TRƯỜNG NAM SINH QUÝ TỘC

“Tôi sẽ đến.” Giản Trì tỉnh táo lại, đáp: “Tôi cũng là thành viên của lớp học bơi mà.”

Nếu Giản Trì nhớ không lầm thì thứ Năm này chính là cuộc thi bơi lội mà Cao Nham đã nhắc đến. Khi Văn Xuyên nghe thấy câu trả lời này xong cũng không tỏ ra hứng thú, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng “ừ”, như thể chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.

Sau khi nửa tiết học trôi qua Giản Trì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm phía sau. Cậu nghĩ đó không thể là Trương Dương bị ép phải đổi chỗ được, vậy là khéo léo hạ thấp giọng xuống: “Hình như Bạch Thư Quân vẫn đang nhìn cậu đó.”

“Cậu ta rất phiền.” Trong giọng điệu của Văn Xuyên chứa đựng chút không kiên nhẫn: “Không cần để ý đến cậu ta.”

Giản Trì sững sờ một lúc mới phản ứng kịp. Sau khi Văn Xuyên được nhận về chắc hẳn đã từng gặp mặt người nhà họ Bạch. Giới thượng lưu ở Xuyên Lâm nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đa phần giữa họ đều có mối quan hệ làm ăn qua lại. Giản Trì nghĩ không biết Văn Xuyên có biết được thân phận thật sự của Bạch Hy Vũ hay không? Nếu cậu ta đã biết ngay từ đầu vậy sự lạnh lùng của cậu ta với Bạch Hy Vũ cũng có thể lí giải được.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của Giản Trì. Những gì trong sách miêu tả trở nên vô cùng phiến diện trong thực tế, xuất phát từ góc nhìn của nhân vật chính Bạch Hy Vũ thì tất cả mọi chuyện đều được bao bọc bằng một lớp vỏ ngoài đẹp đẽ, nhưng khi bóc tách bên trong mới phát hiện không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích một cách đơn giản như vậy.

Sau khi tan học Giản Trì thu dọn tập sách trên bàn, không biết Bạch Thư Quân đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, cười cười nói: “Văn Xuyên, đã lâu không gặp, sao lúc nãy tôi chào cậu mà cậu lại không để ý đến tôi vậy?”

Lúc này Bạch Thư Quân đã không còn sự thân thiết như khi đối diện với Thiệu Hàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười nhẹ, như thể không thấy được sự lạnh lùng đang tỏa ra trên người Văn Xuyên vậy. Giản Trì chú ý thấy không ít người đều nhìn sang phía này, Văn Xuyên không thèm để ý cầm sách vở lên rời đi.

“Bác Phó có chuyện muốn nói với cậu nhưng gọi cậu không được.” Bạch Thư Quân gọi cậu ta: “Văn Xuyên, cậu không thể tùy tiện xem nhẹ chuyện trong nhà, trước khi tôi đến anh hai đã đến nhà cậu, khi đó gặp anh Phó, anh ấy nói…”

“Nói xong chưa?”

Đáy mắt Văn Xuyên như chứa đầy những mũi dao sắc lạnh, nhất là khi nghe thấy hai chữ “anh Phó” thì sự chán ghét của cậu ta chẳng cách nào kiềm lại được. Lần đầu tiên Giản Trì phát hiện ánh mắt trước đây của Văn Xuyên chẳng là gì, khi cậu ta thực sự tức giận thì chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể khiến người khác cảm thấy run sợ từ tận đáy lòng.

Nụ cười trên mặt Bạch Thư Quân nhạt đi, cậu ta nhìn bóng lưng Văn Xuyên khó hiểu, giọng điều đầy bất mãn: “Tôi cũng chỉ tốt bụng nói cho cậu biết mà thôi.”

Giản Trì đang ngồi tại chỗ còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì Bạch Thư Quân đã quay đầu lại, trong mắt chợt hiện lên ý cười, như thể quên mất chuyện ban nãy cậu ta xem cậu như người tàng hình, đi đến gần khôi phục sự thân thiết: “Giản Trì, cậu cũng quen Văn Xuyên à?”

Từ “quen” này hơi khó định nghĩa, Giản Trì do dự hai giây rồi gật đầu, không nói thêm gì.

“Tình tình của cậu ta rất khó chịu, khi ở chung với cậu ta phải cẩn thận mới được. Bác Phó và anh Phó đều không thể quản được cậu ta, thật không biết sau này ai có thể khiến cậu ta ngoan ngoãn nghe lời nữa.”

Sau khi Bạch Thư Quân than thở xong, dường như nhớ đến điều gì, hiếu kì chớp mắt: “Nhưng mà Giản Trì, thì ra cậu và A Hàng, còn có Văn Xuyên đều là bạn bè, từ trước đến giờ tôi chưa thấy học sinh đặc biệt nào như cậu xuất hiện bên cạnh hai người họ đấy.”

Trên mặt cậu ta vẫn là nụ cười thân thiện đó, mỗi một câu nói đều giống như xuất phát từ đáy lòng. Có đôi lúc phản ứng của Giản Trì hơi trì trệ nhưng không có nghĩa cậu không để ý đến ác ý đến từ người bên cạnh.

Cách làm của Bạch Thư Quân rất thông minh, dùng giọng nói và biểu cảm ngây thơ để truyền cảm những nội dung khắc nghiệt chứa đầy ác ý này, rơi vào tai sẽ làm giảm uy lực. Cho đến khi cậu ta rời đi rồi thì Trương Dương như được đại xá vậy: “Trời ạ, là tiết Hóa học vừa rồi là tiết cực hình nhất mà tôi từng trải qua đó. Lần đầu tiên tôi ngồi gần Bạch Thư Quân đến vậy, cậu ta hay soi mói người khác, khi tôi gõ bài thì cậu ta nói tôi gõ bàn phím tiếng quá lớn, khi tôi nằm nghỉ cậu ta lại bảo tướng ngủ của tôi xấu, tôi mà xấu à? Tôi xấu chỗ nào chứ hả! Cậu ta còn nhìn tôi cười nữa. Ban đầu tôi còn tưởng cậu ta nói đùa, bây giờ càng nghĩ tôi càng cảm thấy khó chịu, bản thân như tấm bia bị người khác bắn vào vậy.”

“Khi nãy cậu ta nói chuyện với Văn Xuyên cậu có nghe không? Tôi nghĩ mấy người mà chưa ra khỏi lớp học đều nghe thấy rồi.” Trương dương cau mày: “Giờ thì hay rồi, việc Văn Xuyên là con riêng của nhà họ Phó chỉ là tin đồn, bị cậu ta nói như vậy thì đã khẳng định luôn thân phận của Văn Xuyên, không biết trên diễn đàn tối nay sẽ thảo luận cái gì đây.”

Cuối cùng Giản Trì cũng hiểu lí do của sự khó hiểu vừa nãy. Người khác không biết chuyện thân phận của Văn Xuyên rõ ràng như cậu, trước khi Bạch Thư Quân nói mấy lời đó thì đa phần mọi người còn đang ở trạng thái nửa tin nửa ngờ, đố kị với Văn Xuyên. Nhưng trạng thái đó đã bị phá vỡ vào nửa tiếng đồng hồ trước mất rồi, rất nhanh thôi mọi người sẽ biết chuyện Văn Xuyên là đứa con riêng không được thừa nhận.

Cũng rất khó để kết luận rằng Bạch Thư Quân có cố ý nói ra chuyện này hay không, nhưng người biết được nội dung quyển sách như Giản Trì lại nghĩ rằng cậu ta đang cố ý, tuy cậu cũng không đoán được Bạch Thư Quân làm như vậy là có ý đồ gì.

Buổi tối trên HS đều đang bàn tán chuyện về Văn Xuyên như những gì Trương Dương nói. Có vài bài đăng nói Bạch Thư Quân về trường, đa phần các câu trả lời đều khá nhẹ nhàng, không có mùi vị hóng hớt, không biết là do Bạch Thư Quân tốt như vậy thật hay là do xem trọng việc cậu ta là người nhà họ Bạch và cả mặt mũi của anh hai cậu ta nữa.

Chủ lầu: [Tôi nói thẳng nhé, tôi đã không vừa mắt Văn Xuyên lâu rồi. Lúc nào cũng trưng ra bộ mặt như người chết, nhìn người khác như thể đang bố thí từ thiện, ai ngờ lại là một đứa con riêng ngoài giá thú. Cậu ta là BC thì sao chứ, cũng chẳng lấy được một phần tài sản nào từ sản nghiệp của gia đình, tôi thấy cả nhà họ Phó chẳng ai coi trọng cậu ta.]

1L: Không phải nhà họ Phó còn có một người con trai khác đang du học ở Boros sao? Vẫn chưa nghe thấy tin tức gì về người nọ, cậu ta có thái độ như thế nào về chuyện này nhỉ?

2L: Cậu ta về nước lâu rồi, tin tức được giấu rất kín, trước đây bạn tôi đi uống rượu từng gặp cậu ta, sau khi uống say còn ngồi ở đó mắng ba cậu ta nữa, hình như chuyện Văn Xuyên về nước có liên quan đến Phó Bách Vũ.

3L: Đức hạnh của Phó Bách Vũ như thế nào chả nhẽ cậu không biết sao? Chơi dơ lắm đấy, trước đây cậu ta đua xe đụng chết mạng người, ba cậu ta cứ đi theo sau xử lí tàn cuộc, ông ta đã buồn chán lắm rồi. Có lẽ không chịu được nữa nên mới nhớ đến bản thân còn có một đứa con riêng, vội bắt về để bồi dưỡng, nếu không sản nghiệp của nhà họ Phó có thể yên tâm giao vào tay cái tên điên Phó Bách Vũ đấy sao?

….

52L: Tôi nghe nói thái độ của nhà họ Phó cũng không rõ ràng, đón Văn Xuyên về không phải để bổi dưỡng cậu ta mà là muốn kích thích Phó Bách Vũ, để cậu ta cảm giác được sự nguy cơ. Nói một cách đơn giản thì Văn Xuyên chỉ là một thứ đồ, nhà họ Phó sẽ cung cấp cho cậu tiền tài nhưng thật ra sản nghiệp nhà họ thì cậu ta chẳng hưởng được một phần nào, từ việc cậu ta đã được đón về một năm nay nhưng vẫn chưa đổi họ thì cũng đủ hiểu, nhà họ Phó chẳng muốn nhận cậu ta.

53L: Sẽ không có ai thật sự không biết phải không? Văn Xuyên chính là một tên côn đồ bước ra từ khu ổ chuột, ai biết mười mấy năm trước đó cậu ta đã trải qua như thế nào? Có đụng phải thứ dơ bẩn gì hay không? Nhà họ Phó cho cậu ta những thứ này đã là quá nhân từ rồi.

54L: Chiêu này cũng lợi hại thật đấy, không biết Phó Bách Vũ có thể đỡ được bức tường này hay không đây.

….

Giản Trì cau mày, cuối cùng tắt điện thoại.

Cậu không cách nào hiểu nổi những bình luận trên mấy bài đăng. Trước giờ Văn Xuyên vẫn luôn một mình, lại bị nói là “giả vờ”; từ trước đến giờ Văn Xuyên cũng chưa từng đề cao địa vị của bản thân, lại bị họ nói là “tâm cơ mưu mô”. Cái danh hiệu con riêng này cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng chẳng phải bậc cha mẹ đã bỏ rơi không có trách nhiệm với con mình càng đáng trách hơn sao? Những người này đều hướng mũi dùi về phía Văn Xuyên, cứ như thể Văn Xuyên đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nào đó vậy, nói cho cùng thì cũng chỉ vì Văn Xuyên là đứa con riêng không được thừa nhận mà thôi.

Sau khi nghe xong, Trương Dương bèn đáp: “Chuyện này cũng rất bình thường, tôi dám đánh cược rằng một nửa gia đình ở Saintston đều có con riêng, không ai thích đột nhiên có một người chạy ra từ giữa đường giành tài sản với mình cả. Chuyện liên quan đến Văn Xuyên đều đổ hết lên đầu bản thân, đương nhiên sẽ bị ghét rồi. Tôi đã từng gặp một trường hợp thảm nhất, trong nhà có bảy anh chị em, ba có cả mấy cô tình nhân, đã vậy còn sống chung, bọn họ vì muốn tranh giành quyền lợi nên sống chết với mấy người anh em cùng cha khác mẹ kia, cái gì mà tai nạn xe, bị trúng độc… Cậu đừng nghĩ trong phim diễn quá khoa trương, thật ra trên thực tế thì còn đáng sợ hơn vạn phần, nhưng trừ phi chuyện này bị quậy đến mức không cách nào trở lại được, ngoài ra thì cũng chẳng ai nói đến mấy việc này.”

Dù cho gặp phải xáo trộn lớn như vậy, Văn Xuyên vẫn đi con đường của riêng mình, coi ánh mắt đầy ác ý và đầy ý muốn xem kịch vui của những người xung quanh như tàng hình. Có lẽ là do có thân phận BC nên phần lớn mọi người đều không dám nói thẳng mặt mấy điều khó nghe, nhưng có một lần Giản Trì đi vào phòng thay đồ thì nghe thấy tiếng cười đùa chẳng mảy may che giấu của hai PC, Văn Xuyên bị họ hạ thấp từ trong ra ngoài một cách triệt để, còn có cả việc bạo lực về nhân cách nữa.

Giản Trì không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là như thế nào, dùng sức đóng cửa tủ lại, cắt ngang cuộc trò chuyện: “Mấy người có thể yên lặng một chút không hả?”

Hai người đều dừng lại, đợi đến khi họ nhận ra câu nói này xuất phát từ một học sinh đặc biệt thì sắc mặt liền trở nên khó coi, đang định nói gì đó thì đột nhiên Văn Xuyên xuất hiện, khiến bầu không khí rơi vào bế tắc.

Nhìn cậu ta có vẻ không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lạnh lùng đi thay quần áo, không nói một câu nào với Giản Trì. Buổi tối sau khi trở về kí túc xá, HS của Giản Trì nhận được một tin nhắn không biết do ai gửi đến, chỉ vẻn vẹn có hai chữ: [Cảm ơn.]

Giản Trì chấp nhận lời mời kết bạn từ người lạ, thử thăm dò: [Văn Xuyên?]

W: [Ừ.]

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây.

Trên thực tế thì Giản Trì cũng không phải là người tốt nhưng không biết có phải do trùng hợp hay không mà vào mỗi lần cậu định giúp đỡ thì xung quanh đều có dáng vẻ của Văn Xuyên, thậm chí còn làm bể chuyện không ít lần. Dường như những chuyện này khiến Văn Xuyên hiểu được ý của cậu, Giản Trì muốn giải thích nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Cuộc thi bơi được tổ chức trong hồ bơi ngoài trời, có rất nhiều người khán giả đều không phải là thành viên của tiết bơi lội, danh sách dự thi luôn được dán trên bảng thông báo, mục đích mấy người này đến đây không cần nói cũng biết.

Giản Trì kéo Trương Dương cùng nhau đi xem thi đấu. Trương Dương rất hứng thú với những hạng mục thi đấu thể thao thế này, còn chưa bắt đầu thì cậu ta đã cổ vũ nhiệt tình. Đột nhiên bên cạnh có một cái bóng, Giản Trì còn chưa kịp quay đầu đã mơ hồ nghe thấy một giọng nói: “Sao tối qua không trả lời tin nhắn? Tôi từng nói nếu trong một phút cậu không trả lời tin nhắn tôi thì tôi sẽ đi tìm cậu, nhất định phải để tôi đến thực hiện điều này sao?”

Tư thái tự nhiên của Thiệu Hàng khiến Giản Trì nhất thời chưa phản ứng kịp. Bạch Thư Quân cũng đi đến cùng ngồi bên cạnh Thiệu Hàng, cậu ta khẽ nở một nụ cười với Giản Trì, trong đó chẳng hề chứa đựng sự uy hiếp nào cả, thậm chí còn có thêm vài phần yếu ớt ngoan ngoãn.

“Giản…”

Giản Trì đang định trả lời thì phía sau có người gọi được nửa cái tên cậu rồi đột ngột dừng lại.

Quay đầu lại, không biết Bạch Hy Vũ đã xuất hiện từ lúc nào, hai chai nước suối trong tay bị bóp đến móp méo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thư Quân bên cạnh Thiệu Hàng, như thể vừa thấy một tồn tại nào đó rất đáng sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hết cả lên, ánh mắt chứa đựng sự hoảng hốt, khi cậu đang chuẩn bị lùi về sau thì lại bị Bạch Thư Quân gọi lại.

“Cậu đang gọi Giản Trì sao?” Bạch Thư Quân chớp chớp đôi mắt long lanh, cứ như thể cậu ta thật sự không quen biết với Bạch Hy Vũ, khẽ cười: “Nếu đều là bạn vì sao không qua đây ngồi? Hơn nữa kể bên tôi còn có một chỗ trống.

Thiệu Hàng cũng chẳng thèm nhìn Bạch Hy Vũ, hắn coi những chuyện xảy ra sau lưng mình như không khí.

Giản Trì đang cố gắng làm yếu cảm giác tồn tại của bản thân, cậu khẽ nhìn lướt sang khuôn mặt không thể che đậy sự kinh ngạc của Bạch Hy Vũ, còn có nụ cười chứa đầy mũi dao của Bạch Thư Quân. Giản Trì đột nhiên phát hiện màn kịch trên khán đài còn đặc sắc hơn cả cuộc tranh tài sắp bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc