TRÙNG SINH LÀM ẢNH HẬU MANG THAI CỦA GIỚI GIẢI TRÍ


Đối diện Túy Tiên Cư là một khu quảng trường.

Màn đêm vừa buông xuống, trên trời từng rạng áng hồng sặc sỡ.

Trong quảng trường, những ông cụ bà cụ đã ăn cơm xong cũng bắt đầu ra ngoài tản bộ.

Những cặp vợ chồng trẻ thì dẫn theo con cái.

Mọi người đều vô cùng náo nhiệt.

Những người bán hàng rong cũng bắt đầu buôn bán.

Có sạp thì bán đồ chơi, có sạp thì bán thức ăn.

Tiếng chào mời không ngừng nghỉ.

Dạ Cô Tinh nhìn những xiên kẹo hồ lô ngào đường đỏ rực xinh đẹp trên sạp hàng, chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên có vị chua, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Vẻ mặt An Tuyển Hoàng không thay đổi, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn mọi biểu cảm của cô: “Muốn ăn sao?”
Dạ Cô Tinh quay đầu, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.

Hai con ngươi đen láy giống như bầu trời đêm sau khi được tẩy rửa, long lanh trong suốt.

Bên trong đôi mắt ấy giờ đây đang tràn đầy ý muốn cầu xin, lại thêm chút làm nũng: “Ừm nè! Muốn ăn!” Suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Con của anh cũng muốn ăn.”
An Tuyển Hoàng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là anh cũng có khuyết điểm giống với phần lớn đàn ông trên đời này… chính là lòng tự trọng! Nhìn thấy Dạ Cô Tinh mềm mại, dịu dàng như vậy, trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc.

Giống như có một luồng điện chảy khắp người khiến cho chân tay của anh đều muốn co rút.

Nếu không phải hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, anh nhất định hóa thân thành sói đói, đã không thể ăn được “thịt” cô, thì ít nhất cũng phải “uống” được chút canh thịt!
Hôn lên trán cô một cái: “Ở bên ngoài rất lạnh.

Vào trong đợi đi.” An Tuyển Hoàng nhanh chóng đi về phía đối diện.

Dạ Cô Tinh nghe lời anh bước vào Túy Tiên Cư trước.

Ở cửa, một nhân viên phục vụ nữ lập tức nở nụ cười chào đón: “Hoan nghênh quý khách.”
Đồng phục thuần một màu đen, tấm thẻ trước ngực viết bốn chữ “Quản lý sảnh lớn”.

Cổ áo chữ V được thiết kế độc đáo, làm lộ ra nửa mảng da thịt trắng như tuyết.

Vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.

Gương mặt được trang điểm khéo léo tinh xảo, nụ cười quyến rũ.

Nét mặt Dạ Cô Tinh không thay đổi quan sát xung quanh.

Tiếp đó cô thu lại tầm nhìn, âm thầm gật đầu.

Nơi này được trang trí tinh tế, xung quanh bày trí tao nhã, phong cách Trung Tây kết hợp.

Khách hàng đều mặc âu phục giày da, cử chỉ đúng mực.

Xem ra có thể yên ổn ăn một bữa cơm ở đây.


“Có phòng riêng không?” Cô biết An Tuyển Hoàng không thích nơi đông người.

Quản lý nở nụ cười khéo léo: “Xin hỏi cô có đặt trước không?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi thấy phòng riêng ở chỗ các cô vẫn còn trống, tôi muốn đặt một phòng.” Nơi cửa ra vào có đặt một màn hình điện tử, trên đó hiển thị số phần trăm chỗ ngồi của khách hàng.

Mà phòng riêng lại được tách ra, trên màn hình hiện rõ chỉ có bốn mươi sáu phần trăm là đã được đặt trước, cũng chứng minh được phòng riêng còn trống chiếm tới gần một nửa.

Quản lý đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ lạ, lại lần nữa quan sát Dạ Cô Tinh từ trên xuống dưới.

Xác định cô gái này không phải là một trong những vị khách quý được hưởng đặc quyền sử dụng phòng riêng, cô ta mỉm cười chậm rãi giải thích: “Tiểu thư, có thể cô vẫn chưa biết rõ quy định của Túy Tiên Cư.

Từ lúc đầu thành lập, chúng tôi đã đưa ra phương pháp đấu giá để giành được quyền sử dụng phòng riêng ở đây.

Cũng chính là nói, mỗi một phòng riêng ở trên tầng đều đã có chủ.

Không có sự cho phép của chủ sở hữu, chúng tôi cũng không thể tùy tiện cho người khác sử dụng.

Thực sự vô cùng xin lỗi!”
Mày khẽ nhíu lại, Dạ Cô Tinh cảm thấy thật buồn cười.

Cùng là khách hàng, không phải nên đối xử bình đẳng sao? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy, bán đấu giá quyền sử dụng phòng riêng.

Lẽ nào đây chính là cách thể hiện bản thân không giống với những người khác? Thật sự là phong cách đặc biệt khác thường!
Mà nhà hàng này cũng thật kỳ lạ! Không chỉ không cảm thấy vô liêm sỉ, ngược lại còn cho rằng đây là vinh hạnh.

Có thể dễ dàng nhận ra được có sự khoe khoang trong lời nói của người quản lý này, dường như ngay cả cô ta cũng cảm thấy bản thân mình cao quý hơn mấy phần.

Dạ Cô Tinh không thể hiểu được điều này.

Nhưng đây là quy tắc do người khác định ra.

Nếu cô không hài lòng, thì có thể lựa chọn đi đến chỗ khác, không cần phải lớn tiếng phát biểu ý kiến của bản thân.

“Nếu cô đồng ý, thì không khí ở sảnh lớn cũng rất thích hợp để dùng bữa.” Quản lý mỉm cười, giọng nói cung kính.

Xem ra là người được đào tạo một cách chuyên nghiệp.

Dạ Cô Tinh khua tay: “Không cần đâu.” Nói xong, cô xoay người định rời khỏi.

Nụ cười của nhân viên quản lý lập tức cứng lại.

Trước đây cũng có người muốn đặt phòng riêng.

Nhưng sau khi nghe cô giải thích sơ qua, thì họ cũng biết được những người sở hữu phòng riêng nhất định đều là người có thân phận không tầm thường, nên cũng chỉ đành hậm hực bỏ qua.

Đa số mọi người đến Túy Tiên Cư là vì thức ăn ngon ở đây.

Do đó cuối cùng gần như bọn họ đều sẽ lựa chọn dùng bữa tại sảnh lớn.

Tuy nhiên cô gái trước mắt này hơi… quá cố chấp rồi!
Phải biết rằng thức ăn được làm ra ở Túy Tiên Cư không phải ai cũng có thể nếm được.

Nếu vào ngày cuối tuần mà không đặt bàn trước, cho dù xếp hàng cả một ngày cũng không chắc được gọi đến số.


Vừa hay, hôm nay sảnh lớn vẫn còn hai chỗ trống.

Thế mà cô gái này lại không để ý đến, lập tức xoay người muốn đi khỏi.
Cô ta cảm thấy không chỉ bản thân mà ngay cả Túy Tiên Cư cũng bị sỉ nhục.

Do đó, ánh mắt quản lý nhìn bóng lưng của Dạ Cô Tinh càng hiện lên sự khó chịu.

Tầm mắt rà soát quần áo trên người cô, đều là nhãn hiệu thông thường, cũng không phải là hàng hiệu nổi tiếng gì.

Nhưng điều khiến cho cô ta không chịu được, chính là cô gái này vậy mà lại mang giày đế thấp!
Trong mắt cô ta, con gái không mang giày cao gót thì chẳng khác nào là gái quê không có kiến thức!
Nếu Dạ Cô Tinh biết được cách nghĩ thật sự của người này, cô nhất định sẽ cạy mở bộ não “kỳ diệu” này ra, để xem thử cấu tạo bên trong rốt cuộc khác thường ở đâu!
Tuy trong lòng không được thoải mái, nhưng cô ta dù sao cũng là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, cũng biết được tôn trọng ý muốn của khách hàng.

Cho nên cô vẫn cung kính nói: “Xin quý khách đi thong thả.” Chỉ là ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
Đoán chừng là kẻ nghèo hèn không có khả năng chi tiêu.

Vào đây bày ra dáng vẻ giàu có, nhưng thực tế thì khả năng chi trả lại bằng không.

Dạ Cô Tinh vừa bước ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị một người dùng lực nắm chặt kéo lại, bị ép phải xoay người.

Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mắt, trong mắt cô đột nhiên hiện lên sự rét lạnh.

Giang Hạo Đình cũng không biết tại sao bản thân lại làm ra động tác như vậy, cũng không rõ sự tức giận của mình bộc lộ ở trên bàn ăn là từ đâu mà đến.

Dù sao thì buồn phiền này, cũng khiến cho trong lòng ngột ngạt vô cùng khó chịu.

Theo trực giác, anh ta không những vô cùng ác cảm với giọng điệu của kẻ nói “Con gái trong giới giải trí đều là gái làng chơi”.

Mà khi người này nói khoác mà không biết ngượng, nói muốn bỡn cợt Áo Tím, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là… Anh còn chưa trừng trị cô ta đâu! Đám rùa các người chỉ nghĩ đến việc ngủ trước tiên.

Đừng nói là làm được, mà ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ đến!
Nhưng anh lại không thể gào lên rằng...!cô ta là người tao sắp trừng trị, chúng mày đừng manh động!
Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào là giấu đầu lòi đuôi!
Ngoại trừ bực bội tủi thân thì còn có uất ức.

Lại nhớ đến nụ cười đáng ghét của cô ta… “Ấy! Đây chính là thù lao mà tôi muốn, anh có vừa ý không? Hưởng thụ cho tốt đi ha!”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa.

Cho dù cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể trấn áp được nó.

Do đó, anh ta mới đẩy cửa rời khỏi.
Nhưng khi anh đi đến cửa thang máy, thì nhìn thấy gì đây?
Sao lại có thể là cô gái đó?! Có lẽ là đầu óc không được tỉnh táo, nhưng hôm nay anh cũng không uống nhiều rượu lắm, chắc chắn không phải là ảo giác.

Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với nhân viên quản lý, hóa ra là muốn đặt phòng riêng.

Vốn dĩ anh ta định ngoảnh mặt làm ngơ.


Nhưng khi thấy cô xoay người muốn rời khỏi, anh lập tức chạy hai ba bước đuổi theo sau.

Hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến lúc phản ứng lại được mới phát hiện… anh ta đã kéo người lại rồi.

Cổ tay mảnh khảnh dễ dàng bị bàn tay của anh ta tóm lấy, cảm giác ấm áp làm cho anh ta hơi thất thần.

Khoảnh khắc người con gái kia đột nhiên quay đầu lại anh ta còn ngửi được mùi thơm của hoa sơn trà.

Hết thảy tất cả những điều này càng chứng minh cho phán đoán ban đầu của anh ta… cô gái này chính là cực phẩm của cực phẩm.

Nếu như có ở nơi đó thì đúng là quá hoàn mỹ…
Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống, giãy tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông kia.

Nét mặt cô khó chịu nhìn người trước mắt giống như đang nhìn một người xa lạ.

Sau đó cô xoay người cất bước rời đi.

“Này…” Giang Hạo Đình vội vàng bước đến chắn trước người cô ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Cái đó… vì sao cô lại tới đây?”
Khi thấy anh ta đến gần, Dạ Cô Tinh vô thức bảo vệ bụng mình, tùy ý nở nụ cười lạnh lùng: “Cái anh này, xin hỏi anh học hát chèo có đúng không? Nếu không tại sao đi đến chỗ nào cũng không quên đóng vai kẻ xấu...!chuyên làm trò cười cho người ta vậy!”
Giang Hạo Đình nghe như vậy thì sắc mặt tối sầm lại: “Cô!”
“Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Người ta mở cửa kinh doanh chỉ để cho một mình anh tới sao?”
Giang Hạo Đình bị cô châm chọc đến nỗi không nói nổi một chữ nào.

Kỷ Hạo Hiên chạy đến vừa kịp lúc nghe được những lời như vậy, ánh mắt kinh ngạc quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.

Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, da trắng như sứ, mắt phượng mày ngài*.

Lại không trang điểm để lộ ra hoàn toàn mặt mộc vốn có.

Mùi thơm tươi mát tự nhiên đập vào mặt.

Chỉ cần cánh mũi khẽ nhúc nhích, một mùi hương nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, nhẹ nhàng tựa như khói, lả lướt thấm vào ruột gan khiến cho người ta bị k1ch thích đến mức muốn cố gắng hết sức để bắt lấy mùi hương thoang thoảng này.

*Mắt phượng mày ngài: đôi mắt to, tròn, dài và sâu, long lanh như mắt công, mắt phượng.

Mày ngài (mày ngọa tằm) là hàng lông mày mỏng, có hình dáng như con tằm bám trên mắt.

Theo quan niệm thời xưa người sở hữu được mắt phượng mày ngài là người có vẻ đẹp hiếm có khó tìm.
Nhưng đây cũng không phải là điểm thu hút người khác nhất của cô gái này.

Vẻ đẹp của cô ấy được quyết định bởi một thứ gọi là khí chất! Đôi mắt trong veo ẩn dấu sự uy nghiêm, trong mắt là một sự lạnh lùng nghiêm nghị giống như tảng băng lạnh lẽo cất trong hầm núi Thiên Sơn mấy ngàn năm, không khí đọng lại, hơi thở nổi bật, sáng sửa rực rỡ.
Chỉ một cái liếc mắt đã có thể thu hút được ánh mắt của người khác.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hạo Hiên cảm thấy mỹ nhân đứng một mình hóa ra thật sự có thể đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu như nói sắc đẹp là dao, trên đầu chữ sắc có một chữ đao, vậy thì người trước mắt này chắc chắn là một quỷ kiếm Muramasa* cực kỳ hung ác.

