TRUY ĐUỔI - YẾN HÒA

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, Hạ Kiệt thì khó xử, nhưng Quý Thụ Thành lại mang nét mặt tự nhiên tiến vào, nói: “Công ty không gọi điện cho em được, Uyển Húc gọi cho anh, hỏi khi nào thì em có thể đi làm.”

Từ khi Hạ Đống nằm viện, Hạ Kiệt đã 10 ngày rồi không tới công ty, toàn bộ ngày nghỉ phép 1 năm cũng dùng hết, đành phải nói: “Mai em sẽ đi thử xem.”

“Anh hỏi Tiểu Lễ, chi phí phẫu thuật không phải chi phí nhỏ, cho dù làm tại đây, cũng phải hơn 200,000. Hơn nữa tiền viện phí tiền thuốc men, em phải chuẩn bị tâm lý trước. Trong sổ tiết kiệm của anh có 60,000, có thể rút bất kỳ lúc nào. Nếu như tìm bệnh viện tỉnh khác, thì cũng phải nhanh đi.”

“Tiền em còn, anh không cần lo.”

“Vậy là được rồi.” Quý Thụ Thành thở dài, một lần nữa nở nụ cười hiền lành cùng tụi nhỏ nói chuyện.

Nhìn bóng lưng của hắn, một người vốn đã hao gầy giờ lại càng thêm gầy. Một tháng qua, hắn luôn ở bên cạnh, dậy sớm nấu nướng, mọi thứ đều giúp đỡ y lo toan, chuyện mà hắn phải lo lắng cũng chẳng ít hơn y là bao, nên trong lòng của hắn chắc cũng không mấy vui vẻ gì.

Quý Thụ Thành ngồi ở bên mép giường đang muốn kể chuyện cổ tích, thì bên hông chợt có đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy, trên vai chợt có một gương mặt, chỉ nghe y nói: “Em không muốn nói cám ơn, vì chúng ta là người một nhà, cho nên anh yên tâm, dù cho chuyện gì xảy ra, em đều sẽ kể cho anh nghe đầu tiên, cùng anh thương lượng.”

Quý Thụ Thành hiểu ý cười, xoa tay y. Nhưng Hạ Đống lại không chịu để yên, ồn ào nói: “A Kiệt, cha bất công. Chúng con cũng là người một nhà của cha mà, không những con, mà cha cũng phải thương lượng với Tiểu Diệp nữa.”

“Biết rồi, nhóc con thối.”

Mây đen tạm thời tán đi. Bọn nhỏ không hề phát hiện nét mặt của người lớn. Tuy rằng bệnh của Hạ Đống khiến nhóc hay mê man, nhưng khi tỉnh cũng khá hăng hái, chơi đùa cười nói cả ngày, uống thuốc vào thì lại ngủ say. Đến nửa đêm, Quý Thụ Thành ôm Tiểu Diệp ngủ say cùng Hạ Kiệt về nhà.

Tối hôm đó, Hạ Kiệt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, người bên cạnh dù cho không động tĩnh, nhưng cái lưng cứng ngắc cùng hơi thở cẩn thận cũng nói lên hắn cũng không ngủ được.

Sáng sớm, chưa đợi đồng hồ reo vang, thì Hạ Kiệt đã rời giường, đem toàn bộ tiền để dành của mình suốt 4 năm qua bắt đầu kiểm tra, sau đó mang âu phục giày da chấn tác tinh thần đi làm.

“Nếu như nói chuyện suông sẻ thì trưa em sẽ tới bệnh viện thay ca cho anh.”

“Nói chuyện với công ty rõ ràng, đừng xung động. Dù không được nghỉ phép thì trong bệnh viện cũng có anh, em có thể yên tâm.”

Hạ Kiệt bất đắc dĩ cười cười, tình hình hiện tại là rất khó xin nghỉ phép, xem ra phải ăn nói khép nép xin ông chủ cầu tình rồi, chỉ mong y đừng mang thù.

“Em đi đây.” Sau đó mở cửa bước ra.

“Chờ đã.” Quý Thụ Thành cầm một lọ thuốc nhỏ mắt đuổi theo. “Cái này có thể giảm bớt tơ máu trong mắt, nhỏ vào sẽ khiến trông có tinh thần hơn.”

“Vậy anh giúp em nhỏ đi.” Đôi mắt của Hạ Kiệt đầy trông mong ngồi chồm hổm, ngẩng mặt lên hướng về hắn, trên gương mặt trẻ tuổi kia tràn đầy dịu dàng. Thân thiết ngay trước cửa nhà, Quý Thụ Thành có chút không quen, nhưng biết tính cách bướng bỉnh của y nhất định sẽ không chịu bỏ qua, đành phải cắn răng nâng cằm y lên, khiến y đau kêu to.

Đang muốn nhỏ thuốc, thì trên hành lang có một cô gái đang đi lên, bước chân chợt dừng lại.

“A Thành!”

“Uyên Tử?”

Quý Thụ Thành lập tức ngây ngốc tại chỗ, Hạ Kiệt ho vài tiếng rồi đứng thẳng người dậy.

Một người phụ nữ tầm cỡ 30, trang phục tinh xảo, bộ dạng như một quý phu nhân, không cần hỏi cũng biết là ai. Không muốn người yêu xấu hổ, y lên tiếng nói lời từ biệt, sau đó cầm lấy cặp nhanh chóng chạy xuống lầu. Tuy rằng trong lòng rất hiếu kỳ với việc người vợ cũ của hắn đột nhiên tới thăm, trong lòng nỗi băn khoăn hết cái này lại tới cái khác. Nhưng y tin tưởng Quý Thụ Thành.

Quý Thụ Thành nắm nắm tay, mời cô vào nhà, trên bàn có hơi loạn một chút, hắn liền nhanh chóng đi dọn dẹp để tìm một chỗ trống cho cô ngồi xuống. Tay trái cầm lấy giẻ lau, lại phát hiện chai thuốc nhỏ mắt trong tay, liền lung tung bỏ lên đầu tủ lạnh, sau đó tới lau cái ghế cho cô.

Thái Văn Quyên so với hắn thì trấn tĩnh hơn, đặt túi quà ở bên chân rồi ngồi xuống.

“Ăn điểm tâm chưa?”

“Ừ, trên đường ăn rồi.” Thái Văn Quyên nhìn hắn như con ruồi không đầu chui tới chui lui, đành phải kéo một cái ghế khác tới nói: “Anh cũng ngồi đi.”

Quý Thụ Thành thấp thỏm bất an ngồi xuống: “Em, sao biết chỗ anh ở vậy?”

“Em tới nhà anh, A Hiếu nói anh đã dọn qua đây sống rồi.” Thái Văn Quyên trả lời. “Từ lần gặp mặt trước tới giờ cũng đã qua thời gian rồi, em phải sớm tới thăm anh, thế nhưng chuyện trong nhà cứ tới hoài chẳng dứt, nên không ghé được.”

“À.” Quý Thụ Thành theo thói quen chỉ nhìn, gật đầu trả lời. Đây chính là phương thức nói chuyện suốt 7 năm làm vợ chồng của hai người họ. Thái Văn Quyên có chút bất đắc dĩ, nói. “Lần trước em có kể, em chuẩn bị kết hôn, dự định di dân qua Mỹ. Trước khi đi, em muốn thăm con, nếu có thể, em muốn đưa con ra ngoài chơi 1 ngày, Tiểu Diệp hiện tại đang nghỉ hè mà phải không?”

Quý Thụ Thành còn chưa trả lời, thì Tiểu Diệp đang buồn ngủ từ phòng ngủ đi ra, chạy tới WC đi tiểu, sau đó lại mơ mơ màng màng đi ngang qua phòng khách, lên tiếng chào cha mình, rồi trở về phòng tiếp tục ngủ.

Quý Thụ Thành buồn cười kéo bé lại: “Con mèo ham ngủ, mau tới đây coi là ai tới nè?”

Tiểu Diệp chớp con mắt, người phụ nữ trước mặt bé có chút ấn tượng mơ hồ, sau đó cẩn thận lên tiếng gọi: “Mẹ … mẹ?”

Thái Văn Quyên cố nén nước mắt đảo quanh viền mắt mình, đưa tay ôm lấy con trai vào trong lòng ngực. Bé là do cô sinh non, khiến cho cơ thể của bé rất yếu, hiện tại lại nhìn thấy bé lớn lên khỏe mạnh như thế, trong lòng tự nhiên cảm khái hàng vạn hàng nghìn.

“Hôm nay mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi.” Quý Thụ Thành sờ đầu bé.

Vừa nghe ra ngoài chơi, con mắt Tiểu Diệp liền sáng lên, nhanh chóng chạy ào vào buồng vệ sinh, sau đó lại tích cực chủ động chạy đến trên bàn cơm giải quyết điểm tâm. Thái Văn Quyên vừa nhìn bé ăn, vừa sờ đầu bé: “Tiểu Diệp muốn đi đâu chơi nè?”

“Vườn bách thú, coi hươu cao cổ.” Tiểu Diệp lập tức kêu lên. “Lần trước chú Hạ có dạy con đút hươu cao cổ ăn đó, con muốn thử lại.”

Thái Văn Quyên nghe xong, thoáng nhíu mày.

“Muốn đút hươu cao cổ ăn trước tiên phải đút bản thân ăn no cái đã.” Quý Thụ Thành từ trong phòng lấy ra mũ, mắt kính, ba lô nhỏ, nói với Thái Văn Quyên. “Tiểu Diệp nếu phơi nắng nhiều sẽ bị dị ứng, nên phải dùng loại kem chống nắng mạnh.”

“Anh không đi sao?”

“Anh phải tới bệnh viện chăm sóc con của người bạn. Hai người đi đi, đi chơi vui vẻ.”

Tiểu Diệp hai ba cái lột xong một cái trứng gà, tuy rằng cha mình không đi chung được có chút không vui. Nhưng việc được xem hươu cao cổ quá mức mê hoặc, nên bé vô cùng vui vẻ cầm tay mẹ mình đi.

Tiễn xe của Thái Văn Quyên ra khỏi cổng chung cư, tim Quý Thụ Thành bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn, về nhà chỉ còn lại một mình mình, hắn ăn cơm và sữa đậu nành xong thì dọn dẹp bàn, xuất phát tới bệnh viện.

“Con không muốn ăn táo, con muốn ăn ô mai.” Hạ Đống lớn tiếng ồn ào.

“Được được, ô mai, dì cho con, nhưng con phải gọi dì một tiếng mẹ đã.” Tiểu Tuyết mỉm cười lấy ra một bịch ô mai lớn như nước trong veo. Nhưng Hạ Đống lại kỳ quái hỏi. “Vì sao? Dì cũng không phải mẹ con?”

“Vậy con gọi A Kiệt là gì?”

“Cha.”

“Thì đó, dì là bạn gái của cha con, tương lai sẽ cùng y kết hôn, vậy thì con phải gọi dì là gì?”

Hạ Đống nhìn cô từ trên xuống dưới 1 lần, hừ giọng nói: “Tên A Kiệt ngu ngốc, nhưng dù ngốc thế nào cũng sẽ không kết hôn với dì đâu.” Thái độ ác liệt của tiểu quỷ khiến cho Tiểu Tuyết tức giận tới dậm chân, thấy nhóc như không có việc gì cầm lấy quả ô mai nhét vào miệng ăn, liền kêu to. “Con.. con không được động vào đống ô mai này.”

“Kỳ lạ, chẳng phải dì mang tới cho con ăn hay sao?”

Này này này, cái thẳng quỷ con. Tiểu Tuyết chuẩn bị phát điên, trong lòng không ngừng chửi rủa nhóc, nhưng trên mặt phải trưng ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

“Thầy Quý, thầy tới rồi.” Hạ Đống bỗng nhiên kêu lên vui mừng.

Tiểu Tuyết quay đầu lại, thấy Quý Thụ Thành cầm một bình thủy đi vào, nhanh chóng tiến lên ngọt ngào chào hỏi. “Ngài là chủ nhiệm lớp của Hạ Đống phải không, tôi là Tiểu Tuyết, lần trước đã gặp qua nhau. A Kiệt đâu rồi? Sao y không tới?”

“Hôm nay y bắt đầu đi làm rồi, sau này sẽ do tôi phụ trách tới đây chăm con đó, chịu không, Hạ Đống?”

“Dạ dạ, thầy, thầy ăn ô mai không?” Hạ Đống lập tức như dâng vật báu cho hắn, sau đó còn khiêu khích liếc mắt nhìn Tiểu Tuyết. Khiến cho thần kinh cô liền bùng nổ.

“Ăn điểm tâm chưa?”

“Dì Tuyết mua cho con tào phớ rồi, khó ăn gần chết. Thầy ơi, thầy mang gì theo thế?”

Quý Thụ Thành cười cười, mặt khổ nói. “Cũng là tào phớ, còn chút cháo.”

“A a, trưa nay con cũng muốn ăn tào phớ, thầy không được mang về nha.”

Rõ ràng là đãi ngộ bất đồng, Tiểu Tuyết tức giận đến té xỉu.

Một buổi sáng, Hạ Đống cùng Quý Thụ Thành nghiêm túc làm bài tập hè, một người hỏi một người đáp, hoà thuận vui vẻ. Tiểu Tuyết chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể buồn chán ngồi ở ghế trên ngủ gà ngủ gật. Qua 10h, thì Hạ Đống do dùng não quá độ, thuốc lại bắt đầu có tác dụng, mơ màng ngủ. Quý Thụ Thành cầm hai bình cà mên đi về nhà, Tiểu Tuyết liền tiến tới giở vở bài tập hè của nhóc ra xem.

“Thành tích của Hạ Đống tốt không?”

“Em nó rất thông minh, ý nghĩ luôn sinh động, là học sinh có thành tích tốt nhất lớp.”

Tiểu Tuyết khép vở lại nói: “Đúng vậy, thằng nhóc này rõ ràng chính là tiểu A Kiệt mà, anh không biết đâu, lúc A Kiệt học đại học, có bao nhiêu sinh động. Hằng năm đều lấy được học bổng. Đừng thấy y khi làm cái gì cũng đều là bộ dạng mạn bất kinh tâm, kỳ thực y rất hiếu thắng lại có kiên trì, một trận thi đấu, dù nhỏ, nhưng đã tham gia thì nhất định phải đứng trong 3 hạng đầu. Trong học viện chúng tôi thời đó có biết bao cô gái yêu thích y.”

Tiểu Tuyết hít sâu một hơi, nói: “Nhưng y lại chẳng thèm để mắt tới ai cả. Chị hai của y quả thực là một người phụ nữ hoàn mỹ, anh chưa gặp chị ấy phải không. Chị ấy luôn là một người dịu dàng hiền hòa, ai gặp cũng yêu thích, tôi cũng chưa từng thấy qua chị em nào thân thiết như chị em nhà họ Hạ cả, khó tránh trong lòng có vướng mắc.

Sau khi tốt nghiệp, công tác cũng đã tìm được, chúng tôi vốn là định kết hôn. Nhưng tai nạn xe cộ xảy ra quá đột ngột, A Kiệt khi đó gần như tan vỡ, không thấy được y mặc lễ phục, có lẽ là tiếc nuối lớn nhất của chị hai. Nếu như giờ chị ấy còn, nhất định sẽ ủng hộ rất nhiều cho A Kiệt.

Tôi đã hỏi qua phía chuyên gia đầu Bắc Kinh, bọn họ nói Hạ Đống tốt nhất nên chuyển viện qua đó để tiến hành kiểm tra cẩn thận. Nếu việc tăng trưởng càng lúc càng không bình thường, lấn qua chỗ khác, thì sẽ dễ gây ra tình trạng tắc động mạch. Bọn họ nói khối u đó thể tích quá lớn, nếu giải phẫu như bình thường thì khó mà thành công. Ninh Ba dù sao cũng chỉ là một thành phố nhỏ, kỹ thuật thiết bị sao mà so được với Bắc Kinh, thời gian càng kéo dài càng có hại với nhóc, anh nói đúng không, thầy Quý?”

Quý Thụ Thành cứ nghe cô nói mà chẳng tìm được chỗ nào để chen mồm vào, chỉ có thể chờ cô nói xong miệng khô, mới có thể ừ ừ vài tiếng. May là Hạ Kiệt tới kịp, còn chưa tới 11h.

“A Kiệt!” Tiểu Tuyết gọi một tiếng bằng giọng cực ngọt, đáng tiếc đối phương không cảm kích, chỉ hờ hững hỏi: “Sao cô lại tới nữa vậy?”

“Chẳng phải hôm qua em có nói là sẽ tới hay sao, anh quyết định sao rồi?”

“Còn chưa nghĩ xong.” Hạ Kiệt phiền muộn xoa tóc, cởi cravat lung tung quăng lên ghế.

“Bệnh của Hạ Đống không thể kéo dài được, mẹ em đã làm xong toàn bộ thủ tục rồi, giường bên kia không giữ được bao lâu đâu, anh phải nhanh chóng quyết định đi.” Tiểu Tuyết gấp gáp kêu to.

“Cô có thấy mình phiền hay không?” Hạ Kiệt tiếng còn lớn hơn cô.

Mắt thấy vị tiểu thư này chuẩn bị rơi nước mắt, Quý Thụ Thành nhanh chóng kéo cô ra cửa, tốn nước bọt mới khuyên cô đi về được. Trở về phòng bệnh, thấy Hạ Kiệt đang đang lẳng lặng ngồi ở bên giường, vuốt ve cánh tay nhỏ đầy những điểm đỏ do bị tiêm đâm.

“Trưa nay nghỉ được bao nhiêu tiếng?”

Hạ Kiệt ấp úng nói không rõ. Quý Thụ Thành sao có thể bị y lừa được. “Vậy anh gọi điện hỏi Uyển Húc.”

“Đừng,” Hạ Kiệt vò đầu. “Em cùng cái tên già bên phòng nhân sự cãi nhau 1 trận, đưa đơn từ chức luôn rồi.”

Quý Thụ Thành giật mình, vội hỏi: “Vì sao lại cãi nhau với sếp vậy?”

“Là do gã quá vô lý. Hồi tháng 7 em đi làm 20 ngày, nhưng tiền lương 6000 lại bị trừ mất đi hơn 1000. Tháng này nếu tiếp tục xin nghỉ, thì sẽ bị trừ gấp đôi. Vậy em thà từ chức ở nhà chăm sóc Hạ Đống, chờ khi nó khỏe rồi thì em đi tìm việc khác.”

“Vậy chi phí phẫu thuật tính sao?”

“Em có tiền gửi ngân hàng.” Hạ Kiệt khẽ cắn môi nói. “Cùng lắm thì bán nhà.”

“Đó là căn nhà do chị gái em để lại, em bỏ được sao?”

“Vậy phải làm thế nào nữa đây, em cũng không phải kiếm sống bằng súng ống đạn được, không có nhiều tiền. Toàn bộ tiền bạc 2 năm qua đều dồn vào nhà cửa, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.”

“A Kiệt, tiếng của cha lớn quá đi.” Hạ Đống đang ngủ chợt mở to mắt, kháng nghị. Hai người họ nhất thời ngậm miệng lại, để cho nhóc yên tâm, cả buổi chiều cả hai chỉ nói mấy chuyện vụn vặt.

Chạng vạng, Quý Thụ Thành về nhà làm cơm mang đi bệnh viện, thì Thái Văn Quyên đã dẫn Tiểu Diệp đã trở về. Cha đang bận rộn trong bếp, Tiểu Diệp đang lật lật đống sách truyện mà mẹ mua cho, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cha, cha là đồng tính luyến ái sao?”

Quý Thụ Thành giật mình, dừng lại hỏi: “Ai nói cho con nghe?”

“Mẹ đó.” Tiểu Diệp mở to đôi mắt trong veo của mình, ngây thơ nói. “Mẹ hỏi con rất nhiều chuyện của chú Hạ nè, sau đó mẹ lại lẩm bẩm nói mấy từ này. Cha, phải không cha?”

“Chuyện này con chưa hiểu đâu, sau này con lớn tự dưng con sẽ hiểu.” Quý Thụ Thành thần hồn bất định trả lời, trong tay tiếp tục nấu nướng, nhưng trong tâm tư lại bay đi thật xa. Chờ khi lấy lại tinh thần, thì phát hiện vỏ trứng thì nằm trong bát, còn lòng gà thì lại rớt dưới đất.

Bình luận

Truyện đang đọc