TRUYỆN CỔ TÍCH DUNG TỤC

Chu Mịch dựa vào đầu giường cả một buổi chiều, suy nghĩ trống rỗng, cô hoàn toàn không biết Trương Liễm đã rời khỏi phòng bệnh từ khi nào, cũng có thể anh đã chào rồi, thế nhưng căn bản cô không để vào tâm.

Lúc y tá Tiểu Tuyền đưa đồ ăn tối vào, cô mới thoát khỏi màn sương mù xám xịt.

Cô ấy trước sau như một hỏi Chu Mịch có cần dùng bữa trên giường không.

Nhận được sự đồng ý, Tiểu Tuyền mới bắt đầu mới sắp bát đĩa tinh xảo ngăn nắp lên bàn.

Sau khi ngồi vào bàn, Chu Mịch phát hiện hôm nay có thêm một phần đồ ngọt, là một miếng bánh ngọt màu hồng nhạt, bên trên có hoa văn hình anh đào màu đỏ.

Cảm giác được ánh mắt của cô như dính chặt thật lâu trên mặt đất như có dầu, Tiểu Tuyền vội nói: “Chu tiểu thư, đây là đồ nhà bếp làm cho cô sau khi được Trương tiên sinh dặn dò.”

Chu Mịch hoàn hồn lại, mím môi nhìn y tá: “Ồ, cảm ơn cô nhé.”

“Cảm ơn tôi làm gì?” Tiểu Tuyền cười khanh khách: “Gọi điện cảm ơn Trương tiên sinh là được rồi.”

Chu Mịch giả vờ không nghe thấy, một tay chống đầu, dùng thìa xúc một miếng bánh.



Sau khi tắm rửa qua loa, Chu Mịch lại nằm nghỉ trên giường, tuy rằng cơ thể không động đậy gì, nhưng tim lại phập phồng lên xuống.

Những lời Trương Liễm nói với cô ban ngày vẫn quanh quẩn bên tai.

Trung thành với bản thân và nhận thức rõ hiện thực luôn là đối lập đen trắng chứ không thể là một câu hỏi trắc nghiệm có thể chọn nhiều đáp án sao? Ý nghĩ mang tính triết học này quấy nhiễu cô đến tận bây giờ.

Cô thấy không phải thế.

Chu Mịch trăn trở một lúc lâu, cuối cùng vẫn soạn ra một tin nhắn trên điện thoại, gửi cho Trương Liễm.

[Nếu như sau này em chuyển vào chính thức ở Austar, anh có làm khó em* không?]

(* 给我穿小鞋 Nghĩa word-by-word: đi giày nhỏ cho em)

Ngay lúc cô gửi đi, cửa phòng bệnh truyền đến tiếng gõ. Nhịp tim Chu Mịch tăng nhanh, bóng đen cao lớn hiện lên đằng sau kính thủy tinh mờ trở nên yên lặng, có lẽ là đang đọc tin nhắn của cô.

Chu Mịch hít sâu một hơi, thu cả tứ chi và đầu vào trong chăn bằng tốc độ nhanh nhất.

Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, trong chốc lát, điện thoại trong tay chiếu sáng cả hoàn cảnh tối om xung quanh.

Chu Mịch nhấn vào nhìn một cái, là tin nhắn trả lời của Trương Liễm: [Chân em cũng đâu có nhỏ.]

Đm.

Hai má Chu Mịch hiện lên tầng hơi nước, vừa mắng thầm trong lòng, vừa khóa điện thoại lại, mà màn hình lại sáng lên một lần nữa, là câu hỏi từ cùng người đàn ông thân sĩ ấy: [Chu tiểu thư, tôi có thể vào không?]

Anh dùng một phương thức khác làm nước cờ đầu, trong lời nói còn mang theo sự mập mờ vô ý mà hữu tình, một lời hai nghĩa.

Ngũ quan của Chu Mịch sắp nhăn thành một cục rồi, cô gõ chữ cành cạch phẫn nộ trả lời: [Có người ngăn anh lại hay sao?]

Bỗng chốc, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Trương Liễm bước vào cùng tia sáng nơi hành lang. Anh liếc nhìn cuộn nem khổng lồ màu trắng hôm nào cũng vậy trên giường, bật ra một tiếng cười không thể nghe thấy, trở về phòng bên cạnh để cất tài liệu và máy tính của mình.

Nghe thấy tiếng anh bật đèn, Chu Mịch cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài chăn để hít thở.

Cô giống như một con sóc nhanh nhẹn, sau khi đồng tử đen quan sát bốn phía xung quanh, mới từ từ lộ ra toàn thân trên mặt tuyết.

Cô ngồi thẳng người lên, cẩn thận cất điện thoại vào bên gối, đổi thành quyển sách trên đầu giường, giả vờ giở ra để đọc.

Một lúc sau, Trương Liễm đi ra.

Chu Mịch từ trang sách len lén liếc nhìn anh, đuôi mắt thấy anh ngồi lên sô pha. Có lẽ anh đã về nhà tắm rửa rồi mới đến đây, trên người mặc một chiếc hoodie rộng rãi màu đen, khí chất bỗng nhiên trở nên ôn hòa, giống như buổi tối giao nhau giữa cuối đông và đầu xuân, sau khi nhiệt độ đã tăng lên, nhìn anh ít tính công kích và ngạo mạn hơn một nửa những bộ quần áo trang trọng thường ngày.

Thấy anh có ý định quay đầu, Chu Mịch vội vàng rời tầm mắt về những hàng chữ chi chít.

Trương Liễm cũng ngồi xuống, tra tài liệu ở trong điện thoại.

Mấy ngày hôm nay đều như vậy, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi, chỉ cần người ở phòng bệnh, căn bản anh sẽ ngồi ở nơi cô có thể nhìn thấy.

Chu Mịch lại liếc nhìn anh mấy cái, đột nhiên ho lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của anh: “Này.”

Trương Liễm giương mắt: “Gọi anh sao?”

Chu Mịch nhìn xung quanh không hiểu: “Ở đây còn có người nào khác sao?”

“Anh không chắc nữa.”

“Anh đừng dọa em có được không?”

“Nếu như đã gọi anh, vậy sao lại không có xưng hô?”

“Ồ. Sếp.”

Trương Liễm ấn tắt điện thoại, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: “Nói đi, có chuyện gì?”

Như đang sợ sự bứt rứt trong nội tâm của mình sẽ bị anh nhìn thấy, Chu Mịch vô thức giơ cao sách lên, chắn trước ngực của mình: “Mấy ngày nay Yan bọn họ thế nào rồi, công việc có bị chậm trễ không? Có nhắc đến em không?”

“Chu Mịch.” Trương Liễm cau mày: “Anh là ông chủ, không phải là máy theo dõi, sẽ không rảnh rỗi thu lại nhất cử nhất động mỗi ngày của nhân viên đâu.”

Chu Mịch hỏi: “Chuyện của em thì sao.”

Trương Liễm trả lời: “Em không có ở đó đương nhiên là có người thay chỗ rồi.”

Chu Mịch buồn bã “A” một tiếng: “Vậy không phải là sau khi em về sẽ không còn giá trị cá nhân nữa sao.”

Trương Liễm cong môi: “Không phải muốn rời khỏi Austar sao?”

Chu Mịch cất sách vào: “Hối hận rồi có được không, sao em phải chạy trốn khỏi thánh địa lý tưởng của mình bởi vì sự thống trị của đại ma vương chứ.”

Cách hình dung của cô khiến Trương Liễm tức cười không xong: “Tốc độ trở mặt của em là nhanh nhất trong tất cả những người anh từng gặp.”

“Sao?” Chu Mịch có lý chẳng sợ: “Cuộc đời không phải là sự phát triển xen kẽ giữa nghĩ không thông và nghĩ thông sao?”

Trương Liễm cười nhẹ, không biết là đang khen hay là đang chê: “Em cũng có giác ngộ thật đấy.”

“Đương nhiên rồi.” Cô giơ cao quyển sách trước mặt, gõ vào bìa sách tạo ra âm thanh không cao không thấp: “Em còn là người đọc qua không ít sách đâu.”

Trương Liễm không bình luận gì, giở điện thoại ra xem một lần nữa.

Thấy anh lại bắt đầu công việc của mình, Chu Mịch cũng tiếp tục đọc sách, sau khi miễn cưỡng xem qua một vài dòng, cô phát hiện bản thân mình không có cách nào an tâm, rõ ràng mỗi chữ đều có thể hiểu, nhưng không có cách nào đưa vào đầu một cách trôi chảy.

Thế là cô vừa chú ý đến động tĩnh của Trương Liễm, vừa thò tay phải ra lục lọi điện thoại của mình, lại dùng tốc độ nhanh như chớp giấu vào trong sách.

Cô nhấn vào Wechat, sau khi đấu tranh với chính mình một hồi, vẫn là gửi cho Trương Liễm một emoji [Vẫy tay] nguyên thủy nhất.

Trương Liễm thấy tin nhắn thì ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt giống như đang hỏi “Đang làm cái gì vậy?”

Chu Mịch ngồi thẳng dậy, bộ dạng đứng đắn: “Bắt tay làm hòa.”

Trương Liễm hơi nghiêng đầu, lại nhìn chằm chằm cô, ra vẻ hoài nghi: “Không sợ anh làm khó em sao?”

“Anh đừng có lòng vòng nữa được không.” Chu Mịch sụp đổ, từ chối tiếp tục vòng quanh vấn đề chân to chân nhỏ giày to giày nhỏ này nữa.

Trương Liễm lại không tha cho cô: “Một thực tập sinh như em sao lại không ngại mà nhắc đến vấn đề này vậy?”

“…”

Chu Mịch kéo căng môi, nụ cười cứng đơ lại, cúi đầu xuống đọc sách một lần nữa, thế nhưng cô lại không tập trung, cứ cảm thấy chuyện này chưa được bàn bạc rõ ràng, chờ sau khi dần dần ý thức được, cô mới nhìn Trương Liễm một lần nữa: “Tuy rằng em ở lại công ty, nhưng sau này chúng ta không hẹn nữa, chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới lành mạnh quang minh chính đại mà thôi.”

Cô nhếch môi dưới: “Anh cũng không cần vì chuyện này mà bù đắp cho em gì cả, nếu như sau này em ở Austar biểu hiện không tốt, Yan không muốn giữ em lại, em cũng sẽ tự mình ra đi.”

“Có lẽ anh không làm được.” Người đàn ông nhanh chóng bác bỏ, còn gọi tên cô: “Chu Mịch.”

Trái tim Chu Mịch bỗng nhiên treo lơ lửng trên tầng mây, dè dặt hỏi: “Không làm được cái trước, hay là không làm được cái sau?”

“Cái sau.”

Chu Mịch thở phào một hơi, vừa định mở miệng, Trương Liễm đã cướp lời trước: “Em nghĩ là gì chứ?”

“Em nghĩ gì cơ?”  m thanh của Chu Mịch bỗng nhiên nâng cao.

Trương Liễm hơi nghiêng người, tùy ý quăng điện thoại lên bàn trà: “Anh thấy trước đây em rất vui vẻ với cái trước mà.”

Chu Mịch nhớ lại là thấy tức: “Anh vẫn muốn trêu đùa mạng người sao?”

Cả phòng bệnh đột nhiên rơi vào im lặng.

Hai người, dường như vào cùng một khoảnh khắc, bởi vì câu nói ấy mà lạc vào một trường lực nào đó trong vũ trụ, không hẹn mà cùng tắt tiếng.

Trương Liễm hít một ngụm khí, đánh vỡ cục diện cứng nhắc trước: “Lần team building khi ấy, là anh không tốt.”

Chu Mịch vặn vẹo ngón tay của mình, âm thanh yếu ớt: “Được rồi, em cũng có lỗi sai.”

“Biết tại sao lần ấy anh lại gọi em tới không?” Nụ cười của Trương Liễm có nhiều loại, thế nhưng lúc nào cũng khó phân biệt được ý nghĩa của nó, giống như cách anh thình lình bất ngờ, bộc bạch một cách rất chân thực: “Nhịn một tháng cũng không dễ chịu.”

Chu Mịch không được tự nhiên mà trách móc: “Cái đó, anh cũng không liên hệ với em mà.”

“Em có thể liên hệ với anh.”

“Em là con gái đấy.”

“Lúc này thì biết rồi?” Trương Liễm khẽ cười: “Lần đầu tiên anh thấy em không có gánh nặng tâm lý mà.”

Chu Mịch nghiến răng, lập tức dời trọng điểm, bắt đầu bới móc cách diễn đạt của anh: “Nhịn một tháng… Một tháng thì sao chứ? Trước đây không phải đều là một tháng sao?”

Trương Liễm nhíu mày: “Anh nói đến cái nhịn đó sao?”

Chu Mịch nói thầm: “Ai mà biết là cái nhịn nào chứ.”

Trương Liễm im lặng vài giây, có lẽ đang nghĩ xem phải biểu đạt thế nào để đúng mức hơn: “Đang nghĩ xem phải thu dọn tàn cuộc thế nào mới không làm tổn hại đến lòng tự tôn của em.”

Chu Mịch “Ha” một tiếng, quay mặt đi: “Không thèm. Theo nhu cầu của mỗi người mà thôi, em là một người rất có tinh thần khế ước đấy.”

“Đúng không, nói một chút chuyện công việc là đòi hôn?”

Chu Mịch không có cách nào phản bác, mái tóc như muốn bốc cháy: “Anh có thể đừng nói đến chuyện này được không, những thứ đã qua rồi sao phải lật đi lật lại để nói nhiều lần như thế?”

“Có những lúc anh cũng phục em thật.” Câu nói của Trương Liễm có hàm ý khác.

“Có thôi đi không hả?” Cô giống như một con cún con đột nhiên mất khống chế, hét lên: “Anh có thể từ chối mà! Từ chối rồi thì bây giờ tất cả sẽ bình thường bình an vô sự!”

Trương Liễm hồi tưởng lại: “Dáng vẻ em nhìn anh như vậy, sao có thể từ chối chứ?”

Trương Liễm giễu cợt một tiếng: “Đừng có tìm một lý do thoái thác nào cho việc t*ng trùng xộc lên não của mình.”

Mỗi lần cô miệng lưỡi giảo hoạt trước mặt mình, anh đều muốn dùng một cách nào đó để chặn cái miệng nhỏ cứ bla bla không ngừng của cô lại.

Yết hầu Trương Liễm siết chặt, kịp thời kết thúc chủ đề này: “Đi ngủ thôi.”

“Ồ.” Trong cuộc tranh chấp kỳ quái, Chu Mịch bất tri bất giác từ đỏ mặt tía tia đến gân cả cổ, cô nằm úp xuống, muốn dùng chăn che đi cơ thể hạ nhiệt của mình, cứng ngắc thốt lên hai chữ: “Ngủ ngon.”

Trương Liễm trả lời: “Ngủ ngon.”

Anh đứng dậy, mới đi được vài bước đã dừng lại nói: “Đúng rồi.”

“Nói…” Nắm bột nhão trên giường nhúc nhích một cái.

“Nếu sau này em không thay đổi suy nghĩ, có lẽ anh sẽ để em ở lại Austar, em cũng không cần cảm ơn, anh chỉ muốn lấp đầy cảm giác mắc nợ của bản thân.” Anh đứng ở đó, âm thanh trở nên tĩnh lặng, giống như sương trắng sinh sôi hay ánh trăng lan tràn trong phòng, rộng rãi trống trải, hơn nữa còn mang theo sức xuyên thấu: “Nhưng mà sau này phát triển như thế nào thì hoàn toàn dựa vào em.”

“Không cần đâu.” Chu Mịch hừ hừ, nói lời ngông cuồng: “Hết kỳ thực tập một cái là Diệp Nhạn sẽ chủ động nhắc đến việc cho em ở lại với bên nhân sự.”

Tiếng cười của người đàn ông còn mang chút trêu chọc, giống như vỗ tay lấy lệ cho tiếng lòng không chân thật của cô: “Vậy thì anh mỏi mắt mong chờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc