TRÙNG SINH LẠI LÀM ĐỘC PHỤ

Editor: Diệp Nhược Giai

Mưa to như trút nước, từng hạt từng hạt mưa trĩu nặng đập vào tán cây, rơi lên người Lục Cửu. Mộ Khanh Hoàng núp dưới tấm áo choàng dày rộng của hắn, chỉ vào một cửa động nhìn rất đỗi bình thường: “Đây là cửa vào.”

Mộ Cao Tố đang cầm sợi dây thừng vung tay lên, lập tức có một quỷ diện nhân tiến vào trong tra xét, chỉ lát sau đã thấy gã chui ra, kích động chắp tay nói: "Bẩm vương gia, bên trong đều, đều là ngọc phỉ thúy. Đây là động ngọc!”

Suốt cả một chặng đường dài đi vào, băng qua tầng tầng rừng rậm, đất lở đá văng, cái ô của Mộ Kiêu đã sớm bị nhánh cây đâm rách hết cả, vì thế bây giờ cả người Mộ Kiêu cũng ướt đẫm nước mưa, chật vật khôn cùng. Y vuốt nước mưa xối trên mặt, nói với Mộ Khanh Hoàng: “Ngươi muốn bản vương bò vào?”

Mộ Khanh Hoàng vén sợi tóc dính trước trán ra sau tai, cười khẩy nói, “Người được chôn trong địa cung này là một vị đế vương cùng hoàng hậu của ngài, thân là hậu thế, các ngươi lại dốc hết công sức tìm cách đi vào lăng tẩm của vong đế, tức là đã quấy nhiễu đến sự yên bình của người đã khuất, vậy chẳng phải nên bò vào để chuộc tội một ít hay sao?”

nói xong, Mộ Khanh Hoàng kéo Lục Cửu định chui vào trước, Đạo Khư lại bước lên cản trước mặt hai người bọn họ, đôi mắt âm u nhìn chòng chọc vào Mộ Khanh Hoàng: “Địa hình bên trong nhất định rất phức tạp, quận chúa đi trước đi, còn quận mã, thỉnh ngài đi theo sau lưng bần đạo.”

Mộ Khanh Hoàng lạnh lùng liếc Đạo Khư, "Sao đạo trưởng biết địa hình bên trong phức tạp?"

Phần tóc rũ lòa xòa trước mặt Đạo Khư nay bị nước mưa thấm ướt dính bết cả lại, để lộ ra nửa gương mặt mà gã luôn che giấu, có thể thấy được một con mắt của gã đã bị mù, cả con ngươi bị móc hết ra, chỉ còn lại một cái lỗ sâu hoắm, cùng với đó là những vết sẹo vừa sâu vừa dài, giống như từng bị dã thú cào trúng, trông đáng sợ vô cùng.

"Quận chúa, mời.” Đạo Khư giữ Lục Cửu lại, đưa tay mời Mộ Khanh Hoàng đi trước.

Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu nhìn nhau một lúc rồi quay mặt đi, nàng cúi người dẫn đầu chui vào trong động, theo sát ngay sau lưng là Mộ Cao Tố đang cầm dây thừng trói nàng, sau nữa là một quỷ diện nhân, kế tiếp mới đến Yến vương được Đạo Khư bảo hộ đằng sau, cuối cùng là Lục Cửu và một đám quỷ diện nhân chui vào sau cùng.

“Đừng có giở trò, ta mà phát hiện ra ngươi có âm mưu gì, thì đám quỷ diện nhân đi sau lưng Lục Cửu sẽ lập tức đâm chết hắn." Mộ Cao Tố uy hiếp. Giọng của hắn rất lớn, Yến vương cùng Đạo Khư đi theo đằng sau đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Tố đường huynh nói nhiều quá đi, sao không lo mà nhìn đường, coi chừng bị lạc đấy.”

Đường trong hang động này chật hẹp vô cùng, Mộ Khanh Hoàng có vóc dáng nhỏ nhắn, di chuyển dễ dàng hơn những nam nhân như Mộ Cao Tố, hắn bò vào đây mà cảm giác như bị thứ gì đó đè ép đến mức không thở được.

Mộ Khanh Hoàng vừa bò đến một ngã ba thì ngừng lại, cười nói: "Vừa nghĩ tới chuyện lúc này Ngũ hoàng thúc cũng giống như ta, bò qua bò lại trong cái hang này chẳng khác gì một con chó, thì ta đã cảm thấy sung sướng không thôi. Ngũ hoàng thúc, ngươi có nghe được không đấy?”

Mộ Khanh Hoàng cố ý nói cho Mộ Kiêu nghe, đương nhiên là Mộ Kiêu nghe được, y âm trầm nói: "Triều Dương, ngươi tuyệt đối không muốn biết, chọc giận bản vương sẽ nhận phải kết cục thế nào đâu.”

Nhớ đến Lục Cửu lúc này còn bị kềm kẹp ở đằng sau, Mộ Khanh Hoàngbực dọc “hừ” một tiếng, chọn một con đường đầy ngọc phỉ thúy bò tiếp, thờ ơ nói: “Ngũ hoàng thúc nhớ phải bám sát theo ta đấy, ở đây lắm đường rẽ, mà đường nào nhìn cũng giống nhau, ở cuối mỗi đường đều có cơ quan ám khí chờ ngươi đấy."

Nãy giờ đã bò khá lâu trong hang động tăm tối chật hẹp này, Mộ Cao Tố dần dần cảm thấy bức bách sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt, giọng điệu cũng không còn vui vẻ: “Đừng nói nhảm nữa, bò mau lên.”

Càng tiến sâu vào trong, số đường rẽ càng lúc càng nhiều, cuối cùng tỏa đi tứ tung như mạng nhện, Mộ Khanh Hoàng phải cẩn thận nhận diện rõ những ký hiệu mình đã đánh dấu trước đó rồi mới dám tiến lên.

Đạo Khư bám theo đằng sau bắt đầu đổ mồ hôi, vài lần choáng váng phải dừng lại, Lục Cửu đẩy một cái, "Ta nói nè đạo sĩ thúi, ngươi làm gì cứ cà rề cà rà mãi thế? Bò tiếp đi chứ!”

Mộ Khanh Hoàng nghe có tiếng động đằng sau liền ngừng lại, cất giọng hỏi: "Lục Cửu, bọn họ bắt nạt chàng à?”

Lục Cửu xoaxoa đầu gối đã phát đau, nói: “không, tại tên đạo sĩ thúi này thể lực quá kém, không bò nổi nữa.”

"Đạo Khư, ngươi bò không nổi nữa sao?” Mộ Kiêu xoay đầu lại nhìn Đạo Khư, lại thấy vẻ mặt của gã toát lên vẻ sợ hãi, bèn hỏi: “Ngươi đến đây rồi?”

Đạo Khư thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trên bàn tay chống trên mặt đất in hằn những vết xước do ngọc phỉ thúy trong hang động cứa vào, "Quận chúa nói không sai, đường lối trong này rất phức tạp, chỉ nhầm một bước thôi là sẽ bị cơ quan ám khí bắn chết. Vương gia, nơi này chật hẹp thiếu không khí, không thể ngừng lại được, chúng ta bò tiếp đi, có chuyện gì thì chờ sau khi rời khỏi nơi này rồi vương gia hỏi cũng không muộn."

“đi tiếp đi.” Mộ Kiêu ra lệnh.

Mộ Khanh Hoàng cười lạnh một tiếng lui cui bò tiếp. Ở trong động không thể di chuyển nhanh, thời gian ở đây dường như trôi chậm hơn nhiều, không biết bọn họ đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian mới bò được đến đích, cuối cùng cả đoàn người ngừng lại.

Mộ Cao Tố ngẩng đầu lên, thấy bên trên có một cánh cửa nhỏ khắc rõ hai chữ - - Miêu xá. (1)

(1) Miêu vừa có nghĩa là mèo, vừa có nghĩa là ẩn nấp; xá là nơi ở.

"Miêu xá?!" Mộ Cao Tốnghẹn giọng kêu lên.

“Cái quái gì vậy?” Lục Cửu cũng đệm vào một câu.

"Miêu xá, nơi ở của con mèo cưng do Ngọc hoàng hậu nuôi.” Mộ Khanh Hoàng trả lời.

Lục Cửu bật cười ha hả, "Bò nửa ngày bò được đến chuồng mèo.”

Mộ Khanh Hoàng cũng phì cười, đẩy cánh cửa nhỏ ấy ra, bò lên đi ra ngoài, ánh sáng vàng nhàn nhạt từ trong căn phòng ấy chiếu rọi một góc hang.

Đoàn người theo thứ tự leo ra, Lục Cửu vừa đứng lên nhìn rõ mọi vật liền bật thốt lên “ái chà” một tiếng, “Chuồng mèo này cũng xa hoa quá nhỉ, lấy dạ minh châu làm đèn, đỉnh trần khảm ngọc thạch,gạch Miêu Trảo lót làm nền, con mèo này có phúc thật đấy.”

đi vào được đến đây, Đạo Khư lại tuyệt nhiên không hề kinh ngạc. Gã tiến thẳng đến một con đường nhỏ, Mộ Kiêu theo sát phía sau, Mộ Cao Tố kéo Mộ Khanh Hoàng cũng vội vàng đi theo.

Cuối con đường nhỏ là một ngôi mộ, nơi đây được trang hoàng như một thư phòng bình thường, trên kệ bằng gỗ mun là một vài quyển sách, trên tủ đặt bên cạnh có rất nhiều hộp đựng đầy những thứ gì đó, chỉ có một chỗ là bỏ trống. Từ vết bụi bặm xung quanh có thể thấy được, nơi đó ban đầu có lẽ cũng được đặt một chiếc hộp hình vuông.

Ngay từ đầu khi mới phát hiện ra nơi này, Mộ Khanh Hoàng từng suy đoán chiếc hộp đặt nơi đó chắc hẳn đã bị ai đó lấy đi mất. Nay nhìn phản ứng của Đạo Khư, biết đâu chừng chính gã là kẻ đã lấy chiếc hộp đi.

Nàng cũng từng mở mấy chiếc hộp này ra xem thử, trong đó đều chứa đầy những viên thuốc với đủ các sắc màu, tên của chúng cũng rất là kỳ lạ. Nàng còn nhớ có một viên đan dược tên là Thiên Tiên Tử, nói là có thể nghịch tuổi, biến gương mặt trở nên đẹp như thiên tiên; còn có viên thuốc tên là Thư Dược Đinh Hương, Hùng Dược Đàn Lang, đặt kèm bên cạnh là một đoạn trong bài << Nhất hộc châu – Hiểu trang sơ quá >> của Lý Dục (1).

(1) Bài “Nhất học châu – Hiểu trang sơ quá” của Lý Dục: Đây là một bài diễm khúc viết về việc nam nữ giao hoan, viết về quá trình một nữ tử trang điểm lên đài múa hát cho đến khi kết thúc bữa tiệc.

Nàng xem một hồi, chỉ cảm thấy Thần Long Đế hẳn là một nam nhân rất thú vị, hơn nữa cũng quá biết “thưởng thức”, thơ Đường thơ Tống gì cũng đều bị ông ấy “thưởng thức” đến mức biến chất hết.

Còn về mấy chú thích của Thần Long Đế về hiệu quả hiếm có của những viên thuốc này thì nàng hoàn toàn không tin chút nào. Hơn nữa, đống thuốc này đã bỏ xó vài trăm năm, có khi cũng bị hỏng hết rồi. Mặt khác, nàng cứ có cảm giác rằng mấy viên thuốc đủ màu đủ sắc này chẳng qua là do Thần Long Đế dùng bột mì trộn với phẩm màu nặn ra chơi thôi.

