TƯ NHÂN CẢNH KHUYỂN

Lăng Tranh đến văn phòng thì thấy Tiểu Lưu đang đứng tại chỗ đó sàng lọc ảnh chụp ca bệnh từ bệnh viện.

– Yêu, Lăng đội trưởng, đến đây.

Lăng Tranh đi qua.

– Có phát hiện gì không ?

– Gãy xương cùng bị thương không ít, bất quá phần lớn đều bị loại trừ.

Bên trái gã bày một xấp ca bệnh, Lăng Tranh tùy tiện cầm lấy, Tiểu Lưu vội vàng nhắc nhở.

– Bên đó chính là phần loại trừ, có nữ, nguyên nhân rõ ràng, bệnh trạng không hợp, còn có….

Lăng Tranh rút ra một tấm.

– Nam, nguyên nhân không rõ ràng, bệnh trạng tương xứng…

– Ai, Lăng đội trưởng, ngươi xem danh tính người này thật rõ ràng.

Lăng Tranh nâng mi, kỳ thật đây chính là thứ mà hắn thấy đầu tiên.

– Như vậy là, một ngày trước Tần cảnh bị thương mắt cá chân, cũng đi bệnh viện. Ta lúc đến cũng hoảng sợ, còn tưởng là trùng tên, hỏi bác sĩ mới xác định là anh ấy. Ngày đó trong thang máy còn gặp anh ấy, một điểm thụ thương cũng không nhìn ra, nga, chính là cái ngày ngươi sai ta đi điều tra giày đó.

Lăng Tranh cảnh giác hỏi.

– Ngươi có nói gì với anh ấy không ?

Tiểu Lưu khó hiểu.

– Ta cùng anh ấy có gì để nói a ?

Lăng Tranh nhìn chằm chằm mấy ca bệnh trong tay, ngón trỏ theo tiết tấu gõ gõ.

– Ngươi sẽ không phải là đang hoài nghi Tần cảnh đi ? – Tiểu Lưu lúc này mới chú ý đến bộ dáng hắn có điểm cổ quái.

– Đã điều tra phá án thì bất luận kẻ nào cũng có khả năng là kẻ tình nghi.

– Ta cũng có khả năng ? Lăng đội trưởng ngươi cũng quá cẩn thận rồi.

Lăng Tranh trầm ngâm một lát.

– Vụ án từ hôm này trở đi, kết quả điều tra phải trực tiếp báo cáo với ta, đồng sự bên cảnh cục nếu có hỏi, đều phải nói là còn đang điều tra, nhất là… – hắn dừng một chút – Nhất là người bên ngành thường xuyên cùng truyền thông giao tiếp.

– Vì cái gì ? – Tiểu Lưu không hiểu.

– Bởi vì từ khi khởi án, truyền thông cứ nhìn đến, ta không nghĩ ra manh mối gì thì bị bọn họ nói điêu ngoa này nọ, vặn vẹo chân tướng sự thật.

– Nga, đã hiểu.

Lăng Tranh một mình đi đến hiện trường vụ án, không có truyền thông cùng quần chúng vây xem, cũng không có nhân chứng, im lặng như vậy mới có lợi.

Hắn đi lại chậm rãi trong căn phòng, từng bức ảnh bên pháp y cung cấp thoáng hiện trước mắt hắn, trong đầu cũng nhanh chóng xâu chuỗi sự kiện mà ngày đó phát sinh – nam nhân trần trụi, tay trói ngược, phun bạch trọc, giày da cùng roi da.

Hắn từ phòng ngủ đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đi đến trước giường, cuối cùng dừng lại tại nơi người chết ngã xuống.

Lăng Tranh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, hai tay giấu ra phía sau.

Một lát, hắn lắc đầu. Không phải cái dạng này, kia là bộ dạng gì ?

— « Không sai, hai điểm kia chính là đầu gối, trừ nơi này, còn có nơi này, nơi này…… »

Lăng Tranh chậm rãi quỳ xuống, bên tai vang lên âm thanh, tựa như bánh răng sai vị trí nay một lần nữa chạm vào nhau, bắt đầu chặt chẽ chuyển động thích hợp. Bị bánh răng kéo là một chiếc máy chiếu một bộ phim nhựa, ngọn đèn sáng lên, hỗn hợp âm thanh lông đông cùng hình ảnh hoa ngân chiếu lên vách tường, vô thanh vẽ nên chân tướng.

‘Ba’ một tiếng đánh vỡ yên tĩnh, Lăng Tranh thân thể trừu động một chút, đó là roi da đang giơ cao dừng trên lưng hắn. Hắn không nhìn ra ai cầm roi da, chỉ cảm thấy đau đớn lần đầu tiên.

Roi thứ nhất giáng xuống, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn không chịu được khống chế mà cả người run lên. Không biết đánh bao nhiêu roi, trên trán phủ một tầng mồ hôi mịn, răng cắn vào nhau run lên, người phía sau rốt cuộc cũng ngừng tay lại.

