TRÙNG SINH XUYÊN VIỆT ĐÍCH NGŨ HẢO GIA ĐÌNH

Chương 47

"Đại bảo, có sâu..."

"Không sao, tớ đã đập chết mấy con sâu này rồi."

"Đại bảo, cẩn thận..."

"Không sao, tớ sẽ né."

Thấy kế hoạch muốn làm anh đẹp trai cứu Lăng Dục Cẩn một lần không có khả năng thực hiện, Lăng Điềm Điềm thấy tim mình sao mệt mỏi quá, mềm oặt nằm sấp trên đầu Lăng Dục Cẩn, qua nửa ngày cũng không nhúc nhích lấy một cái.

"Điềm Điềm, sao không nói chuyện vậy?" Lăng Dục Cẩn chợt phát hiện trên đầu mình không có thanh âm, liền tò mò hỏi Lăng Điềm Điềm.

Bởi vì hai người đang ở trong một nơi tối như mực, nếu không có ai nói gì thì âm thanh từ tất cả những động tác rất nhỏ sẽ bị khuếch đại, mà âm thanh bị khuếch đại sẽ dễ tăng thêm cảm giác sợ hãi, thế nên Lăng Điềm Điềm vừa không nói chuyện, Lăng Dục Cẩn liền cảm thấy rất không thích hợp.

Chẳng lẽ phải nói cho Đại bảo là, mình đang đau lòng vì chưa thành công làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

o(* ̄▽ ̄*)o

"Đại bảo, cậu đoán coi rốt cuộc chúng ta còn bao lâu mới tim được?" Lăng Điềm Điềm giữ vững tinh thần xoay người đứng lên, cảm thấy mình vẫn rất có giá trị tồn tại, bằng không thì tại sao khi nó không nói lời nào, Đại bảo lại trở nên cô đơn thế kia.

"Chắc là nhanh thôi, chúng ta đã đi xuống rất sâu rồi." Lăng Dục Cẩn cầm ra một tấm bảng có thể đo độ cao và đo chiều sâu, nhìn nhìn Lăng Điềm Điềm đã cố gắng trải qua chuyến đạp cùng mình lâu như vậy, trên thực tế bọn họ đã cách mặt đất cực xa.

"Không biết đáy của nơi này trông như thế nào nhỉ? Hình như tớ nhìn thấy có ánh sáng, Đại bảo cậu nhìn xuống đi!" Theo lý thuyết, ở đây chính là dưới mặt đất, là nơi ngăn cách ánh sáng và không khí, không nên có sự tồn tại của một nguồn sáng lớn như vầy mới đúng, nhưng thứ Lăng Điềm Điềm nhìn thấy đúng thật là ánh sáng nhợt nhạt.

Lăng Dục Cẩn cố định lại dây thừng trên người, điều chỉnh động tác, sau đó nhìn xuống, đúng thật là có một tia sáng yếu ớt ở dưới kia.

"Chẳng lẽ chúng ta đi ngược lại lên mặt đất rồi?" Phản ứng đầu tiên của Lăng Dục Cẩn chính là bọn họ uổng công đi rồi. Cũng giống như bị phản trọng lực đưa lên hai lần vừa nãy, không chừng lúc này chính là do lực lượng nào đó tác quái, khiến cho cảm giác về phương hướng của cậu bị loạn, làm bọn cậu từng chút từng chút bò ngược lên.

"Đại bảo, cậu không nên nghĩ quá nhiều." Lại còn nghĩ tới phương hướng kỳ lạ như vậy, Lăng Điềm Điềm quả thực muốn dùng hai chiếc lá non che mặt mình, đám số liệu trên tấm bảng đo khoảng cách mà Đại bảo cầm lúc nãy chỉ để trưng thôi sao? Sao lại có thể nghĩ tới việc bò ngược lên chứ?

Lăng Dục Cẩn ho nhẹ một tiếng, mang Lăng Điềm Điềm tiếp tục đi xuống đi, sau đó liền đá trúng một vật vô cùng quen thuộc – máy ảnh.

"Cái này không phải của nhà mình, vậy người thứ hai trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ thích dùng camera chụp ảnh là ai?" Lăng Dục Cẩn gỡ xuống cái máy ảnh bị treo trên cây, dùng nguồn sáng trên tay cẩn thận xem xét.

Lăng Điềm Điềm liền đối chiếu lại tư liệu trong ghi chép ở sứ quán, cho ra đáp án, "Kohl."

Rất nhanh đã tới gần nguồn sáng, động tác Lăng Điềm Điềm càng nhanh hơn Lăng Dục Cẩn, bảo Lăng Dục Cẩn dừng lại ở đó, để nó tới gần nguồn sáng xem xét bên trong là cái gì đã. Chỉ vừa trượt xuống liền lập tức lên lại, "Phía dưới là mặt đất chân chính, có không khí có ánh sáng còn có cả Kohl!"

Lăng Dục Cẩn cũng lập tức nhảy vào bên trong nguồn sáng, chỉ cảm thấy mình bỗng té lên trên một mảnh bùn đất mềm mại, lại ngẩng đầu lên, dưới bầu trời xanh đen tràn ngập ánh sáng nhợt nhạt, chung quanh còn cảm nhận được ngọn gió thổi, sau lưng là rễ cây màu nâu, lấy góc độ của Lăng Dục Cẩn mà xem, căn bản là nhìn không được đường kính của rễ cây.

Đây chính là rễ chính của sinh mệnh thụ?

Lăng Điềm Điềm đi vòn vòng chung quanh, có chút kỳ quái chạy về nói, "Từ nơi này đi tiếp khoảng mười mét là có sự tồn tại của không khí và hơi nước, thậm chí còn có gió nữa, thân thể Kohl đang nằm ở chỗ này."

Nghe nói như thế, Lăng Dục Cẩn đuổi theo Lăng Điềm Điềm, quả nhiên, Kohl đang nằm ở dưới rễ cây, từ xa nhìn lại cứ như anh ta chỉ đang an tĩnh ngủ mà thôi, nhưng khi Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm vừa chuẩn bị tới gần Kohl, thì chợt bị một chiếc lá cây không biết từ nơi này toát ra ngăn cản, thậm chí Lăng Điềm Điềm còn tưởng rằng do thân thể nó quá nhỏ mà bị lá cây cuốn theo gió thổi đi.

Hên là Lăng Dục Cẩn tay mắt lanh lẹ kéo Lăng Điềm Điềm lại, lần nữa thả lại trên đầu.

"Chủ thụ này không muốn để mình mang Kohl đi?" Lăng Dục Cẩn nhìn lá cây đang bảo hộ phía trước thân thể Kohl, nhưng cũng không có ý muốn thương tổn tới bọn họ, liền suy đoán đến một cái khả năng, "Nhưng chủ thụ lưu Kohl lại làm gì?"

Lăng Điềm Điềm vươn lá chọc vào chiếc lá to đùng trước mặt, "Không biết chủ thụ có thể giao lưu không nhỉ? Đã có thể khống chế lá cây biểu đạt ra tình cảm của mình, vậy nó khẳng định cũng có thể nói đúng chứ?"

Đi tới bên trái, lá cây chủ thụ dịch dịch dịch, ngăn lại; đi qua bên phải, lá cây chủ thụ lại dịch dịch dịch, ngăn tiếp; Lăng Dục Cẩn cố ý nhảy lên, không nghĩ tới lá cây chủ thụ cũng nhảy dựng lên theo, dù sao cũng chắn rất kín, căn bản không cho Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm có cơ hội đụng chạm vào Kohl.

"Chủ thụ này đã thành tinh rồi à?" Lăng Dục Cẩn bị lá cây chủ thụ ngăn lại, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Lăng Điềm Điềm, "Hay là chúng ta tìm chủ thụ nói một chút về đạo lý?"

Dẫm lên trên bùn đất mềm mại, Lăng Dục Cẩn nhìn chủ thụ căn bản không biết thô to bao nhiêu trước mặt, lại so sánh với bọn họ, sau đó cảm thấy bọn họ có vẻ phá lệ nhỏ bé, nhanh chóng bỏ qua cái ý tưởng dùng vũ lực đối kháng chủ thụ.

Không nói tới chủ thụ, chỉ là cái lá cây dày lại mềm dẻo đẩy không động ôm không đi trước mặt, cũng đã khiến cho Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm đau đầu không thôi. Càng quan trọng hơn chính là, mới chỉ là một chiếc lá mà thôi, tuy rằng xung quanh chỗ rễ cây này không có nhánh cây hay lá cây gì, nhưng đừng quên, phía trên "bầu trời" trên đầu họ cũng không phải là không có gì, mà ở trên đó có vô số lá cây như kia kìa.

Chỉ cần vài chiếc lá rụng xuống là có thể chôn kín Lăng Dục Cẩn, cho nên, phải luẩn quẩn trong lòng cỡ nào, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm mới có thể nghĩ tới việc va chạm chính diện với chủ thụ?

Khi đánh không lại thì phải nói đạo lý, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm ngồi xổm trước mặt lá cây chủ thụ, thấy thật sự không có cách nào tới gần thân thể Kohl, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt đầu đi xung quanh thân cây, xem coi có thể tìm được phương pháp câu thông với chủ thụ hay không.

Chiếc lá cây che phía trước Kohl ban đầu thấy hai người không tiếp tục tới gần, ngược lại đi ra phía xa vòng vòng quanh thân cây, lá cây dựng thẳng trên không trung quơ quơ, sau đó chậm rì rì đuổi theo.

Vì thế, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm đi ở phía trước, còn lá cây chủ thụ thì bay ở phía sau, nhìn cứ như bảo tiêu ấy.

"Đại bảo, có phải là cái lá cây này đang theo dõi chúng ta không?" Lăng Điềm Điềm nhìn lá cây sau lưng, bọn họ đi lá cây đi, bọn họ dừng lá cây cũng dừng, lúc hai người Lăng Dục Cẩn quay đầu lại, lá cây lập tức liền giả bộ như một chiếc lá bình thường, lảo đảo cứ như mình mới từ phía trên rơi xuống đây vậy.

Nhưng, không có một chiếc lá nào rụng khi còn xanh tươi mơn mởn thế kia, Lăng Dục Cẩn quả thật hết cách với kỹ năng ngụy trang của chiếc lá này, chỉ có thể tùy nó đi theo, sau đó tiếp tục tìm cơ hội có thể câu thông với chủ thụ.

Thế nhưng vỏ cây và rễ cây đều có hình dạng không khác nhau lắm, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm đã đi rất xa vậy mà căn bản lại không tìm được chỗ nào khác thường, chỉ có thể đi theo đường cũ về, mệt muốn chết ngồi cách thân thể Kohl không xa, chỉ có thể một lần nữa nghĩ cách khác.

"Không có cách tới gần thân thể Kohl, cũng không thể tới gần chủ thụ luôn, chúng ta cũng không thể đi trói một chiếc lá rồi nghĩ cách đúng không!" Lăng Điềm Điềm biết được không ít thứ, nhưng đối với sinh mệnh thụ này lại không hiểu biết nhiều, căn bản tìm không ra biện pháp gì để câu thông, liền nhìn chằm chằm lá cây chủ thụ phía sau bọn họ.

"Tớ nghĩ nên mang cái lá kia về, thân thể Kohl bị bảo hộ ở đây chúng ta cũng không động được, trước tiên quay về sứ quán rồi nghĩ biện pháp đã." Lăng Dục Cẩn cũng không có cách nào, ở trong này tìm lâu như vậy, thế mà trừ bùn đất ra thì chính là rễ cây, ngay cả một chiếc lá rụng cũng không có, à không, cũng không phải là không có lá rụng, chính là cái lá lớn sau lưng đột ngột rơi xuống khiến Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm cảm thấy là lạ kia.

Thật vất vả mới xuống được một chuyến, cho dù không mang được thân thể Kohl về thì cũng phải mang lá cây chủ thụ kia về nghiên cứu một chút. Lần này Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm không có ý tiếp cận Kohl, đứng ở trước mặt lá cây, thừa dịp nó còn chưa kịp phản ứng, liền vươn tay bắt lấy, cuộn nó lại rồi dùng dây thừng trói chặt, vác lên cái thứ hình ống đó xong, hai người liền thấy Kohl lại bị những chùm ánh sáng bao quanh, biết không thể tiếp cận nên chỉ đành tiếc nuối rời đi.

Vốn đang phòng ngừa Lăng Dục Cẩn với Lăng Điềm Điềm tới gần thân thể Kohl, không nghĩ tới vừa không lưu ý một chút liền bị biến thành "cái thứ hình ống", vừa bị vác lên thì lá cây chủ thụ lập tức luống cuống, mới vừa chuẩn bị giãy dụa một chút đã bị Lăng Điềm Điềm chế phục.

"Hừ, không có biện pháp với chủ thụ thì thôi đi, một chiếc lá nhỏ như mi cũng dám càn rỡ?" Chủ thụ có nhiều lá cây như vậy, bị bọn họ mang đi một chiếc hẳn là không sao, Lăng Điềm Điềm nhảy lên người chiếc lá đã bị cuốn thành hình ống chơi cầu trượt.

Chờ tới lúc Lăng Dục Cẩn men theo thân cây đi lên chỗ bóng tối, cách nguồn sáng dưới nền đất mười mét, thì Lăng Điềm Điềm đề nghị, "Để lá cây chủ thụ mang chúng ta bay lên đi!"

"Cậu xác định là nó có thể?" Lăng Dục Cẩn đột nhiên nghĩ tới thảm bay, quay đầu nhìn chiếc lá lớn bị cậu cuốn lại sau lưng, có chút hoài nghi hỏi.

"Dù sao chủ thụ cũng không có cho nó chỗ dựa, muốn bay thì nhất định bay được!" Lăng Điềm Điềm kêu Lăng Dục Cẩn mở cuốn lá ra, sau đó chủ động nhảy vào vị trí cuống lá, hai cái lá non xòe ra, không biết đang làm gì.

Chỉ nhìn thấy lá cây chủ thụ giống như vừa bị cắn, "vèo" một phát liền xông ra ngoài, phiến lá run rẩy như cuộn sóng, bay vào trong bóng tối không đến năm giây lại run run rẩy rẩy bay về, cuối cùng không nhúc nhích dừng lại trước mặt Lăng Dục Cẩn.

Lăng Dục Cẩn vươn tay ấn ấn phiến lá dày mềm dẻo, thấy Lăng Điềm Điềm đứng ở vị trí cuống lá làm ra thủ thế "√", gỡ xuống sợi dây an toàn rồi xoay người ngồi trên lá cây, sau đó mượn nguồn sáng trên người để sát vào, lập tức thấy rõ, "Điềm Điềm, cậu thật sự cắn nó?"

Trên cuống lá xanh biếc đầy sinh cơ có hai cái dấu răng rõ ràng, đây không phải chính là kiệt tác của Lăng Điềm Điềm sao?

"Khụ, đây là thuần phục, không nên nói trắng ra như vậy." Lăng Điềm Điềm run run lá non, kêu Lăng Dục Cẩn nắm chặt, sau đó lại cắn vào cuống lá một lần nữa, lá cây chủ thụ đau đớn run run một chút, sau đó nhanh chóng bay lên trên.

QAQ

Tốc độ lá cây quá nhanh, làm cho Lăng Dục Cẩn không nói được nên lời, sau khi trang bị xong bình oxy liền nằm ở trên lá cây, cứ như đang nằm trên thảm bay vậy, không bao lâu đã được mang lên, nhìn con số trên bảng đo khoảng cách đang nhanh chóng giảm bớt, đúng lúc kêu lá cây dừng lại.

"Dừng!" Nếu cứ bay lên như vậy, họ cũng sẽ bị cỗ phản trọng lực kia đưa lên, hiện tại Lăng Dục Cẩn còn chưa muốn kinh động tới các tinh linh, chỉ có thể kêu lá cây dừng lại, để bọn họ từ từ bò lên.

Thật ra lá cây vừa rồi không phản ứng tới lời Lăng Dục Cẩn nói, đang muốn bay lên tới nơi có phản trọng lực, tiếp đó chỉ nghe được một tiếng cắn thanh thúy, nó run run, ngừng lại.

Hừm, lá cây này đúng là miệng khống, chỉ cần cắn một cái thì muốn bay hay ngừng cũng được!

Một lần nữa bị cuốn lại được Lăng Dục Cẩn vác lên sau lưng, lá cây cố gắng trốn tránh Lăng Điềm Điềm, an tĩnh cứ như không có gì khác biệt với một chiếc lá cây bình thường, tuyệt không quấy rầy Lăng Dục Cẩn đi lên, ngược lại Lăng Điềm Điềm kinh hỉ chia sẻ với Lăng Dục Cẩn, "Đại bảo, vừa nãy lúc ta cắn lần đầu tiên thì nếm được vị ngọt ngào của kẹo, lần thứ hai thì biến thành vị chua của trái cây, sau đó là vị cay của lẩu, còn lần cuối vừa rồi thì vị có chút giống khổ qua đó!"

Lăng Dục Cẩn quay đầu nhìn nhìn lá cây đang nằm ngay đơ giả chết, bỗng chốc giống như đã hiểu.

Lúc Lăng Điềm Điềm cắn lần đầu tiên, lá cây còn chưa kịp có phản ứng, thế nên hương vị tất nhiên là rất tốt; nhưng khi cắn lần thứ hai, lá cây cố ý khiến Lăng Điềm Điềm bị chua một phen, không nghĩ tới Lăng Điềm Điềm vẫn không chút lưu tình cắn xuống; lần cắn thứ ba chính là mang theo vị cay phẫn nộ, có ý muốn bức Lăng Điềm Điềm bỏ qua, giống như thực vật trong thiên nhiên đều không muốn mình bị ăn, đều có loại công năng điều tiết hương vị của phiến lá, nhưng không nghĩ tới Lăng Điềm Điềm lại cắn rất kiên định; lại bị cắn đến lần thứ bốn, khổ sở cũng là chuyện bình thường.

Thậm chí, lúc cuối căn bản không phải là cái gì mà vị đắng của khổ qua, căn bản chính sự đau khổ trong lòng nó mới đúng!

Đi xuống "lòng đất" một lần, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm nhìn thấy thân thể Kohl nhưng không có cách nào tới gần, cũng không phát hiện được gì khác, may mà bắt sống được một chiếc lá chủ thụ về, cũng có thể xem như không đi một chuyến uổng công.

Mượn cỗ phản trọng lực kia, Lăng Dục Cẩn mang theo Lăng Điềm Điềm thoải mái bay lên tới nơi cách mặt đất không đến một mét, còn chưa kịp tiếp tục, liền phát hiện lá cây chủ thụ nhìn thấy hy vọng tự do, đang cố gắng vặn vẹo giãy dụa, muốn thoát khỏi dây thừng, hấp dẫn lực chú ý của các tinh linh, mưu toan chạy trốn.

Kết quả, Lăng Điềm Điềm vừa mới nhảy đến trên người lá cây, hết thảy giãy dụa đều như là ảo giác của Lăng Dục Cẩn, lá cây thức thời an phận đến không chịu được, ngoan đến mức khiến Lăng Dục Cẩn nhướng mày, "Điềm Điềm, nó liền giao cho cậu, nếu lát nữa nó làm điều gì khiến cho chúng ta bị tinh linh phát hiện, lúc về tớ sẽ nấu nó làm canh cho cậu uống, coi như vị hơi đắng cũng có thể rán cho cậu thêm một cái bánh trứng ăn."

"Không thành vấn đề." Lăng Điềm Điềm dùng lá non sờ sờ chỗ bị cắn vừa rồi, dịu dàng an ủi, "Không sao đâu, cứ tiếp tục nghịch ngợm đi, lát nữa ta sẽ thảy mi vàotrong nồi chơi ha."

Lá cây chủ thụ: Không ngờ ngay cả lá cây cũng không tha, quá đáng!

Được thôi, nó không nghịch nữa là được chứ gì, nó ngoan này!

QAQ

Lá cây không có tận lực hấp dẫn sự chú ý của tinh linh, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm liền thừa dịp bạo long còn ở xa xa tiếp tục tản bộ mà theo đường cũ rút về, thẳng đến khi đã về tới sứ quán mới thở ra một hơi, "May mà ở đây không có thiết bị gì giám sát, bằng không chỉ cần họ đặt vài cái máy giám thị, chúng ta khẳng định không tới gần đó được."

Đổi đám trang bị trên người đi, Lăng Dục Cẩn đặt lá cây chủ thụ bên cạnh A Kim, sau đó liền đi tìm cái cớ gọi chị ba về, bằng không nếu Lăng Thanh Huyền không biết Cẩn bảo đã an toàn quay về, khẳng định sẽ còn vất vả tản bộ tiếp.

"Chị, về nhà ăn cơm!" Lăng Dục Cẩn từ rất xa đã nhìn thấy bạo long đang nhìn chằm chằm cái đu quay xa xa mà tinh linh làm cho con nít chơi, quay qua thấy có vài tinh linh đang khẩn trương không chịu được, sợ bạo long cũng muốn ngồi lên thử, sau đó sẽ phá hủy mất, thẳng đến khi nghe được âm thanh Lăng Dục Cẩn gọi Lăng Thanh Huyền đi, vài tinh linh lập tức lau mồ hôi một phen.

Lăng Thanh Huyền kỳ thật không có nửa điểm khát vọng với đu quay cũng đang rất thống khổ, đôi chân ngăn ngắn nho nhỏ đằng trước căn bản bắt nhánh cây không được, nhưng nếu mượn lực lượng chân sau nhảy lên rồi nắm lấy cành cây mà nói, lại sợ chính mình sẽ phá hủy cái mặt đất đặc biệt hình thành từ nhánh cây và lá cây này thành một cái động, nếu không phải vì tiếp tục hấp dẫn lực chú ý của tinh linh, cô đã sớm biến lại hình người đi về sứ quán rồi.

Sự xuất hiện của Lăng Dục Cẩn, đối với tinh linh và Lăng Thanh Huyền mà nói, chính là sự giải phóng.

Lập tức biến về hình người, Lăng Thanh Huyền đi cũng không quay đầu lại, các tinh linh cũng từng người bay đi.

#Rốt cục cũng chờ đến lúc nói tạm biệt với mi, yeah#

Rốt cuộc là tản bộ thế nào mà chỉ không đến thời gian nửa ngày, đối phương lại không muốn thấy lẫn nhau như thế?

Lăng Thanh Huyền nhìn thấy em trai bắt một chiếc lá cây về, có chút kỳ quái, cầm cuống lá đặt dưới ánh sáng nhìn hồi lâu, "Cẩn bảo,em mang về một chiếc lá làm gì?Chẳng lẽ nó chính là một trong những chiếc rơi xuống trên người Kohl ngày hôm qua, làm cho Kohl biến mất?"

Nhưng không phải là giữa lá cây và lá cây đều không có gì khác nhau hết sao? Cẩn bảo làm thế nào phân rõ lá cây này được?

Từ từ, nhìn kỹ lại, trên lá cây này còn có hoa văn đặc biệt, hình trứng nhợt nhạt nhưng không khép, tuy không nối liền nhưng lại rất đều, chẳng lẽ đây chính là chân tướng của việc sinh mệnh thụ dựng dục tinh linh săn sóc tinh linh?

"Đừng nghĩ nhiều, đó là dấu rang của Lăng Điềm Điềm đấy, để cho Lăng Điềm Điềm nói ra lai lịch của chiếc lá này đi đã!" Lăng Dục Cẩn thấy anh chị mình đều chỉ vào cuống lá giống như phát hiện được chuyện gì kỳ lạ, lập tức xách Lăng Điềm Điềm ra cắt đứt khúc não động của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền.

Nó vậy mà là dấu răng?

"Từ từ, tại sao Điềm Điềm lại cắn lá cây? Cẩn bảo, trước khi ra khỏi nhà em không cho Điềm Điềm ăn cơm hả?" Lăng Kiệt Sâm đặt lá cây chủ thụ lên bàn, kỳ quái chỉ vào dấu răng trên cuống lá.

"Em cắn nó không phải là vì đói, anh xem, lá cây chủ thụ biết bay này." Lăng Điềm Điềm mới vừa nhảy lên chuẩn bị cắn lá cây một hơi, không nghĩ tới còn chưa kịp xuống miệng, lá cây chủ thụ chợt bay lên,

Lăng Điềm Điềm kêu nó rẽ trái, nó liền bay qua bên trái, kêu nó rẽ phải, nó liền bay qua bên phải.

Không đến một giờ, phương pháp thao tác của lá cây chủ thụ liền từ miệng khống thăng cấp tới thanh khống.

Những thành viên khác trong Lăng gia: (⊙v⊙)~

Nhưng A Kim luôn nằm dưỡng thương lại kích động, không để ý tới thương thế và cái nẹp, lập tức đứng lên ý muốn tới gần lá cây chủ thụ đang bay giữa không trung, nghiêng ngả lảo đảo bước qua, giống như phải bắt được lá cây chủ thụ vậy.

Miệng vết thương mới vừa kết vảy lại bị A Kim động như vậy, lập tức bị rách đổ máu, trên băng vải nhiễm tơ máu. Lăng Thanh Huyền cách A Kim gần nhất, muốn vươn tay ngăn A Kim đang có cảm xúc dị thường lại, nhưng nhìn thấy trên người nó đều là vết thương, chỉ có bốn móng vuốt là còn tốt, liền vươn tay bắt lấy bốn chân, một bàn tay xách ngược A Kim lên.

Lần đầu tiên dùng loại góc độ này nhìn thế giới nên A Kim cũng có chút ngây ngốc, cứ như vậy bị Lăng Thanh Huyền xách về lại ổ dưỡng thương.

Nhìn từ xa, có chút giống như con heo con dê bốn chân bị trói chặt, sắp đưa vào lò mổ.

_(: 3″ ∠)_

"A Kim bị làm sao vậy?" Lăng ba Lăng mẹ cũng bị phản ứng của A Kim dọa một chút, con chó lớn này từ sau khi được cứu về vẫn đều buồn bực không vui không muốn câu thông với mọi người, thậm chí có vẻ hơi tử khí trầm trầm, nhưng lúc này vừa nhìn thấy lá cây chủ thụ biết bay thì lập tức biến thành cái dạng này, nhất định là bởi vì cái gì đó.

Chẳng lẽ có liên quan tới việc Kohl đêm đó đi ra ngoài?

Đám Lăng Dục Cẩn đều đoán được cái khả năng này, nhưng A Kim sẽ không nói, không có cách nào đưa ra câu trả lời thuyết phục cho đám Lăng Dục Cẩn, vì thế, ánh mắt của đám Lăng Dục Cẩn liền chuyển hướng về phía một cái "đương sự" khác —— lá cây chủ thụ.

Tuy rằng không có bị Lăng Điềm Điềm cắn, nhưng lá cây chủ thụ ngoan ngoãn chỉ chỗ nào bay chỗ đó vẫn khó hiểu run run, sao lại cảm giác có chút không đúng lắm vậy?

Quả nhiên, loại thực vật đặc biệt này có dự cảm không sai. Một, hai, ba đôi tay cộng thêm hai chiếc lá non, lá cây đang bay giữa không trung đã bị Lăng Dục Cẩn, Lăng Kiệt Sâm, Lăng Thanh Huyền cộng với Lăng Điềm Điềm mang đi vào phòng tối xét hỏi.

Lá cây chủ thụ cố sống cố chết đứng ở trước cửa không muốn tiến vào, nhưng vẫn bị Lăng Thanh Huyền cuốn lại ép vào, ba người cộng thêm một cái cây để Lăng ba Lăng mẹ lưu lại trấn an A Kim, đóng cửa một cái, quay đầu nhìn về phía lá cây chủ thụ.

Tới đây đi, tra tấn bức cung thôi nào!

À không, là tra xét tình huống!

Bình luận

Truyện đang đọc