TRÙNG SINH LÀM ẢNH HẬU MANG THAI CỦA GIỚI GIẢI TRÍ


Chỉ thấy ánh mắt đầy tủi nhục của cô gái biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt đầy kiến quyết và cứng rắn.

Cô ấy nhìn vào mắt Thích Vận Thi, lần đầu tiên quang minh chính đại thể hiện sự căm phẫn, không cần nhẫn nhịn, không cần che giấu: “Tiểu thư Thích, đây là việc của tôi, không cần cô xen vào, tôi sẽ tự mình quyết định!”
“Cô! Được! Đúng là một kẻ vong ân phụ nghĩa! Coi như tôi nhìn lầm người!” Ngực Thích Vận Thi phập phồng kịch liệt, ánh mắt lộ vẻ oán hận, khuôn mặt trang xanh xanh tím tím, cả người ướt đẫm hệt như ma nước mới bò lên bờ.
“Người?” Hứa Đình cười tự giễu, ánh mắt đột nhiên sắc bén: “Cô có coi tôi là người sao? Gọi phải đến, vẫy phải đi, trong mắt cô tôi còn không bằng một con chó!” Sau đó, cô ấy đi thẳng về phía Dạ Cô Tinh.

Ánh mắt thành khẩn, giọng điệu chân thành: “Cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này, tôi-đồng-ý!”
Dạ Cô Tinh từ từ nhếch khóe môi, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng.

Co được dãn được, quả cảm quyết đoán, có dã tâm, có nghị lực, là một người thông minh.
Người lính mà không muốn làm tướng quân thì đó không phải là người lính tốt.

Một người không có dã tâm, đó gọi là bất tài.

Nhưng dã tâm quá lớn, thường dễ dàng dẫn đến nghi kỵ.

Mà cô gái trước mặt tên Hứa Đình này, có dã tâm, nhưng biết thu biết thả một cách tự nhiên, động tâm nhưng có thể kiên nhẫn, am hiểu xem xét thời thế.

Tuổi nhỏ mà đã có được tâm tính như này, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng phải đánh giá cao.
Sự việc cuối cùng cũng đến hồi kết, Thích Vận Thi bị đá, Hứa Đình thế chỗ.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, chỉ là không thể chỉ mặt gọi tên nói ra mà thôi….
Hôm nay tâm trạng của Lưu Chí Vỹ rất tốt, cả ngày đều như tắm gió xuân, khuôn mặt tươi cười, người cả phòng ban nhìn đều phát hoảng!
Mọi người đều đang nghĩ thầm, lão già háo sắc này không chừng đang tính toán việc xấu xa gì đây!
Lưu Chí Vỹ tất nhiên không biết được suy nghĩ của những người này.

Ông ta chỉ biết là bảo bối nhỏ của ông ta gọi điện cho ông ta nói tối nay sẽ hết lòng hầu hạ.
Nghe giọng nói nũng nịu của mỹ nhân, trong lòng ông ta đều bắt đầu ngứa ngáy.

Chỉ hận lúc này không thể đè người dưới thân để thỏa thích yêu thương một hồi...!Ông ta cần cù bao nhiêu năm nay, không ngờ tới tuổi trung niên còn có được loại diễm phúc này!
Nghĩ đến hai đùi ngọc trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, bộ ng ực đầy đặn, mỗi lần ở trên giường đều làm cho ông ta hưng phấn không thôi.

Nhất là lúc ân ái đến chỗ sâu bên trong, một tiếng kêu khó nén ngọt ngào ma mị “Cha nuôi~” của bảo bối nhỏ thật sự làm cho ông ta mềm đến tận xương, hận không thể chết trên người yêu tinh kia.

“Lão Lưu, hoàn hồn lại đi! Đang trong thời gian làm việc, nghĩ cái gì vậy?”
“Hả? À!” Lưu Chí Vỹ phản ứng lại, thấy rõ người tới là ai, liền vội vàng đứng dậy cúi đầu khom lưng, cười nịnh nọt nói: “Chào quản lý Dương!” Vị này chính là người lãnh đạo trực tiếp của ông ta.
“Đây là danh sách phim điện ảnh, phim truyền hình sắp tới được gửi tới xét duyệt, mọi người xem thử trước để có thể nắm được nội dung.”
“Vâng, vâng!” Lưu Chí Vỹ vội vàng nhận lấy: “Ấy? ‘Over the city’?” Đây không phải đoàn phim của bảo bối nhỏ sao?
Động tác xoay người của quản lý Dương dừng lại, nhíu mày hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Chậc……không, không có vấn đề! Quản lý Dương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực thẩm tra, sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào!”
Quản lý Dương vừa nhíu mày, trong lòng Lưu Chí Vỹ đã rơi lộp bộp.
“Lão Lưu, nghiêm túc làm việc là tốt, nhưng có lúc phải học cách linh hoạt.” Nói xong những lời nghe có vẻ hợp lý này, quản lý Dương xoay người rời đi.

Lưu Chí Vỹ sửng sốt, lời này là có ý gì?
Người bên cạnh vỗ vai ông ta, nhắc nhở: “Quản lý Dương từng là học trò của thầy Ngô, mà thầy Ngô lại là giám đốc sản xuất của bộ phim này, cho nên……”
Ngụ ý tự xem đấy mà làm!
Lưu Chí Vỹ lau mồ hôi lạnh trên trán, suýt nữa là họa từ miệng mà ra!
Sau đó, vẻ mặt ông ta căng thẳng.

Trong lúc xã giao, ông ta đã từng ám chỉ với đạo diễn của “Over the City” để cho bảo bối nhỏ diễn nữ hai, sẽ không có vấn đề gì nhỉ?

Không không không! Chắc là sẽ không đâu! Ông ta lúc ấy chỉ đề cập một cách bóng gió thôi, cũng không có nói rõ.
Cẩn thận nhớ lại một lượt, phát hiện chính mình quả thật không có để lại lời nào để bị nắm thóp, lúc này Lưu Chí Vỹ mới thở nhẹ nhàng thở ra, ngồi lún sâu xuống ghế như một vũng bùn.
Làm việc ở cơ quan nhà nước, thanh danh tương đương với mọi thứ.

Tuy rằng chức vị của ông ta không cao, nhưng cũng như lông chim quý hiếm!
Nghĩ đến hôm nay có thể thể hiện sức mạnh ở trên giường, chút băn khoăn này trong lòng Lưu Chí Vỹ cũng biến mất sạch sẽ.

Trong mắt hiện lên sự dâm tà, cười hở ra một miệng răng ố vàng.
Trước tiên phải gọi điện cho mụ vợ già trong nhà, nói hôm nay có buổi xã giao, không về ăn tối, buổi tối có thể còn có kế hoạch khác, sẽ không về ngủ.

Căn chuẩn thời gian, đúng năm giờ, Lưu Chí Vỹ tan làm, lái xe cách sốt sắng chạy đến “ổ mỹ nhân”.
Bảo bối nhỏ, anh đến đây!
Không nghĩ tới vừa lấy chìa khóa mở cửa, một nhóm người mặc đồ đen xông vào phòng.

Không cho ông ta kịp thanh minh đã đánh ông ta một trận.

Sau đó vứt xuống một đ ĩa CD rồi nhanh chóng rời đi.

Lưu Chí Vỹ giờ mới phản ứng lại, chỉ kịp chửi bậy với không khí.

Sau đó oán hận mà nhặt đ ĩa CD lên, bỏ vào đầu DVD.

Không đến một phút, sắc mặt Lưu Chí Vỹ đột nhiên trở lên âm trầm, sự hung ác cuồn cuộn trong mắt như muốn phóng ra ngoài.
Thích Vận Thi ngậm một bụng tức giận, Vương Thạch, Hứa Đình, còn có cô gái áo trắng kia, cô ta sẽ không bỏ qua cho một ai! Quay về trường học tắm rửa, thay bộ nội y gợi cảm.

Cô ta trang điểm cho bản thân thành dáng vẻ nữ sinh viên thanh thuần mà Lưu Chí Vỹ thích, xoay eo đi đến căn phòng nhỏ của hai người.
Chỉ cần hầu hạ cha nuôi thư thái, sau đó làm nũng vào thời điểm thích hợp, thì thầm bên gối, còn sợ gì “Over the City” không đi đời nhà ma?
Thích Vận Thi vừa bước vào cửa, lập tức thay một vào một khuôn mặt cười hồn nhiên, nhõng nhẽo gọi: “Cha……”
Bốp....
Người đàn ông tức giận trợn trừng mắt, bàn tay tát khuôn mặt trắng nõn của cô gái một tiếng vang dội.

Đây là lần thứ hai Thích Vận Thi bị người ta tát trong ngày hôm nay.

Lần đầu tiên là Vương Bình, mà lần thứ hai này đến từ người đàn ông vẫn xem cô như trân châu trong bảo khố, chỉ muốn đào tim móc phổi cho cô.
“Đồ đ ĩ đi3m! Cô tự nhìn xem cô đã làm ra chuyện tốt gì!” Ông ta nắm tóc Thích Vận Thi ném đến trước màn hình TV, trong TV đang chiếu cảnh ngày chiều nay cô ta tranh chấp cùng người khác ở phim trường.
Thích Vận Thi ôm mặt, ánh mắt tủi nhục, nghi hoặc hỏi: “Em, em làm cái gì?! Không phải là cãi nhau hai câu với người khác....”
Ánh mắt Lưu Chí Vỹ lộ ra hung ác, vung tay xông lên, tiếng bàn tay liên tiếp vang lên.

Thích Vận Thi bị tát cho choáng váng, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy hai má sưng lên.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Đồ ngu! Không phải là cãi nhau hai câu với người khác? Cô tự mình nghe xem, con mẹ nó cô nói những lời ngu xuẩn gì! Đồ đê tiện nhà cô, muốn hại chết ông đây có phải không? Hả?”
Nắm chặt tóc cô nàng này, ấn người đến trước màn hình, mắt Lưu Chí Vỹ đỏ lên, trong lòng chỉ biết là xong đời rồi! Xong thật rồi! Nếu đ ĩa CD này bị gửi đến cục cảnh sát.

Ông ta không chỉ mất việc, còn có khả năng ăn cơm tù!
Đều do đồ đàn bà ngu ngốc này! Bốp, bốp...!lại tát hai cái, Thích Vận Thi ngốc luôn rồi, máu loãng chảy ra từ miệng cô.

Nhìn màu đỏ tươi chói mắt chảy ra từ khóe miệng cô ta, trong mắt Lưu Chí Vỹ lướt qua một vẻ vui sướng.

Nhưng vẫn chưa đủ, ngực ông ta vẫn chứa đầy tức giận, ông ta cần phải phát ti3t! Phải xả hết ra!
Đẩy cô gái ngã trên mặt đất, ông ta nhấc chân đá vào bụng nữ nhân, trong mắt hiện lên một vẻ điên cuồng: “Bảo cô là đồ ngu! Bảo cô là đồ ngu!”
Thích Vận Thi cuộn mình trên mặt đất, giãy giụa tránh né những cú đá của người đàn ông.


Nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, bất kể cô ta có trốn làm sao, những phát đá của người đàn ông này đều có thể chắc chắn rơi xuống người cô.
Cuối cùng, Lưu Chí Vỹ mệt mỏi thở hồng hộc, hít thở dồn dập.

Ông ta đã sắp 50 tuổi rồi, nhìn Thích Vận Thi hấp hối trên nền đất, lúc này một phần tức giận lại xông lên não.

Nhưng ông ta đã không còn sức lực, dừng một chút, rút ra dây lưng quất lên lưng Thích Vận Thi!
"A" Thích Vận Thi hét lên thảm thiết.

Thắt lưng của người đàn ông giơ cao lên rồi quật nhiều lần vào lưng cô ta.

Bất kể cô ta có lăn trên mặt đất như thế nào, thắt lưng của người đàn ông luôn đuổi theo sau.

Hai mắt Lưu Chí Vỹ đỏ ngầu, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng bi3n thái.

Ông ta tiến lên hai bước, cởi bỏ quần áo của Thích Vận Thi.

Người phụ nữ mang trên người đầy vết bầm tím xuất hiện trước mặt ông ta không chút che đậy.

Một loại tâm trạng bạo ngược vây lấy ông ta.

Lúc này ông ta chỉ muốn cầm chiếc thắt lưng trong tay đánh chết ả đi3m này!
Khi cảnh sát phá cửa ập vào, Thích Vận Thi chỉ còn nửa cái mạng, cả người không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Cô ta nằm trên mặt đất, hai mắt đờ đẫn, bên cạnh có một chiếc thắt lưng nam màu đen.
Lưu Chí Vỹ ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu ra sau, mắt nhắm chặt, như vẻ mệt mỏi và kiệt sức.

Ngay cả khi cảnh sát phá cửa phát ra tiếng động lớn vậy cũng không đánh thức được ông ta.
"Chúng tôi nhận được một báo cáo nói rằng ông đang hành hung phụ nữ.

Mong ông hợp tác theo chúng tôi về đồn cảnh sát để điều tra!"
Lưu Chí Vỹ không đáp lời, nằm im, ngay cả mắt cũng không thèm mở ra.
"Mong ông hợp tác.

Nếu còn ngoan cố chống cự, chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế!"
Nói xong, viên cảnh sát đưa tay ra nắm lấy vai Lưu Chí Vỹ.

Vừa đụng tới thì thấy ông ta nghiêng người sang một bên, sắc mặt tái nhợt.

Viên cảnh sát sửng sốt, sau đó nhanh chóng bước tới kiểm tra.

Cuối cùng thở dài một tiếng, vô thức lắc đầu với người đồng nghiệp phía sau: "Đã chết rồi."
Lúc này, Thích Vận Thi đang nằm hấp hối trên mặt đất cười như điên.

Giọng không sắc bén như cũ nữa, khàn khàn, trầm thấp giống như một bà lão bảy tám mươi tuổi: "Đã chết? Chết thật rồi! Chết thật rồi! Được rồi! Đi chết hết đi! Đi chết! Đánh chết đồ khốn kiếp nhà ngươi! Đánh chết.!”
Cuối cùng, bác sĩ bảo Lưu Chí Vỹ do quá phấn khích mà vỡ mạch máu dẫn tới đột tử.

Thích Vận Thi được đưa đến bệnh viện điều trị, nhưng do quá hoảng sợ khiến não của cô ta có vấn đề, liên tục la hét đến bất tỉnh.


Gia đình tạm thời không thể liên lạc được, bệnh viện đã chuyển thẳng cô ta vào bệnh viện tâm thần.

Một trò thật khôi hài, đợi các phương tiện truyền thông và tạp chí khác nhau đưa tin mọi việc đã vật đổi sao dời.

Ngày mai sẽ là một đóa hoa màu vàng, cùng lắm chỉ là đề tài trò chuyện sau bữa ăn tối thôi.
Chuyện sau đó tạm chưa nói cụ thể, nhưng đêm nay còn rất dài ...!
Dạ Cô Tinh trở về căn hộ từ studio, chiếc Golden Uzbek đang chìm dần nơi ánh chiều tà tỏa quanh trời.

Ngày 22 gần cuối tháng, thời tiết ngày càng dịu lại, mang theo chút mát mẻ đặc trưng của mùa thu.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Dạ Cô Tinh có ý nghĩ rằng: liệu món ăn tự mình làm sẽ như thế nào?”
Nói là làm, cô tìm kiếm công thức nấu ăn trên mạng, nguyên liệu đã có sẵn.

Một người ăn cho hai cái miệng, nhưng cô cũng không ăn quá nhiều.

Ba món mặn và một món canh: thịt lợn băm với cá, bắp cải ngâm giấm, măng om nấm và một món canh cà chua trứng nữa.

Không biết có phải do mang thai mà Dạ Cô Tinh gần đây nghiện ăn chua.

Dù là thịt lợn ướp cá hay bắp cải ngâm giấm đều rất chua.

Dù sao chỉ cần ngửi mùi chua một chút là cô lại muốn động đũa.
Dạo gần đây, nhóc con đều rất ngoan và không gây thêm phiền toái cho cô, chuyện ốm nghén gần như không xảy ra nữa.
Trước tiên, lấy thịt thăn ra khỏi tủ lạnh để rã đông, làm theo hướng dẫn trong sách dạy nấu ăn, cắt nhỏ, thêm một thìa gia vị, một ít muối và nước tinh bột, ướp trong vòng 10 phút.

Băm nhỏ mọc nhĩ, hành, gừng và tỏi, sau đó quan trọng nhất là ở nước sốt!
Làm theo công thức chính xác với 3 thìa cà phê đường, 2 thìa cà phê giấm, 2 thìa cà phê nước tương nhạt, 2 thìa cà phê rượu nấu ăn, 1/2 thìa cà phê tinh bột, 3 thìa nước, khuấy đều.
Đổ dầu vào chảo, cho thịt heo băm vào đảo trước.

Sau đó cho hành, gừng, tỏi, mọc nhĩ băm vào rồi đảo đều, cuối cùng đổ nước sốt! Hương thơm ngào ngạt, vị chua xộc vào mũi.

Dạ Cô Tinh khẽ nuốt nước miếng.
Sau đó, cô làm một vài món ăn khác theo công thức trên mạng.

Mọi thứ đã hoàn thành, cơm trong nồi cũng đã nấu xong, phát ra tiếng kêu bíp bíp.
Dạ Cô Tinh bưng đồ ăn lên bàn, đi rửa tay.

Khi chuẩn bị ăn thì đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào lỗ khóa.

Hai mắt cô chợt ngưng lại, trong lòng cảnh giác, toàn thân co rút, ẩn nấp sau cánh cửa, tay phải dơ lên như hình con dao.

Nín thở nhìn vào cánh cửa, chờ thời cơ mà hành động!
Ngay lúc cô đang lo lắng đề phòng, cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.

Quanh người bao phủ một luồng lửa giận, giống như một vị vương giả đi tới.

Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mức cực điểm.
Với khí thế và áp lực như vậy, ngoại trừ người đàn ông đó, Dạ Cô Tinh không nghĩ đến ai được nữa...
Giống như cảm nhận được đằng sau có người nhìn mình, người đàn ông đột nhiên xoay người nhìn về phía sau cánh cửa.

Ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt cô đã rơi vào vòng tay lạnh lẽo và nghiêm nghị.
An Tuyển Hoàng vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai và trắng nõn của cô, tham lam ngửi mùi hoa sơn trà thoang thoảng trên cơ thể cô.

Nhiệt độ cơ thể cô không lạnh không nóng mà rất ấm áp, giống như đang xoa một viên ngọc bích ấm áp trong vòng tay.

Thoải mái, dễ chịu làm cho người khác lưu luyến.
Dạ Cô Tinh sửng sốt một lúc nhưng cũng không giãy dụa, cứ để anh ôm lấy cô.


Hơi thở nam tính độc đoán phả vào mặt cô.

Trước khi chính cô nhận ra, đôi mắt đã phủ một làn sương mờ, say động lòng người.
Có lẽ là vì có một đứa con như một mối dây ràng buộc, Dạ Cô Tinh cảm thấy cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Dường như trong cô có một suy nghĩ không thể hiểu nổi, nên khi người đàn ông này thổ lộ cô đã không từ chối.

Sư phụ từng nói, tùy tâm tùy duyên.
Cô nghĩ, cô cũng chỉ là vì nghe trái tim đi.
Không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, cũng không lo lắng hai người có khởi đầu và kết thúc tốt đẹp hay không.

Dạ Cô Tinh chỉ biết rằng cô không ghét người đàn ông này, cho nên cô nguyện ý chấp nhận thử và thấu hiểu anh.
Như thể cảm nhận được sự mềm mại của người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt An Tuyển Hoàng càng sâu hơn.

Đôi con ngươi như hấp thụ hàng ngàn vì sao đang tỏa sáng rực rỡ, trong veo và chuyển động như men đen, anh vô thức siết chặt cánh tay.

Bàn tay to lớn xoa lưng cô, chậm rãi chuyển xuống eo.

Hô hấp càng ngày càng nặng, anh từ từ vén vạt áo cô lên, thoát khỏi lớp áo nhỏ của cô, tay lập tức hướng đến phần da thịt mềm mại kia.
Khi đầu ngón tay lành lạnh của người đàn ông chạm vào eo cô, Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu.

An Tuyển Hoàng dừng lại động tác, chậm rãi rút tay ra.
Dạ Cô Tinh thoát khỏi vòng tay của anh, vừa vặn nhìn thấy sự ảm đạm thoáng qua trong mắt anh.

Cô biết trong lòng anh chắc chắn hiểu lầm rồi.
Lúc này cô cũng không vội giải thích, chỉ kéo tay anh vòng qua cổ cô, đặt lên xương quai xanh, cuối cùng đặt lên má.

Lông mày anh từ từ nhăn lại.

Đó không phải là ảo giác của cô, nhưng thân nhiệt của người đàn ông này thấp hơn người bình thường rất nhiều!
“Tại sao lại lạnh như vậy?”
An Tuyển Hoàng bỗng sững sờ, có chút phản ứng không kịp.
Sắc mặt Dạ Cô Tinh nặng nề, hỏi lại lần nữa, nhưng lại làm cho trong lòng cô có lên cảm giác bất an.
“Em… quan tâm đ ến tôi.” Người đàn ông nghiêm nghị nói, đôi mắt đen sâu thẳm, giống như một vệt sáng đẹp nhất trên thế giới, với những ngôi sao nhỏ là điểm nhấn trong không gian bao la rộng lớn.
Vành tai hơi đỏ hồng, Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm người đàn ông rõ ràng không cùng chiều cao với cô, hung dữ nói: "Tôi đang hỏi anh! Đừng đổi chủ đề!"
Tâm tình người đàn ông tốt hơn chút, hơi nhếch môi, vẻ mặt lạnh lùng dần dần biến mất.

Chỉ kiên định lặp lại, ánh mắt có chút thuần khiết, có chút ngốc: "Em quan tâm tôi."
"Ôi! Tôi nói anh...!đồ ngốc!" Dạ Cô Tinh liếc nhìn người đàn ông một cái, xoay người rời đi.

Cái liếc mắt đó giống như gợn sóng chuyển động, siết chặt từng đợt.

Nó rơi vào trong mắt anh, ánh mắt anh càng ngày thâm thúy, nghĩ đến sự đụng chạm ấm áp không bị cản trở lúc đó, An Tuyển Hoàng dường như có chút gì đó trong lòng, như sự dịu dàng muốn bộc phát ra khỏi cơ thể.
An Tuyển Hoàng cất bước đuổi theo, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, thuận thế xoay người cô lại.

Dạ Cô Tinh lần nữa rơi vào vòng tay rộng lớn của anh, định vùng vẫy nhưng đôi môi mát lạnh của người đàn ông đã đặt giữa trán của cô.
Nụ hôn ấy, mang theo niềm tin tưởng chân thành.
Thuận thế đi xuống, lướt qua đôi mắt tinh xảo rồi đến chiếc mũi xinh đẹp.

Cuối cùng nụ hôn của anh rơi vào đôi môi anh đào của cô, lưu luyến không buông.
Nụ hôn của anh vẫn bá đạo như trước, vẫn độc tài mạnh mẽ.

Nhưng nó không hung hăng giống như lần đầu tiên, vẻ lạnh lùng đã được mài dũa thành sự dịu dàng, mang theo chút men say.
Dạ Cô Tinh từ từ nhắm mắt lại, trái tim rung động theo cảm xúc, cảm xúc cũng thay đổi theo nhịp tim...
Có lẽ người đàn ông này xứng với cô, đáng để cô trao gửi tấm chân tình...!
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, gió lay động rèm cửa, bên trong nhà nam nữ quấn lấy nhau.
Hai trái tim hờ hững, từ từ sát lại gần sưởi ấm cho nhau...


Bình luận

Truyện đang đọc