TRUYỀN KỲ PHU NHÂN

Editor: Lép

"Hẳn là Hạ Bạch mua đồ ăn đã trở lại." Sĩ quan Trần Hải đứng dậy đi ra ngoài.

Mai Truyền Kỳ lúc này mới nhớ tới hiện tại là thời gian ăn cơm, con hắn hẳn đói bụng lắm, hắn đúng là ba ba là thất trách.

Hắn buông Mai Nguy Hiểm, đi ra ngoài chuẩn bị cơm chiều.

Sau lưng Phong Tĩnh Đằng lại đạm thanh nói: "Cơm chiều cứ để hai người bọn họ làm đi."

Mai Truyền Kỳ cũng không khách khí với y, quay người lại lôi kéo Mai Nguy Hiểm ngồi xuônga một bên chơi quang não đối chiến.

Hai người chọn tốt nhân vật, liền bắt đầu điên cuồng chém giết, không ai nhường ai, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Ngắn ngủn mười phút, Mai Truyền Kỳ liên tục chiến bại, ai thanh oán giận: "Mai Nguy Hiểm, ta là ba ba con, con không thể nhường một chút sao?"

Mai Nguy Hiểm trừng mắt tròn tròn: "Ba ba, người ngay cả hài tử còn không thắng được, không cảm thấy thực mất mặt sao?"

"Cái tên tiểu bại hoại này!" Mai Truyền Kỳ dùng đôi tay của hắn xoa nhẹ trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu: "Chúng ta tiếp tục tái chiến."

Hai người lại chơi một hồi, rốt cuộc mệt mỏi.

Mai Nguy Hiểm bò đến trên đùi ba ba, ở trên quang não nhẹ nhàng đánh xuống mấy chữ: "Ba ba, con rất nhớ người rất nhớ người."

Mai Truyền Kỳ nhìn dòng chữ trên quang não, đôi tay không khỏi ôm chặt lấy hài tử, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng yêu thương.

Hắn bởi vì phải đến trường quân đội, mỗi tháng chỉ có hai ngày về nhà để chơi với hài tử. Hai năm trước, thật vất vả chờ đến tốt nghiệp thế nhưng ở nhà chưa không đến hai tuần, liền nhận được thông tri đến quân đội huấn luyện, một huấn chính là hơn nửa năm.

Hồi đó hắn chỉ gặp mặt hài tử có một lần, lúc sau, Trùng tộc đột kích, không hiểu thế nào lại bị gắn vào tội danh đào binh rồi bị nhốt đến một năm.

"Ba ba về sau mỗi ngày đều ở nhà bồi người, bất quá, Nguy Nguy muốn phụ trách nuôi ba ba."

Mai Nguy Hiểm ánh mắt sáng lên: "Thật sự?"

Mai Truyền Kỳ hướng hắn bảo đảm: "Thật!"

"Nếu như ba ba làm không được, phải làm sao bây giờ?"

Mai Truyền Kỳ buồn cười hỏi: "Con nghĩ làm sao bây giờ?"

Mai Nguy Hiểm oai đầu nhỏ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên, cười đáng yêu: "Vậy phạt ba ba không cử!"

Mai Truyền Kỳ khóe miệng hung hăng vừa kéo, cắn răng nói: "Ai dạy con nói lời này?"

Mai Nguy Hiểm vô tội mà nhìn chính ba ba: "Con thường xuyên nghe chú Sí Bàng hướng chú Thái Dương thề như vậy."

Mai Truyền Kỳ thấp giọng một tiếng: "Tên Giản Dực đáng chết, lão tử phải lột da hắn, dám dạy hư con lão tử."

Phong Tĩnh Đằng nhìn hai cha con bọn họ hỗ động, chính hắn cũng không có biết đôi mắt thâm thúy hiện lên một mạt ý cười ôn nhu sủng nịch.

"Nguy Nguy, ba ba con về sau là do chú nuôi."

Nghe tiếng, hai cha con đồng thời quay đầu nhìn về phía y, Mai Nguy Hiểm bất mãn mở miệng: "Ba ba vì cái gì phải để chú nuôi?"

Mai Truyền Kỳ nhếch nhếch môi: "Chính là lão tử vì cái gì để anh nuôi? Mà nói, nhi tử nuôi lão tử là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa có nhi tử nuôi ba ba giống khối bảo, đúng không? Bảo bối?"

(Ở cv chỗ này là Mai Nguy Hiểm nhưng đọc thấy kỳ nên mình đổi qua Mai Truyền Kỳ)

Mai Nguy Hiểm dùng sức gật gật đầu.

Bộ dáng đáng yêu làm Mai Truyền Kỳ lại một lần nhịn không được hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ.

Phong Tĩnh Đằng cong cong khóe miệng: "Đúng là như vậy, thế nhưng có bạn lữ yêu thương ba ba, cũng tuyệt đối là khối bảo."

Mai Truyền Kỳ: "......"

Mai Nguy Hiểm: "......"

Hai cha con đồng thời bỏ mình.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc