TRƯỜNG NAM SINH QUÝ TỘC

Đây là lần thứ hai Giản Trì đến tòa nhà More, cậu bị Thiệu Hàng dùng sức kéo vào.

“Thiệu Hàng, anh đã từng nói chỉ cần đến phòng đàn là được rồi.” Giản Trì miễn cưỡng ổn định tinh thần. Não cậu nhảy số, cổ tay muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn.

“Tôi đổi ý rồi.”

Thiệu Hàng quay đầu, cười nửa miệng nhìn Giản Trì: “Sao nào, ở cùng với tôi mất mặt lắm hả?”

Giản Trì rất muốn đáp lại rằng đúng là như vậy đó.

Lúc này đâu đâu cũng có học sinh đến đây để giải trí thả lỏng, cậu không muốn bị Thiệu Hàng liên lụy để trở thành chủ đề bàn tán của đám người đó. Nhưng rõ ràng là Thiệu Hàng đã quá quen với sự mê muội của đám người đó, hay đúng hơn là hắn vốn chẳng hề để tâm đến. Tâm trạng của Giản Trì như muốn rơi xuống đáy vực, cậu cúi thấp đầu. Ánh sáng trước mắt đột nhiên bị chặn lại, trên đầu cậu bị một bộ đồng phục học sinh còn đang mang theo hơi ấm phủ lên, Giản Trì vô thức dừng lại, bị ai đó nắm lấy cổ tay.

“Thật phiền phức.”

Thiệu Hàng khẽ tặc lưỡi, giọng nói có chút trầm ấm truyền qua từ bộ đồng phục.

Cảnh tượng trước mắt đều biến thành một mảnh đen ngòm, Giản Trì cảm thấy có mấy ánh mắt nhìn về phía mình, ý nghĩ muốn lấy áo khoác xuống lập tức bị dập tắt. Đi qua một con đường dài, sau đó đi thang máy, đá cẩm thạch trên sàn nhà đã được thay đổi thành một tấm thảm với những hoa văn thêu phức tạp. Giản Trì không biết Thiệu Hàng đang đưa mình đến đâu.

Cậu giữ nguyên tốc độ đi về phía trước, đột nhiên cái trán va phải bức tường cứng ngắc. Hai giây sau cậu mới phản ứng kịp thì ra đó là lưng của Thiệu Hàng. Giản Trì nghe thấy tiếng cười của hắn, tiếng cửa bị khóa vang lên, đồng phục trước mắt rơi xuống, tia sáng lọt vào khiến cậu không kịp thích ứng. Giản Trì vội nhắm mắt lại, một lúc sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Thiệu Hàng thản nhiên ngồi trên ghế sofa đen tuyền trước mặt, cười cười nhìn Giản Trì vẫn đang đứng ngây ra đó, hất cằm: “Cậu ngốc à?”

Giản Trì sững sờ vài giây.

Căn phòng rất to, tông màu đen trắng tương phản nhau. Những chiếc đèn trắng tinh khôi được gắn trên trần nhà, trên tường treo một tác phẩm nghệ thuật trừu tượng. Tủ kính trưng bày gọn gàng chiếm hai bức tường, phản chiếu những loại mô hình máy bay khác nhau bên trong. Bên phải sofa còn có một bàn bida rộng rãi, hơn nữa bên trong còn có một căn phòng xây sẵn, thấp thoáng nhìn thấy ở góc có một quầy bar đựng đầy những chai rượu xa xỉ.

Đồ đạc ở đây cứ như được chế tác riêng để phù hợp với sở thích của ai đó, Giản Trì không cần suy nghĩ cũng biết đây nhất định là phòng nghỉ riêng.

Mặc dù cậu đã thấy những đặc quyền đặc biệt đến vô lý của Saintston dành cho học sinh, nhưng khi thấy căn phòng trước mặt, cậu cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.

Mỗi một lần đều làm mới lại nhận thức của cậu.

“Có thích mấy mô hình này không?” Thiệu Hàng đã đi đến sau lưng Giản Trì từ khi nào, đánh gãy suy nghĩ đang trôi dạt của cậu. Giản Trì phát hiện bản thân đã nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày quá lâu, không muốn lên tiếng giải thích, chỉ mơ hồ đáp một tiếng “Ừ.”

Thiệu Hàng hỏi: “Cậu thích cái nào nhất?”

Giản Trì khó hiểu nhìn lướt sang hắn, tiện tay chỉ một mô hình màu trắng nằm trong góc. Cậu không ngờ bình thường Thiệu Hàng lại xem việc sưu tập mô hình làm sở thích, nhưng sau khi thấy dáng vẻ của đối phương khi ngồi trước đàn Piano thì cậu cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên với những chuyện này nữa.

“Ánh mắt cậu cũng không tồi.” Thiệu Hàng cười cười: “Đây là nửa căn của Hoa Đình Ngự Uyển.”

Giản Trì định rút lại lời nói ban nãy của bản thân.

Mô hình nhìn có vẻ khá bình thường đột nhiên lại trở nên thuận mắt không ít, Giản Trì thầm tính toán nửa căn Hoa Đình Ngự Uyển ở Xuyên Lâm có giá bao nhiêu, trong lòng thầm cảm thán người giàu thật dễ lừa. So ra mà nói, Trương Dương cũng là người giàu, mỗi lần cậu ta mua mấy chục tệ ở nhà ăn mặt mũi đã vặn vẹo. Nếu như không phải trùng hợp nghe được trong một cuộc nói chuyện rằng nhà cậu ta có hàng chục bất động sản, suýt nữa thì Giản Trì cũng quên mất Trương Dương cũng là một YC.

“Khá đẹp đó.” Giản Trì khen hơi trái lương tâm.

Thiệu Hàng nhếch hai bên khóe môi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, nở nụ cười rạng rỡ. Vẻ ngoài của hắn có vài phần lưu manh, bình thường trên mặt của hắn luôn là ý trêu đùa hay một nụ cười lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một nụ cười thật sự của hắn, như một đứa trẻ được cho kẹo, không giấu được sự vui vẻ và đắc ý nơi đáy mắt.

Nói thật thì nhìn hơi ngốc.

“Cậu đoán thử căn này xem.”

Giản Trì nhìn theo hướng hắn đang chỉ, phối hợp hỏi: “Một căn nhà sao?”

Thiệu Hàng nói: “Sai rồi, căn này không mắc, giá một chỗ đậu xe.”

Giản Trì không dám hỏi tiếp đó có phải là giá của chỗ đậu xe trong Hoa Đình Ngự Uyển hay không.

Trò chơi anh hỏi tôi đoán trẻ con này diễn ra vô cùng suôn sẻ. Giản Trì dần dần tìm ra quy luật, tính tình Thiệu Hàng nhìn cứ như một thiếu gia được chiều hư vậy, người khác phải thuận theo ý hắn, không cho người khác nói trái lại một chữ nào. Chỉ cần Giản Trì thể hiện sự tò mò một cách hợp lí thì trên mặt Thiệu Hàng sẽ không còn vẻ điên cuồng như ban nãy, mà hắn còn có thể cười hì hì kể ra câu chuyện của mỗi một mô hình.

“Cái này là tôi và ông tự tay làm đó.” Thiệu Hàng nhìn mô hình máy bay bằng nhựa màu xanh được đặt ở giữa, khi nói câu này giọng điệu của hắn nhẹ đi một ít: “Tầm khoảng mười tuổi, ở căn tin có bán đồ chơi mô hình. Đây là thứ rẻ nhất ở đây, nhưng tôi vẫn luôn giữ nó.”

Giản Trì có thể cảm nhận được sự ấm áp hiếm có trong lời nói của hắn, bèn hỏi: “Những thứ đồ này anh để ở đây cũng có thể yên tâm được hả?”

“Ở đây chỉ là một phần mà thôi.” Thiệu Hàng xoa xoa mái tóc, vừa nói vừa đi về phía quầy bar, giọng điệu trở nên lạnh lùng như trước: “Có mấy cái to quá nên không mang qua được, cậu nghĩ ai dám vào đây lấy mấy thứ đó đi?”

Rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi tu từ bình thường nhưng Giản Trì có thể nghe thấy sự tự tin đến kiêu ngạo của Thiệu Hàng, không khiến người khác chán ghét như trước đây, nhưng cũng chỉ đỡ hơn một chút mà thôi.

Giản Trì sẽ không bao giờ quên ban nãy Thiệu Hàng đã ép cậu đến đây, tuy mọi thứ trước mắt đều mới lạ nhưng cậu vẫn muốn mau chóng trở về hơn, để tránh khỏi phạm vi theo dõi của Thiệu Hàng.

Thiệu Hàng đứng trước quầy bar xoay lưng về phía Giản Trì, cởi áo khoác đồng phục vứt trên sofa. Hắn mở bình rượu, cánh tay dùng lực lộ ra cơ bắp dưới lớp áo. Giản Trì còn đang định rời khỏi đây lập tức âm thầm gạch bỏ lựa chọn đối đầu với Thiệu Hàng ra.

Dường như cảm giác được ánh mắt của cậu, Thiệu Hàng xoay lưng lại, trong tay cầm hai cái ly thủy tinh có chất lỏng màu vàng nhạt bên trong, hắn đưa một ly cho Giản Trì, lắc nhẹ.

“Cậu uống rượu qua chưa?”

Giản Trì do dự hai giây, đưa tay ra nhận lấy. Ly rượu lành lạnh nhưng lại có chút bỏng tay, gật đầu dưới ánh mắt của Thiệu Hàng.

Thiệu Hàng ngồi trên sofa, sau khi nhấp một ngụm rượu, hắn nói: “Qua đây ngồi với tôi một lúc.”

“Sau khi uống rượu tôi có thể rời đi hay không?” Giản Trì không trả lời nhưng cũng không từ chối, cầm ly rượu hỏi.

Dường như Thiệu Hàng đang cẩn thận suy nghĩ về chuyện này, ý cười trêu đùa, chậm rãi nói hai chữ: “Có thể.”

Thôi được, cuối cùng vẫn nên nhịn.

Giản Trì hít sâu một hơi, củng cố tâm lý cho bản thân, nhắm mắt lại ngửa đầu uống chất lỏng trong ly.

Hơi cồn lành lạnh lướt qua cổ họng. Mấy giây sau, từ trong ra ngoài đều nóng lên, cứ như ở cổ họng cậu đang bừng lên một đốm lửa, đi thẳng vào bụng. Giản Trì ho sặc sụa, cầm không chắc ly rượu trong tay, rơi xuống trên thảm. Cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ. Cậu không ngờ rượu này lại mạnh như vậy.

“Cậu có ngốc không vậy?” Thiệu Hàng đi đến nhéo cằm Giản Trì, vẻ mặt tối sầm ủ rũ, “Không phải ban nãy tôi đã hỏi cậu đã từng uống rượu chưa hay sao? Sau cậu dám uống hết một hơi vậy, không muốn sống nữa hả?”

Giản Trì cảm thấy đáy mắt hơi nong nóng, chớp chớp mắt, quả nhiên có mấy giọt nước mắt rơi xuống: “Trước đây tôi đã từng uống bia.”

Thiệu Hàng nhìn như muốn cười: “Cậu so sánh cái này với bia hả?”

Giản Trì định phản bác nhưng cổ họng còn đang hừng hực khiến cậu chẳng nói được lời nào. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, kèm theo giọng nói dịu dàng, thấp giọng ra lệnh: “Thiệu Hàng, mở cửa, nếu không tôi sẽ mở cửa đi vào đấy.”

Giản Trì còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì cửa đã bị mở ra. Ánh mắt Quý Hoài Tư dừng lại trên khuôn mặt còn vương lại nước mắt của Giản Trì, rồi nhìn sang Thiệu Hàng khủng bố đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú lập tức tối sầm lại, tỏa ra sự áp bức khó có thể hình dung được, anh chỉ nói một câu ngắn gọn.

“Mặc áo khoác vào sau đó tự bước ra đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc