Chu Mịch đi theo sau huấn luyện viên học trượt ván đơn một buổi chiều, lúc mới đầu thì trượt trên những sườn núi nhỏ để làm quen tốc độ, sau đó lại chuyển sang thảm bay đẩy dốc trước sau.
Huấn luyện viên là một cô gái, người rất tốt, dạy học hay thị phạm đều nhẫn nại và cẩn thận, cộng thêm năng lực lý giải của Chu Mịch rất mạnh, cơ thể cũng phối hợp nhịp nhàng, không bao lâu đã học được đẩy dốc bằng biên sau.
Có điều trong lúc luyện tập, cô vẫn không cẩn thận ngã bổ nhào, bởi vì khi đẩy biên sau biên trước vẫn kẹt trong tuyết, sơ ý ngã quỳ về phía trước.
May mà đầu gối chỉ đau một lúc ngắn ngủi, cô vỗ đi hạt tuyết trên chân, rất nhanh lại đắm mình vào sự ma sát của ván trượt tuyết và sườn núi đầy tuyết.
Khi vừa thở vừa cười ngồi xuống nghỉ ngơi, Chu Mịch lại chơi ném tuyết với các đồng nghiệp nữ, có điều tuyết hôm nay đã rời rạc như cát trắng, không nặn được thành quả cầu tuyết cố định, vậy nên cũng chỉ như chơi hất cát bên bờ biển.
Giữa lúc đó có đồng nghiệp nam tham gia vào, một đám người cao giọng cười lớn, đuổi bắt điên cuồng như đàn cừu thi đấu trên đồi.
Trương Liễm cũng nhân cơ hội tham gia vào, anh cởi mũ len xuống, quay đầu để lộ ra mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt càng trong veo.
Vốn là mượn gió bẻ măng có mục đích riêng, kết quả vừa vào đã trở thành tiêu điểm bị hội đồng, khói tuyết mù mịt, có người gào lên “Tôi không muốn tăng ca nữa!!”, Trương Liễm một mình khó có thể đấu lại đám đông, không lâu sau chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng, cười phủi đi hạt tuyết lấp lánh đầy đầu, chạy về một bên tiếp tục làm khán giả.
Khi đứng xem, anh cởi găng tay ra, rút điện thoại ấn trên màn hình.
Chu Mịch nhìn thấy động tác của anh trong qua khóe mắt, sờ gáy hỏi đồng nghiệp một câu mấy giờ rồi, sau khi đồng nghiệp nhún vai nói không biết, cô mới dừng lại, lùi về sau hai nước, giả vờ xem điện thoại.
Quả nhiên là Wechat Trương Liễm gửi đến, hỏi chuyện cô ngã không lâu trước đó.
Khóe môi Chu Mịch giương cao: [Không đau một chút nào.]
Trả lời xong thì ngẩng đầu nhìn sang vị trí của Trương Liễm, không ngoài dự liệu, người đàn ông cũng nhìn cô, anh vẫn luôn siêu phàm thoát tục như vậy, mặc dù có cách một đám người đang chơi đùa.
Anh cười rất nhạt với cô một cái, Chu Mịch lại chun mũi, làm mặt quỷ với anh, cười xán lạn trở về trong đám người.
Tối hôm đó, sau khi trả xong thiết bị và dụng cụ, mọi người đều chia ra hành động, một bộ phận than thở kêu mệt về khách sạn trước, còn có một bộ phận kết bè đến quán rượu cạnh đó tiếp tục high.
Sân tuyết Vạn Long có vài tiệm bia rượu rất có tiếng, thường xuyên tổ chức hoạt động thu hút khách hàng.
Sau giờ làm việc hiếm khi được đi chơi một chuyến, Chu Mịch với tâm thế “Chơi đến khi tận hứng” nhất định là chọn vào nhóm “Tiếp tục high”.
Sau khi ngồi xuống ghế dài, Nguyên Chân gọi vài loại bia và đồ ăn kèm, đợi nhân viên phục vụ bê lên, một AM* nam cùng bộ phận lần lượt rót cho mọi người, anh ta cố ý rót cho Nguyên Chân rất nhiều, người sau chỉ có thể oa oa trách cứ trong đống bọt trắng tràn đầy cuồn cuộn.
(*Account Manager: Giám đốc khách hàng.)
Một vòng cốc thủy tinh vàng óng chụm lại giữa không trung, trong tiếng chạm lanh lảnh, mọi người cùng hô “Cheers…”, cùng cười cùng vui.
Trương Liễm cũng ở cùng một quán rượu, có điều anh ngồi cùng bàn với bộ phận hành chính, góc chéo với Chu Mịch, cách một đường đi không tính là rộng.
Không có người ngăn cách, hai người có thể nhân cơ hội nhìn thấy nhau, ánh đèn trong quán rượu tối mờ không rõ, bọn họ như thuyền biển và hải đăng sau khi mặt trời lặn, luôn có thể tìm được phương hướng của đối phương.
Anh một câu tôi một câu, ăn uống no say hơn một giờ đồng hồ, bàn của Chu Mịch căn bản đều uống đến chướng cả bụng rồi, Nguyên Chân đi vệ sinh và thanh toán xong thì tuyên bố giải tán, sờ bụng nói muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi rồi.
Đào Tử Y thu dọn túi gọi Chu Mịch: “Chúng ta cùng về đi.”
Chu Mịch gật gật đầu.
Vừa mới đứng dậy, đầu gối trái của Chu Mịch đột nhiên truyền đến cơn đau như kim châm, khó chịu như bị khoan vào xương, cô yếu ớt rên một tiếng, cả người không khống chế được ngã xuống đất.
Cả bàn xôn xao.
Nguyên Chân sửng sốt ngây ra tại chỗ.
Đào Tử Y kinh sợ hô: “Mimi, em sao vậy?”
Chu Mịch hít vào, đầu mày chau chặt lại: “Không sao, chỉ là đầu gối đột nhiên cảm thấy rất đau.”
Khách uống rượu ở bàn bên cạnh đều đứng dậy nhìn, có nhân viên phục vụ chạy về phía này.
Đồng nghiệp cúi người định đỡ Chu Mịch dậy.
“Đừng động vào cô ấy!” Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, Trương Liễm dạt đám người ra bước lớn đi qua, sắc mặt anh ngưng trọng như mây đen trên núi cao.
Có người phản ứng lại, nói theo: “Đúng đúng, trước tiên đừng động loạn, ngộ nhỡ bị thương đến xương bánh chè, tùy tiện kéo đẩy sẽ dễ bị thương lần thứ hai.”
Đào Tử Y gật đầu: “Đúng vậy, Mimi buổi chiều học trượt ván đơn bị ngã một lần rồi.”
Trương Liễm quỳ một gối bên cạnh Chu Mịch, giống như bác sĩ đang vô cùng nóng ruột: “Đau bên nào?”
Chu Mịch nhìn mày rậm đang siết lại của anh, lại liếc liếc đồng nghiệp vây thành một vòng, nhỏ giọng: “Thì… Bên trái.”
Trương Liễm thở dài một tiếng, có hơi do dự, cẩn thận bế ngang cô lên.
Oa.
Có đồng nghiệp nam nhỏ giọng kêu một tiếng.
Trương Liễm làm như không nghe thấy, cũng hoàn toàn không đếm xỉa ánh mắt kinh sợ của cô gái trong lòng. Anh bước nhanh đi thẳng ra ngoài quán rượu, những người khác lập tức nối đuôi theo sau.
Mặt tuyết bên ngoài bị ánh đèn chiếu thành màu vàng cam, khúc xạ tia sáng nhỏ vụn vặt.
“Phòng khám gần đây nhất ở đâu?” Trương Liễm nghiêng đầu hỏi Nguyên Chân.
Nguyên Chân vội tìm trên bản đồ điện thoại: “Không xa, có lẽ khoảng hai trăm mét.”
Nguyên Chân là người khôn khéo nhãn lực tinh tường, căn bản đã nhìn ra manh mối ở bên trong, lập tức viện cớ đuổi những người đi theo đi, chỉ một mình mình theo qua đó.
Làm xong kiểm tra, xác nhận đầu gối chỉ bị bầm tím sợ bóng sợ gió một hồi, Trương Liễm mới thở phào một hơi, bác sĩ kê thuốc mỡ và túi nước chườm đá, dặn dò phải chườm lạnh trong 24 tiếng, sau đó chườm nóng, mấy ngày tiếp theo nghỉ ngơi nhiều hơn đừng làm bất kỳ vận động mạnh nào.
Trương Liễm lấy thuốc xong, đi đến bên giường bệnh màu trắng, cụp mắt: “Buổi chiều có bị thương hay không em không tự mình cảm nhận được sao? Còn ầm ĩ như vậy?”
Giọng điệu của anh không hề mềm mỏng, giống như trưởng bối đang trách móc, như gió đêm nghiêm nghị bên ngoài.
Chu Mịch treo chân ngồi ở đó, ngước mắt tủi thân: “Thật sự chỉ đau một chút thôi mà… Sao em biết được nó lại sưng thành thế này…”
Nguyên Chân ở bên cạnh trộm nhìn, cố gắng khống chế khóe miệng đang co giật, xác nhận một trăm phần trăm cấp trên và cấp dưới của mình tuyệt đối có quan hệ không bình thường.
Đợi một lúc, cô ấy biết điều đi qua, chào hỏi: “Fabian, Minnie bên này còn chuyện gì cần tôi giúp không?”
Trương Liễm nhìn cô ấy một cái: “Không sao rồi, qua một lúc nữa tôi sẽ đưa cô ấy về, cảm ơn cô.”
Nguyên Chân nói tạm biệt với hai người, chạy trối chết rời khỏi phòng khám.
Chu Mịch lại bị ôm thẳng về khách sạn, căn phòng một người rộng lớn của Trương Liễm.
Khi bị đặt lên đệm chăn mềm dày màu trắng, Chu Mịch có hơi nóng đầu, vùng vẫy muốn xuống dưới, còn nói năng hùng hồn “Không phải chỉ là chườm lạnh với bôi thuốc thôi sao, em tự về làm”.
Kết quả giây tiếp theo đã bị Trương Liễm dùng hai tay ấn trở lại giường, mang giọng điệu ra lệnh, lạnh giọng: “Ngoan ngoãn ngồi đó.”
Chu Mịch ngây ra, dựa lên đầu giường, đúng là ngoan ngoãn ngồi đó, tuy rằng trong lòng thầm mắng hai câu.
Không lâu sau, Trương Liễm dùng khăn mặt màu xám bọc túi chườm đá bước ra.
Anh ngồi ở mép giường, bắt đầu nâng chân cô lên từng chút một.
Ngón tay, lòng bàn tay ấm nóng của người đàn ông thỉnh thoảng lại cọ vào da thịt cô, anh nhìn rất chuyên tâm, lông mi dài rậm chăm chú khép hờ.
Trong lòng Chu Mịch lại như có trăm con sâu đang bò, cảm giác ngứa ngáy dày đặc.
Cô nhìn chân một lúc, lại nhìn gương mặt Trương Liễm một lúc, phần gáy và đầu không thể khống chế được mà nóng lên.
Cuối cùng, chạm đến chỗ đau, cô không nhịn được hít hà một tiếng, run rẩy rụt chân trái lại.
Trương Liễm ngước mắt nhìn cô một cái, kéo nửa chân đang cong lại của cô về, động tác vừa nhẹ vừa chậm.
Như trời đông bao phủ, làn da bắp chân cô gái trắng hồng như hạt ngọc trai, chỉ có mỗi phần đầu gối là bầm tím vô cùng chói mắt.
Trương Liễm đắp túi chườm đá lên đó.
Sau cảm giác đau đớn là cái lạnh cùng cực, Chu Mịch kinh ngạc nói thầm: “Lạnh quá đi.”
Trương Liễm nói: “Nhịn một chút đi.”
Chu Mịch: “Ồ.”
Hai người im lặng không nói chuyện một lúc, Chu Mịch đột nhiên phụt cười một tiếng, lập tức bụm miệng lại, giả vờ nghiêm túc.
Trương Liễm nhìn về, ánh mắt ấm áp hơn rất nhiều: “Bị thương thành thế này rồi còn cười?”
Chu Mịch bĩu môi, nhìn thẳng vào anh: “Anh xem dáng vẻ gấp gáp của anh hôm nay đi.”
Trương Liễm nói: “Đang yên đang lành đột nhiên lại ngã ra đất, ai mà không gấp?”
Chu Mịch phản bác: “Cũng không phải là ngất xỉu.”
Chu Mịch hồi tưởng một lúc, đầu mày nhăn lại lo lắng: “Người trong công ty chắc chắn cảm thấy hai chúng ta có vấn đề, nhất là chị Chân Chân cực kỳ bà tám.”
Trương Liễm nói: “Vậy thì sao chứ.”
Chu Mịch chu môi: “Ảnh hưởng không tốt với anh, sẽ cảm thấy anh ra tay với cấp dưới mỹ nữ.”
Xoang mũi Trương Liễm tràn ra tiếng hừ lạnh không để bụng: “Công ty anh mấy năm nay tuyển được những cô gái xinh đẹp còn ít sao, sao lại chọn riêng Minnie em để ra tay.”
Chu Mịch cười như nở hoa, tập hợp lại hết ở trên gò má: “Không biết nữa, có thể anh chuộng kiểu diện mạo như này.”
Trương Liễm không cần suy nghĩ: “Không phải, là chuộng em.”
“Làm gì có.” Chu Mịch đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Buổi tiệc rời chức của Yan hôm đó, sau khi bữa tiệc kết thúc, ở bên đường, em thấy anh vô cùng…”
Cô nghiến răng nói ra tính từ: “Sủng nịnh! Nói chuyện điện thoại với đầu bên kia.”
“Lần nào?” Trương Liễm ngây ra một lúc, hình như sớm đã không nhớ rõ, hồi lâu sau anh mới phản ứng lại: “Ồ, là giáo sư hướng dẫn của em, bà ấy vừa xem nhạc kịch xong, đang làm nũng với anh, ai mà chịu được chứ.”
Anh nhìn cô: “Lúc đó em đang yêu đương với người khác, còn ghen với anh chuyện này?”
“Không có có được không… Chỉ là hiện tại đột nhiên nhớ đến.” Chu Mịch hơi cong môi lên, ngữ điệu trở nên dịu dàng: “Thật ra… Lần đó đi phố máy tính tìm bàn phím, anh nói vẫn giống trước đây, em đã hiểu ra rồi, biết rằng lâu như vậy anh không tìm người khác…”
Chu Mịch chống má, đỏ mặt trực tiếp hỏi ra: “Có phải anh… vẫn luôn nhớ em không?”
Trương Liễm yên lặng chăm chú nhìn cô vài giây: “Lần trước đã từng trả lời em rồi.”
Trong lòng Chu Mịch trào ra sự đau thương và mềm mại, giống như đã phiêu bạt lâu rồi, cuối cùng cũng sờ được đến bãi bờ quen thuộc: “Lén nói cho anh biết, tối hôm đó em cũng ở trên tầng nhìn anh, em nhìn thấy anh quay trở lại, nhưng anh lại đi rồi, có phải anh muốn nói với em điều gì không?”
“Tối hôm đó, một hồi lâu em cũng không ngủ được, nghĩ mãi rốt cuộc anh muốn nói với em điều gì.” Mỗi lần nhớ lại cảnh đó, cô đều đỏ mắt vì sự khắc chế và rối rắm của anh: “Khoảng thời gian này mỗi lần anh đưa em về, chuyện đầu tiên em làm sau khi lên tầng chính là kéo cửa sổ phòng tắm ra nhìn anh, chỉ là muốn nhìn anh nhiều thêm một chút. Em muốn nói với anh, em cũng nhớ anh lắm.”
Nói xong, cô lập tức ngậm chặt răng lại, sợ rằng lại thể hiện ra sự yếu đuối một lần nữa.
Con ngươi Trương Liễm rất sâu, một ánh nhìn đã mang lại cho người ta cảm giác tắc nghẽn lồng ngực khi lặn sâu dưới đáy biển: “Anh muốn nói xin lỗi với em.”
Chu Mịch chun mũi, ánh mắt lóe sáng: “Cái gì?”
“Chu Mịch, anh xin lỗi.” Anh nói: “Trước một hôm em mua nhẫn, thật ra bản thân anh cũng chưa nghĩ rõ ràng, thậm chí còn ôm kỳ vọng với em, mong em có thể đồng ý tiếp tục quan hệ người yêu của chúng ta. Vậy nên khi em rút chiếc nhẫn đó ra, anh cho rằng thứ em muốn là hôn nhân. Lúc đó anh có hơi hoảng loạn, bởi vì biết mình không thể thỏa mãn em.”
Chu Mịch bĩu môi: “Vậy bây giờ thì sao.”
Trương Liễm bỏ túi chườm ra, giúp cô chỉnh lại ống quần, đắp chăn lên, mới đứng dậy ngồi lại gần, dùng ngón cái giúp cô lau đi vệt nước mắt hẹp dài không biết trượt xuống từ lúc nào.
Tay anh vừa cầm vào túi chườm, hiếm khi lạnh thế này, Chu Mịch bị lạnh đến nỗi rụt cổ lại, lúc này Trương Liễm mới phản ứng lại, cố ý miết lên khóe mắt cô.
Chu Mịch không vui đánh vào cánh tay anh.
Hai người nhìn nhau cười, không khí đông cứng bỗng chốc bị chọc thủng.
Trương Liễm thu ý cười lại, nghiêm mặt: “Em còn nhớ trước khi chúng ta sống chung, ở bệnh viện em từng hỏi anh tại sao không kết hôn không?”
Chu Mịch gật gật đầu.
Trương Liễm nói: “Buổi tối hôm đó khi lưỡng lự dưới lầu nhà em, anh muốn nói với em về điều này.”
Chu Mịch lẩm bẩm: “Tại sao.”
Trương Liễm không nhanh không chậm: “Thật ra anh cũng là hơn hai năm trước mới nảy sinh ra ý nghĩ và đưa ra quyết định này, lúc đó anh vừa mới chia tay với bạn gái cũ…”
Giống như phần mở đầu của mọi câu chuyện tốt đẹp, Trương Liễm cũng từng có một bộ phim tình cảm khác thuộc về chính mình.
Hồi đó anh đang học thạc sĩ ở trường đại học New York, phương hướng media and advertising. Trong một buổi tụ họp mùa thu của học sinh Trung Quốc, Trương Liễm quen được Lâm Tuệ, hai người ngồi cùng một bàn, cách nhau cũng không gần, trong buổi tiệc không hề nói câu nào, nhưng vị tiểu thư nhà giàu được mọi người vây quanh nuông chiều từ bé này lại trúng tiếng sét ái tình với Trương Liễm, hôm đó đã hỏi xin phương thức liên lạc của anh.
Khoảng hai tháng sau, Trương Liễm nộp vũ khí đầu hàng trước sự tấn công bằng mọi cách của cô, phát triển thành người yêu chính thức.
Bởi vì Lâm Tuệ vẫn đang học đại học, sau khi tốt nghiệp Trương Liễm cũng không lập tức về nước, mà ở lại New York xin vào tổng bộ toàn cầu của Austar, vừa làm việc vừa bầu bạn chăm sóc bạn gái.
Thời gian vài năm có tình nồng ý đậm, cũng có không tâm đầu hợp ý, nhưng từ đầu đến cuối Trương Liễm vẫn tin rằng bọn họ bền vững không thể bẻ gãy, là duyên phận đã định.
Sau đó Lâm Tuệ tốt nghiệp về nước, anh cũng từ chức công việc ở Mỹ, đổi nghề làm bên A, định từ nay về sau sẽ định cư ở Nghi Thị.
Cũng chính là buổi chiều lần thứ hai đến thăm hỏi bố Lâm Tuệ, quan hệ mà anh tự cho là chắc như bàn thạch xuất hiện một vết rạn.
Bố Lâm gọi anh đến thư phòng nói chuyện riêng, còn hỏi anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn với con gái ông chưa.
Trương Liễm nói: Đã đang suy nghĩ rồi.
Tiếp đó bố Lâm liệt kê ra hai lựa chọn mà không cho chen miệng vào:
Một: Ở rể nhà họ Lâm, suy nghĩ việc đổi nghề.
Hai: Không ở rể cũng được, nhưng nhà họ Lâm không có con trai, cần hai người sau khi kết hôn dùng ống nghiệm sinh con trai, theo họ mẹ, hơn nữa giao cho nhà họ Lâm nuôi dưỡng.
Khoảnh khắc đó, Trương Liễm trố mắt há mồm, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi tại sao lại phải đối đãi và sắp xếp cuộc hôn nhân của anh và Lâm Tuệ như vậy.
Thái độ của bố Lâm cứng rắn: Tôi giao con gái cho cậu rồi, cậu không phải nên trả một đứa cháu lại sao?
Suy nghĩ mấy ngày, Trương Liễm trao đổi vấn đề này với bạn gái. Hôm đó bọn họ xảy ra cuộc tranh chấp nghiêm trọng chưa từng có.
Anh nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, anh không có cách nào chấp nhận quan hệ hôn nhân như thế này.
Mà quan điểm của Lâm Tuệ từ đầu đến cuối đều quanh quẩn ở một góc độ khác, còn than thở khóc lóc lên án: “Không phải là anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị tổn hại thôi sao? Nếu không tại sao lại không đồng ý, con cái không cần chúng ta nuôi, điều này không phải là việc tốt sao? Chúng ta kết hôn là việc của chúng ta, hai người ở cùng nhau, vui vui vẻ vẻ, cứ coi như đứa trẻ này không có cũng được mà có cũng chả sao, coi nó như em trai của em. Anh cho rằng em rất vui lòng sao? Nhưng sức khỏe chị gái em không tốt, bố em chỉ có hai người con gái, vất vả nuôi hai người khôn lớn, cung cấp cho hai người cuộc sống tốt nhất, anh không thể vì em mà thỏa hiệp một chút sao?”
Trương Liễm phản bác: “Người làm ống nghiệm rồi bị thương lẽ nào không phải là em sao? Hôn nhân ở trong mắt em rốt cuộc là thứ gì? Lẽ nào không phải là yêu thương bao dung lẫn nhau cả đời, độc lập cộng sinh sao? Chúng ta là người, không phải là công cụ để nối dõi tông đường. Anh mong rằng em có thể hiểu, kết hôn chỉ là chuyện của hai người anh và em, bố em can thiệp vào quá nhiều rồi.”
Lâm Tuệ nhìn anh: “Anh ngây thơ quá Trương Liễm, kết hôn là chuyện của hai người? Chúng ta lấy ví dụ một chút, nếu như bố em không can thiệp, chúng ta kết hôn một cách bình thường, sau này có con, anh để nó theo họ ai? Anh nói thẳng với em, có phải là để nó theo họ Trương không?”
Câu trả lời Trương Liễm đưa ra là: “Có thể theo họ em, nhưng nó chỉ là con của anh và em, hoặc nó chỉ là chính nó. Nó có câu chuyện của chính mình, không phải là phần tiếp theo của bất kỳ ai trong hai chúng ta.”
Lâm Tuệ lạnh lùng cong môi: “Anh có thể đi hỏi xem bố mẹ anh có đồng ý không.”
Trương Liễm trả lời: “Tại sao phải hỏi bọn họ? Đây là chuyện của chúng ta. Hơn nữa anh và em không giống nhau, anh sẽ không để bố mẹ kiểm soát làm chủ tư tưởng và cuộc đời của mình.”
Lâm Tuệ nói: “Đúng, em không lợi hại bằng anh, em còn phải dựa vào bố em làm thiên kim đại tiểu thư của em, anh có ý này đúng không? Nếu đã có thể theo họ em, vậy thì có khác gì với yêu cầu của bố em và những gì em nói lúc đầu đâu?”
Trương Liễm nói: “Em căn bản không nghe hiểu anh đang nói gì.”
Lâm Tuệ giương giọng: “Là anh đang đi vào chỗ bế tắc ấy, nói cho cùng vẫn là do không đủ yêu đi? Nếu anh thật sự yêu em, ngay cả điều này anh cũng không thể chấp nhận sao? Còn phải tìm bao nhiêu lý do quang minh chính đại nữa?”
Sắc mặt Trương Liễm lạnh như băng: “Yêu chính là đánh mất nhân cách?”
Lâm Tuệ gần như là cuồng loạn: “Chỉ cần kết hôn, sớm hay muốn anh đều sẽ gặp phải những chuyện này, bởi vì kết hôn vốn đã không phải là chuyện của hai người, anh phải đối mặt với kết cấu gia đình muôn hình muôn vẻ anh không thể biết trước được. Nhà em đã rất tốt rồi, nói một câu thật lòng, ở trong mắt người ngoài Trương Liễm anh đang trèo cao, mọi người sẽ ngưỡng mộ anh, ai mà quan tâm anh có nhân cách hay không. Anh muốn một quan hệ không phải lo lắng không phức tạp, được thôi, vậy thì đi tìm một người phụ nữ và gia đình hoàn toàn nghe lời anh, hoàn toàn dựa vào anh cho rồi, vậy cô ấy còn là đối tượng độc lập cộng sinh yêu thương bao dung lẫn nhau mà anh muốn không? Kiểu phụ nữ không có cá tính như vậy, còn là người anh thật sự muốn cùng chung sống cả đời không? Anh có bản lĩnh thì đừng bao giờ kết hôn nữa! Mãi mãi làm chính bản thân anh!”
Khoảnh khắc ấy, Trương Liễm hoàn toàn lặng đi, hai mắt anh giống hệt như nước lặng: “Cũng không phải là không được.”
Lâm Tuệ cứng người, không thể tin được: “Anh có ý gì, anh không muốn kết hôn với em nữa? Muốn chia tay với em? Chỉ bởi vì cái này?”
Trương Liễm thở dài một hơi thật sâu: “Đúng vậy, chúng ta chia tay đi.”
Lâm Tuệ không thể tin được trừng mắt nhìn anh hồi lâu, trước khi đập cửa rời đi, cô ấy hung hăng vứt lại những lời gần như là nguyền rủa: “Tốt nhất cả đời này anh đừng kết hôn sinh con, nhất định đừng để em bắt được, nếu không anh chính là loại người đánh mất nhân cách mà anh coi thường nhất!”