TỰ DƯNG PHÁT HIỆN EM TRAI RẤT ĐÁNG YÊU


Buổi chiều tối, bên quân doanh dường có chuyện nên Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng đều phải đi chấp hành nhiệm vụ, cho nên trong nhà chỉ còn lại Thẩm Mặc, Thẩm Kỳ cùng với Thẩm Hà và Vincent.
Thẩm Kỳ vẫn có chấp niệm với việc đút cơm cho vợ nhỏ dù cho bị cậu từ chối.

Buổi tối Thẩm Mặc còn đòi anh trai dỗ mình ngủ, nhiều ngày xa cách nên Vincent cũng muốn thân cận với em trai của mình nhưng anh ta bị Thẩm Kỳ đen mặt đuổi ra khỏi phòng ngay sau khi vừa dỗ được Thẩm Mặc liu riu ngủ, trong lòng thầm mắng bạn mình quá chiếm hữu nhưng nếu đổi lại là Thẩm Hà đòi Thẩm Kỳ dỗ ngủ thì anh ta cũng chẳng dễ chịu gì cho lắm.
Thẩm Kỳ không nghỉ ngơi ngay mà anh còn phải xử lý công việc qua máy tính, do thời tiết nên có rất nhiều việc bị đình trệ vì nhân viên không thể đến công ty làm việc.

Anh xem dự báo thời tiết ngày mai, tuy đài báo là bão tuyết sẽ xảy ra trong một tuần nhưng thực tế là ngày mai thì tuyết đã ngừng rơi rồi, sẽ mất một ngày để thành phố dọn dẹp đống tuyết dày bên ngoài để giao thông được thông suốt.

Nếu vậy thì ngày kia Thẩm Kỳ muốn đưa Thẩm Mặc đi chơi một chuyến.
Ngày hôm sau, Thẩm Hà ngay lập tức đã phải tới giải trí Phong Hoa để nhận chức tân tổng giám đốc, hơn nữa cậu ta là thành viên chủ chốt của nhóm nhạc nam mới thành lập trong chương trình tuyển chọn nên phải bay tới thành phố khác để thực hiện một chương trình thực tế tên là Nhật Ký Thần Tượng.


Đó là một chương trình thực tế dành cho thành viên nhóm nhạc mới được thành lập để tranh thủ lúc vẫn còn có độ nhận diên cao mà thu hút thêm fan hâm mộ, chương trình cũng sẽ mời tới 2 thí sinh bị loại được fan yêu thích qua cổng bình chọn.

Vốn dĩ Thẩm Mặc có thể tham gia nhưng khi bình chọn diễn ra thì cùng lúc với scandal hôm nọ cho nên gần như các fan đều không bầu cho cậu, 2 vị trí đó đã được công bố là dành cho Kỳ Phong và Quân Hoàng.
Vincent tiễn Thẩm Hà lên máy bay xong thì anh cũng có việc phải rời đi, vốn dĩ muốn ở lại thêm với em trai vài hôm hoặc là đưa cậu đi cùng mình nhưng nghĩ lại, người có thể chăm sóc cho Thẩm Mặc tốt nhất lúc này chỉ có Thẩm Kỳ nên đành để cậu lại nơi đây, còn mình thì bay về Mỹ giải quyết một số vấn đề rồi mới quay lại với em trai được.
Tại Thẩm gia, Thẩm Kỳ vẫn luôn đặt vợ nhỏ ở trong tầm mắt, giống như trông một đứa trẻ vậy, anh vừa mới đi vệ sinh xong đã không thấy Thẩm Mặc đâu nên vội vã chạy khắp nhà để tìm kiếm.
Anh chạy vào bếp không thấy ai, chạy lên phòng ngủ cũng không thấy, đột nhiên Thẩm Kỳ phát hiện cánh cửa của một căn phòng đang hơi hé ra, đó là phòng cũ của Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lúc nãy chạy quanh nhà, không hiểu sao cảm giác rất quen thuộc như mọi ngóc ngách ở đây cậu đều từng lau chùi qua vậy, trong đó có một căn phòng đóng kín mà cậu cảm thấy như có thứ gì đang thu hút bản thân đi vào vậy.
Thẩm Mặc mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy căn phòng này thì trong đầu cậu hiện lên một số hình ảnh rất lạ, đặc biệt là những vật phẩm bằng gỗ tinh xảo trên kệ sách kia, Thầm Mặc chạm vào chúng, cảm giác quá quen thuộc như chính tay mình tạo ra vậy, cậu đột nhiên ôm đầu khuỵu xuống đất.

Khi Thẩm Kỳ đi vào thì chính là nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh vội chạy tới kéo cậu ngồi lên giường, vì quá vội vàng nên gọi cậu thành Mặc Mặc chứ không phải là Nathan " Mặc Mặc, em sao vậy? có phải nhớ ra được gì phải không?".
Thẩm Mặc bỗng dưng đẩy anh ra rồi sợ hãi lùi lại, cậu không nói bằng tiếng Anh nói chuyện với anh nữa, cũng nhận ra mình là Thẩm Mặc chứ không phải Nathan " Anh cả! sao anh lại vào đây?".
Thẩm Kỳ sửng sốt khi nghe Thẩm Mặc nhận ra cậu chính là Mặc Mặc trong lời anh nói, thấy cậu sợ mình thì Thẩm Kỳ liền cười dịu dàng muốn bế cậu lên " Về phòng với anh đã rồi nói".
Thẩm Mặc lại lùi lại tránh ra " Em...đây là phòng của em mà, em sẽ ở đây!".
Thẩm Kỳ dỗ không được cậu nên đành phải đi ra ngoài để Thẩm Mặc một mình bình tĩnh lại đã, anh về phòng ra ban công đứng gọi điện cho vị bác sĩ của Thẩm Mặc kể cho ông ta nghe về triệu chứng của cậu.
Bên kia đáp lại " Có lẽ là cậu ấy đã nhớ ra được một ít rồi, anh nhớ xem năm cậu ấy mấy tuổi thì sợ hãi mình như vậy?".

Thẩm Kỳ nghĩ một hồi " Hình như là năm em ấy mới được nhận nuôi không lâu, khoảng 6 đến 7 tuổi".
" Vậy thì đúng rồi, lúc này tâm trí của cậu ấy đã trở về năm 6,7 tuổi này, không còn là đứa nhỏ 3 tuổi nữa, theo đà này có lẽ chưa tới hai tháng nữa là có thể hồi phục hoàn toàn".

Thẩm Kỳ vốn không vui vì cậu xa lánh anh nhưng nghĩ tới đó là dấu hiệu vợ nhỏ đang hồi phục dần thì cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.

Anh tắt máy, đứng từ ban công nhìn ra xa, nơi người làm đang dọn dẹp tuyết trong khu vườn.

Bỗng anh cảm nhận được ánh mắt của ai đó, Thầm Kỳ quét mắt sang cửa sổ phòng Thẩm Mặc, nhìn thấy có một con mèo con đang lén nhìn anh mà mỉm cười.
Anh quay lại hành lang gõ cửa phòng Thẩm Mặc rồi đi vào " Đừng sợ, lại đây, anh cả đưa em đi nghịch tuyết".
Thẩm Mặc vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh cả bình thường sẽ không nói chuyện với cậu, bọn họ không ai muốn chơi với cậu cả, sao tự dưng anh ấy lại muốn rủ cậu đi chơi tuyết.

Thẩm Mặc mơ ước được cùng các anh chơi đùa đã lâu, cậu không rõ vì sao anh cả lại thay đổi nhưng vẫn giơ tay ra nắm lấy tay anh cùng đi xuống nhà.
Thẩm Kỳ bắt Thẩm Mặc mặc quần áo kín bưng trông như là cái bánh bao nhiều lớp vậy, đến cả đi lại cũng thấy hơi bất tiện.

Thẩm Mặc nằm lăn ra tuyết rồi giãy giãy tay chân, như vậy là có thể tạo ra một thiên thần tuyết ở dưới mặt sân rồi.

Thẩm Kỳ nhìn vợ nhỏ của mình cứ ngốc ngốc nghếch nghếch thì trái tim như muốn tan chảy, anh vò một nắm tuyết rồi ném lên người cậu.

Thẩm Mặc bị ném thì giật mình nhưng rất nhanh đã nhận lời tuyên chiến, cậu nhanh chóng vò một nắm tuyết lớn ném lại vào anh.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng căng thẳng và nảy lửa nhưng trong mắt người làm thì hai người không khác gì hai gã ngốc đang chơi đùa như những đứa trẻ.
Đến khi chơi tới mệt mỏi thì Thẩm Mặc lại nằm lăn luôn xuống đống tuyết trắng mà thở hồng hộc, Thẩm Kỳ cũng đi tới nằm bên cạnh cậu, trong lúc tâm trạng đang tốt anh mở miệng nói " Mặc Mặc, sau này lớn lên em phải gả cho anh nhé?".
" Hả?" Thẩm Mặc rất sốc " Em...Em...Anh...chúng ta là anh em mà?".
Thẩm Kỳ ngồi dậy cúi xuống sát mặt cậu bá đạo nói " Không phải anh em ruột, hơn nữa, em thực ra là vợ nuôi từ bé của anh, cho nên lớn lên phải gả cho anh".
Thẩm Mặc phồng má lên chấp nhận " Vậy ạ? vậy thì lớn lên em sẽ gả cho anh".
Thẩm Kỳ cúi xuống mổ lên môi cậu một cái " Vậy sau này phải gọi anh cả là chồng nghe rõ chưa?".
Thẩm Mặc bị hành động của anh dọa đơ người luôn, cậu theo bản năng gật đầu sau đó bị Thẩm Kỳ bế vào nhà để tắm nước nóng tránh bị cảm lạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc