TRÙNG TÌM HOA NHIÊN

Editor: Sasaswa

Bụng Mạnh Hoa Nhiên càng lúc càng lớn, theo đó thời gian Nghiêm Thời Trì làm việc tại nhà cũng càng ngày càng dài, trước đây một tuần hắn đi làm ba - bốn ngày, hiện tại một tháng chỉ đi vài lần.

Nghiêm Thời Trì từ từ phân quyền, hắn tín nhiệm em trai Nghiêm Thời Mộc cùng mấy vị quản lí cấp cao khác trong công ty, có bọn họ quản thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu như có cuộc họp quan trọng nào đó, Nghiêm Thời Trì vẫn sẽ có ghế đến dự.

Mạnh Hoa Nhiên ban đầu cũng không muốn Nghiêm Thời Trì vất vả chăm sóc cho cậu, dù sao trong nhà còn có bảo mẫu a di, lúc cậu ra khỏi cửa cũng có vệ sĩ đi theo.

Nhưng Nghiêm Thời Trì nhớ lại các chuyện xảy ra trong quá khứ vẻ mặt liền nghiêm túc, dù như thế nào thì hắn cũng không muốn Mạnh Hoa Nhiên gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Hôm đó Nghiêm Thời Trì vừa kết thúc cuộc họp qua video thì nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

Mạnh Hoa Nhiên gõ cửa thư phòng, sau đó đi vào, cậu bỗng nhiên nói: "Nghiêm Thời Trì, em muốn... đến công ty."

Nghiêm Thời Trì sững sờ, công ty trong miệng Mạnh Hoa Nhiên hẳn là tập đoàn Trịnh thị.

"Nhiên Nhiên, em xác định sao? Có phải nhớ lại chuyện gì không?"

Mạnh Hoa Nhiên cười nhạt, chỉ nói: "Em bị bệnh đã lâu, lúc nào cũng ở nhà tịnh dưỡng. Mỗi lần nhìn anh làm việc, em nhịn không được nghĩ, lúc trước em cũng vội như vậy sao? Bộ dáng quản lí công ty của em như thế nào? Cho nên em rất muốn đi xem một chút."

Nghiêm Thời Trì có chút do dự, một khi tiến vào tập đoàn Trịnh thị, lỡ như Mạnh Hoa Nhiên nhớ lại chuyện của Trịnh gia, nhớ tới tên Trịnh Từ Bân kia, nếu như bị kích thích thì làm sao bây giờ?

Kỳ thực nội tâm Nghiêm Thời Trì vẫn luôn rất mâu thuẫn, một mặt hắn hi vọng Mạnh Hoa Nhiên có thể mau chóng khôi phục, mà mặt khác, hắn tình nguyện cho Mạnh Hoa Nhiên quên hết mọi chuyện, coi như cả đời đều si si ngốc ngốc, Nghiêm Thời Trì vẫn sẽ nuôi cậu cả đời.

"Nghiêm Thời Trì, anh mang em đi nhìn một cái thôi có được không?"

"Em hứa sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chạy loạn, cũng không nói gì kỳ quái, toàn bộ đều nghe anh."

"Nghiêm Thời Trì, đừng lo lắng, em chuẩn bị tâm lí tốt rồi."

Mạnh Hoa Nhiên liên tục năn nỉ, hướng hắn đảm bảo, Nghiêm Thời Trì cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Từ sau khi Mạnh Hoa Nhiên mất trí nhớ, phó tổng Thẩm tiên sinh đảm nhận mọi trọng trách nặng nề, thay cậu giải quyết hết tất cả các hạng mục.

Thẩm tiên sinh tuổi đã sắp năm mươi, ở công ty làm việc mười mấy năm mới từng bước từng bước thăng tiến đến chức vị này. Đầu tiên ông là trợ giúp đắc lực của lão Trịnh tổng, sau khi lão Trịnh tổng mất ông liền tiếp trục hỗ trợ Mạnh Hoa Nhiên.

Nghiêm Thời Trì dẫn Mạnh Hoa Nhiên đến công ty, phó tổng Thẩm vừa nghe điện thoại thông báo của trợ lí xong liền lập tức tự mình xuống lầu tiếp đón.

Nghiêm Thời Trì cười cùng ông bắt tay: "Hai năm qua nhờ có Thẩm tiên sinh chủ trì đại cục, cực khổ rồi."

"Không có gì, là bổn phận của tôi thôi. Nghiêm tổng, huống chi cậu cũng giúp tôi không ít, cảm ơn."

Như Thẩm tiên sinh nói, mấy năm trước quan hệ của hai bên công ty là đối thủ cạnh tranh, nhưng từ lúc Nghiêm Thời Trì lên chức, chính sách phát triển và hoạt động của công ty liền có sự thay đổi, phần nhiều là tích cực hợp tác với tập đoàn Trịnhh thị, hai bên cùng có lợi.

Ngoài ra, Nghiêm Thời Trì trong âm thầm cũng thường xuyên liên lạc với Thẩm tiên sinh, chú ý đến các hạng mục hợp tác với Trịnh thị.

Với hắn mà nói, kia là công ty của Mạnh Hoa Nhiên. Mạnh Hoa Nhiên từng vì nó xuất ra không biết bao nhiêu tinh lực và tâm huyết, Nghiêm Thời Trì nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, hắn không thể mặc kệ không quản, một khi có chuyện, hắn sẽ là người đầu tiên đứng ra hỗ trợ.

Thẩm tiên sinh hôm nay gặp được Mạnh Hoa Nhiên, tâm trạng vui mừng hiện hết lên trên gương mặt.

Trong lúc Mạnh Hoa Nhiên mất trí nhớ, ông cũng từng đến thăm cậu, chỉ có điều khi đó Mạnh Hoa Nhiên giống như một đứa trẻ, trong đầu toàn bộ đều là ô tô đồ chơi với bánh ngọt dâu tây. Cậu đối với Thẩm tiên sinh không có ấn tượng gì, cũng không muốn tiếp xúc với vị đại thúc xa lạ này.

Nhưng ngày hôm nay lại có chút khác biệt, thấy Nghiêm Thời Trì chào hỏi với Thẩm tiên sinh, Mạnh Hoa Nhiên cũng lễ phép thăm hỏi Thẩm tiên sinh, đồng thời nói một câu: "Hai năm qua khổ cực ngài, cảm ơn."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông gần năm mươi tuổi đã nở nụ cười, lúc ông cười lên có thể nhìn thấy nếp nhăn rõ ràng trên khóe mắt, thoạt nhìn rất thân thiết hòa ái.

Thẩm tiên sinh giữ nguyên ý cười cúi người chào cậu, lúc ông cúi xuống, Mạnh Hoa Nhiên còn có thể tinh tường nhìn thấy tóc bạc của ông.

Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy không thoải mái, trong miệng liên tiếp nói "Không cần" rồi vội vàng nâng Thẩm tiên sinh đứng lên.

Từ lúc cậu bước vào công ty, suốt trên đường đi, những nhân viên nhìn thấy cậu đều hướng Mạnh Hoa Nhiên hành lễ chào hỏi, gọi cậu "Mạnh tổng" với nụ cười vui mừng treo trên mặt.

Mạnh Hoa Nhiên bị gọi cho càng ngày càng lúng túng, sau đó thẳng thắn núp ở phía sau Nghiêm Thời Trì.

Nghiêm Thời Trì cười cười, nói cậu trước đây đặc biệt được chào đón, đặc biệt có mặt mũi!

Kỳ thực lúc trước Mạnh Hoa Nhiên thanh lãnh ít nói, rất nhiều nhân viên đều sợ cậu, nói cậu không có tình người, đối xử hà khắc, âm thầm nghị luận những chuyện liên quan tới Mạnh Hoa Nhiên.

Sau đó Trịnh gia xảy ra chuyện, Mạnh Hoa Nhiên tiếp nhận công ty cho tới nay, mọi việc đều tận tâm tận lực, cậu dùng hành động chứng minh rất nhiều, hiệu quả và lợi ích của công ty cũng càng ngày càng tốt.

Mọi người cũng dần ý thức được mình hiểu lầm Mạnh Hoa Nhiên rất nhiều, một số tin đồn cũng dần biến mất.

Sau đó, Mạnh Hoa Nhiên bị tai nạn xe mất trí nhớ còn Trịnh Từ Bân thì vào tù, mọi người bắt đầu hiểu và thông cảm, hi vọng Mạnh Hoa Nhiên có thể sớm ngày khôi phục, trở lại với cương vị của mình.

Sau khi cùng Thẩm tiên sinh đi gặp những vị quản lí cấp cao khác, Nghiêm Thời Trì liền mang Mạnh Hoa Nhiên đến phòng làm việc của cậu, tuy nơi này quanh năm không có người tiến vào nhưng vẫn được định kì dọn dẹp.

Vừa đi vào, Mạnh Hoa Nhiên liền cảm nhận được một trận cảm giác quen thuộc, ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua bàn làm việc, sau đó thì ngồi trên ghế, tiện tay lật ra một tập tài liệu.

Một loạt các động tác thuần thục từ trong bản năng của Mạnh Hoa Nhiên làm ra. Cậu rất quen thuộc cách bày trí trong căn phòng này, biết thứ nào thứ nào được đặt ở đâu.

Tâm Mạnh Hoa Nhiên sinh ra một loại cảm giác yên ổn, nhưng đột nhiên cảnh tượng trước mắt có chút thay đổi. Cơ thể vẫn ở trong căn phòng này nhưng trên mặt bàn và trên đất là một đống hỗn độn, tàn tạ.

Sách vở và văn kiện rải rác từng nơi, trên đất còn có mảnh vỡ của bình hoa và chén trà.

Trước mắt Mạnh Hoa Nhiên bỗng xuất hiện một người thanh niên, hắn không ngừng đập đồ, la hét: "Mạnh Hoa Nhiên, dựa vào cái gì? Mày đến cùng là dựa vào cái gì!"

"A, mày nói ông già kia, ông ta vẫn được tính là ba tao sao?" Trong mắt thanh niên đó đều là tơ máu đỏ ngầu, hắn tức giận xé rách một số tài liệu hợp đồng.

"Ông ta căn bản không yêu mẹ tao, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không quản tao! Ngay cả khi ông ta chết, công ty cũng để lại cho mày, một người không có máu mủ gì với ông ta!!"

Mạnh Hoa Nhiên không muốn nghe tiếp, mặt cậu trắng bệch, bịt hai tay lại...

"Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên, em ổn không?"

Thấy Mạnh Hoa Nhiên đầu tiên là vẻ mặt hốt hoảng dại ra, sau đó thì bịt kín lỗ tai một mặt thống khổ, Nghiêm Thời Trì sợ hết hồn.

Nghe tiếng Nghiêm Thời Trì cấp thiết hô hoán, Mạnh Hoa Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần. Cậu ngẩn người, một lúc sau trái tim mới từ từ bình phục, may là vừa nãy hết thảy đều là ảo giác và ảo thính.

Nghiêm Thời Trì đột nhiên có linh cảm, lúc này ôm lấy Mạnh Hoa Nhiên đặt cậu ngồi lên bàn làm việc: "Nhiên Nhiên, thật ra trước đây chúng ta cũng từng làm trên cái bàn này..."

Hắn cong môi nở nụ cười, muốn dời đi sự chú ý của Mạnh Hoa Nhiên, cố gắng gợi lên những kí ức vui vẻ trước đó.

Mạnh Hoa Nhiên ngơ ngác, cậu còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị Nghiêm Thời Trì chặn lại, cơ thể cũng bị áp đảo ngửa ra bàn.

Cậu mơ mơ màng màng, mềm nhũn dựa vào người Nghiêm Thời Trì. Sâu trong kí ức của Mạnh Hoa Nhiên, xác thực có một đoạn hình ảnh xấu hổ xảy ra bên trong căn phòng làm việc này...

Hơn mười giờ tối hôm đó, Nghiêm Thời Trì vừa từ phòng tắm đi ra, cơ thể vẫn còn ướt, sợi tóc trên trán cũng dính nước.

Hắn chuẩn bị đi lấy máy sấy tóc thì Mạnh Hoa Nhiên đã cầm máy sấy tóc đứng ở cửa chờ. Cậu híp mắt cười nói: "Nghiêm Thời Trì, Nghiêm lão bản, để em tới hầu hạ anh."

Bây giờ bụng Mạnh Hoa Nhiên đã hơi nhô lên, có chút thay đổi, Nghiêm Thời Trì vốn không muốn cậu vất vả nhưng Mạnh Hoa Nhiên vẫn rất kiên trì.

Cẩn thận giúp Nghiêm Thời Trì sấy khô tóc, Mạnh Hoa Nhiên liền ôm lấy hắn, áp tai mình lên lồng ngực Nghiêm Thời Trì, cái bụng nhô cao kề sát trên người Nghiêm Thời Trì.

Nghiêm Thời Trì cười cười, có chút nghi hoặc khó hiểu, không ngờ một giây sau, Mạnh Hoa Nhiên nhanh chóng cởi giày, chân trần giẫm lên mu bàn chân Nghiêm Thời Trì, còn hôn hắn.

Trên môi ấm áp mềm mại, tràn ngập hương vị của Mạnh Hoa Nhiên. Nghiêm Thời Trì có chút thụ sủng nhược kinh, hỏi: "Nhiên Nhiên, đại bảo bối, sao đêm nay em chủ động vậy?"

"Nghiêm Thời Trì, bởi vì em... mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn một chút!"

Bình luận

Truyện đang đọc