TRƯỢT BĂNG NGHỆ THUẬT CÀNG THÍCH HỢP ĐỂ TÔI THAM GIA THẾ VẬN HỘI



Thời điểm kết thúc bài thi ngắn, Trương Giác xếp ở vị trí thứ bảy.

Nhìn thấy kết quả này, ban huấn luyện viên không biết nên vui hay nên buồn.

Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý cho việc xếp hạng của Trương Giác tụt xuống dưới hạng mười, bây giờ đứng được ở vị trí thứ bảy là kết cục tốt nhất, nhưng điều này cũng cho thấy đơn nam thiếu niên ở Trung Quốc cũng không có nhân vật lợi hại gì.

Giới thiếu niên này không làm được.

Thẩm Lưu nhìn ra được, với hai sai lầm nghiêm trọng của Trương Giác trong lúc tranh tài, nếu như trọng tài ra tay tàn nhẫn và nghiêm khắc hơn thì không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu chỉ ghi được bốn mươi đến năm mươi điểm, nhưng lần này Trương Giác đã giành được điểm với hiệu suất chưa từng có, cậu đã kéo số điểm cuối cùng lên trên 60.

Đây là màn trình diễn của Trương Giác với số điểm cao, điều đó cho thấy dù trọng tài có bất công đến đâu cũng chỉ có thể bí mật sử dụng ở những chi tiết nhỏ, nếu như thực lực của tuyển thủ mạnh đến một mức độ nhất định thì trọng tài cũng không thể công khai chèn ép.

Trước đó tuyển thủ châu Á đã phá vỡ hạn chế này ở tổ thiếu niên là Hayato Terakami, chỉ là một tuyển thủ đơn nam người da vàng mang quốc tịch Châu Á nhưng hắn có thể sánh ngang với Thái tử Savshenko người Nga không phân cao thấp, trong mắt nhiều người đó là điều khó mà tin nổi.

Bây giờ Trương Giác thì lại đột phá "Sự phân biệt đối xử về hiệu suất" của đơn nam Trung Quốc, biểu cảm của cậu quá mạnh mẽ, không ai có thể nói rằng màn trình diễn của cậu không tốt nếu không có lương tâm.

Khi nhìn vào số điểm, trong lòng Tôn Thiên tràn đầy tiếc nuối, nếu như bước nhảy và xoay người của Trương Giác không mắc sai lầm thì tốt rồi, với biểu cảm này của cậu nhóc thì e rằng cậu nhóc có thể đạt điểm trên 80 trong bài thi ngắn ở nhóm thành niên.

Nhưng trong lòng lão huấn luyện viên cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ông nhìn ra được, Trương Giác không phải là đứa trẻ học trượt băng nghệ thuật từ khi còn nhỏ cũng như không phải người coi việc trở thành vận động viên trượt băng nghệ thuật là mục tiêu cuộc đời, có thiên tư mạnh mẽ, cậu nhóc đã từng vùi dập các đối thủ của mình từ trận đấu thử nghiệm cho đến trận tranh tài ở Mỹ, nhưng cậu nhóc chưa bao giờ có ý thức phấn đấu về chiến thắng này.

Giống như màn trình diễn cống hiến của ngày hôm nay với sự nỗ lực hết mình, đặt bên trong trạng thái tốt cũng không được, bởi vì cậu không phải nỗ lực để giành chiến thắng, thế nhưng Trương Giác lại có thể bùng nổ năng lực mạnh mẽ hơn bình thường trong tình thế bất lợi, điều này cho thấy cậu là một tuyển thủ thi đấu trận lớn điển hình, áp lực càng lớn thì càng bùng nổ.

Vận động viên có tính cách này rất hiếm thấy, nhưng chỉ cần điều kiện thể lực của họ có thể theo kịp thì sẽ có hạt giống tốt leo lên đỉnh thế giới, chẳng hạn như những người trong đội bóng bàn hay đội nhảy cầu.

Đáng tiếc lần này Trương Giác bị bệnh thật sự không phải lúc, nếu không cậu nhất định sẽ cầm hai tấm huy chương vàng tiến vào trận chung kết, Tôn Thiên biết Kim Tử Tuyên có 3A, nhưng tố chất tâm lý của hai đứa nhỏ này quá kém xa.

Không phải Tôn Thiên phùn tào, mà coi như thực lực trên lý thuyết của Trương Giác tạm thời không bằng Kim Tử Tuyên, nhưng với lực biểu cảm của cậu, cộng với bàn tay thúi bất khả chiến bại luôn là người ra trận đầu tiên, chỉ cần Trương Giác thi đấu slay ở trận đầu tiên, Kim Tử Tuyên tám phần mười sẽ bị áp lực như núi.

Nhưng cố tình bài thi ngắn của Trương Giác được thực hiện đầu tiên! Điểm số của các vị trí thứ tư, thứ năm, thứ sáu chỉ hơn Trương Giác 1.

2 điểm, nhưng vị trí ba người đứng đầu lại có hiệu số hơn Trương Giác tới 7 điểm.

Kim Tử Tuyên, 70.

5
Juventus, 69.

21 điểm;
Thạch Mạc Sinh, 69.


15
Trong các cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật, sự chênh lệch từ 3 điểm trở lên là điều không thể xem thường, bởi vì điểm cơ bản của 2A chỉ là 3.

3.

Môn trượt băng tự do đơn nam tổ thiếu niên luôn nhảy 4 lần nhảy đơn, 2 lần nhảy liên tục hai lần và 1 lần nhảy liên tục ba lần, trừ phi có lợi thế rất lớn về kỹ thuật còn không thì việc phản công đối thủ khi họ gặp bất lợi lớn là một thách thức vô cùng lớn.

Trương Giác kéo vật trang trí trên trán xuống, mái tóc đen buông xõa tán loạn trên má, cậu rút mấy tờ khăn giấy lung tung lau mấy vệt mồ hôi, nhìn bảng điểm dùng ngữ khí bình tĩnh nói một cậu.

"Sự cách biệt này có thể đuổi theo.

"
Cậu chính là đang phát sốt nhẹ, đang trong nghịch cảnh nhưng lại thoạt nhìn tự tin như vậy, như thế sự thật cậu bị xếp sau bởi một số điểm lớn không đánh bại được cậu chút nào.

Thân là một vận động viên thiếu niên chưa từng bại trận, nỗi lòng không khống chế được khi lần đầu tiên thi đấu là điều bình thường, ban huấn luyện đã chuẩn bị tâm lý an ủi nhưng trạng thái bản thân của cậu bé lại vô cùng vững vàng.

Trương Giác ngay lập tức thoát khỏi sự điên cuồng của con thiên nga đen sau khi cậu bước ra khỏi sân băng, hai má ửng hồng vì vận động mạnh và sốt nhẹ nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, không hề có chút hỗn loạn hay thất bại nào.

Cậu đã trải qua quá nhiều lần thất bại nghiêm trọng hơn hiện tai, chẳng hạn như cậu dùng chất giọng slay toàn bộ khán giả, kết quả lại bị người cắt nối biên tập thao túng, lúc chương trình được phát sóng thì cảnh quay ít đến đáng thương, người hâm mộ xem đoạn đó cũng cảm thấy thực lực của cậu không tốt, cuối cùng người bỏ phiếu là những fan nhan sắc, sau đó trong một khoảng thời gian dài cậu bị hắc tử phong cho danh hiệu bình hoa.

Trương Giác cũng chưa bao giờ che dấu bối cảnh chân thực của mình, cậu chính là vì cứu ông cậu mà gánh không ít khoản nợ, lại vì trả nợ mà tiến vào vòng tròn này, bản thân cậu không phải là người đặc biệt tằn tiện nhưng cũng không phải là người ăn chơi xa hoa, bởi vậy so sánh với những "Phú nhị đại", "Quý công tử" thì cậu vô cùng nghèo, số lần bị đám người chế giễu cũng không ít.

Sau đó có một phú nhị đại muốn bao dưỡng Trương Giác, sau khi dụ dỗ không thành thì chơi trò cưỡng bức, Trương Giác hành hung người ta một trận tơi tả, tình cảnh sau đó còn kém hơn, có một lần phát sốt cao đi vào hậu trường chuẩn bị kiên cường chống đỡ lên sân khấu, vào hậu trường rồi thì sững sờ vì không có một chuyên viên trang điểm nào chú ý đến cậu, vì thế Trương Giác thẳng thắn ra trận mà không cần trang điểm.

Những ngày tháng như vậy Trương Giác đều có thể tiếp tục chống đỡ, bây giờ chỉ là tạm thời tụt hạng trong bài thi ngắn mà thôi, cách xa đám bùn đen của giới giải trí kia, Trương Giác rất khỏe mạnh.

Hai tay đút túi quần, cậu chậm rãi đi đến chỗ tụ tập của nhóm băng đồng trên sân băng, bọn nhỏ đem những bó hoa và thú bông mà người hâm mộ ném xuống chất đống trên bàn, Trương Giác nhặt một con thú bông cá sấu nhỏ lên, phất phất tay về phía hàng ghế khán giả, lễ phép cúi chào một cái, quay đầu rời đi.

Rõ ràng khuôn mặt thiếu niên không chút biểu cảm, hoàn toàn không có dáng dấp mỉm cười ngoan ngoãn ngọt ngào như trước, nhưng một thân khí chất bình tĩnh trầm ổn vẫn cứ khiến người ta cảm thấy một phần kiên định cùng cứng rắn.

Thứ hạng của Trương Giác là thứ bảy, đồng nghĩa với việc cậu sẽ là người ra trận thứ hai đếm ngược, trải qua rút thăm, Trương Giác thế nhưng lại lấy được thứ tự ra trận thứ hai.

Lần đầu tiên trong hai đời Trương Tiểu Ngọc có được một thứ tự ra trận tốt như vậy, cậu cầm tờ giấy chạy đến chỗ ông cậu, giọng nói khẽ run.

"Cậu, con ra trận thứ hai!"
Trương Tuấn Bảo trợn tròn mắt, giơ hai tay nhấc bổng đứa cháu trai xoay một vòng, người không biết chuyện nhìn biểu tình vui mừng của bọn họ e rằng còn tưởng Trương Giác lại đoạt giải quán quân.

Đại khái là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, thêm vào lượng vận động đầy đủ trong bài thi ngắn, cơ thể tiết ra không ít mồ hôi, chờ đến tối, nhiệt độ cơ thể và chứng thèm ăn của Trương Giác cuối cùng cũng đã bình thường trở lại.

Ông cậu nể tình cậu ốm vặt mới khỏi, tự mình xuống bếp nấu một tô mì, bên trong bỏ thêm thịt gà viên cùng trứng gà, cải xanh, thanh đạm lại rất ngon.

Magic City hiện đang trong thời điểm nóng bức nắng gắt vào cuối thu, trong phòng lại không bật điều hòa, Trương Giác cầm cái tô to bằng cái đầu ra sức xới mì, xụt xà xụt xịt như heo, không bao lâu sau trong khi ăn thì mồ hôi sau lưng nhễ nhại.

Trương Tuấn Bảo không dám để cho cậu mới khỏi bệnh mà đã bật quạt, liền cầm quạt cói đứng một bên quạt cho cậu, Thẩm Lưu thì lại đàng hoàng trịnh trọng phân tích tình huống thi đấu cho Trương Giác.

"Trong số những vận động viên đã hoàn thành hai trạm thi đấu, vị trí thứ sáu trên bảng xếp hạng ghi được 20 điểm, người thứ năm là 22 điểm.

"
Căn cứ theo quy tắc của giải Grand Prix, khi giành được huy chương vàng ở một phân trạm thì tích luỹ được 15 điểm, á quân 13 điểm, huy chương đồng 11 điểm, người đứng thứ tư 9 điểm, người đứng thứ năm 7 điểm, người đứng thứ sáu 5 điểm, người đứng thứ bảy 4 điểm, người đứng thứ tám 3 điểm, người đứng chót không có điểm.

Trương Giác đắm chìm trong việc ăn, chỉ kịp đáp lại giống như một con gấu mèo: "Ừm!"
Thẩm Lưu: "Em đã có 15 điểm làm tiền đề rồi, chỉ cần lần này em lọt vào top 4 người đứng đầu là có thể nhận được 9 điểm, tổng điểm là 24, đến lúc đó em vẫn có thể xếp thứ năm trên bảng xếp hạng.

"
Tiêu chuẩn vào trận chung kết có sáu người, có thể vào sáu vị trí đầu trong bảng tổng sắp là được rồi.

Trương Tuấn Bảo lắc đầu: "Không, Hayato Terakami vẫn chưa thi đấu tại trạm Nhật Bản, nhưng hắn nhất định có thể giành chiến thắng, tới lúc đó cậu ta sẽ chiếm một suất! Trương Giác nhất định phải đứng trên bục lĩnh thưởng mới có thể đảm bảo số điểm của mình đủ để tiến vào trận chung kết.

"
Trương Giác bưng tô lên, đem nước lèo uống sạch bách.

Huấn luyện viên trưởng Tống Thành nhắc nhở vận động viên nhí: "Trương Giác, kiềm chế chút đi, con không cần phải nhìn chằm chằm vào giải Grand Prix trong nửa mùa giải đầu này, giải vô địch quốc gia và giải vô địch thiếu niên thế giới cũng đang chờ con, trận này còn chưa có kết thúc, lúc vào trận thì hãy giảm độ khó của các lần nhảy liên tiếp xuống một cách thích hợp.

"
Trương Giác để tô sang một bên, thẳng thắn dứt khoát trả lời: "Không giảm được.

"
Tống Thành: "Cơ thể con còn chưa hồi phục tốt, lỡ như bị thương sẽ không đáng.

"
Trương Giác rất cố chấp: "Không thử thì làm sao biết được? Vào lúc phát sốt con cũng không sợ, bây giờ con khỏe rồi, cứ làm là được!"
Cậu là một nhân nhi có năng lực, không chỉ nấu ăn giỏi thôi, chiến thắng đối thủ cũng không có vấn đề gì hết!
Trương Tuấn Bảo giơ ngón tay cái: "Giỏi, đây mới chính là những lời mà một người đàn ông nên nói!"
Huấn luyện viên trưởng Tống: "! "
Năm đó ông dẫn dắt Trương Tuấn Bảo đã đủ nhức đầu, không ngờ đứa cháu trai của tiểu tử thúi này bên ngoài thì có khuôn mặt như thần tiên, trong xương thì lại cùng một đức hạnh với Trương Tuấn Bảo.

Quả nhiên không phải người một nhà không tiến vào một cửa, cả hai người này không thể khiến huấn luyện viên yên tâm được mà, giờ lại cùng nhau dày vò ông.


Trương Giác thấy huấn luyện viên còn muốn khuyên mình, liền đứng lên chăm chú nhìn bọn họ.

Cậu gằn từng chữ một: "Huấn luyện viên, con muốn đến trận chung kết.

"
Đối mặt với thầm sắc kiên trì của vận động viên, ba vị huấn luyện viên từng là vận động viên hai mặt khao khát nhìn nhau, trong lòng dâng lên sự bất đắc dĩ dày đặc.

Ngày thứ hai, thi đấu chính thức bắt đầu, là thành viên thứ hai đếm ngược của nhóm, Trương Giác vào phòng làm nóng người, trải thảm yoga trước sự quan sát của các huấn luyện viên, bắt đầu thực hiện động tác kéo giãn cơ bản.

Thạch Mạc Sinh là vận động viên thi đấu cuối cùng của nhóm, sau khi nhóm thứ hai đếm ngược bắt đầu thi đấu thì mới làm nóng người, đỡ phải khởi động quá đà tiêu tốn nhiều sức lực, lúc này thiếu niên dời ghế ngồi trong góc để quan sát động tác khởi động của đối thủ mình.

Trương Giác bắt đầu xoạc ngang, phía dưới chân trước lót một miếng gạch bọt biển, cơ thể ngả ra sau và dùng một tay chạm vào bắp chân, động tác ngày không chỉ thử thách dây chằng của chân mà còn thử thách cả eo.

Sau khi mở thân thể ra, Trương Giác đứng dự vận động các khớp của mình, sau đó cởi áo khoác bắt đầu tập nhảy trên cạn.

Thiếu niên chạy chậm vài bước, không chút do dự nhảy về phía trước.

Thạch Mạc Sinh nghĩ, cậu ấy là đang tập 2A sao?
Sau đó Trương Giác gạt bỏ suy nghĩ của hắn.

Đây là một cú nhảy 3A trên cạn.

Trước khi chính thức bắt đầu nhảy trên băng thì mỗi vận động viên phải thực hiện nhảy trên cạn trước, hơn nữa nhảy trên cạn thành công không có nghĩa sẽ nhảy trên băng thành công, mà người có thể nhảy được 3A trên cạn, trong nước cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nếu như nói nhảy 3A trên băng thoạt nhìn tao nhã mềm mại thì nhảy 3A trên cạn chính là khí thế phi phàm.

Dù cho thân hình hiện tại của Trương Giác có mảnh mai tới đâu, khi cậu nhảy lên ở độ cao nửa mét, xoay người 1260 độ trên không trung rồi lúc rơi xuống đất, các khớp xương của cậu sẽ chịu một lực tương đương gấp 4 hoặc 5 lần trọng lượng cơ thể, bàn chân sẽ đập thật mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng phịch, nặng nề nện vào trong lòng tất cả mọi người.

Kim Tử Tuyên dừng lại động tác chỉnh lý lại ba lô, hai mắt trợn to nhìn động tác của Trương Giác.

Trước khi giải China Grand Prix bắt đầu, tỷ lệ thành công trong luyện tập của 3A đạt trên 60% thì theo lý thuyết thì cú nhảy này có thể đưa vào thi đấu, nhưng sau khi trải qua thất bại ở trận đấu thử nghiệm, vì ổn định nên hắn đã chọn cách bỏ cú nhảy 3A tại phân trạm Trung Quốc theo lời khuyên của huấn luyện viên, cũng nhờ đó lấy được một all clean đầu tiên trong bài thi ngắn.

Trương Giác, thiếu niên thiên tài được hứa hẹn nhất trong trận đấu này lại bởi vì bệnh tật mà gặp bất lợi thế nhưng lại luyện được 3A trong vòng chưa đầy một tháng sau khi US Grand Prix kết thúc.

Buổi chiều 17:30, Trương Giác tháo đồ bảo vệ lưỡi dao xuống, đặt vào trong tay Thẩm Lưu, đạp lên mặt băng.

Cậu đưa lưng về phía tấm chặn bảng, phía trước là đấu trường trắng toát, giọng điệu Tống Thành trịnh trọng.

"Chú ý an toàn.

"
Trương Giác đáp: "Được.

"
Trương Tuấn Bảo đặt hai tay lên vai cậu, đẩy về phía trước.

"Trương Giác, lên!"
Lực đẩy quen thuộc cùng lòng bàn tay ấm áp truyền lên người Trương Giác, cậu thuận theo nguồn sức mạnh này trượt về phía trước.

Loa phát thanh vang lên bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung.

"Representative China, Jue Zhang.

"
"Tuyển thủ tiếp theo lên sàn đấu là vận động viên Trung Quốc, Trương Giác.

"
Tôn Thiên ngồi trước hàng ghế khán giả, trên đùi là là một cuốn sổ bằng da chưa mở với một cây bút trên tay, những người đam mê trượt băng có thâm niên đều nhận ra vị huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia này từng đưa nhiều nhất ca nhất tỷ vào khu kiss & cry.

Fans trượt băng len lén đánh giá ánh mắt chuyên chú của Tôn Thiên, trong lòng âm thầm tặc lưỡi, không ngờ tới cái người bị ngã trong bài thi ngắn kia lại có thể nhận được sự coi trọng từ vị cha đỡ đầu của môn trượt băng.

Thành phố H xa xôi, nữ sĩ Mia bật ti vi lên.

Thân là một khán giả có ánh mắt xoi mói, những màn trình diễn thông thường không lọt vào tầm mắt của nữ sĩ Mia, loại tâm tình đầy mong đợi của cõi lòng về một màn trình diễn nào đó, đã lâu lắm rồi bà chưa từng có.

Lúc trước bà biên đạo điệu nhảy cho Trương Giác một là xuất phát từ tình yêu và sự quan tâm của bà dành cho hai người học trò cũ là Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu, hai là công nhận tiềm năng của Trương Giác, nhưng bà không cho rằng Trương Giác là một vũ công xuất sắc, cho dù bà đã huấn luyện cậu một cách nghiêm khắc nhưng Trương Giác trong tầm mắt của bà chỉ xem là đủ tiêu chuẩn, thả ra ngoài không bị mất mặt thôi.

Tuy nhiên sau khi xem《Thiên nga đen》, Mia kinh ngạc phát hiện Trương Giác không chỉ sở hữu khí chất biểu diễn mà còn có năng lực biểu diễn thuần thục, thời điểm cậu phát lực một cách nghiêm túc thì cậu chính là người làm chủ sân khấu.

Mia có linh cảm, 《Kẹp hạt dẻ》mà Trương Giác diễn dịch tiếp theo sẽ vượt qua phiên bản luyện tập không chỉ một cấp độ.

Có lẽ màn trượt băng tự do của cậu cũng sẽ mang lại sự ngạc nghiên cho bà.

Lập tức ngay sau đó, tiếng nhạc vui vẻ vang lên, thiếu niên trên sân băng mở hai mắt sáng ngời.

Cùng với tiếng đàn piano lưu loát, sau vài động tác vũ đạo mang phong cách ba lê, Trương Giác hỗ trợ trượt kéo dài khoảng 7 giây, sau đó cánh tay dùng sức vung lên về phía trước, kéo cả toàn bộ cơ thể nhảy lên.

Đôi giày trượt băng màu bạc xẹt qua không khí, bề mặt lưỡi dao khúc xạ ra một tia sáng chói mắt, mãi đến khi lưỡi dao rơi xuống chiến trường màu bạc, phát ra tiếng vang lanh lảnh.


Sau khi tiếp băng, lưỡi dao trượt thành hình bán nguyệt mịn trên mặt băng, một tầng vụn băng mịn nở ra trên cả hai mặt của giày trượt, hai tay Trương Giác mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, nương theo làn điệu rung lên.

Từ lúc bắt đầu cuộc tranh tài này, Trương Giác đã biết cho dù mình có một phần mở màn đẹp thì tình thế được đón lấy cũng vẫn nghiêm túc như cũ.

Bởi vì tình trạng của cậu thật sự rất kém cỏi, cơ bắp của cậu vẫn còn đau, cả người không còn chút sức lực nào, với trạng thái như thế này vào trận còn có thể slay toàn bộ khán giả mới là gặp quỷ, nhưng nếu đã bước vào sân băng, nhiệm vụ còn lại của cậu chỉ có một —— hoàn thành cuộc tranh tài này!
Băng đao lần thứ hai đánh vào mặt băng, thiếu niên trên sân lần thứ hai dùng chân phải điểm băng, chân trái hướng vào trong nhảy lấy đà, đây là một cái 3F, thân thể Trương Giác lúc tiếp băng đã bị lệch đi, ba một cái ngã xuống mặt băng, hàng ghế khán giả vang lên một trận tiếc nuối thở dài nhưng cậu đã nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục biểu diễn.

Kỳ thực cú ngã này rất đau, cằm Trương Giác bị đập một chút, nước mắt sinh lý vì đau mà sắp tràn ra, nhưng cậu vẫn có thể lập tức đứng lên rồi tiếp tục, biểu cảm trên khuôn mặt hồn nhiên vui vẻ vẫn phù hợp với âm nhạc.

Trương Giác không bởi vì sai lầm mà nản lòng, thậm chí lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, hoàn thành tư thế nhảy Rippon 3lz trong lần nhảy tiếp theo.

Ngay cả trong tình huống như vậy, Trương Giác vẫn không sử dụng lượt trì hoãn xoay người, mỗi bước nhảy đều quy phạm vững chắc, số vòng xoay đủ và có sự liên kết trước và sau khi nhảy.

Quả thật đây không phải là một màn trình diễn hoàn hảo, Trương Giác đã mắc lỗi hai lần trong bảy lần nhảy, nhưng sự bất khuất kiên cường cứng cỏi và dũng khí của cậu đã làm cho màn trình diễn này có thể sức sống, cho nên có đủ sức mạnh để lay động lòng người.

Thời điểm kết thúc bài thi, trong sân vận động vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt đến kinh người, chị gái tóc vàng đến từ Mỹ đuổi tới Magic City ném cho Trương Giác một con cá sấu nhỏ, hiện trường còn có những phóng viên nước ngoài huýt sáo lên, cảnh tượng bỗng trở nên náo nhiệt.

Trương Giác đứng ở trung tâm của sân băng, hai tay mở ra, tao nhã khéo léo chào mọi người xung quan, thần sắc vui sướng tự tin, chói mắt đến lạ thường.

Thời khắc này, cậu chính là nhân vật chính duy nhất của đấu trường.

Kim Tử Tuyên nhìn tiểu thiếu niên trên sân, chẳng biết vì sao, trong lòng dâng lên một luồng cảm động cùng kính nể khó giải thích được.

Huấn luyện viên đi tới phía sau hắn.

"Nhìn thấy không, trên người cậu ấy có cái gì mà con thiếu nhất.

"
Kim Tử Tuyên đáp một tiếng.

"Con biết.

"
Không quan tâm đến thành tích như thế nào, thời khắc này Trương Giác đã giành được trái tim của tất cả những người hâm mộ trượt băng có mặt ở đây với tư cách là một vận động viên, cậu là một vận động viên giỏi.

Trương Tuấn Bảo thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng Trương Giác vẫn còn đang nhặt thú bông trên sân, điểm số còn chưa được công bố nhưng hắn lại dùng một giọng điệu yên tâm nói với Thẩm Lưu và Tống Thành "Là một màn thi đấu tốt, trở về tôi sẽ hầm chân giò cho nó.

"
Thẩm Lưu đầy mặt tán thành, Tống Thành ho khan một tiếng, nhắc nhở hắn "Hầm ít thôi", nếu không Trương Giác sau khi ăn xong lại phải giảm cân.

Ngày đó, Juventus đã giành được huy chương vàng với phong độ ổn định, Trương Giác - người đứng chót tại bài thi ngắn đã vượt qua ở môn trượt băng tự do, một hơi đuổi tới vị trí thứ ba, giành được huy chương đồng, Kim Tử Tuyên thì lấy được huy chương bạc.

Đang chờ lên bục lĩnh thưởng, Kim Tử Tuyên nghe Juventus dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ nói với Trương Giác: "Bạn là một vận động viên trượt băng nghệ thuật tuyệt vời, tớ rất thích kỹ thuật của bạn, mong được gặp bạn trong trận chung kết.

"
Mà Trương Giác thì lại chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười lễ phép ngoan ngoãn.

"Thanks.

"
Trương Giác: Khẩu âm tiếng Anh của người này thật nặng nha, hoàn toàn nghe không hiểu, thế nhưng thoạt nhìn dáng vẻ của hắn thể hiện sự thân thiện, huấn luyện viên Thẩm đã nói qua, đối mặt với tình huống như thế chỉ cần nói cảm ơn là cấm có sai.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi dễ thương của người bạn nhỏ, Juventus cũng nở một nụ cười dương quang xán lạn và dành cho Trương Giác một cái ôm thân thiện.

Tôn Thiên đang ngồi trên khán đài trầm mặc hồi lâu, chậm rãi khép lại sổ ghi chép.

Ông nghĩ, đã đến lúc đội tuyển quốc gia nên chiêu mộ những tuyển thủ mới.

-
Tác giả có lời muốn nói: Ngại quá đến muộn rồi QAQ, tôi sẽ thức đêm bồi tội! (nhưng mà mọi hãy xem vào sáng mai sẽ tương đối tốt khụ khụ)
Giải thích một chút: All clean trượt tự do thật ra là rất khó, có vận động viên toàn bộ sự nghiệp còn chưa được all clean một lần, bởi vì tất cả mọi người đều sai lầm, điểm cơ bản 3A khi nhảy thành công của Trương Giác cao tới 8.

5 điểm, thêm vào điểm biểu diễn cao cho nên thành công trở mình.




Bình luận

Truyện đang đọc