TRUY ĐUỔI - YẾN HÒA

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hôn phu của Thái Văn Quyên là một người đàn ông trung niên rất thành thục. Với Quý Thụ Thành mà nói, so với bộ dạng chật vật hiện tại của hắn thì người đó thành thục hơn rất nhiều, khôn khéo giỏi giang, người có khả năng trong thương trường, trong ánh mắt sáng rực kia có thể cảm thụ được sự cương quyết của người đó, người như vậy có lẽ mới hợp với Văn Quyên nhỉ?

Quý Thụ Thành thở dài trong lòng, gảy gảy vòng ngọc phỉ thúy màu lam lạnh. Hiện tại hắn đang ở trong một nhà hàng cao cấp 5 sao vừa xây tại Ninh Ba, một mét vuông đã là 10,000. Mà trong căn phòng xa hoa hai phòng ngủ hơn 200m2 này, chỉ do vị trung niên kia do nhất thời kích động vì yêu mà mua thôi, dùng nơi đây làm nơi để hẹn hò mới khi người đó tới đây.

“Tôi biết hiện tại tôi nói chuyện này rất là ích kỷ. Dù sao Tiểu Diệp cũng là một tay anh nuôi dạy nó khôn lớn, tình cảm hai cha anh trước nay đều rất tốt. Thế nhưng đứa nhỏ dù sao bên mẹ cũng sẽ tốt hơn nhiều. Hiện tại tôi cũng có thực lực về mặt kinh tế, có thể cấp Tiểu Diệp một cuộc sống tốt hơn.” Thái Văn Quyên nói liên miên cằn nhằn, nhưng người trước mặt vẫn yên lặng như cũ. Quý Thụ Thành cúi thấp đầu, chẳng thể nào nhìn thấy được biểu tình trên mặt hắn.

Thái Văn Quyên rốt cục nhịn không nổi nữa, cô hít một hơi rồi nói: “Hơn hai năm không gặp, cuộc sống của hai người chúng ta đều đã có sự thay đổi lớn. Trong lòng tôi luôn hy vọng cả hai chúng ta đều sẽ có cuộc sống hạnh phúc, lần này trở về thấy anh có được một tình cảm mới, người yêu mới.. của anh … kia …”

Quý Thụ Thành nhẹ run tay.

Thái Văn Quyên chợt nhíu chân mày nói: “Sinh hoạt cá nhân của anh tôi không có tư cách nói, càng không có phản cảm. Trái lại, tôi càng vui thay cho anh, thế nhưng anh có nghĩ tới, nếu anh cùng người bạn kia của anh ở bên nhau, hai người đàn ông, với sự trưởng thành sau này của Tiểu Diệp, sẽ có ảnh hưởng thế nào với thế giới quan của con hay không? Anh là thầy giáo, anh hẳn phải rõ những chuyện này …”

Quý Thụ Thành càng cúi đầu thấp.

“Hai người các anh cứ ở trước mặt tụi nhỏ không hề cấm kỵ như vậy, sao này con nó lớn, sao mà nó tiếp nhận được sự thật cha nó là một người đồng tính luyến ái chứ?” Thái Văn Quyên do quá kinh ngạc mà thở gấp. “Nếu nói thẳng, thì chuyện đó có thể dùng tình cảm cha con thân thiết của hai người bù đắp được, nhưng sau này thì sao, liệu con nó có thể chịu được ánh mắt kỳ thị của người đời khi họ biết về mối quan hệ cá nhân của anh hay không, con nó chịu được bị người đời chỉ trỏ không?”

Quý Thụ Thành ngẩng đầu lên, khinh hoảng nhìn cô. Thái Văn Quyên thấy con mắt tràn đầy thống khổ của hắn, thì thào. “Đừng trách tôi, tôi chỉ nói sự thật.”

Con mắt do phẫn nộ kích động kia cũng chỉ thoáng mất đi thần thái, sau đó chậm rãi hạ xuống. Thái Văn Quyên biết, hắn cũng đã gần như thỏa hiệp rồi. Kết hôn đã 10 năm, sao lại không biết tính cách của hắn cơ chứ. Hắn chưa từng bao giờ cùng người khác tranh đoạt cái gì, chỉ cần là vì con, vì người trong nhà hạnh phúc, thì hắn chưa bao giờ tính toán bản thân được mất cái gì.

“Ngài Quý.” Vị trung niên nãy giờ vẫn mang bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt cuối cùng mở miệng, ông nở nụ cười hiền hòa. “Tôi ở Mỹ không tính là có sự nghiệp thành công, nhưng chí ít cũng có thể xem là ổn định. Tuy rằng nói thế này có chút tàn khốc, nhưng cuộc sống và sự nghiệp học tập của con nhỏ tuyệt đối không phải vấn đề với tôi, nếu như anh lo lắng thái độ của tôi với bé, tôi có thể thẳng thắn với anh, hai năm trước, tôi đã từng bị tai nạn xe cộ tại Mỹ …”

“Commando …” Thái Văn Quyên kinh hô, ông vỗ vỗ tay cô, ôn hòa tiếp tục cười nói. “Tôi đã mất đi khả năng làm cha rồi, tôi sẽ xem Tiểu Diệp như đứa con duy nhất do chính tôi sinh ra mà yêu thương nó, bảo vệ nó, nuôi dạy nó lớn khôn.”

Quý Thụ Thành lần đầu tiên nhìn thẳng người này, chỉ thấy được trong ánh mắt giỏi giang kia không phải là sự tính toán khôn khéo, mà là một sự thành thực không thể cự tuyệt.

Trong lòng hắn nhất thời một mảng lạnh lẽo, đã không có lý do từ chối, cũng không có cớ nào để chối từ. Trong lòng vốn xây dựng tường thành vì đứa con mà bảo vệ chợt dần tan ra.

Nên làm sao đây, phải làm sao đây?

Từ khi sinh ra đã khóc oa oa trong lòng hắn, đứa nhỏ mà hắn luôn ôm trong lòng, nhưng giờ bảo bối của hắn sẽ bay, bay tới một nơi thật xa. Chỗ bên kia đại dương. Vậy liệu hắn còn có thể gặp lại con mình không?

“Nghỉ hè hằng năm, tôi đều sẽ trở về thăm người thân, chúng tôi nhất định đưa Tiểu Diệp về thăm anh, sao nào?” Thái Văn Quyên cẩn thận hỏi.

“… Nửa đêm hay đá chăn …”

“Cái gì?”

Quý Thụ Thành ngẩng đầu, miễn cưỡng nhếch miệng: “Tiểu Diệp ngủ không ngoan lắm, nửa đêm sẽ hay đá chăn. Nó thích ăn thịt gà, rau dưa không thích lắm, phải tìm mọi cách mới ép nó ăn được. Nó cũng chưa từng học qua tiếng Anh, ở bên kia sẽ không quen được. Mọi người cần phải dạy dỗ nó nhiều, nói chuyện nhiều với nó. Nó có bệnh viêm nhánh khí quản, mấy ngày trở lạnh nhất định phải chú ý … Không được, tôi phải ghi chép lại cho mấy người mới được.”

Hắn hít hít mũi, cố cúi đầu sâu để che đi viền mắt ướt đẫm của mình, nghẹn ngào lắp bắp hỏi: “Khi nào hai người đi?”

Thái Văn Quyên cùng Commando nhanh chóng trao đổi ánh mắt, nói: “Việc làm ăn của Commando ở Mỹ khá bận, nhanh nhất là ngày mốt.”

“Sao mau vậy?” Quý Thụ Thành mở to hai mắt, thất thần nói.

“Tôi phải chờ thủ tục di dân mới đi được, bốn ngày sau mới đi.” Thái Văn Quyên nhanh chóng bổ sung.

Quý Thụ Thành chỉ có thể buồn bã tiếp thu.

Bốn ngày, chỉ còn lại có bốn ngày.

*******************

Hạ Kiệt cùng hai đứa nhỏ trong bệnh viện chơi ầm ĩ cả ngày. Buổi trưa buổi tối, Quý Thụ Thành cũng không như thường lệ mà ghé tới mang theo cà mèn đã được nấu nướng cẩn thận, nên bản thân y đành phải ở căn tin bệnh viện ăn qua loa.

Buổi tối dẫn con heo nhỏ đang ngủ say kia về nhà, trong nhà một mảng đen kịt. Hạ Kiệt thấy kỳ quái, vừa mở đèn, bỗng nhiên phát hiện Quý Thụ Thành nằm dài trên sofa, khiến y bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Sao lại tắt đèn nằm dài ở đây vậy?”

Quý Thụ Thành bị ngọn đèn sáng khiến cho chói mắt, hoảng hốt không trả lời.

Hạ Kiệt bằng trực giác biết được hắn có chuyện, nhẹ nhàng ẵm bé vào phòng ngủ đặt xuống. Sau đó quay lại, hắn vẫn đang duy trì bộ dạng nằm nghiêng ngửa, vẫn không nhúc nhích.

“Xảy ra chuyện gì, có chuyện gì à?” Cuống quýt chạy tới ôm hắn vào trong lòng. Toàn bộ người hắn giờ chỉ toàn xương, gầy tới lợi hại.

Quý Thụ Thành thấy bộ mặt lo lắng của y, trái tim dường như thêm vào được chút khí. “Không có gì, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm ở phòng khách ngủ 1 giấc, ai ngờ lại ngủ say tới giờ.”

“Làm em giật cả mình.” Hạ Kiệt thở dài, lo lắng sờ sờ trán hắn, xác nhận cơ thể của hắn bình thường mới hỏi. “Anh ăn tối chưa?”

“Em không nói, anh cũng quên mất, em chưa ăn phải không, để anh đi làm.” Quý Thụ Thành vừa mới đứng dậy đã bị đẩy ngã lại vào sofa.

“Khó chịu thì cứ nằm đi, em đi làm.”

“Em biết làm?”

Hạ Kiệt vội đỏ mặt: “Nấu mì cũng tạm.”

Rất nhanh, một tô mì nóng hầm hập đưa tới trước mặt hắn, tuy rằng chỉ là ‘mì ăn liền’. Hạ Kiệt chà tay cũng ngồi xuống bên cạnh, phát hiện trên bàn toàn là album, giấy chứng nhận, sổ khám bệnh, đều là của Tiểu Diệp khi còn bé.

“Sao lấy mấy thứ này ra vậy?”

“Chỉ là sắp xếp lại.”

Quý Thụ Thành cuốn quýt đem mấy giấy chứng nhận kia dọn đi. Hạ Kiệt nhanh chóng lật xem album, thì ra Tiểu Diệp là sinh non, lúc mới sinh chỉ có hơn 1.5kg. Quanh năm hay bệnh, khi hai tuổi thì ốm như một con khỉ mới sinh. Tấm hình chụp là ghi loại khoảnh khắc A Hiếu do không biết nên ôm cả bé lẫn chăn nhét vào tròng thau giặt đồ, bé lộ ra hai đôi mắt sáng bóng ở trên mặt nước ngoi lên nhìn quanh, khiến cho người thấy mắc cười. Cả một buổi chiều Quý Thụ Thành chính là lật xem những tấm ảnh này, những tấm ảnh này xem nhiều nên cũng dần thuộc. Vài năm qua tích lũy cũng hơn 10 cuốn, toàn bộ đều đúng ngày lấy ra kiểm tra dọn dẹp sắp xếp lại, giờ lại luyến tiếc bỏ đi.

“Đáng tiếc hình của Hạ Đống phần lớn đều không tìm được, nếu không chắc cũng được vài cuốn album đó.”

“Đã quyết định việc giải phẫu chưa?”

Nhắc tới giải phẫu, mặt của Hạ Kiệt lập tức trầm xuống. “Còn phải chờ, mấy bác sĩ gây tê bên trung tâm nhi đồng nói phải tiến hành khảo sát gây tê. Kỹ thuật nên bệnh viện này không đủ tư cách. Bác sĩ Hứa một cái cũng chẳng dùng được. Cơ thể của Hạ Đống gần đầy càng lúc càng kém, giải phẫu không thể tiếp tục kéo dài, thật gấp chết người.”

“Anh thấy hay ra bệnh viện tỉnh khác đi, Tiểu Lễ cũng cho anh danh sách vài bệnh viện.” Quý Thụ Thành nói. “Hiện tại dùng internet tra cũng rất dễ.”

“Cũng chỉ còn cách này.” Hạ Kiệt vò đầu phiền muộn nói.

Bọn họ tra tới nửa đêm, sáng sớm lại bắt đầu gọi điện thoại đường dài liên tục, hỏi các bệnh viện ngoại khoa toàn quốc. Vốn ở trong nước bệnh viện tiến hành cuộc giải phẫu giống thế này không hề nhiều, hơn phân nửa đều không còn giường bệnh, những bệnh viện khác còn chỗ nhưng chào giá rất cao. Hạ Kiệt tức giận muốn quăng điện thoại, chỉ nghe Quý Thụ Thành nhẹ giọng nói: “Bắc Kinh đã có sẵn bệnh viện rồi.”

Mở ra trang web của bệnh viện đó, chính là bệnh viện có danh tiếng kỹ thuật tốt nhất trên toàn quốc, cũng chính là lựa chọn sáng suốt nhất của bậc phụ huynh. Hạ Kiệt nghiêm túc nhìn con mắt đầy tơ máu cùng bọng mắt đen của hắn, con ngươi ảm đạm chính là bất đắc dĩ, là ưu sầu, nhưng cũng ẩn chứa sự thấu hiểu.

Hạ Kiệt ngồi trước mặt hắn, nâng tay hắn lên, nghiêm túc nói: “Em không muốn nợ nhân tình nhà cô ta.”

“Cũng đã là lửa cháy tới nơi, còn nói chuyện mặt mũi làm gì nữa.” Quý Thụ Thành mỉm cười nói.

“Thế nhưng …” Hạ Kiệt gấp tới chảy mồ hôi. “Nhưng thế này là cực kỳ không công bằng với anh, A Thành, em và cô ta dẫn con đi, vậy còn anh thì sao? Em không thể mở to mắt nhìn anh bị tổn thương như vậy.”

“Chỉ là dẫn con đi chữa bệnh, cũng không phải không trở lại nữa. Hiện tại nếu thiếu nhân tình của người ta thì sau này trả lại là được rồi.” Quý Thụ Thành dừng lại 1 chút, dường như nghĩ tới cái gì, đột nhiên thản nhiên nở nụ cười. “Anh tại Ninh Ba chờ mọi người, chờ em dẫn Hạ Đống khỏe mạnh trở về.”

Hạ Kiệt ôm lấy hắn vào trong lòng ngực, hôn lên trán hắn.

“Anh, chẳng lẽ anh lại không thấy ủy khuất?”

Có phần tâm ý này của y, có những lời nói này, Quý Thụ Thành cảm thấy vậy là đủ rồi. Tuy rằng thật sự rất khó chịu, thật sự luyến tiếc, không cam lòng, nhưng vẫn không lộ ra vẻ sầu thảm, dựa vào bờ vai của y, bình tĩnh nói. “Càng lớn tuổi tầm mắt sẽ càng rộng ra, anh không có ưu điểm gì cả, chỉ là khá kiên trì.”

Cả nửa đời người tầm thường vô vi, may mắn chính là cuộc sống trôi qua tuy rằng nhấp nhô, nhưng luôn có một nơi đáng giá để mình trở về. Hắn chính là thường lấy những đoạn hồi ức ngọt ngào nhấm nuốt để trải qua từng ngày.

Hy vọng là gì? Hy vọng chính là đợi chờ.

Đợi con trai mình 1 năm trở về 1 lần, đợi Hạ Kiệt mau chóng trở lại với mình.

Hắn có đủ sự kiên trì nhẫn nại, cũng có đủ thời gian để chờ.

Bình luận

Truyện đang đọc