TƯ NHÂN CẢNH KHUYỂN

Ánh mắt Lăng Tranh đỏ lên trừng y, tư thế này thật hận không thể ăn y.

Tần Vanh thân mình hơi hơi hướng về phía Lăng Tranh.

– Ngay từ đầu, rõ ràng là ngươi chủ động đến trêu chọc ta.

– Cáp, ha ha. – Lăng Tranh tức giận đến buồn cười – Ngươi nói đúng, là ta tự làm tự chịu, ta không muốn phải bận tâm……

Tần Vanh thấy hắn bỏ dở câu cuối.

– Bận tâm cái gì ?

Lăng Tranh quay đầu đi chỗ khách, bày ra thái độ không muốn trò chuyện.

Tần Vanh đợi lâu không thấy gì, cũng không truy vấn.

– Ngươi không nói, vậy thì ta cho rằng ngươi ngạo kiều. – y đem cái gì đó đặt lên giường – Thăm bệnh không thể đi tay không, thứ này ngươi bỏ lại ở nhà ta.

Lăng Tranh nhìn chằm chằm cái bao quen thuộc, ánh mắt như muốn chọc thủng một lỗ trên đó.

– Ngươi đã trăm phương ngàn kế nghĩ ra càch treo đầu dê bán thịt chó này, ta cũng không muốn ngươi vất vả nữa. Làm khó ngươi phải mua hai đôi giày giống nhau như đúc, này liền đem cho ngươi.

Tần Vanh đứng lên.

– Bất quá ta còn muốn nói một câu, sau này chỉ cần ngươi muốn bất cứ cái gì thì đừng ngại trực tiếp nói với ta, ta không biết nên không cho ngươi được.

[Ape : dại zai quá nha >/////<~]

– Ta muốn mạng của ngươi. – Lăng Tranh oán hận nói.

Tần Vanh nở nụ cười.

– Nguyên lai ngươi đã khát vọng đến mức này sao ? Lời nói yêu đương của ngươi nghe vào tai đúng là khác biệt.

Lăng Tranh nhắm mắt lại, thâm thâm hít một hơi, lúc này mới khống chế xúc động muốn đem cái bao kia ném vào mặt đối phương.

– Ngươi nhất định sẽ vì chuyện ngươi làm hôm nay mà hối hận.

Tần Vanh chạy đến cửa, nghe thấy câu này thì quay lại, tinh tế đánh giá hắn một phen.

– Không, ta thực vừa lòng với bản thân mình, nếu đạt đến đại giới thì cũng rất đáng giá.

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu làm cho Lăng Tranh tỉnh táo lại, hắn cầm bao, làm bộ muốn ném.

– Lăn đi !

Lăng Tiểu Tranh vất vả đem bản thân trang điểm cho phiêu phiêu lượng lượng, kết quả vừa ra khỏi phòng thì thây Tần Vanh mang theo tươi cười từ trong phòng Lăng Tranh đi ra, cũng không biết hai người hàn thuyên cái gì mà y lại vui vẻ đến thê.

– A, nhanh như vậy mà ngươi đã đi rồi ?

– Ân, không muốn phí thời gian nghỉ ngơi của hắn. – Tần Vanh đi đến cửa, mỉm cười hướng Lăng Tiểu Tranh nói lời tạm biệt – Thay ta hảo hảo chiếu cố ca ca ngươi.

– A ? Nga…….

Thẳng đến khi người đã đi mất, Lăng Tiểu Tranh vẫn đang ngây như phỗng mới phản ứng lại. Cái gì mà thay y hảo hảo chiếu cố ca ca ? Kia vốn là ca ca ta nha !

******

Đã là lần thứ hai có chiếc hộp bị ném lên bàn công tác của pháp y, bất quá lần này dùng nhiều lực hơn.

– Này là cái gì ? – pháp y kinh ngạc từ bàn công tác ngẩng đầu lên – Lăng đội trưởng ? Ngươi không phải đang bệnh sao ? Tốt hơn rồi ?

Lăng Tranh không trả lời vấn đề của gã, từ khẽ răng phát ra từng chữ.

– Giày, thủy, tinh.

Pháp y nhận ra cảm xúc của hắn không ổn, biểu tình lập tức nghiêm túc lên, không nói hai lời liền cầm vật chứng bắt đầu làm việc. Lăng Tranh đứng một bên ánh mắt không rời tay của pháp y.

Dưới áp bách của đại lực, công suất làm việc của pháp y so với bình thường tăng gấp đôi. Gã đem vật chứng đến bên máy tính tiến hành xem xét. Trên màn hình xuất hiện song song hai hình ảnh, xem xét từ trên xuống dưới, tại ngăn tuyến hai bên lưu lại điểm sáng màu xanh lá.

Trải qua một khoảng thời gian như rất lâu mà thực chất chỉ vài phút ngẳn ngủi chờ đợi, kho số liệu hoàn thành so sánh, một dòng chữ tiếng Anh màu xanh lá lóe lên giữa màn hình.

– Có ý tứ gì ? – âm thanh Lăng Tranh bình tĩnh hỏi.

– ….. Hoàn toàn ăn khớp.

Biểu tình trong nháy mắt của Lăng Tranh khác thường.

– Báo cáo.

– Hiện tại muốn ? – pháp y trực giác cho biết tình huống này rất kỳ quái, biểu tình vừa rồi nhìn kiểu gì cũng giống đại cừu phải báo – Ngươi dù sao cũng phải cho ta chút thời gian để chỉnh sửa.

– Hiện tại. – lời nói Lăng Tranh như đinh đóng cột, không thể sửa đổi.

Pháp y đành phải gõ vài chữ, đem kết quả so sánh đóng dấu xuất ra. Xuất phát từ cẩn thận vẫn hơn mà nhắc nhở hắn.

– Ngươi làm sao mà có vật chứng ? Nếu dùng thủ đoạn phi pháp mà nói, này không tính là vật chứng…….

– Ngươi không cần xen vào. – Lăng Tranh vô tình ngắt lời gã.

Pháp chứng đem báo cáo đã điền xong.

– Kế tiếp ngươi muốn làm gì ?

– Xin lệnh bắt người.

Hai mắt pháp y trợn tròn.

– Lần trước không phải ngươi nói người này thân phận mẫn cảm sao, đến tột cùng là người nào a ? Ngươi trước không đem báo cáo cho cấp trên, như vậy trực tiếp bắt người không có vấn đề gì chứ ?

Lăng Tranh lấy giấy trong tay đối phương.

– Chứng cứ xác thực, còn quản thân phận hắn làm gì, cảnh sát bắt người còn phải tra lý lịch sao ?

– Ai, nhưng là…….

Pháp y chưa nói xong, Lăng Tranh đã biến mất sau cánh cửa, pháp y gãi đầu, tổng cảm giác có một loại dự cảm bất hảo.

Tiểu Quan hệ xã hội đi ngang qua cửa văn phòng Tần Vanh, nghe được tiếng bước chân nổi giận đùng đùng, ngẩng đầu vừa thấy thì ra là Lăng đội trưởng của tổ trọng án.

– Lăng đội trưởng ? Sao ngươi đến đây ?

Lăng Tranh mặc kệ cậu ta, lập tức hướng văn phòng Tần Vanh mà đi, lại bị ngăn cả.

– Đợi đã Lăng đội trưởng, ngươi tìm Tần cảnh ? Lúc này tìm hắn có hơi bất tiện.

Lăng Tranh xem lời nói của cậu ta như gió thoảng bên tai.

– Ta tìm hắn có việc quan trọng.

– Dù có gấp thì phải phiền ngài chờ một chút – tiểu Quan hệ xã hội ngăn cản hắn – Tần cảnh bên trong đang phỏng vấn trực tiếp, ngươi hiện tại đi vào liền, uy…..

Phanh một tiếng, cửa bị đẩy ra làm cho người bên trong hoảng sợ, máy quay, đèn flash, ánh sáng….. mỗi người đều vì vị khách không mời mà đột ngột xông vào kia làm cho kinh ngạc.

Phóng viên vẫn là nữ phóng viên xinh đẹp lần trước, tình huống đột phát khiến nàng quên mất phải nói cái gì.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lăng Tranh sải bước đến bên sô pha, Tần Vanh lúc này cũng đứng lên, đối với phóng viên ngượng ngùng cười cười, cúi đầu, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe thấy.

– Ngươi đang làm gì ?

Lăng Tranh giơ giơ tờ giấy, rõ ràng, gằn từng chữ.

– Tần Vanh, bị tình nghi vào 9 giờ ngày 17 có liên quan đến vụ án tử vong ngoài ý muốn, mời người cùng ta trở về điều tra.

Bình luận

Truyện đang đọc