TRÙNG SINH XUYÊN VIỆT ĐÍCH NGŨ HẢO GIA ĐÌNH

Chương 51

Dạy một đám tinh linh tập thể dục và võ thuật cơ sở.

Nghe thì có chút buồn cười, nhưng khi thật sự áp dụng, cảm giác vẫn rất tốt.

Nhất là khi nhìn em gái tinh linh da trắng xinh đẹp xoay eo qua trái, xoay eo qua phải, rồi nhảy lên hai cái, sau đó thở gấp mở to đôi mắt xinh đẹp sùng bái nhìn bạn, "Quan ngoại giao, tư thế vừa rồi của em có đúng không? Em cảm thấy ngực hơi đau, có thể xoa xoa giúp em hông?"

Lăng Thanh Huyền: Vẻ mặt đứng đắn đỡ lấy em gái.

Sau đó, bị Lăng Dục Cẩn nắm cổ áo từ sau lưng tha đi.

"Chị, chị muốn bị tất cả nam tinh linh bắt lại dán lên thân cây sao? Chị đừng chạm các nữ tinh linh trước mặt họ nữa." Các nữ tinh linh rất ít ra mặt có nhan sắc thật sự là muốn chói mù đám quần chúng vây xem, mà đám em gái tinh linh này từ ngày đầu tiên gặp được Lăng Thanh Huyền liền thường xuyên đầu gối đau đau muốn xoa, tay đau đau cũng muốn xoa, hiện tại không ngờ đã phát triển đến ngực đau đau.


Cố tình quan ngoại giao sát gái – Lăng Thanh Huyền lại không tự biết, còn thật tưởng thân thể nhóm em gái tộc Tinh Linh khó chịu, có cái gì cần xoa xoa sờ sờ cũng tới giúp.

Tuy rằng biết chị cũng là giới tính nữ, nhưng nhìn một đám em gái xinh đẹp rực rỡ vây quanh Lăng Thanh Huyền, lại còn sẵn sàng cười đùa trốn vào trong ngực Lăng Thanh Huyền, còn sẵn sàng dùng cặp ngực mềm mềm đụng vào cánh tay Lăng Thanh Huyền. Cũng không biết là Lăng Thanh Huyền chiếm tiện nghi, hay là đám em gái tinh linh nhóm chiếm tiện nghi, dù sao thì nhìn chung quanh một đám nam tinh linh đang luyện lực lượng mỗi tên đều đỏ mắt.

Các nam tinh linh: Ai còn nhớ rõ nhóm em gái tộc Tinh Linh nổi danh cao lãnh, đối với tất cả mọi người đều không khác?

Đám tinh linh này bị em gái tinh linh nhiều lần cự tuyệt, bọn họ cũng có cảm xúc không vui nho nhỏ.


Hừ!

Mà mới vừa bị Lăng Dục Cẩn tha tới, Lăng Thanh Huyền còn chưa kịp đứng vững, đã bị hai ngón tay mềm mềm nhỏ bé kéo lại, "Quan ngoại giao, em có làm mộtchút điểm tâm, có muốn ăn hông?"

"Không được, là tôi giữ tay Thanh Huyền trước, phải ăn điểm tâm tôi làm mới đúng!"

"Rõ ràng là cô chắn tôi, điểm tâm của tôi ăn ngon hơn!"

"Mới không phải, của tôi làm mới ngon hơn!"

Nhìn hai em gái tinh linh ủy ủy khuất khuất nhờ Lăng Thanh Huyền phân xử, trên tay còn bưng dĩa điểm tâm nhỏ tinh xảo cũng không biết có ăn được hay không, dùng ngón tay nắm lấy cổ tay áo Lăng Thanh Huyền, trong mắt đầy ủy khuất.


Lăng Dục Cẩn thông minh buông cổ áo Lăng Thanh Huyền ra, cười hiền lành ném chị mình cho hai em gái tinh linh, sau đó liền trốn.

Lưu lại Lăng Thanh Huyền vẫn còn bảo trì biểu tình mờ mịt: "Hai loại điểm tâm đều ăn rất ngon, không so sánh với nhau được, mọi người vẫn nên tiếp tục đi rèn luyện thân thể đi thôi~"

Hai em gái tinh linh có chút oán trách nhéo eo Lăng Thanh Huyền một phen, sau đó mỗi người một bên mang Lăng Thanh Huyền về lại chỗ cũ, "Quan ngoại giao, vừa rồi em có một tư thế làm không tốt lắm, quan ngoại giao đỡ eo em thử lại một lần nữa được hông?"

Lăng Dục Cẩn may mắn chạy trốn nhanh, lau lau mồ hôi, con gái đúng là một loại sinh vật đáng sợ, rõ ràng mới vừa rồi còn sắp đánh nhau túi bụi, lúc này lại tay trong tay dịu dàng với nhau.
Run run một phen, Lăng Dục Cẩn chạy chậm đi tìm Lăng Điềm Điềm, vẫn là đùa Điềm Điềm tốt hơn.

Sợ nhất là ý tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, Lăng gia trước đó kỳ thật cũng không có ý nghĩ thay đổi quan niệm của tộc Tinh Linh, chỉ muốn để cho tộc Tinh Linh tăng cường thực lực bản thân, ít nhất nếu như gặp phải cái loại người thấy sắc khởi ý thì có thể đạp nát con chym của gã, để cho mấy tên gây rối đó biết được, tinh linh cũng không phải dễ chọc.

Nhưng loại quan niệm này thật rõ ràng là vi phạm nguyên tắc "không sát sinh, yêu hòa bình" của các tinh linh, nhưng Lăng Thanh Huyền vẫn rất muốn cho các tinh linh biết, khi có phiền toái và vấn đề thì không phải cứ trốn là có thể giải quyết, chỉ có sau khi bản thân cường đại thì mới có thể lựa chọn.
Ít nhất về sau trong mắt những người bên ngoài, tinh linh không còn nhu nhược thiện lương dễ bắt nạt nữa.

Đặc biệt, các tinh linh cảm thấy chính mình đã rất hung ác, nhưng ở góc độ Lăng gia mà xem, quả thực đúng là ảo giác mà.

Nhiệm vụ thay đổi quan niệm sai lầm của các tinh linh thật sự là phải làm.

Có khả năng là bị đám nhân viên nghiên cứu khoa học kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới, nên sau khi Lăng Thanh Huyền dùng thú thái bạo long ở trước mặt các tinh linh nói xong những lời này, không nghĩ tới các tinh linh lại đồng ý, thậm chí một em gái mặt mày như băng còn đương trường bước ra, đứng ở trước mặt bạo long, mang theo vài phần sợ hãi run rẩy, "Xin quan ngoại giao giúp chúng tôi."

Sau đó Lăng Thanh Huyền biến trở về hình người, em gái này liền đỏ mặt.
Khụ khụ, chuyện phía sau có thể tự não bổ, nhưng hành động Lăng gia giúp các tinh linh thay đổi quan niệm sinh hoạt tiến hành phá lệ thuận lợi.

Quan ngoại giao còn phải lưu lại trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ ba năm, quan hệ lẫn nhau tăng tiến là một chuyện vô cùng có lợi.

Chỉ là, nếu nhóm em gái có thể không cứ vây quanh chị ba, khiến cho mỗi ngày sau khi Lăng Thanh Huyền trở về đều là y quan không chỉnh, còn dính vài loại mùi hoa khác nhau, thoạt nhìn đặc biệt như lãng tử phong lưu thì càng tốt.

Cũng may Lăng Thanh Huyền không có chút nhận thức về chuyện này, còn nói với Lăng Dục Cẩn là, nhóm em gái tinh linh đều rất nhiệt tình hiếu khách đó nha~ o(* ̄▽ ̄*)o

Chị, xin chị cứ tiếp tục hiểu lầm tiếp!

Nhưng người tiếp xúc với các tinh linh không có khả năng chỉ có một mình Lăng Thanh Huyền, rất nhanh, khi nhân thủ thiếu nhờ Lăng Kiệt Sâm đi hỗ trợ, các nam tinh linh ngược lại không còn đỏ mắt nữa, đều sôi nổi vây quanh Lăng Kiệt Sâm, "Hi, muốn xem tôi rèn luyện không?"
Đồng dạng không có khái niệm bị thả thính – Lăng Kiệt Sâm gật gật đầu, nghiêm túc ngồi ở một bên bắt đầu ghi chép số liệu thân thể của các nam tinh linh, sau đó có chút kinh ngạc phát hiện, trạng thái không ổn định lắm, khi thì bình thường khi thì lại đột phá ghi chép, sức bật của các nam tinh linh không thể khinh thường được!

Sau khi về nhà liền nói cái phát hiện này cho Lăng Dục Cẩn biết, Lăng Dục Cẩn chỉ có thể nghiêm mặt trả lời, "Có thể là do tính năng động chủ quan quá mạnh, anhkhông cần để ý đâu."

"Ồ, vậy anh tiếp tục đi làm mấy thứ đây, lát nữa sẽ xuống dưới ăn cơm." Lăng Kiệt Sâm liền ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục mỗi ngày nhìn các nam tinh linh ở trước mặt mình phá lệ dốc sức, sau đó khiêu chiến ghi chép sinh hoạt của mình lúc trước.
Lăng ba Lăng mẹ vẫn như cũ vui tươi hớn hở phụ trách sinh hoạt của bọn nhỏ, Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền cũng bị các tinh linh chiếm cứ đại lượng thời gian, còn lại Lăng Dục Cẩn có chút rối rắm ngồi bên cạnh chậu hoa nhỏ Lăng Điềm Điềm, yên lặng chất vấn chính mình, "Chẳng lẽ là tớ nghĩ quá nhiều? Tại sao bốnngười khác trong nhà đều không nhận thấy được?"

Sau khi các nam tinh linh nhìn thấy Lăng Kiệt Sâm đều sẽ mượn cơ hội để trần, bằng không liền làm quần áo mình trở nên ướt nhẹp, khoe một chút cơ bắp. Mà các nữ tinh linh sau khi nhìn thấy Lăng Thanh Huyền thì lại càng không cần nói, dán ngực dắt tay gì đó, ngọt ngào thế này dán người thế kia. Nhưng cố tình Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền lại vẫn luôn bảo trì vẻ mặt chính trực của mình, còn bị tình cảm của các tinh linh làm cho cảm động.
"Không phải là cậu sai, mà có khả năng là những người khác trong nhà đều đưa sựmẫn cảm cho cậu cả rồi." Lăng Điềm Điềm rất hiểu cho Đại bảo, dùng lá non sờ sờ tay Lăng Dục Cẩn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chờ Đại bảo qua thêm vài năm, có khả năng so với Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền sẽ còn được hoan nghênh hơn~ QAQ

Trong nhà rốt cục có một người hiểu mình~

Trời biết, sau khi Lăng Dục Cẩn lên tiểu học liền thường xuyên bị người chung quanh tìm hiểu tin tức của anh chị, còn thường thường đều là, nam tìm hiểu anh trai, còn nữ tìm hiểu chị gái, ngẫu nhiên cũng có nam tìm hiểu chị gái, hoặc là nữ tìm hiểu anh trai, nhưng bọn họ tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với lòng ghen tị.
Mình làm em trai quá vất vả mà!

_(: з" ∠)_

Cố tình người nhà còn không có cái trực giác này, Lăng Dục Cẩn liền càng vất vả.

Quả là một "ưu sầu boy"~

Chuyện các tinh linh rất trọng yếu, chuyện trên mạng cũng đang dựa theo kế hoạch mà tiến hành, như vậy hiện tại, chính là vẫn còn chưa tìm lại được Kohl.

Mang theo Lăng Điềm Điềm, Lăng Dục Cẩn chuẩn bị lại đi xuống gốc chủ thụ một lần nữa.

Nhưng mà trước đó, Lăng gia chợt phát hiện, trên chiếc bàn đá bọn họ để ở trong sân, mỗi ngày đều sẽ có một đống hoa quả tươi ngon hoặc những đóa hoa, lúc đầu Lăng Dục Cẩn tưởng là các tinh linh cảm tạ, nhưng thấy bên cạnh cái bàn đá có một dấu kéo nhợt nhạt, liền lưu tâm.

Ngày hôm sau liền đặt máy theo dõi, phát hiện trong đêm hôm khuya khoắt có một cành cây từ ngoài sân lấp ló thăm dò tiến vào, sau đó còn biết lấy hoa quả mang tới cái ao bên cạnh rửa sạch sẽ, tiếp đó mới bò bò tới bàn đá, đặt lên trên, lại lén lút trốn đi.
Chụp màn hình lại, Lăng Dục Cẩn liền kêu cành cây nhỏ hiện tại đã thành bảo mẫu trong nhà tới, "Trông bọn mi không khác nhau lắm, đều là do chủ thụ phái tới?"

Nói là cành cây nhỏ, nhưng thực chất dựng thẳng lên có thể cao khoảng hai mét. Cành cây nghe nói như thế, lập tức ngã xuống đất giả chết, lá cây chủ thụ bên cạnh nhìn vậy thì cuốn phiến lá lại, đại khái là không đành lòng nhìn thẳng đồng bọn ngu xuẩn chỉ số thông minh thấp.

"Ồ, với phản ứng này thì chắc là phải rồi." Lăng Dục Cẩn kêu lá cây chủ thụ tha cành cây nhỏ đi, quay đầu nhìn Lăng Điềm Điềm, "Cậu nói coi, chủ thụ đưa hoa quả tươi với hoa cho chúng ta là có ý gì? Chẳng lẽ là cảm tạ?"
Đối với chủ thụ mà nói, các tinh linh đại khái chính là những đứa con của nó, hiện tại Lăng gia đang nghĩ biện pháp cải thiện trạng thái sinh hoạt cho các tinh linh, cho nên chủ thụ đưa vài thứ tới đây cảm tạ Lăng gia?

"Tớ cảm thấy là có khả năng, đi xuống gốc chủ thụ lần nữa sẽ biết, hẳn là chủ thụ không thể trốn tránh chúng ta nữa đâu." Nếu thật là chủ thụ làm, như vậy chủ thụ có trình độ trí tuệ này nhất định cũng biết, chuyện của Kohl Lăng gia phải nhúng tay vào, mà song phương gặp mặt là chuyện cần thiết.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm đoán không lầm, ngay khi bọn họ chuẩn bị lần thứ hai đi xuống gốc chủ thụ, lá cây và cành cây nhỏ đã ném cây chổi chạy tới, chủ động bay lên. Lá cây làm thuyền, cành cây làm mái chèo, ý bảo Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm ngồi lên trên đi.
"May mắn đây không phải là địa cầu." Lăng Điềm Điềm nhảy lên lá cây, cong cong lá nói với Lăng Dục Cẩn.

"Tại sao cơ?" Lăng Dục Cẩn cũng lên ngồi theo, sau đó nắm chặt cuống lá, không có cách nào, cái thứ thảm bay này nhìn thì rất khốc huyễn, nhưng khi chân chính ngồi trên đó mới thấy ngay cả cái dây an toàn cũng không có, hoàn toàn là nhờ sự cân bằng của hành khách cùng với lương tâm của thảm bay.

"Bởi vì sau khi kiến quốc không phải là không thể thành tinh sao? Chủ thụ chắc chắn sẽ bị phong sát." Lăng Điềm Điềm đứng ở trên cuống lá, còn chưa kịp làm gì, lá cây liền lập tức tự mình bay đi, ngay cả cái mái chèo mà cành cây sắm vai cũng không dùng tới, bay thành một đường sáng về phía cái lỗ trước kia.
Nó sợ tốc độ chậm một chút sẽ bị Lăng Điềm Điềm cắn mất.

"Tớ còn nghĩ ngụm thứ năm có thể là mặn không, lá cây quá không phối hợp rồi." Lăng Điềm Điềm tỏ vẻ thực đáng tiếc, lá cây hiện tại ngoan như vậy, nó đều không có cơ hội nếm thử vị chua ngọc đắng cay nữa, bi phẫn nghĩ không biết lá cây có vị mặn không.

Lăng Dục Cẩn nhẹ nhàng kéo kéo lá của Lăng Điềm Điềm, vươn tay vỗ vỗ lá cây phía dưới, "Đừng có run, nó đùa mi thôi, sẽ không cắn mi nữa đâu."

Nếu để Lăng Điềm Điềm nói tiếp, có khả năng lá cây sẽ lập tức cong như cuộn song mất, run rẩy quá ghê mà.

"Được rồi." Lăng Điềm Điềm đang tính toán, coi chờ tới khi Lăng gia rời khỏi tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, nó có thể mang cái lá cây này về địa cầu không.
Dễ khi dễ như vậy, phải mang về nhà sai bảo chứ~

Không giống lần trước cần Lăng Dục Cẩn từng chút một đi xuống, còn gặp được trở ngại phản trọng lực với nhựa cây. Có lá cây mang theo, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm rất nhanh đã xuống tới gốc chủ thụ, thậm chí sau khi tiến vào nguồn sáng, lá cây còn làm một kiểu phanh gấp xinh đẹp, thiếu chút nữa vứt Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm ra ngoài, may mà có cành cây đúng lúc chặn lại.

Quả nhiên, dây an toàn là phát minh rất quan trọng.

Từ trên lá cây trượt xuống, rất nhanh cảm giác khó chịu đã giảm xuống làm cho Lăng Dục Cẩn hòa hoãn lại, nhìn thấy Kohl cách đó không xa nằm ở bên cạnh rễ cây, cậu có chút không quá xác định hiện tại rốt cuộc Kohl là sống hay đã chết. Nếu như là sống, vậy tại sao vẫn chưa tỉnh lại? Nếu như là chết, vậy tại sao thân thể lại nhìn như đang ngủ?
"Chủ thụ? Mi ở đâu? Tôi yêu cầu nói chuyện, về Kohl, cũng về cái máy ảnh." Lăng Dục Cẩn không biết câu thông với chủ thụ thế nào, đứng ở cạnh rễ cây, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh đen trên đỉnh đầu cùng với vỏ cây màu nâu.

Khi lá cây và cành cây đi tới bên cạnh chủ thụ thì trở nên rất an tĩnh, trôi nổi ở phía sau Lăng Dục Cẩn, không hề ồn ào, giống như cũng đang chờ chủ thụ đáp lại.

Từ các tinh linh là có thể biết, trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, sinh mệnh thụ đặc biệt nhất chính là chủ thụ, bởi vì nó chỉ phụ trách làm cho tinh linh sinh ra và thu lại linh hồn tinh linh khi chết đi và luân hồi, còn lại trên thực tế tinh linh đều sống trên cây phụ của nó.

Nhưng đó cũng không ảnh hưởng tới địa vị của chủ thụ trong lòng các tinh linh, thậm chí có thể nói, nếu không có chủ thụ tồn tại thì sẽ không có tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, lại càng không có cái chủng tộc tinh linh này.
"Chủ thụ thương xót", chính là một câu mà các tinh linh thường nói nhất, nhưng đổi loại góc độ ngẫm lại, một thân cây đều có cảm xúc biểu đạt, chủ thụ không phải chỉ là một cái cây phổ thông, có được trình độ trí tuệ khó có thể đoán trước?

Hy vọng là nếu chủ thụ đã có thể đưa hoa quả cho bọn họ, thì đừng lại lảng tránh để đám bọn họ mang thân thể Kohl trở về.

Lăng Dục Cẩn nói hết câu, chủ thụ trước mặt vẫn không có động tĩnh gì, Lăng Điềm Điềm đứng ở trên vai Lăng Dục Cẩn run run lá cây, hình như có cảm giác nhìn về một phương hướng, "Chủ thụ?"

Vừa nói xong, liền có rất nhiều chiếc lá rơi xuống. Khác với lá cây to lớn phía trên tinh cầu Sinh Mệnh Thụ, lần này những chiếc lá rơi xuống đều có hình dáng bình thường, có lẽ không to rộng như một đứa trẻ, nhưng mỗi một chiếc đều có kích thước cỡ lá sen.
Trông cũng đều tròn vo.

Sau đó, từ trong đám lá này, một chiếc "lá sen" nhỏ nhất bay ra nói chuyện, "Ta, ta chính là chủ thụ."

o(* ̄▽ ̄*)o

Ồ, mi chính là chủ thụ...

Chờ chút, mi là cái gì cơ?!?

Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm cùng ngẩng đầu, nhìn cái cây trước mặt cả thân cây cũng không nhìn thấy đường rìa, lại nhìn nhìn cái "lá sen" trước mặt so với lá sen bình thường còn nhỏ hơn một vòng, "Mi, là chủ thụ?"

Nếu có thể chọn biểu tình, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm nhất định sẽ lựa chọn biểu tình [doge], đùa cái gì vậy, một chiếc lá như mi lại dám ra xưng là chủ thụ?

Có vẻ là "lá sen nhỏ" cũng không biết nên dùng thứ gì để chứng minh thân phận của mình, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó nghĩ được một cách, đang chuẩn bị đi tới cái lá cây chủ thụ kia, liền "bịch" một phát ngã xuống trong đồi lá cây kia.
Khụ khụ, ngại quá, lá cây hơi nhiều, trượt chân.

Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm: "..."

"Ta thật sự chính là chủ thụ, từ khi có tên tới nay đã chính là chủ thụ!" "Lá sen nhỏ" sợ Lăng Dục Cẩn với Lăng Điềm Điềm không tin, cuối cùng đi ra từ trong đồi lá cây, liền chỉ huy lá cây chủ thụ bay đến, "Coi đi, lá cây với cành cây này có thể chứng minh ta là chủ thụ."

Nói xong, lá cây và cành cây chủ thụ liền thống nhất gật đầu, bên cạnh cũng truyền đến âm thanh rung rung của đám lá cây.

Ở dưới gốc cây này không có gió, cho nên lá cây rung rung thế này chỉ có thể chứng minh một việc, đó là lời "lá sen nhỏ" nói chính là sự thật.

Chẳng lẽ chủ thụ không phải là một thân cây, mà là một chiếc lá?
Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm có chút nghi ngờ, chuyện này, các tinh linh biết không?

"Lá sen nhỏ" giải thích, "Có ta ở đây thì cái cây kia mới là chủ thụ, còn nếu ta rời đi thì nó chẳng qua chỉ là một cái cây sinh mệnh thụ phụ mà thôi."

Cho nên, người không thể bị cái tên giam lại, "lá sen nhỏ" cũng có thể được gọi với cái tên cao quý là chủ thụ.

"À, bọn tôi tới nói chuyện của Kohl." Nếu "lá sen nhỏ" đã nói mình là chủ thụ, vậy Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm liền tiếp tục.

Vừa mới chuẩn bị giải thích tại sao tên mình lại là chủ thụ – lá sen nhỏ nghẹn nghẹn, lại nghe thấy hai người trước mặt không theo lẽ thường nói tới Kohl, lập tức chột dạ xoay xoay lá cây, "Cái đó, chuyện của Kohl, thật sự thật sự rất rất xin lỗi."
Nói xong, lại "bịch" một phát ngã sấp mặt xuống.

Lần này không phải là bị trượt chân, mà tại đang muốn học loài người cúc cung giải thích, lại dùng sức hơi quá nên làm mình ngã sấp mặt xuống đất.

Lá cây và cành cây chủ thụ chỉ muốn che mặt lại, nhưng vẫn phải lén lút đỡ "lá sen nhỏ" nhanh chóng đứng lên. Chúng nó biết mà, nếu chủ thụ vẫn cứ không đáp lại, như vậy hình tượng "sâu không lường được" nhất định sẽ không bị sụp đổ, nhưng bây giờ, haiz, không nói cũng được.

Ai bảo Kohl vì chủ thụ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là đầu sỏ gây tội, chủ thụ chỉ có thể hiện ra thân thể đích thực của mình để giải thích.

"Lá sen nhỏ" bị té sấp mặt hai lần,

lần này đứng lên đã có kinh nghiệm, trước tiên đỡ thứ bên cạnh để đứng vững, sau đó mới mang Lăng Dục Cẩn với Lăng Điềm Điềm đi tới trước mặt thân thể Kohl.
Lần này không còn có trở ngại, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm thấy được Kohl đang an tĩnh nhắm mắt lại, trừ không nghe được tiếng hít thở ra, thì làn da hồng hào, tóc hơi xoăn, độ cong trên khóe miệng mang lại cảm giác thỏa mãn, cả người giống như ngay một giây sau sẽ tỉnh lại liền.

Ngồi chờ chủ thụ giải thích, Lăng Dục Cẩn và Lăng Điềm Điềm còn chưa nghe được "lá sen nhỏ" nói chuyện, liền nhìn thấy chủ thụ "bịch" một phát lần thứ ba ngã sấp xuống.

~~(﹁﹁)~~~

Lần này lại là bởi vì sao?

"Ta đứng nói chuyện cứ cảm thấy lạ lạ, vẫn nên nằm xuống giải thích thì hơn." "Lá sen nhỏ" ngã sấp mặt xuống là vì muốn chọn cho mình một cái tư thế khá yêu thích, sau khi đã ngã sấp xuống xong, nó liền bắt đầu giải thích với hai người Lăng Dục Cẩn tại sao Kohl lại xuất hiện ở trong này.

Bình luận

Truyện đang đọc