Ngay sau đó, đôi giày da dẫm lên sàn nhà phát ra thanh âm, một chút, lại một chút, từ phía sau Lăng Tranh, chậm rãi bước đến. Đôi mắt Lăng Tranh nhắm chặt, mỗi âm thanh rất nhỏ lại ảnh hưởng thật sâu sắc.

Hắn biết người này ngồi xuống, âm thanh cho thấy nệm lún xuống, quần dài ma sát với giường, gót giày cùng sàn chạm nhau, đẩy hết thảy bình định xuống dưới. Lăng Tranh kiềm chế nội tâm kích động – rốt cuộc, rốt cuộc cũng cùng ngươi đối mặt. Hiện tại, để ta xem ngươi là ai.

******

– Tình huống thực tế của án tử là như vậy, hi vọng các vị bằng hữu truyền thông có thể đưa tin thật chi tiết, không bịa đặt, không cắt xén, đối với dư luận xã hội có trách nhiệm, tuân thủ chuẩn mực đạo đức của công tác truyền thông. Ngoài ra, cá nhân ta đề nghị chư vị có thể để cho người nhà nạn nhân có không gian riêng, không nên quá phận quấy rầy sinh hoạt của bọn họ. Cám ơn mọi người.

Tần Vanh sau khi kết thúc buổi nói chuyện, phóng viên giơ tay đặt câu hỏi thì bị đồng nghiệp bên bộ phận Quan hệ Xã hội ngăn lại.

– Cám ơn Tần cảnh đã phát ngôn, kế tiếp là do cảnh sát phụ trách phát ngôn giải thích…

Tần Vanh đi xuống, phát thanh viên đi lên trước hướng y gật đầu cảm tạ.

– Khó có được Tần cảnh chủ động yêu cầu tổ chức họp báo giải thích vụ án, xem ra ngài đối với vụ án này rất để bụng.

– Ta đáp ứng Lăng đội trưởng, thay hắn hướng công chúng trình bày chân tướng sự việc, người làm việc nghiêm túc là hắn mới đúng.

– Ta cũng xem báo hôm nay, từ ngữ thực quá phận. Bất quá tuy nói truyền thông là tin đồn nhưng có chút nội dung không phải là tin đồn vô căn cứ. Ta nghe nói đồng sự bên Bộ pháp chứng nói, hiện trường quả thật rất “kịch liệt”, cũng khó trách bên truyền thông liên tưởng theo hướng kia.

Tần Vanh nguyên bản muốn về văn phòng tính toán, bởi vì y muốn cải biến kế hoạch. Rất ít khi Tần Vanh đến Bộ pháp chứng cho nên lần này thu hút không ít sự chú ý.

– Tần cảnh, sao ngươi lại tới đây? – tiểu pháp y chủ động chào hỏi.

– Ta muốn tìm đọc mấy báo cáo về tử án ngoài ý muốn hôm kia, không biết có được không?

Tiểu pháp y hoang mang cùng đồng sự trao đổi ánh mắt.

– Ngươi tới chậm một bước rồi, tổ trọng án vừa phái người đến đem hồ sơ đi, hiện tại chúng ta không còn lưu giữ nữa.

Tiếp đón Tần Vanh tại tổ trọng án chính là nữ nhân viên xoay a xoay lần trước.

– Tần cảnh, ngài hỏi hồ sơ a, những văn kiện liên quan đến vụ án đều bị Lưu ca khóa lại, không cho phép bất cứ ai ngoài tổ trọng án xem đâu.

Tần Vanh liễm mi.

– Người trong cục cũng không thể?

– Đó là ý của Lăng đội trưởng, nếu ngài muốn tìm đọc thì phải để hắn phê chuẩn, muốn hay không, ta sẽ gọi cho Lăng đội trưởng?

– Không cần phiền toái. – Tần Vanh từ chối hảo ý của nàng.

Nữ nhân viên thấy khẩu khí y lạnh nhạt rời khỏi, như thế nào cảm giác được sắc mặt Tần Vanh lúc rời đi thật kém. Lăng đội trưởng cũng thật là, không hiểu sao tự nhiên làm thế, chọc cho Tần cảnh sinh khí. Nam thần giận cho đánh mèo với ta, làm sao a QAQ.

******

Lăng Tranh chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là đôi giày da quen thuộc, màu đen sáng bóng, đường cong sắc bén, chủ nhân của đôi giày hiện tại đang ngồi trước mặt hắn, hai chân tùy ý bắt chéo, không vì người trước mặt đang quỳ mà sắc mặt thay đổi.

Ánh mắt Lăng Tranh dần dần đi lên, xẹt qua đôi chân thon dài, đôi tay mười ngón, bả vai rộng lớn, thẳng đến ngang tầm mặt, gương mặt quen thuộc với biểu tình chưa từng gặp trước đây.

Lăng Tranh từ mặt đất đứng lên, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn dùng sức lắc đầu, ý đồ đem khuôn mặt vừa rồi nhìn đến quên mất.

– Bệnh thần kinh.

Hắn cúi đầu mắng một tiếng, cũng không quay đầu, ly khai hiện trường.

Bình luận

Truyện đang đọc