TRUYỀN KỲ PHU NHÂN

Mai Truyền Kỳ ôm con quay người lại, liền thấy một người mặc âu phục màu trắng, trên gương mặt mang thêm một cái mặt nạ cùng màu với bộ đồ, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, sau đó người này chìa tay ra bế đứa nhỏ trong tay cậu: “Truyền Kỳ, chúc mừng cậu được ra tù.”

Mai Truyền Kỳ nở nụ cười “An thúc, đã lâu không gặp.”

Người gọi An thúc chính là đạo sư huấn luyện năm đó của cậu – Anse, cũng là cận vệ bên cạnh Lão tổ tông. Nghe nói người này theo Lão tổ tông hơn 200 năm, trung thành tuyệt đối với Lão tổ tông, mà ông cũng vô cùng tín nhiệm người này.

Anse đối với cậu như là người cha thứ hai, ngoại trừ nghiêm túc giáo dục ra, còn cho cậu cảm giác quan tâm cùng ấm áp mà cậu chưa bao giờ thấy trên người cha ruột, vì thế quan hệ của hai người như cha con, vô cùng mật thiết.

Mai Nguy Hiểm hôn một cái lên mặt nạ lạnh lẽo của Anse: “An gia gia, hảo!”

“Nguy Nguy, hảo.” Anse mỉm cười đưa cho Nguy Nguy một viên kẹo ngọt, sau đó nhìn Mai Truyền Kỳ nói: “Nếu biết là đã lâu không gặp, vậy sau khi ra tù sao lại không đến thăm ta?”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong giọng nói không có bất kỳ oán giận nào.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Con bây giờ không phải là tới thăm thúc sao?”

Cậu không vội tới thăm Anse sau khi ra tù là bởi vì Anse mỗi ngày đều đi theo Lão tổ tông, nếu tới gặp Anse, chắc chắn sẽ chạm mặt Lão tổ tông. Nhưng với tình huống hiện tại, cậu không còn mặt mũi nào mà nhìn ông ấy nữa.

Anse nhìn xung quanh Mai Truyền Kỳ, nghi ngờ nói: “Sao lại không thấy Quân Thanh.”

Mai Truyền Kỳ nhìn đứa con trong lòng Anse: “Cơ thể cô ấy không thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi.”

Nói xong, lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ của đứa nhỏ nào đó.

Anse không chút hoài nghi: “Nào, cùng ta đến gặp chủ tử thôi.”

Y ôm đứa nhỏ đi về hướng biệt thự.

Mai Truyền Kỳ do dự trong chốc lát, sau đó nhấc chân đi theo Anse.

Trong phòng khách, những thành viên của Mai gia đều ngồi vào vị trí của mình, mọi người thay phiên nhau dâng lễ vật và chúc thọ cho nhân vật chính hôm nay.

Trưởng giả đang ngồi ở vị trí chủ tọa mặc một bộ đường trang màu đen có thêu Kim long, ngũ quan tuấn lãng, hai mắt tinh nhuệ nghiêm khắc, nếu như bọn tiểu bối trước mắt bị đôi mắt này nhìn lướt qua thì hai chân lập tức run rẩy. Người này rõ ràng tóc đã bạc trắng, khuôn mặt lại được bảo dưỡng phi thường tốt, khóe mắt chỉ xuất hiện một vài nếp nhăn tinh tế. Nếu như không phải ngồi ở vị trí chủ tọa, chắc chắn người khác tuyệt đối không nghĩ tới ông đã được 390 tuổi.

Khuôn mặt Mai Phi Trần vô cảm nhìn bọn tiểu bối dâng lễ cho mình, nghe đám người này nói chuyện, đáy mắt chợt lóe một tia thiếu kiên nhẫn. Ánh mắt liên tiếp nhìn về phía cửa lớn, sau khi thấy bóng người từ ngoài tiến vào, đôi mắt bình tĩnh bỗng lay động.

Mai Truyền Kỳ vừa vào cửa liền thấy Mai Phi Trần đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cả người tản ra hơi thở uy nghiêm, mười tên hộ vệ đang đứng sau lưng cũng hóa trang giống như Anse.

Bên cạnh Mai Phi Trần có gần nghìn tên hộ vệ như vậy. Ngày thường, mỗi người đều mang mặt nạ để che dấu hình dáng thật của mình, ngay cả cậu cũng chưa bao giờ thấy được khuôn mặt thật của Anse.

Những người đang chúc thọ phát hiện Lão tổ tông của mình liên tục nhìn về phía cánh cửa, bọn họ quay đầu lại liền thấy Anse đang ôm Mai Nguy Hiểm, dẫn Mai Truyền Kỳ đi tới.

Vẻ mặt mọi người liền thay đổi, nhao nhao thì thầm to nhỏ.

“Da mặt tên này thật dày, đã khiến Mai gia mất hết thể diện, còn không biết xấu hổ đến chúc thọ Lão tổ tông.”

“Mai gia chúng ta tại sao lại có một kẻ như hắn, không cần bàn đến chuyện đào binh trên chiến trường, chỉ đề cập đến gien cùng thể năng, bất kể là phương diện nào cũng đều không phù hợp với tiêu chuẩn Mai gia. Nếu không phải hắn lớn lên có chút tương tự Mai thượng tướng, tôi chắc chắn sẽ hoài nghi Mai thiếu năm đó có phải là ôm sai con rồi hay không.”

Mai Truyền Kỳ dường như không nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt trực tiếp dối diện Mai Phi Trần, trong lòng trở nên phức tạp.

Đám người Mai gia khi đối mặt vời Mai Phi Trần chỉ có kính nể. Còn cậu lại khác, khi đối diện với Mai Phi Trần có một loại cảm giác không cam lòng, trong đầu luôn có suy nghĩ muốn vượt qua người này.

Coi như gien thể năng của mình không bằng Mai Phi Trần, thế nhưng chỉ cần mỗi lần nhìn thấy người này, quyết tâm vượt qua càng ngày càng mạnh mẽ, không muốn Mai Phi Trần xem thường mình, cho dù hiện tại bản thân đã lưu lạc vì thân phận đào binh. Cậu không cam lòng làm một quân nhân có kết cục cuối cùng như vậy.

Mai Truyền Kỳ dâng thọ lễ đến trước mặt Mai Phi Trần: “Chúc Lão tổ tông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Nói xong, cậu lập tức chuẩn bị tâm lý đón nhận lời châm chọc khiêu khích của ông.

Mai Phi Trần nhìn một lúc lâu, sau đó mới tự tay tiếp nhận quà mừng thọ, từ tốn nói: “Buổi trưa ở lại chỗ này dùng cơm đi.”

Mai Truyền Kỳ đáy mắt chợt lóe một tia kinh ngạc.

Trước đây, Mai Phi Trần mỗi lần nhìn thấy thì xem như cậu như là người vô hình, hoặc là không cho sắc mặt tốt, còn không thì trào phúng vài câu.

Nhưng hôm nay ông không những tự tay tiếp nhận thọ lễ, hơn nữa cũng không nói những câu khó nghe, cũng không lộ ra ánh mắt khinh thường, thậm chí còn lưu cậu ở đây ăn cơm, chuyện này khiến người ta cảm thấy giật mình.

Mai Truyền Kỳ cảm ơn Lão tổ tông đã mời, dưới ánh mắt đố kỵ của mọi người, cùng Anse rời khỏi phòng khách. Sau đó tìm một chỗ yên tĩnh kể lại sinh hoạt tại Hắc Sắc ngục giam.

Hai người tán gẫu một hồi cho đến giờ dùng cơm.

Có hơn ba mươi người được lão tổ tông lưu lại dùng bữa, toàn bộ đều được an bài vị trí ngồi vào bàn dài hơn mười mét được đặt trong phòng khách.

Mai Truyền Kỳ có ý định muốn ngồi cách xa lão tổ tông, cậu dẫn con mình ngồi vào vị trí cuối bàn, nhỏ giọng cười nói, không ai chú ý đến bọn họ, bữa ăn vô cùng thoải mái.

Phía đầu bàn bên kia thì đang nghiêm túc thảo luận chuyện huấn luyện cơ giáp, phi thường kịch liệt, ai ai cũng đều muốn thể hiện mình trước mặt Lão tổ tông.

Bữa cơm này bắt đầu từ giữa trưa cho đến trước giờ khai yến buổi tối mới kết thúc, Mai Truyền Kỳ dẫn con mình trở về nhà chính để thay bộ chính trang để chiêu đãi khách nhân bên ngoài.

Bây giờ là tám giờ tối, khách khứa đến chúc thọ cơ bản là đầy đủ, sân bên ngoài trước đó vẫn còn vắng vẻ nhưng giờ đây lại phi thường náo nhiệt.

Mai Truyền Kỳ vừa dẫn đứa nhỏ vào sân, âm thanh ồn ào bỗng im lặng lại, mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mai Truyền Kỳ, nhỏ giọng bàn về chuyện đã xảy ra trong siêu thị vào mấy ngày trước.

“Truyền Kỳ.”

Đang tán gẫu dưới gốc đại thụ, Giản Dực, Liên Trạch Dương, Trác Quân vừa thấy cậu liền cười cười đi tới.

Mai Nguy Hiểm lễ phép chào hỏi các vị thúc thúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ba ba, con đi tìm các bạn chơi nha.”

Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn đại viện, thấy mấy đứa nhỏ thường hay chơi chung với Mai Nguy Hiểm đang ở đó thì gật đầu.

Giản Dực nhìn nhóc rời đi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Mai Truyền Kỳ khai báo về kết quả kiểm trắc hôm qua.

Mai Truyền Kỳ vừa định mở miệng bỗng nghe hướng đại viện truyền đến âm thanh ồn ào, mọi người vội nhìn về phía đó.

Đi vào trong sân là ba nam nhân, trong đó nam nhân đi trước có đôi hắc đồng thâm thúy, đáy mắt thoạt nhìn tĩnh lặng nhưng lại che giấu đôi mắt sắc bén của chim ưng, như được điêu khắc trên khuôn mặt anh tuấn kiên quyết, khí thế bức người, môi mỏng nhàn nhạt kiên nghị khẽ mở, tuy không biết cùng người phía sau nói gì nhưng những người xung quanh cũng không dám đến gần, mọi hành động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Có người tinh mắt nhận ra bọn họ, kinh ngạc thốt lên: “Là Phong Tĩnh Đằng Phong thượng tá.”

Nhất thời, cả phòng đều ồn ào hẳn lên, hầu hết những nam nữ còn độc thân có mặt nơi đây đều trăm phương ngàn kế nghĩ cách tìm cơ hội tiếp cận Phong Tĩnh Đằng.

Mai Truyền Kỳ đứng dưới góc cây đưa mắt chăm chú nhìn theo thân ảnh của Phong Tĩnh Đằng.

Cậu cảm nhận được Phong Tĩnh Đằng hiện tại trước mắt cả người lộ ra một luồng xa cách, khiến cậu cảm thấy xa lạ, cảm thấy không nên đến gần người này.

Liên Trạch Dương đột nhiên mở miệng nói: “Ngoại trừ lần trước được gặp mặt Phong Tĩnh Đằng trong buổi tham gia nhận tổ quy tông của Phong gia, căn bản không có bao nhiêu người biết đến bộ dạng của ngài ấy. Nhưng vì chuyện lần trước xảy ra trong siêu thị, đã có kẻ phát hiện người che chở cho cậu là anh hùng Phong Tĩnh Đằng, điều này ảnh hưởng đến thanh danh của ngài ấy, rất nhiều người không ủng hộ hành vi này, cảm thấy ngài ấy không nên che chở cho tên đào binh là cậu a.”

Trác Quân cùng Giản Dực đều nhìn về Mai Truyền Kỳ, trong mắt đều mang theo vài phần thâm ý: “Mị lực của Truyền Kỳ chúng ta thực sự là không thấp đó nha~.”

Mai Truyền Kỳ tức giận trợn mắt.

“Truyền Kỳ, cậu không giải thích một chút sao?” Liên Trạch Dương cười cười nói.

Mai Truyền Kỳ nhìn ra được Liên Trạch Dương đang hoài nghi, trong lòng do dự nghĩ có nên đem chuyện kết hôn cùng Phong Tĩnh Đằng nói ra hay không.

Tại lúc này, Mai Phi Trần cùng đám hộ vệ đi vào đại viện, mọi người nhanh chóng dạt qua một bên nhường đường.

Mai Phi Trần cùng những người xung quanh chào hỏi một lúc, sau đó cầm micro lên đứng trên bục.

Ông giơ tay lên, mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Mai Phi Trần đưa mắt nhìn về phía khách mời cùng đám tiểu bối Mai gia: “Cảm ơn mọi người đã giành thời gian đến tham dự đại thọ 390 tuổi của ta, đồng thời ta cũng thật cao hứng khi mình đã 390 tuổi còn có thể đứng ở chỗ này cùng mọi người trò chuyện…”

Tiếp đó, ông nói những lời theo kịch bản đã được chuẩn bị trước đó, xong việc mới đề cập đến trọng điểm: “Từ lúc rời khỏi vị trí Đại tướng, ta vẫn luôn phụ trách việc huấn luyện cho những đứa trẻ của Mai gia, đến nay ta còn không nhớ rõ mình đã dạy dỗ bao nhiêu đệ tử rồi. Nhưng hiện tại bản thân cũng đã 390 tuổi, thân thể không còn như trước, không thể một người huấn luyện mấy trăm hoặc hơn ngàn người. Cho nên, ta nghĩ thừa dịp còn khả năng dạy dỗ, chọn ra một đứa trẻ làm truyền nhân.”

Ông vừa dứt lời, cả viện nhất thời náo động.

Ngày hôm qua toàn bộ hài tử của Mai gia đều được triệu tập về chủ trạch kiểm trắc, mọi người đều biết lão tổ tông muốn thu quan môn đệ tử, lại không nghĩ đến là chọn truyền nhân.

Truyền nhân cùng đệ tử bất đồng, đệ tử có thể có nhiều người, nhưng truyền nhân chỉ có thể là một mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc