TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIỀN SƯ


Chuyển ngữ: PHẬT THỦ
Cô cảm thấy khổ cực hay không không quan trọng, quan trọng là tổ sư gia của cô cảm thấy cô vất vả hay không? Ngay lúc này đây Bạch Tiên Tiên bắt đầu hận việc bản thân chỉ cần nhìn kinh văn chú ngữ một lần đã thuộc lòng.

Hẳn là nên đi đâu đó xin đổi một bộ não không giữ lại được thuật Thiên Nhãn ấy.

Không luyện, không luyện! Nhất định không luyện.

Chỉ cần cô đủ lười, mắt Âm Dương cũng không đuổi kịp cô.

Nhưng đời luôn theo kịch bản ghét của nào trời trao của ấy.

Ngủ một giấc, tỉnh dậy, Bạch Tiên Tiên phát hiện mình đã ở trong mơ tu luyện nghiêm chỉnh một lần, thậm chí các chi tiết trong mơ còn rõ ràng hơn cả hôm qua.

Tu luyện Thiên Mục không những có thể sử dụng thành thạo mắt Âm Dương.

Nó còn có tác dụng giúp sáng mắt thính tai, mặc dù không đạt được tầm cỡ có thể nhìn rõ mồn một con ong vỗ cánh cách đó 10 mét như trong mấy cuốn tiểu thuyết, nhưng trị cận thị hoặc các vấn đề về mắt hẳn là rất đơn giản.

Bạch Tiên Tiên chấp nhận số phận, bò dậy, đi rửa mặt.

Trên đường tới chỗ làm cô nhận được cuộc gọi của Tạ Ý.

Có vẻ cô ấy đang ở trên tàu điện ngầm, có thể nghe được cả tiếng báo trạm kế: “Tiên Tiên, cậu đã đọc bài mới nhất trên forum trường chưa?”
Bạch Tiên Tiên vừa gặm bánh bao vừa đáp: “Tớ cảm thấy người bình thường sẽ không ngay sáng sớm tinh mơ, đang trên đường đi làm mà vẫn còn tâm trạng lên forum trường đọc tin tức, trong khi đã tốt nghiệp từ đời nào rồi.”
Tạ Ý hoàn toàn lờ lời cô nói: “Tớ đọc được mấy bài đăng nói ký túc xá trường mình hình như bị quỷ ám.

Mà những bài viết liên quan đến vụ quỷ ám này đều là các bạn nữ ở toà số 2 đăng, tốt xấu gì đó cũng là mái nhà ấm áp của chị em ta suốt bốn năm đại học, cậu có định về nhìn tí không?”
Bạch Tiên Tiên uống một ngụm sữa đậu, nuốt nốt miếng bánh bao xuống bụng: “Cậu có chắc chắn không phải đám đàn em của chúng ta bị nghi ngờ lung tung chứ? Dương khí ở trường học mạnh như thế, chúng mình ở bốn năm chẳng sao, sau khi tốt nghiệp cũng không nghe thấy có vụ án mạng nào xảy ra.

Sao có chuyện đó được.”
Tạ Ý nói “Nhưng mà những người đăng bài đều không quen biết nhau, phòng ngủ và chuyên ngành đều khác nhau.

Nhiều người như thế đồng thời gặp phải việc lạ, cậu nghĩ xem có bình thường không?”
“Ừm… cũng đúng.” Bạch Tiên Tiên ngẫm nghĩ: “Cậu gửi tớ mấy bài ấy xem nào, tớ xem thử.

Bao năm tớ theo cậu lăn lộn trên mấy diễn đàn tâm linh, nhìn chung cũng là người có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn bài viết là có thể phân biệt được có quỷ thật hay giả.”
Tạ Ý đáp cực kỳ qua loa lấy lệ: “Cậu là tuyệt nhất.

Hãy tặng cho người bạn tuyệt vời của chúng ta một tràng pháo tay nào.”
Cúp điện thoại, Bạch Tiên Tiên nhận được mấy đường link, vừa đi về phía bệnh viện, vừa ấn mở.

[Cứu! Tôi trông thấy quỷ mặc áo giáp!!]
Chủ thớt: Trước đó vài ngày có đăng bình luận mỉa mai một bà chị cùng khu kí túc xá, hôm nay em chính thức lên bài gửi lời xin lỗi! Xin lỗi chị nhiều.


Hôm trước em còn mắng bà chị cố tình làm biểu cảm ố dề, làm khùm làm điên, giả thần giả quỷ lừa người.

Rất rất rất rất xin lỗi.

Không trải qua chuyện tương tự thì không có quyền lên tiếng chê bai, phán xét người khác.

Nay tam qua (*) của em đã vỡ rồi lại được xây mới.

Sống trên đời 19 năm không ngờ thật sự có một ngày được tận mắt nhìn thấy ma quỷ hàng auth.

(*) Tam quan là một từ gốc Hán (Hán tự: 三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.

Tam quan được cấu thành từ 3 yếu tố gồm:
Thế giới quan hay vũ trụ quan: Chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan: Là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan: Là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

Em không phải đang nằm mơ đâu mọi người.

Lúc em ngồi xổm trong nhà vệ sinh đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Em thật sự đã nhìn thấy một thứ lơ lửng trên không, quần áo rách rưới, người đầy máu bay qua trước mặt em.

Lúc ấy em sợ tí điên luôn, theo phản xạ hét lên chói tai, đánh thức tất cả đám bạn cùng phòng.

Thề có trời nói điêu em làm chó, đêm hôm qua, tiếng hét thảm thiết vang vọng toàn bộ toà ký túc xá số 2 chính là em đây.

Lúc có người chạy đến bật đèn thứ kia đã biến mất tăm.

Đúng là em không chụp được ảnh làm chứng cứ, nhưng mà thật sự, thật sự em đã tận mắt thấy nó! Em không điên! Không bịa chuyện! Không muốn tạo sự chú ý nhờ chuyện này! Hôm nay em đã xin phép nghỉ để đến chùa Linh Vân thắp hương, vậy đó!
Lầu 1: [Hãi???? Lại nữa???? Mấy người không phải là một nhóm cố tình bịa chuyện để gieo rắc khủng hoảng và sợ hãi đấy chứ?]
Lầu 2: [Forum trường học là nơi để đăng tải những bài viết liên quan đến học hành, thi cử, các chính sách của trường.

Làm lớn chuyện gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh nhà trường như thế này có thể sẽ bị admin bên phía nhà trường truy xuất ID.

Lỡ may đến tai phòng giáo vụ khả năng lớn sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp, nếu đùa chắc cũng không dám đùa kiểu ngu ngốc vậy đâu nhỉ?]
Lầu 3: [Bạn học bên trên ơi.

Nói bạn biết không phải đến bài viết này mọi người mới biết chuyện, mà nhiều sinh viên đều đã từng gặp trường hợp tương tự, mấy đêm gần đây chúng tôi còn chẳng dám tắt điện đi ngủ đây này.”
Lầu 4: [Nói cho thầy hướng dẫn biết chuyện, còn bị phạt viết bản kiểm điểm 5000 chữ, bonus thêm một tuần quét dọn phòng truyền thông và phòng tự học.]
Lầu 5: [Mấy ngày nay trong nhóm Hội học sinh liên tục gửi thông báo đến các chi hội, cấm mọi hoạt động phát tán những thông tin sai sự thật, những hành vi liên quan đến mê tín dị đoan.


Một khi bị tra ra được sẽ khoá học phần, còn người nào dám lên tiếng nữa sao?]
Tầng 6: [Xuất hiện ma quỷ trong ký túc là sự thật!!!!! Sao lại không tin chứ!!! Điên mất thôi, giờ tôi còn không dám về kí túc xá.

Con mẹ nó chứ muốn đến xin phép vắng cũng không dám đến, người phụ trách hỏi nguyên nhân, con mẹ nó chả lẽ bảo sợ ma?]
Tầng 7: [Mặc dù… nhưng mà… em cũng ở toà số 2, có điều cả phòng em chưa ai gặp phải con quỷ kia cả… Trộm vía.]
Tầng 8: [Phải hiểu là luôn có vài trường hợp hi hữu may mắn còn sống sót? Ok? Dù sao gần đây mấy chị em ở toà số 2 đã quyết định lập nhóm đến Thái Huyền Quán xin bùa chú rồi.]
Tầng 9: [Dù gì tao thấy cũng không đáng tin.

Tao vẫn cảm giác mấy bài đăng trước chỉ là của một nhóm mấy con khuyết tật não cố tình tung ra dọa người khác.

Còn mấy bài đăng sau là những ả nhát gan, yếu bóng vía bị hù đâm ra ảo giác, nhìn gà hoá quốc.]

Động tác hút sữa đậu nành chậm dần lại, Bạch Tiên Tiên mở một link bài khác nữa, xem lại.

Bài đầu tiên đề cập đến vấn đề bị ma trêu là một tuần trước, chủ bài viết nói buổi tối, khi cô ấy đang ôn bài ở phòng tự học thì trông thấy một gã binh sĩ mặc khôi giáp rách rưới, tay cầm trường mâu, cả người loang lổ máu, từ trong phòng học bay ra ngoài.

Sau khi bài viết được đăng tải, có vô số người buông những lời bình luận chửi mắng ở bên dưới.

Mỗi tòa ký túc xá ở trường đều sắp xếp một phòng tự học ở lầu 2, buổi tối học ở phòng ngủ dù sao cũng không tiện lắm, rất nhiều sinh viên lựa chọn phòng tự học để ôn bài.

Bài viết này vừa đăng lên có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý toàn thể sinh viên trong trường, về sau khi đến phòng tự học đọc sách chắc chắn không ít thì nhiều các bạn học sẽ mang tâm lý sợ hãi, thấp thỏm, cho nên không ít người mắng chủ thớt bịa chuyện để nổi tiếng.

Có lẽ những lời mắng nhiếc quá nặng nề, người đăng bài sau một ngày không chịu nổi áp lực từ dư luận nên đã xoá topic.

Nhưng ảnh chụp màn hình vẫn bị người khác chụp đăng lại.

Cuối cùng, một tuần trôi qua, trên forum bắt đầu xuất hiện lác đác một số bài khác, nội dung đều giống nhau: Nhìn thấy một bóng ma binh sĩ lang thang ở toà số 2 khu ký túc.

Dường như có một mục đích nhất định khiến bọn chúng quanh quẩn trong toà nhà này Đôi khi là vài bóng ma le tẻ, có lúc lại xuất hiện cả một đoàn quân.

Chỉ có một điểm duy nhất không đổi đó là kẻ nào kẻ nấy đều mặc khôi giáp rách rưới, cả người loang lổ máu tươi, giống những kẻ đã chết bò từ chiến trường trở về.

Đương nhiên trong số những bài đăng ấy, có người thật sự nhìn thấy hiện tượng đó, cũng có những kẻ nước đục thả câu, nhân cơ hội bú fame, doạ dẫm, lừa gạt người khác, dẫn đến truyền ra không ít tin đồn thật giả lẫn lộn về những bóng ma tại toà ký túc xá nữ số 2.

Một số bạn học khác không quá tin vào lời đồn thổi, muốn báo cáo với phòng giáo vụ.

Admin của diễn đàn cũng vì vậy mà kiểm duyệt kỹ hơn các bài đăng liên quan, và xoá các topic về chuyện ma quỷ này.

Đọc hết một loạt các link bài, Bạch Tiên Tiên cũng vừa hay tới cửa bệnh viện.

Cô đưa bữa sáng của Trần Lẫm cho một đồng nghiệp tại bệnh viện nhờ anh ấy mang lên hộ, còn mình bắt một chiếc taxi đến thẳng trường học.


Sau khi tốt nghiệp cô gần như không quay lại trường nữa, vừa nhìn thấy đài phun nước trước cổng là những kỷ niệm thời cắp sách đột nhiên ùa về, đầy hoài niệm.

Quen cửa quen nẻo, cô bước vào trong trường, vòng qua sân vận động đi thẳng tới toà ký túc xá nữ số 2.

Bạch Tiên Tiên đứng ở dưới lầu nhìn lên toà nhà đã từng gắn bó bốn năm, không biết có phải đã luyện thành thuật Thiên Mục hay không, mà cô có thể lờ mờ thấy được một tầng khí đen vấn vít phủ quanh khu nhà.

Quả nhiên có vấn đề.

Bạch Tiên Tiên tháo túi vải trên lưng xuống, đi thẳng về phía toà nhà.

Dì quản lý ký túc xá ngồi ngay ngoài cửa, đang tập trung đan áo len, trông thấy có người đi vào thì qua loa nhìn cô hai cái, chỉ cần không phải nam sinh, bình thường dì ấy sẽ không quá chú ý.

Bạch Tiên Tiên dừng lại, đứng trước mặt dì, cười tủm tỉm chào hỏi: “Dì Vương, dì còn nhớ con không?”
Vương Lệ Quyên đã quản lý ký túc này hơn 10 năm, tiễn đưa bao nhiêu thế hệ sinh viên, đối với những học sinh xuất sắc đương nhiên sẽ có vài phần ấn tượng.

Nhưng Bạch Tiên Tiên chẳng có gì quá nổi bật, có điều cô nhóc này lại thường xuyên được các bạn nam đứng dưới lầu tỏ tình, lần nào Vương Lệ Quân cũng phải cầm chổi đuổi mấy tên nhóc thối kia đi, còn phải dọn dẹp đống hoa hồng rải đầy trên đất.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, lanh lợi của cô gái trẻ, bà cũng có vài phần ấn tượng: “Bạch Tiên Tiên phải không? Sao lại quay về thăm trường thế?”
Bạch Tiên Tiên đưa túi hoa quả đã mua trước cổng trường cho bà: “Dì Vương, con mua biếu dì ít táo và chuối tiêu.”
Vương Lệ Quân vui vẻ cười: “Ôi dào, tặng dì nhiều thế này, ăn sao hết.”
Ánh mắt bà lại càng trở nên thân thiết, dù sao tạm biệt bao nhiêu thế hệ học trò, nhưng có mấy ai trở về trường cũ còn đến thăm hỏi người quản lý ký túc xá như mình.

Đang vào tiết học buổi sáng, ký túc xá vắng lặng, yên tĩnh.

Vương Lệ Quyên đặt áo len đan dở sang một bên, rót cho cô ly nước, ân cần hỏi han: “Tiên Tiên, lần này con về trường có việc gì à?”
Tiên Tiên nhấp một ngụm mới từ tốn đáp: “Không có việc gì to tát ạ.

Con có nghe được vài tin đồn, nên muốn qua hỏi dì chút.”
Nghe được cô có chuyện cần hỏi mình, Vương Lệ Quyên thoáng kinh ngạc: “Con tìm dì hỏi việc gì?”
Bạch Tiên Tiên: “Nghe nói toà ký túc số 2 có ma, dì biết chuyện này không?”
Vương Lệ Quyên sững sờ, dựa vào sắc mặt có thể đoán được bà biết rõ chuyện này.

Bà dè dặt nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng hỏi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
Bạch Tiên Tiên lấy thẻ công tác của Thái Huyền Quán từ trong túi ra.

Người bình thường không biết thứ này, đôi khi rất khó giải thích, chỉ có dùng chứng nhận bằng hiện vật là dễ dàng nhất.

Bạch Tiên Tiên cho bà nhìn thoáng qua, rồi lập tức cất đi: “Có sinh viên đến tìm chúng con, nói là nhìn thấy ma trong ký túc xá.

Đỗ đạo trưởng của Thái Huyền Quán dặn dò con qua đây xem xét tình hình.”
Vương Lệ Quyên ngây ngẩn cả người.

Có vẻ bà hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi vì sao một cô sinh viên học kỹ thuật cơ khí sau khi tốt nghiệp lại trở thành đạo sĩ.

Thanh niên hiện nay, tỷ lệ rẽ ngang làm trái ngành lớn vậy sao? Hơn nữa còn là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau.

Bạch Tiên Tiên cười nói: “Dì quên à.

Ba con là đạo sĩ, năm đó ba đưa con tới trường làm thủ tục đăng ký còn tặng dì một lá bùa hộ thân.”

Cô vừa nhắc lại, Vương Lệ Quyên lập tức nhớ ra.

Đúng đúng đúng, hồi đó quả thực có một ông chú mặc áo bào đạo sĩ đưa con tới nhận phòng ký túc xá.

Thì ra là nghề nghiệp cha truyền con nối.

Ánh mắt bà Vương nhìn Tiên Tiên cũng không còn kỳ quái như ban đầu nữa.

Bà là người gốc Vân Xương, cũng như những người bản địa khác khá tôn sùng uy tín của Thái Huyền Quán.

Nghe Bạch Tiên Tiên nói thế, bà không chút hoài nghi, lập tức kéo cô đến gần, thì thầm: “Đừng để trường học biết dự định của con.

Hai ngày trước dì có báo cáo lên lãnh đạo nhà trường rồi, nhưng bên trên không bỏ vào tai, còn nói dì loan truyền thông tin mê tín dị đoan.”
Đại học là nơi đại diện tiêu biểu cho thời đại mới, là cái nôi của năng lượng khoa học kỹ thuật tiên tiến, đương nhiên rất mẫn cảm với vấn đề tâm linh.

Bạch Tiên Tiên hỏi: “Vậy dì cũng gặp rồi sao?”
Vương Lên Quyên ôm ngực sợ hãi nói nhỏ: “Dì ngày nào cũng trông coi nơi này, sao có thể không gặp? Khuya hôm trước, lúc đi tiểu đêm, ở ngay nhà vệ sinh.

Ôi chao ôi, dì bị dọa xém chút bệnh tim tái phát.”
Bạch Tiên Tiên: “Là binh sĩ mặc áo giáp, đúng không dì?”
Vương Lệ Quyên liên tục gật đầu: “Đúng đúng, giống hệt mấy binh lính xông pha trận mạc trong mấy bộ phim trên tivi! Ngay hôm sau dì lập tức đến chùa xin bùa, sau ấy không còn gặp nữa.

Dì suy đi nghĩ lại, chuyện này vẫn nên báo cáo với lãnh đạo nhà trường, không nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thật, con nói phải làm sao bây giờ? Kết quả bị phê bình một buổi, còn bắt dì viết bản kiểm điểm nữa cơ.”
Bà than thở: “Dì tâm sự với mấy dì quản lý các khu ký túc khác, họ đều không gặp nó, hình như chỉ toà nhà này mới có.

Mấy ngày nay dì đều lo lắng, thấp thỏm, suy tính xem có nên viết đơn xin từ chức không? Cứ tình cảnh này chắc dì chết non mất.”
Bạch Tiên Tiên nghĩ ngợi một lát: “Dì Vương, vậy thế này đi.

Con vào trong xem thử, tìm xem vấn đề ở chỗ nào.

Chờ đến đêm mấy thứ kia xuất hiện, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Vương Lệ Quyên nhìn cô với ánh mắt đầy sùng bái: “Được! Được! Được! Con vào đi.

Dì sẽ giữ bí mật với nhà trường.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, từ cổng ký túc xá mấy người đàn ông trung niên cầm theo bao vải bước vào.

Sắc mặt hai người đi sau nghiêm túc, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh, Vương Lệ Quyên vội vã chạy ra: “Này này này, đây là ký túc xá nữ.

Nam không được vào.”
Bà vừa dứt lời, một người mặc âu phục đeo kính chạy tới nói to: “Chị Vương.”
Vương Lệ Quyên kỳ quái hỏi: “Chủ nhiệm, sao thầy lại tới đây?”
Thầy chủ nhiệm đẩy đẩy gọng kính, giọng nghiêm khắc đáp: “Hai vị lãnh đạo này được cấp trên cử tới.

Tôi dẫn họ đi thị sát toà ký túc xá số 2 một chút.”
Vương Lệ Quyên ồ lên một tiếng, cũng không ngăn cản, quay đầu nhỏ giọng thì thầm: “Hai người đàn ông vào thị sát cái gì ở ký túc xá nữ chứ.”
Bạch Tiên Tiên đứng bên cạnh, nhìn hai người kia khá quen mắt, chờ đến lúc họ bước đến gần mới kinh ngạc hỏi: “Mạnh đạo trưởng, Dương đạo trưởng, hai người đến đây có việc gì thế?”
Vương Lệ Quyên:???
Thầy chủ nhiệm: …?
Hai vị đạo sĩ đã cẩn thận cải trang thành lãnh đạo bất ngờ bị vạch trần đứng chết trân tại chỗ, lúng túng đáp: “....!Bạch tiểu cư sĩ, đúng là có duyên.”.


Bình luận

Truyện đang đọc