*Quỷ kiếm Muramasa: Một loại kiếm samurai Nhật Bản.

Loại kiếm này có chất lượng tốt, nhưng lại khát máu và chém giết một cách bừa bãi.

Thời cổ được dùng quá nhiều vào việc giết người nên bị cấm, và được người đời lưu truyền là thanh kiếm bị nguyền rủa.

Tuy nhiên vẫn có người sử dụng giấu.
Vô hình trung lại bị câu hồn đoạt phách*.
*Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, khiến người ta nín thở.
Không muốn dây dưa nhiều thêm nữa, Dạ Cô Tinh đi vòng qua Giang Hạo Đình đang đứng trước mặt mình, giống như cô vốn dĩ không biết người này là ai, là kẻ điên đến từ nơi nào?
Giang Hạo Đình thấy mình bị cô gái kia không thèm đếm xỉa tới, trong lòng cũng trở nên bực bội.

Lại thấy những người trong phòng trước đó lục tục xúm lại đây.

Bị một cô gái thờ ơ trước mặt mọi người khiến cho anh ta mất mặt thật sự.


Tâm lý gia trưởng của Giang Hạo Đình lúc này mới bùng phát.
Bàn tay lập tức chộp lấy vai Dạ Cô Tinh: “Này, mẹ nó, cô có thái độ gì đây…”
Dạ Cô Tinh theo bản năng nghiêng mình tránh đi, lại nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang bước nhanh đến đây.

Hàng lông mày nhíu lại thoáng chốc giãn ra, trái tim cũng hạ xuống.

Giờ phút này An Tuyển Hoàng vô cùng tức giận, đôi con ngươi màu đen càng lúc càng trở nên thâm sâu.

Ánh mắt anh nghiêm nghị lạnh lùng bắn thẳng về phía Giang Hạo Đình như muốn cắt đứt cái tay đang đặt trên vai người phụ nữ của anh.

Con ngươi Giang Hạo Đình co rụt lại, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa rồi.

Không một ai thấy rõ đến cuối cùng động tác của An Tuyển Hoàng là như thế nào, họ chỉ nghe thấy một tiếng rắc của xương cốt bị vỡ vụn vang lên.

Giang Hạo Đình che cổ tay phải của mình liên tục lùi về sau hai bước.

Lần thứ hai ngẩng đầu lên trên mặt đã sớm tràn đầy vẻ đau đớn khổ sở.

Nhưng anh ta cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng kêu r3n than nhẹ nào cả.

Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày.

Ngược lại cô còn có chút để ý đến anh ta.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hiển nhiên xương cổ tay của người kia đã bị nứt ra.

Có thể chịu được sự đau đớn thế này thì thật sự không giống như phú nhị đại có cuộc sống sung sướng an nhàn.

Sau khi suy nghĩ một lát Dạ Cô Tinh đã có kết luận, rằng xuất thân của người này chắc chắn không hề tầm thường.

Nếu không phải là con ông cháu cha thì cũng là con nhà quyền quý!
Chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi dưỡng được một người cao ngạo thế này!
Cơn tức giận của An Tuyển Hoàng vẫn chưa dừng lại.

Ánh mắt thâm thúy đặt trên người đối phương, giơ tay đấm vào ngực Giang Hạo Đình, âm thanh xương sườn nứt ra vang lên.

Khuôn mặt Giang Hạo Đình vặn vẹo, đau đớn đến mức cong lưng lại.

Khi còn là thiếu niên, anh ta cũng bị ông nội đưa vào quân đội.

Trải nghiệm kĩ năng bắn súng ở trong đấy, đánh nhau và học đấm bốc.

Anh ta tự đánh giá mình không hề thua kém gì những người quân nhân chính quy kia.

Nhưng vì sao ở trước mặt người đàn ông này ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, lùi không thể lùi, tránh không thể tránh.

Chỉ có thể bị động, trở tay không kịp!
Một đám tạp nham đủ thứ người từ trên phòng chạy xuống dưới lầu nhìn Giang Hạo Đình bị đánh đến như thế nào.

Giang Hạo Đình đường đường là thiếu gia của Giang gia, là cháu đích tôn của lão gia.

Thế nhưng hiện giờ lại bị một người đàn ông không rõ lai lịch đánh cho bị thương.

Chuyện này hiển nhiên sẽ kinh động đến Giang gia.

Vậy đám người bọn cũng không thể thoát được có liên quan.

Vì vậy một đám vội vã nhảy ra chỉ trích An Tuyển Hoàng.

Tốt nhất là có thể vứt hết tất cả trách nhiệm của bản thân đi!


Bình luận

Truyện đang đọc