Nhưng ngược lại, phía bên kia, Mộ Kiêu cùng Đạo Khưlại nâng niu đống hộp này như là vừa tìm được bảo vật vô giá.

Lục Cửu nhìn lại bức bích họa trong phòng mộ, hắn tỉ mỉ quan sát nữ tử trong tranh, xong lại quay qua nhìn Mộ Khanh Hoàng. Sau vài lần như vậy, hắn chợt mở miệng nói: “Tiểu Phượng Hoàng, nữ nhân này nhìn giống nàng quá.”

“Chính vì ta nhìn giống nàng ấy nên Cửu Ngự mới cứu ta. Chàng nhìn đôi bích nhân trong tranh xem, họ là Thần Long Đế vàNgọc hoàng hậu đấy, bức tranh này phác họa lại cảnh bọn họ làm lễ tế bái non sông xã tắc, cúng tế thiên địa trên núi Thái Sơn.”

"Cửu Ngự là ai?"

"Chính là con mèo mà đám người Mộ Kiêu gọi là bạch mao thú ấy.”

Đúng lúc này, một bóng dáng màu trắng bất chợt xẹt qua, nhanh như lôi như chớp.

"Meo meo - -" Trong không gian bỗng văng vẳng tiếng kêu thê lương, Cửu Ngựgặp Đạo Khư giống như gặp phải kẻ thù, lập tức nhằm thẳng vào mặt gã cào cấu.

Nửa bên mặt còn lại của Đạo Khư thoáng chốc bị cào nát, gã sợ hãi kêu thảm thiết.

“Bạch mao thú!” Mộ Cao Tố kêu lên, nhanh chóng lùi về sau.

Cùng lúc đó, Mộ Khanh Hoàng kéo kéo Lục Cửu, hai người thần giao cách cảm nhanh chóng trốn khỏi phòng mộ này, Mộ Cao Tố lập tức kêu to, "Phụ vương, bọn chúng định trốn!"

"Đuổi theo!" Mộ Kiêu quát lớn.

Đám quỷ diện nhân vốn đang bị lượng tài bảo khổng lồ trong phòng mộ mê hoặc không thể không buông bỏ vàng bạc trong tay, tức khắc đuổi theo.

trên nền gạch trong phòng mộ được chạm khắc hoa văn nổi hình móng mèo, Mộ Khanh Hoàng kéo Lục Cửu chạy tới trước một vách tường, bàn chân giẫm lên một hình móng mèo, vách tường lập tức nâng lên tạo thành một cánh cửa nhỏ. Sau lưng, đám quỷ diện nhân đã đuổi theo sát nút, Lục Cửu ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, ngồi xổm người xuống lăn vào bên trong, cánh cửa lần nữa hạ xuống bịt kín lối đi.

"Quận chúa, thế tử gia!" Ngọc Loan vừa khóc vừa cười chào đón, "Quận chúa, cuối cùng người cũng quay về rồi. Người mà không về thì bọn em sẽ xông ra cứu hai người đấy!”

Nhìn thác nước trên vách núi đằng xa, nghe tiếng nước chảy ào ào cùng với đám cỏ dại tươi tốt, trên vách động chằng chịt những dây leo điểm xuyến hoa nhỏ màu tím, xung quanh là bốn cây cột to lớn được chạm khắc hình kim long, nhưng điều đáng sợ nhất là trên bốn cây cột ấy có một con rắn đen khổng lồ cuộn mình im lặng. Lục Cửu kinh sợ ôm Mộ Khanh Hoàng vào lòng mình bảo vệ, nói: “Có đại mãng xà!"

Mộ Khanh Hoàng cười vỗ vỗ vào hông Lục Cửu, “Chớ khẩn trương, con mãng xà ấy sẽ không tấn công chúng ta đâu.”

Lục Cửu không hiểu gì cả, ngơ ngẩn nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Đây là đâu thế?”

“Ta cũng không biết nữa, chắc là chỗ chơi của Cửu Ngự, con mãng xà kia chắc cũng là do Thần Long Đế nuôi để bảo vệ địa cung này. Ở đây có nước chảy, có nghĩa là chắc chắn phải có cửa ra, ta đã bảo mấy người Võ Nhị Võ Tam Võ Tứ xuống nước xem thử rồi, quả thật dòng nước này có thông đến một nơi nào đó. Thừa dịp đám người Mộ Kiêu còn chưa bắt kịp, chúng ta phải mau chóng rời đi thôi, chỉ cần chạyra khỏi Bắc Bình là an toàn rồi, về kinh ta nhất định sẽ vạch trần Mộ Kiêu. Mặc dù còn chưa có chứng cứ chứng minh y mưu phản, nhưng với những tội ác như bắt bớ dân lành, lấy máu người tưới cho cây hút máu, lại còn tự ý khai khẩn mỏ quặng phỉ thúy này mà không khai báo với triều đình, nhiêu đó cũng đủ khiến y bị tước phiên mất vương vị rồi.”

Những điều đang được chứng kiến cùng nghe thấy quả thật khó mà tưởng tượng được, nhưng lúc này không phải là thời điểm để ngạc nhiên, Lục Cửu quyết đoán lựa chọn, "Chúng ta đi thôi."

Ngay khi ấy, cánh cửa nhỏ được nâng lên, Cửu Ngự nhảy ra, kéo theo sau là đám người Mộ Cao Tố và Mộ Kiêu, Lục Cửu lập tức kéo Mộ Khanh Hoàng chạy đến chỗ vách núi.

Cửu Ngự nhảy lên trên một khối đá Thái Hồ, quay về phía đại mãng xà đang quấn mình trên cột kim long kêu to vài tiếng “meo meo”, đại mãng xà đang say ngủ lập tức cựa mình trườn xuống xông vào tấn công đám quỷ diện nhân.

Đám quỷ diện nhân đã bị mãng xà ngăn lại, Cửu Ngự lần theo mùi của Mộ Khanh Hoàng đuổi theo, vừa chạy vừa vui sướng kêu meo meo liên tục, giống như đang muốn khoe khoang giành công. Trước khi nhảy xuống nước, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn nó, chợt cảm giác thật sự luyến tiếc không đành lòng. Nàng biết rõ hết mọi sở thích quái lạ của nó, không ăn ngũ cốc, không ăn thịt rau, thức ăn duy nhất của nó là ngọc phỉ thúy. Nàng không biết rốt cuộc nó đã sống được bao lâu, nhưng từ những dòng nhật ký của Ngọc hoàng hậu mà nàng biết được nó là thú cưng của Ngọc hoàng hậu, mà xuyên suốt từ triều Đại Tề đến triều Đại Dận, sau đó là Đại Tấn, thì tính sơ sơ cũng ngót nghét sáu trăm năm.

Từ sau khi Thần Long Đế cùng Ngọc hoàng hậu qua đời, nó vẫn luôn bảo vệ trong địa cung này sao?

Chờ đợi hơn sáu trăm năm, chờ đợi các chủ tử trở về, cả ngày lẫn đêm đều ngắm nhìn bức họa. Vì vậy, khi gặp được người có dung mạo tương tự như Ngọc hoàng hậu, nó liền cho rằng đó là nữ chủ nhân của nó đã trở về, một lòng giúp đỡ.

Nhưng nó lại không biết, nữ chủ nhân của nó đã mất được hơn sáu trăm năm...

Mặc dù nó chỉ là một con mèo, nhưng bảo vệ tại nơi này suốt sáu trăm năm ròng rã, cũng thật cô đơn biết bao...

Bình luận

Truyện đang đọc