TRÙNG TÌM HOA NHIÊN

Mạnh Hoa Nhiên nằm mơ, lần này không phải ác mộng cũng không phải giấc mơ đẹp gì.

Trong mơ, cậu đi vào một căn nhà lớn, sau đó đi lên cầu thang ở sảnh tầng trệt, cậu giống như từng đi qua nơi này, có cảm giác quen thuộc khó giải thích.

Mạnh Hoa Nhiên đẩy cánh cửa phía cuối hành lang ra, trong tầm mắt xuất hiện một tấm lưng quen thuộc, Mạnh Hoa Nhiên không khỏi sững sờ tại chỗ, bởi vì người này quá giống!

Thực sự quá giống…

Thiếu niên mười mấy tuổi ngồi trước bàn đọc sách, người đó nắm chặt cây bút, nghiêm túc viết gì đó. Người đó quá mức chăm chú, tự đắm chìm trong thế giới của chính mình nên không nghe được động tĩnh xung quanh.

Mạnh Hoa Nhiên chậm rãi đi lên, phát hiện người này đang viết thư, một tờ lại một tờ, hơn nữa mỗi lá thư đều gửi cho một người ——

Nghiêm Thời Trì:

Xin lỗi! Không biết lá thư này có thuận lợi đưa ra ngoài được hay không, cũng không biết khi nào anh mới có thể đọc được những lời này nhưng em có lời muốn nói với anh: Xin lỗi, em không có cách nào đến Anh quốc học được.

Nhà em không có tiền, em còn bị bệnh, lúc này đột nhiên có một vị thúc thúc xa lạ tự xưng là bạn của mẹ em.

Ông nói muốn chăm sóc em, kêu em trở thành ‘con trai’ ông…

Nghiêm Thời Trì:

Xin lỗi! Em không có cách nào gặp anh được, anh có khỏe không?

Vị thúc thúc em từng kể trước đó, ông họ Trịnh, em bây giờ là con trai của Trịnh thúc thúc, em sẽ tiếp tục sống một cuộc sống mới.

Nghiêm Thời Trì, hi vọng anh khỏe mạnh, bình an yên ổn hạnh phúc, hi vọng anh nguyện ý chờ em một chút…

Nghiêm Thời Trì:

Xin lỗi, em không nhớ rõ đã qua bao lâu, em muốn rời khỏi nơi này, nhưng em hết cách rồi, nếu như có thể nhanh chóng lớn lên là tốt rồi.

Em không thích nơi này, có nhiều lúc em cảm thấy rất khổ sở, sắp không chịu đựng được nữa. Kỳ thực năm đó ba mẹ rời đi, em giống như chết qua một lần, nhưng em đã đáp ứng mẹ dù chỉ còn một mình cũng phải kiên cường sống vui vẻ.

Nghiêm Thời Trì, anh cũng phải cố gắng lên!

Nghiêm Thời Trì:

Em không biết ahh ở đâu, nhiều lá thư như vậy cũng không thể gửi đi.

Anh cũng không thể nhìn thấy…

……

Nghiêm Thời Trì:

Năm năm là con số thật đáng sợ, anh còn chờ em sao?

Anh phải quên em đi…

Mạnh Hoa Nhiên trong lòng đau xót, nội tâm cậu bi thương cùng chua xót không ngừng dâng lên, chúng biến thành từng giọt nước mắt.

Cậu không tự chủ được rơi lệ, cùng lúc đó, thiếu niên mười mấy tuổi trước mắt cũng cảm thấy hoảng hốt rồi. Cách xa năm năm, hai vai cậu run lên, không còn sực cầm bút nữa, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt giấy, làm nhòe từng con chữ…

Mạnh Hoa Nhiên một lần nữa khóc đến tỉnh lại, khóe mắt cậu ẩm ướt một mảng, ánh mắt cũng dại ra, không nhớ rõ từng cảnh trong mơ nhưng trong đầu mơ hồ nhớ tới một địa chỉ.

Cậu cảm thấy đó có thể là chỗ cậu mơ thấy.

Trước sinh nhật Nghiêm Thời Trì một ngày, hắn nhận được tin nhắn của em trai Nghiêm Thời Mộc gửi tới, nói là không có gì bất ngờ xảy ra, ngồi chuyến bay buổi trưa là có thể đến kịp.

Nghiêm Thời Trì dự định đến sân bay đón em trai, trước khi đi hắn liên tục dặn Mạnh Hoa Nhiên phải ngoan ngoãn ở nhà chơi.

“Nhiên Nhiên, chờ anh đón Tiểu Mộc về, buổi tối ba người chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm chúc mừng.”

“Dạ.” Mạnh Hoa Nhiên gật đầu liên tục, nhưng Nghiêm Thời Trì vừa đi cậu đã có suy nghĩ khác.

Ngày mai là sinh nhật Nghiêm Thời Trì, nhưng Nghiêm Thời Trì căn bản không nói cho cậu biết trước, cậu cũng không kịp chuẩn bị quà tặng.

Nhìn nhẫn cưới trên tay, Mạnh Hoa Nhiên càng nghĩ càng ngồi không yên, linh hồn nhỏ bé đã sớm trôi dạt đến nơi nào.

Lại nói, dù sao bọn họ cũng kết hôn rồi, Nghiêm Thời Trì vẫn luôn giúp cậu chữa bệnh, dốc lòng chăm sóc cậu, Mạnh Hoa Nhiên đương nhiên cũng muốn báo đáp lại Nghiêm Thời Trì.

Mạnh Hoa Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Cho dù Nghiêm Thời Trì quay đầu lại mắng cậu, cậu cũng chịu, nhưng hôm nay cậu nhất định phải ra ngoài mua quà cho hắn.

Vì vậy, Mạnh Hoa Nhiên thông minh dùng chút chiêu trò để qua mắt bọn người bảo tiêu sau đó  chạy nhanh ra ngoài.

Vì đã cùng Nghiêm Thời Trì đi qua một lần nên Mạnh Hoa Nhiên vẫn nhớ rõ đường đi và rất quen thuộc khu vực gần đây. Cậu chạy khỏi khu nhà rồi bắt một chiếc xe.

Tài xế hỏi cậu muốn đi đâu ?

Mạnh Hoa Nhiên vốn định đến khu trung tâm thương mại, vậy mà trong đầu đột nhiên mơ hồ nói cái địa chỉ kia, là địa chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Không biết vì sao, Mạnh Hoa Nhiên cảm giác chỗ đó có thể có ‘quà tặng’, món quà bí mật cho Nghiêm Thời Trì.

Không lâu sau khi đến sân bay, Nghiêm Thời Trì gặp lại em trai Nghiêm Thời Mộc. Đã mấy tháng không gặp, hai anh em trao nhau cái ôm nhiệt tình, Nghiêm Thời Trì vỗ vỗ vai em trai, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi cùng tán thành.

Hai người vừa nói với nhau vài câu thì điện thoại Nghiêm Thời Trì vang lên, hắn bắt máy đưa lên nghe, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: “Cậu nói cái gì! Không thấy Nhiên Nhiên? !”

Nghiêm Thời Trì không quan tâm mình vi phạm tốc độ nhanh chóng lái xe đi, mang em trai cùng đi tìm Mạnh Hoa Nhiên.

Em trai Nghiêm Thời Mộc sau khi biết tình huống, nói: “Anh, anh bình tĩnh một chút! Anh suy nghĩ kỹ một chút, Hoa Nhiên ca có thể đi đến những chỗ nào?”

“Trước đó cậu ấy căn bản không có ra khỏi cửa, anh chỉ dẫn cậu ấy ra ngoài một lần, hôm nay sao lại thế…”

Nghiêm Thời Trì mặt âm trầm, trong mắt đều là lo lắng cùng nôn nóng, hắn không suy nghĩ được nhiều, tốc độ lái xe cũng càng lúc càng nhanh.

“Hoa Nhiên ca anh ấy… Có thể đột nhiên khôi phục trí nhớ hay không?”

Nghiêm Thời Trì vừa nghe xong đột nhiên đạp thắng gấp, mặt đầy khiếp sợ.

“Anh, nếu Hoa Nhiên ca nhớ lại chuyện lúc trước, anh cảm thấy anh ấy có khả năng đi đâu nhất?”

Nghiêm Thời Trì ấn ấn mi tâm, sau khi suy nghĩ thì lái xe đi hướng khác: “Đi! Chúng ta nhanh lên!”

Sau khi Mạnh Hoa Nhiên nói địa chỉ kia, tài xế có chút cứng người, sau đó cau mày, có chút khổ não.

Mạnh Hoa Nhiên không hiểu vì sao ông phản ứng như thế?

Từ trong miệng người tài xế, Mạnh Hoa Nhiên biết được một chuyện. Khu vực đó đều là biệt thự, chủ nhân của căn hộ kia đã chết, nghe nói tiểu thiếu gia trong nhà làm chuyện phạm pháp đã bị bắt, bây giờ còn đang ăn cơm tù đây.

Bây giờ căn nhà kia đã bán, xung quanh cũng dỡ bỏ để tu sửa, có rất ít người lui tới. Theo lời đồn thì khu đó rất xui xẻo, ngay chỗ ngã tư đường thường xuyên xảy ra tai nạn.

Dù như thế thì Mạnh Hoa Nhiên vẫn kiên quyết muốn đến chỗ đó.

Cách căn nhà một khoảng xa, xe không cách nào chạy vào được chỉ có thể xuống xe đi bộ một đoạn. Vừa xuống xe, đầu óc Mạnh Hoa Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mơ mơ hồ hồ, phong cảnh xung quanh nhìn quen thuộc như đã từng tới đây, rất giống trong giấc mơ của cậu, cậu có chút không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Cậu muốn tiếp tục đi về phía trước nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, là tiếng khóc của một cậu bé.

Mạnh Hoa Nhiên vừa quay đầu đã thấy một cậu bé ngồi xổm ven đường, cậu bé bất lực gọi “mẹ”.

Mạnh Hoa Nhiên ngẩn người sau đó thay đổi hướng đi, đi tới bên cạnh cậu bé.

……

Hôm nay đã là lần thứ hai xảy ra tai nạn ở ngã tư đường này, giao thông tác nghẽn đến mức bất thường, xe Nghiêm Thời Trì cũng bị cảnh sát giao thông cản lại.

Trong lòng Nghiêm Thời Trì hoảng hốt, hắn vội vã xuống xe, đẩy bọn người đang vây xem ra, kết quả con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại vì thấy Mạnh Hoa Nhiên đang được đưa lên xe cấp cứu.

“Nhiên Nhiên, Hoa Nhiên!” Nghiêm Thời Trì lập tức hô to, xông tới cầm tay Mạnh Hoa Nhiên: “Em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Cánh tay Mạnh Hoa Nhiên chỉ bị trầy da nhưng đầu cậu lại đau như búa đổ, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, gương mặt trắng bệch không còn chút hồng hào như thường ngày.

Vừa thấy Nghiêm Thời Trì, nước mắt Mạnh Hoa Nhiên liền chảy không ngừng, cậu dùng một tay khác sờ sờ bụng mình, âm thanh vô lực khàn khàn: “Nghiêm Thời Trì, em… Xin lỗi, xin lỗi, đồ lưu manh…”

Lời nói và ánh mắt tỉnh táo của Mạnh Hoa Nhiên làm Nghiêm Thời Trì trong lòng kinh hãi, ý thức được Mạnh Hoa Nhiên đã nhớ ra hắn!

Nghiêm Thời Trì kích động nắm chặt tay Mạnh Hoa Nhiên, động viên nói: “Không có gì, Nhiên Nhiên đừng khóc, không trách em, không ai trách em cả.”

Nhưng Mạnh Hoa Nhiên vẫn tiếp tục khóc, áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Sau đó, Mạnh Hoa Nhiên ngất đi bị đưa vào phòng phẫu thuật, Nghiêm Thời Trì cùng em trai Nghiêm Thời Mộc ở bên ngoài đợi suốt đêm cho đến tận hừng đông, nghênh đón sinh nhật Nghiêm Thời Trì.

Ngày này một năm trước, Nghiêm Thời Trì trải qua một ngày tuyệt vọng nhất của trong cuộc đời hắn. Nhưng hôm nay khi thấy hai mắt Mạnh Hoa Nhiên mở ra, Nghiêm Thời Trì khẽ mỉm cười.

Mạnh Hoa Nhiên đảo mắt, một mặt mờ mịt luống cuống: “Anh… Anh là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc