràn lan khắp huyện Nguyên Vũ rồi, nếu như có chuyện gì chỉ sợ toàn bộ quan viên trên dưới của Hà Nam cũng không còn mạng.”

“Cái gì?” Mộ Khanh kinh hãi tột độ.

Chẳng trách, chẳng trách phụ thân nhất quyết không cho nàng theo cùng, hóa ra nơi đó đang hoành hành ôn dịch.

“Bây giờ Thái tử đang ở đâu, mau đưa ta đến đó.”

“Xe của Thái tử đã đi được nửa đường, hạ quan và mọi người đều khổ sở khuyên ngăn nhưng không có kết quả, chỉ đành phải gấp rút đến khẩn cầu quận chúa. Nhất định phải bảo trọng thân thể ngàn vàng, hạ quan vạn lần cũng không muốn Thái tử có bất cứ mệnh hệ nào.” Từ anh Đạt vốn dĩ đã mang gương mặt chất phác thanh liêm, lời nói lại vẻ như vô cùng thành khẩn thật lòng, tất nhiên Mộ Khanh Hoàng không nghi ngờ gì.

Đến cửa, Từ anh Đạt liền chỉ chiếc xe ngựa ở trước mặt Mộ Khanh Hoàng, đằng trước xe đã cột sẵn hai con ngựa, “Quận chúa xin hãy dùng cỗ xe ngựa này, chiếc này nhanh hơn xe ngựa của ngài rất nhiều.”

Mộ Khanh Hoàng lòng đang nóng như lửa đốt, chỉ một lòng nghĩ đến an nguy của phụ thân nên không do dự lập tức leo lên xe, Ngọc Loan và Ngọc Khinh cũng vào theo sau. Tiếp đó đám người Võ Đại cũng phi thân lên ngựa.

Vào trong xe, còn chưa kịp ngồi vững thì cỗ xe ngựa liền gấp rút phóng như bay, bên trong lắc lư đến thiếu chút nữa Mộ Khanh Hoàng đã đụng vào vách tường. Nhưng vách tường này vừa lạnh lại vừa cứng, hoàn toàn không giống loại vách tường gỗ thông thường. Mộ Khanh Hoàng chợt động, đưa tay phủ lên lớp lụa bọc quanh vách tường, gõ một cái, lập tức nghe được một tiếng vang giòn tan. Đây cũng không phải thứ âm thanh phát ra từ gỗ.

Ngọc Loan chợt hét to, “Quận chúa, cửa xe không mở được!”

Ngọc Khinh vội vàng vén rèm xen lên, phát hiện cửa phía sau rèm xe đã bị khóa kín.

Trong nháy mắt, cả người Mộ Khanh Hoàng hóa lạnh như băng, bọn họ bị lừa rồi!

Nhưng thứ làm nàng sợ hãi không phải tình cảnh hiện tại, mà là Mộ Kiêu.

Bố chính sử là quan lớn của tỉnh, thế nhưng cũng là tay sai của Mộ Kiêu!?

Bị nhốt trong toa xe, sắc mặt Ngọc Loan dần chuyển sang tuyệt vọng, gào thét điên cuồng đập cửa xe, Ngọc Khinh thì không ngừng tra xét tứ phía, dường như đang muốn tìm cơ quan mở nút.

Nhưng bọn chúng đã bố trí mọi thứ để nhốt các nàng lại rồi thì sao có thể ngu xuẩn đến mức thiết kế một cơ quan ngay trong buồng xe được chứ.

“Ngọc Loan Ngọc Khinh, hai em đừng phí sức nữa. Bình tĩnh ngồi xuống xem xét đi!”

Càng ngay trong thời khắc cận kề cái chết, Mộ Khanh Hoàng lại càng tỉnh táo hơn. Tựa như kiếp trước nàng tự thiêu chết chính mình cũng như vậy, bản thân mình không thể lựa chọn lúc mình sinh ra, nhưng chết thì lại được. Đến thời điểm này, bỗng dưng Mộ Khanh Hoàng đã hiểu ra lý do vì sao kiếp này mình lại mang họa sát thân. Là Dưỡng Tế Viện.

Dưỡng Tế Viện có vô số điều kỳ quái, bản thân nàng thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự và chuẩn bị cai quản toàn bộ Dưỡng Tế Viện, hành động này chính là đang cản đường bọn chúng!

“Quận chúa.” Ngọc Loan bật khóc nức nở.

Ngọc Khinh cũng mặt mày tái nhợt đưa mắt nhìn qua nàng.

Mộ Khanh Hoàng xoa gương mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch của hai nha đầu, dỗ dành nói: “Chuyện đã đến nước này thì có khóc cũng vô dụng, có sợ hãi cũng vô ích, trong lúc này tốt nhất chúng ta nên thản nhiên lạnh nhạt mà chờ đợi! Hai em nghĩ xem, kẻ gian đã bắt chúng ta, khi chúng ta lộ ra vẻ mặt khóc lóc sợ hãi thì nhất định bọn chúng sẽ vui mừng không kịp nữa là. Thân là nha hoàn của Mộ Khanh Hoàng ta, các em đừng làm ta mất mặt, dù có đứng trước núi thái sơn thì ý chí cũng phải kiên định không thể sụp đổ được, có biết không?”

Ngọc Loan quẹt nước mắt một cái, thẳng lưng trịnh trọng gật đầu, nhưng một lát lại mặt mày đưa đám, “Quận chúa, nô tỳ còn sợ.”

Ngọc Khinh đã khá hơn nhiều, nhìn Ngọc Loan với vẻ ghét bỏ, “Đừng làm quận chúa mất mặt chứ.”

“Chỉ hy vọng bọn người Võ Đại nhạy bén một chút, có thể sớm phát hiện ra điểm khác thường.”

Nhưng lòng nàng hiểu rõ vô cùng, xác suất phát hiện kịp thời này là vô cùng mong manh. Toa xe đã bị phong kín cộng thêm tốc độ di chuyển lại cực nhanh, chưa kể lại còn chuyện ‘Thái tử đang trên đường đến nơi xảy ra ôn dịch’ làm vỏ bọc ngụy trang, bọn người Võ Đại sẽ rất khó phát hiện được manh mối.

Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ập đến, Mộ Khanh Hoàng chợt thấy rùng mình, lập tức quay sang nhìn Ngọc Loan và Ngọc Khinh lúc này cũng có dấu hiệu uể oải xụi lơ, trước đó còn tưởng chỉ là uể oải thông thường, nhưng giờ nhìn lại liền phát giác được có gì không đúng.

“Ngọc Loan Ngọc Khinh, tỉnh táo lại mau, không được ngủ!”

“Ừm, ừm.” Ngọc Loan gật đầu, lập tức ngã xuống, tiếp đến Ngọc Khinh cũng ngất đi.

Mộ Khanh Hoàng cố chống chọi thêm một lúc, mí mắt liền không thể kiểm soát được muốn nhắm lại, nàng dồn sức lắc đầu, lắc mạnh rồi không chịu được cũng ngã xuống bất tỉnh.

Ở bên dưới chiếc ghế nơi góc xe, một luồng khói trắng men theo kẽ hở lần lượt tỏa ra ngoài.

- --

Ngõ hẻm phía sau nha môn Hoài Khánh Phủ, trong khi bọn đầy tớ đang dùng bữa ở trong bếp thì một gã hầu đầu đội mũ lưới, áo xanh, thắt một sợi dây lưng vàng đất bên hông, mang giày vải đang chẻ củi. hắn chỉ chẻ một khúc gỗ nhưng phải bổ gần mười lần mới có thể chặt đứt nó, bổ một cái lại nghỉ ba lần, sắc mặt xanh mét trông vô cùng khó coi, trông chẳng khác nào như ai đó đã thiếu nợ hắn mấy trăm xâu tiền.

“Lục Mạo.”

Là giọng nói của đàn ông, Lục Mạo lập tức ngẩng đầu lên, nhất thời nội tâm liền dấy lên sợ hãi xen lẫn hưng phấn, “Có, có phải muốn đưa ta đến chỗ Mộ Khanh Hoàng không?”

âm Cửu Chúc đứng bên cạnh cửa ra vào dành cho hạ nhân, đưa tay ngoắc Lục Mạo, “Suỵt, đi theo ta!”

Lục Mạo vứt rìubổ củi xuống, quan sát chung quanh, thấy không có người liền lặng lẽ theo hắn ra ngoài.

âm Cửu Chúc dẫn Lục Mạo tiến vào tiểu viện, lại híp mắt cười với hắn: “Chốt cửa lại.”

Lục Mạo nghe theo.

Nụ cười của âm Cửu Chúc càng thêm sáng lạn, hướng Lục Mạo ngoắc ngoắc ngón tay. Cái động tác này thật chẳng khác nào đang gọi một con chó, Lục Mạo nào nhịn được sự sỉ nhục này nhưng chỉ thầm căm phẫn trong lòng, chờ ta lập được công, nhận được sự tín nhiệm của “chủ nhân”, ta nhất định sẽ khiến ngươi …

Nhưng nghĩ tới công phu của âm Cửu Chúc lợi hại như vậy, hắn liền miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ này trong lòng.

“nói đi, chủ nhân muốn bảo ta làm gì, mà ta nói trước,ả độc phụ Mộ Khanh Hoàng kia tâm địa vừa cứng vừa lạnh, ta không thể xác định được ả có dứt tình với ta hay chưa.”

“Ha!”

một tiếng ha này, có bao nhiêu trào phúng bao nhiêu khinh bỉ chứ, mặt Lục Mạo thoáng đỏ lên, cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng lại không thể không thừa nhận, hiện giờ hắn cũng chỉ giá trị mỗi một chuyện này thôi.

âm Cửu Chúc choàng qua bả vai Lục Mạo, dán lên lỗ tai hắn, khẽ cười nói: “Bảo ngươi đi chết.”

Cùng lúc đó, một tia sáng từ con dao vụt lóe đâm thẳng vào tim Lục Mạo, một nhát, hai nhát, một lần đâm vào rút ra, con dao nhỏ lại nhuốm thêm sắc đỏ, Lục Mạo ngửa mặt nhìn trừng trừng âm Cửu Chúc, đồng tử chợt rút lại rồi chậm rãi giãn ra.

“Ngươi …”

Hơi thở âm Cửu Chúc phảng phất bên tai Lục Mạo, nhìn từ xa trông họ giống như một đôi bạn đang thủ thỉ nói lời tâm tình, nhưng từng giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền hóa thành một vũng máu.

“Chủ nhân không cần một kẻ vừa hèn mọn vừa ngu xuẩn ở bên cạnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc