TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ


Chuyển ngữ: Mơ
Trần Lẫm vẫn đứng sau lưng Bạch Tiên Tiên im lặng giống một người tàng hình chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn.

Bạch Tiên Tiên kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Trần Lẫm, lại nhìn đạo sĩ trẻ chào hỏi, nghi ngờ hỏi: "Anh biết anh ấy? Anh ấy là sư đệ anh ư?"
Đạo sĩ trẻ cũng không ngờ mình sẽ nhận thân với sư đệ trong trường hợp như thế này, lúng túng gãi đầu: "Đúng, cậu ấy là đệ tử cuối cùng của sư phụ tôi khi còn sống, là tiểu sư đệ của tôi."
Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên nhớ ra vị lão đạo sĩ Trần Lẫm từng nhắc tới trước kia.

Lão đạo sĩ ngao du tứ phương, cứu anh khỏi miệng ác quỷ, nhận anh làm đồ đệ, truyền đạo pháp cho anh nhưng trước giờ chưa từng nói với anh ông tới từ nơi nào.

Lại là đạo sĩ Thái Huyền Quán sao?
Đôi mắt hờ hững lúc đầu của Trần Lẫm rốt cuộc cũng có cảm xúc khác, kinh ngạc nhìn người tự xưng là sư huynh trước mắt.

Đạo sĩ trẻ kéo tiểu đạo sĩ bên cạnh tới, nếu đã nói rõ rồi thì không cần che giấu nữa, thoải mái giới thiệu: "Huynh tên Linh Minh, là Tứ sư huynh của đệ.

Thằng bé là tiểu đồ đệ của huynh, tên Quán Tâm."
Trần Lẫm mấp máy môi, tiếng nói trầm thấp truyền ra bên dưới khẩu trang: "Anh...!biết tôi à?"
Vừa rồi bọn họ nhìn một cái đã nhận ra anh, chắc chắn trước kia đã biết anh.

Linh Minh gật đầu, có thể nhận nhau với sư đệ nên rất vui vẻ, mỉm cười nói: "Bọn huynh đi thăm đệ từ rất lâu trước đây rồi, nhưng mà hình như đệ không thích bị người khác quấy rầy nên chúng ta trở về."
Trước khi sư phụ qua đời đặc biệt gọi điện cho bọn họ, nhắc tới vị tiểu đệ tử này với giọng điệu vô cùng trìu mến.

Sư phụ nói, cả đời tiểu đồ đệ này bạc mệnh, không có duyên với ba mẹ, cũng không có duyên con cái, định trước bơ vơ cả đời.

Nhưng trong số mệnh của anh có một kiếp nạn lớn, không chịu đựng được thì chết, nếu như vượt qua được thì số mệnh cũng thay đổi.

Bọn họ không thể giúp anh, tất cả đều phải dựa vào tạo hóa của anh.

Cả đời này sư phụ chỉ có bốn đệ tử, bây giờ đều là đạo sĩ pháp lực cao lẫy lừng ở Thái Huyền Quán, Linh Minh là nhỏ nhất trong số đó, mãi tới khi sư phụ qua đời bọn họ mới biết hóa ra còn một tiểu sư đệ lưu lạc bên ngoài.

Dựa vào tin tức sư phụ cung cấp, mấy vị sư huynh đi tìm anh từ rất lâu rồi.

Nhưng tiểu sư đệ trông rất lạnh nhạt, không thích nói chuyện với người khác, cũng không thích tiếp xúc với người ta, một mình đến một mình đi, có người chào hỏi anh đều im lặng né tránh.


Anh sống không tệ, có công việc ổn định ở bệnh viện thành phố, ngày thường làm việc thiện siêu độ, sống rất tốt, không phụ kỳ vọng của sư phụ.

Dường như anh chỉ muốn làm một người bình thường, không có ý tiến vào Đạo Môn.

Cho nên bọn họ cũng tôn trọng lựa chọn của anh, không tới quấy rầy anh.

Chỉ là có đôi khi ra ngoài làm việc, Linh Minh sẽ tới quán cà phê đối diện bệnh viện ngồi một chút, ngồi cạnh cửa sổ kính có thể nhìn thấy người ra vào bệnh viện.

Lúc may mắn là có thể nhìn thấy tiểu sư đệ đeo khẩu trang và mũ cúi đầu đi từ bên trong ra, anh ấy sẽ vẫy tay với anh một cái từ xa, cười chào hỏi anh: "Tiểu sư đệ, lại gặp nhau rồi."
Ở nơi Trần Lẫm không nhìn thấy, thật ra vẫn luôn có một nhóm người đang yên lặng quan tâm anh.

Sư phụ và toà đạo quán kia là nơi duy nhất ấm áp trong trí nhớ thời niên thiếu của anh, sau khi sư phụ qua đời, anh cho rằng trên đời này chỉ còn lại một mình mình.

Hoá ra không phải.

Linh Minh cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp được anh, thấy anh vẫn trố mắt bất ngờ, hàm răng run run thì cười ngượng ngùng sờ đầu: "Có lẽ đệ chưa chấp nhận ngay được, trời ơi đều tại Quán Tâm, thấy đệ quá kích động..."
Trần Lẫm bỗng nhiên gọi anh ấy: "Sư huynh."
Đôi mắt Linh Minh mở to.

Trong tiếng nói luôn hờ hững của anh mang theo mấy phần ý cười: "Chào huynh."
Linh Minh mở to hai mắt bình tĩnh nhìn anh, mấy giây sau, vui mừng vươn tay ôm anh: "Huynh còn tưởng rằng đệ sẽ không thích bọn huynh chứ! Như vậy cũng quá tốt rồi!"
Trần Lẫm vẫn không quen tiếp xúc tay chân với người khác, thân thể cứng đờ nhưng không né tránh.

Cũng may Linh Minh buông ra rất nhanh, vẻ mặt vui mừng nhìn anh, lại vỗ vỗ vai anh, vui vẻ nói: "Giải quyết xong chuyện này, huynh dẫn đệ về.

Các sư huynh thấy đệ chắc chắn rất vui mừng!"
Trần Lẫm gật đầu.

Bên này đang nhận thân, bên kia Đổng Xuyên Vũ đã đổ mồ hôi lạnh, sao cũng không ngờ sự tình cuối cùng lại đi theo hướng này.

Một câu nói của mình đã đắc tội toàn bộ người Thái Huyền Quán!
Vị đạo trưởng Linh Minh này tuy còn trẻ nhưng có vai vế rất cao ở Thái Huyền Quán, lần trước ông ta tới Thái Huyền Quán dâng hương, nhìn thấy người giám sát có uy tín trong chùa luôn lên tivi ở thành phố Vân Xương gọi anh ấy là sư thúc đó!
Đổng Xuyên Vũ luôn mồm xin lỗi: "Trách tôi mắt vụng về trách tôi mắt vụng về, thật sự xin lỗi!"
Cũng may người ta cũng không có ý tính toán với ông ta, chỉ mỉm cười xua tay.


Hoàng Thành Nhã kinh ngạc nhìn Dương Hạo Thiên một cái, Dương Hạo Thiên nhướng mày thể hiện vẻ đắc ý "thế nào lợi hại chưa" với cô mình.

Đồng nghiệp đại thần quả nhiên cũng là đại thần!
Khiến anh ta quá có thể diện!
Ai bảo Đổng Xuyên Vũ coi thường người khác, anh khó chịu với người chú chẳng có bản lĩnh gì làm con rể nhà giàu có này rất lâu rồi!
Sau khi lên tầng, một bác sĩ mặc áo khoác trắng khiêng hòm thuốc từ trong phòng đi tới, nói với một ông cụ có vẻ mặt lo lắng: "Tôi đề nghị nên mau chóng đưa tới bệnh viện ở thủ đô."
Nhìn thấy có hai đạo sĩ mặc áo bào ở ngoài cửa, bác sĩ sửng sốt một chút, cũng không nói gì, sau khi tạm biệt thì rời đi.

Ông cụ ở cửa nhìn thấy đoàn người tới thì bước nhanh tới: "Là đạo trưởng Thái Huyền Quán sao?"
Linh Minh gật đầu.

Ông cụ là ông đứa nhỏ Hoàng Bác Vân, ông là người xây dựng lên gia nghiệp nhà họ Hoàng bằng hai bàn tay trắng, năm đó cũng là nhân vật hô mưa gọi gió trong thương trường.

Hiện tại bởi vì cháu trai hôn mê không rõ lý do, lưng có hơi còng xuống: "Bác sĩ thật sự hết cách, vậy phiền đạo trưởng.

Nếu như vẫn chưa được thì sáng sớm mai tôi phải đưa Tiểu Quang tới thủ đô."
Sắc mặt Linh Minh trở nên nghiêm trọng, vừa vào trong vừa hỏi tình hình của đứa trẻ.

Người nhà đều nhớ lại nói: "Thằng bé luôn hiếu động, chẳng có nửa phút yên tĩnh.

Bắt đầu từ khoảng nửa tháng trước, bỗng nhiên trở nên uể oải hơn rất nhiều, không nói chuyện cũng không nghịch ngợm, cho dù là đi học hay ở nhà cũng chẳng có sức sống, cơm cũng ăn rất ít."
"Mới đầu cho rằng nó bị cảm lạnh, nhưng uống thuốc không thấy khá hơn, sau đó tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.

Mỗi ngày đều có thể nhìn ra tinh thần nó kém hơn, kiểm tra toàn diện vài lần cũng không tìm ra vấn đề gì."
"Chúng tôi còn đang nghĩ không phải nguyên nhân thân thể, có phải tâm lý hay không, hỏi nó cũng không nói, còn tính dẫn nó đi khám bác sĩ tâm lý.

Kết quả sáng hôm sau gọi thì nó không dậy nữa."
"Hai ngày nay đổi mấy bệnh viện đều không tìm ra bệnh, trước kia ba tôi làm ăn cũng từng gặp vài chuyện tà môn nên nói phải chăng thằng bé trúng tà, lúc này mới mời mọi người đến xem thử."
"Không đi đâu, toàn đi con đường tới trường và lớp bổ túc bình thường, trong nhà cũng không có người thân qua đời, tất cả đều rất bình thường."
Hoàng Thành Nhã nói, nước mắt lại trào ra, ngồi xổm bên giường cầm tay thằng bé, nức nở nói: "Tôi chỉ có một đứa con này, nếu nó có chuyện gì, tôi sống sao đây."
Bạch Tiên Tiên nhìn một vòng trong phòng ngủ, căn phòng này không có âm khí hay sát khí, có thể không phải tà ma làm việc ác.


Thấy Trần Lẫm và Linh Minh đều nhìn chằm chằm đứa trẻ trên giường, cô cũng nhìn theo.

Thiên nhãn không chỉ có thể nhìn âm dương, cũng có thể nhìn thấy hồn phách người chết tan rã.

Ban đầu Bạch Tiên Tiên không chú ý, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện ra đứa trẻ này tuy ba hồn bảy phách còn ở trong người nhưng hồn rất nhạt giống như trôi nổi.

Như rễ cây liên tục bị gió thổi bay, nhưng bởi vì còn rễ nối liền nên lại rơi xuống.

Cứ bồng bềnh, chập chùng lên xuống, là hình dạng sắp chết.

Trần Lẫm và Linh Minh cũng nhíu mày lại, Linh Minh quan sát lúc lâu, quay đầu lại hỏi: "Sinh nhật đứa trẻ vào lúc nào?"
Hoàng Thành Nhã khóc đến thở không ra hơi, Đổng Xuyên Vũ vội vã trả lời: "Ngày 13 tháng 3 năm 2011, ba giờ chiều."
Linh Minh cúi đầu tính toán, lại tiếp tục ngẩng đầu: "Gương mặt tử khí vờn quanh sức sống suy kiệt, giờ chết sắp tới rồi."
Anh vừa nói xong thì Hoàng Thành Nhã lập tức gào lên một tiếng đau đớn, suýt chút hôn mê.

Hoàng Bác Vân cũng lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế sa lon.

Đổng Xuyên Vũ không để ý hai bên, vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Linh Minh nói tiếp: "Nhưng bát tự quý giá, mệnh chưa tới ngõ cụt."
Bạch Tiên Tiên: "..."
Đại ca! Anh nói lời này đừng tạm dừng chứ!
Nhà người ta suýt chút bị anh dọa chết đấy!
Hoàng Thành Nhã kiềm nén tiếng khóc, mặt mũi toàn nước mắt nhìn anh, nức nở nói: "Đạo trưởng, cầu xin ngài mau cứu con của tôi!"
Sơn Y Tướng Mệnh của Đạo Môn có năm thuật bói, Linh Minh học xem tướng, xem tướng mạo là có thể nhìn ra vận thế cả đời.

Bạch Tiên Tiên chỉ có thể nhìn ra hồn phách đứa trẻ này suy yếu, Linh Minh lại có thể nhìn ra nhiều thứ hơn thông qua tướng mạo.

"Không chỉ tử khí, vận thế cũng đang suy yếu, giống như là..." Anh dừng một chút, thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn Trần Lẫm: "Sư đệ, đệ cảm thấy thế nào?"
Đã đến giờ phút này, anh còn tâm tư hỏi sư đệ anh à?
Trần Lẫm nhìn đứa trẻ, nhỏ giọng nói tiếp: "Bị người ta mượn mạng."
Bọn họ cùng sư môn, thứ Linh Minh biết, anh tất nhiên cũng biết.

Đứa trẻ trước mắt này bát tự quý, là mệnh trường thọ phú quý, lúc này lại tử khí vờn quanh vận thế suy yếu, rất hiển nhiên là bị người ta cướp và sửa mệnh.

Đổng Xuyên Vũ căng thẳng hỏi: "Mượn mạng là cái gì?"
Bạch Tiên Tiên rất hiểu rõ giải thích: "Có vài người lúc sắp chết không muốn chết, bèn đổi số mạng của mình với người khác, để người khác chết thay mình.


Đứa trẻ nhà chú mạng tốt như vậy, quả thật dễ bị người ta nhòm ngó."
Hoàng Bác Vân nghe nói lời ấy, giận tím mặt: "Thật to gan! Dám tính toán tới cháu trai của tôi!"
Hoàng Thành Nhã khóc ròng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Còn có cứu được không?"
Bạch Tiên Tiên gật đầu: "Đứa trẻ còn sống thì chứng tỏ mượn mạng vẫn chưa thành công, chỉ cần tìm thấy kẻ đó cắt ngang người đó làm phép thì có thể ngăn cản."
Linh Minh đi đến bên giường, niệm nhỏ vài câu kinh văn, lấy ngọc bội từ trong ngực ra bỏ vào ngực đứa trẻ, quay đầu lại nói: "Đây là ngọc bội tôi luôn mang bên cạnh, theo tôi tu luyện đã lâu, trước tiên dùng nó kìm nén kéo mạng thằng bé lại."
Nói xong, lại vẽ một lá bùa làm yên tâm, đốt bùa bỏ vào nước, bảo Đổng Xuyên Vũ đỡ đứa trẻ ngồi dậy, rót cho nó uống nước giữ hồn phách lại.

Làm xong tất cả, Bạch Tiên Tiên trông thấy hồn phách trôi nổi của đứa trẻ quả nhiên ổn định hơn.

Đổng Xuyên Vũ căng thẳng hỏi: "Vậy tiếp theo thế nào?"
Linh Minh vươn tay sang bên cạnh: "Tiếp theo tất nhiên là lên đồng viết chữ truy tìm hung thủ."
Quán Tâm đeo chéo bao vải đứng ở bên cạnh, ngầm hiểu lấy cái lư hương trong bọc ra bỏ vào tay anh.

Linh Minh bưng lư hương, hỏi Đổng Xuyên Vũ: "Có dao gọt trái cây không?"
Đổng Xuyên Vũ liên tục gật đầu, rất nhanh cầm con dao tới.

Linh Minh lấy hai cây hương từ trong bọc ra, cầm cán dao vót nhọn gốc cây hương, sau đó dùng gai gỗ sắc nhọn đâm rách ngón giữa của đứa trẻ, bóp ra một giọt máu.

Hoàng Thành Nhã ở bên cạnh nhìn, che miệng khóc nức nở.

Giọt máu rơi vào lư hương, tan vào tàn hương bên trong rất nhanh.

Linh Minh đốt hai cây hương, một cây cắm vào lư hương, một cây khác để ở đầu giường đứa trẻ, chờ khói hương tỏa ra thì nhìn la bàn trong tay.

Ba người trong phòng đều căng thẳng nhìn anh, Đổng Xuyên Vũ nhỏ giọng hỏi Bạch Tiên Tiên bên cạnh: "Anh ta lại đang làm cái gì vậy?"
Bạch Tiên Tiên không có dỗ dùng tận tụy giải thích: "Người làm phép xem bói lên đồng viết chữ, có thể thông qua hướng đi của hương và vị trí bát quái để phán đoán vị trí kẻ gây hỗn loạn chuỗi nhân quả của Tiểu Quang.

Sau đó dựa vào cái này tìm tới đối phương, nói tóm lại, chúng tôi gọi chung hành động này là đấu pháp."
Hoàng Thành Nhã nghe cô giải thích, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ lại như sợ quấy rầy đạo trưởng Linh Minh đấu pháp với đối phương.

Bạch Tiên Tiên nhìn hồi lâu, kiễng chân tiến lên ghé vào tai Trần Lẫm, nói rất nhỏ: "Sư huynh của anh thật là lợi hại, lần này có thể không dùng tới chúng ta rồi."
Vừa mới nói xong thì đã nhìn thấy cây nhang để ở đầu giường Tiểu Quang bỗng nhiên gãy.

Linh Minh hình như không ngờ tới tình huống này, kinh ngạc ồ lên một tiếng.

Đổng Xuyên Vũ lo lắng hỏi: "Thế nào? Thế nào?"
Linh Minh ôm đầu, khó nói: "Chuỗi nhân quả bị quấy nhiễu, xem ra đối phương là một cao nhân.".


Bình luận

Truyện đang đọc