TỰ SÁT THỰC LỤC

Thực ra đến chính Châu Kim Trạch cũng không biết rằng, đây không phải lần đầu tiên hắn ta động tay động chân với tôi, lần đầu tiên hắn ta đánh tôi là vào năm thứ hai chúng tôi yêu nhau, hồi đó hai chúng tôi đã có ý định bàn chuyện kết hôn rồi, hắn ta gọi mấy người anh em cực kỳ thân của hắn ta rồi dẫn tôi cùng đi uống rượu, hắn ta rất phấn khích, đặc biệt là lúc cảm thán, “A Luân, cuối cùng anh cũng có thể cưới được em rồi.”

Chủ đề này vốn rất là vui và hạnh phúc, chẳng biết vì sao mà tự dưng nhắc đến người yêu cũ của tôi.

Trước Châu Kim Trạch, đúng là tôi từng có một anh người yêu cũ, người đó có thể coi là đàn anh của tôi, hồi học đại học chăm chút cho tôi cực, nhưng hai chúng tôi nhiều nhất chỉ mới làm đến bước nắm tay, anh ta còn chẳng biết tôi là người song tính.

Châu Kim Trạch bị đám mà hắn ta gọi là anh em chuốc cho hết chai nọ đến chai kia, cảm xúc bắt đầu không ổn rồi, khi chủ đề nói đến người yêu cũ của tôi, tự dưng hắn ta bỏ chai rượu đang cầm xuống rồi hỏi tôi, “A Luân, nếu không phải đàn anh khóa trên của em đột ngột ra nước ngoài du học, liệu em có yêu anh không.”

Tôi lúc đó hoàn toàn chẳng hiểu gì: “Vì sao phải lập ra giả thiết như thế? Anh ta thực sự đã vứt bỏ em, bỏ đi mà chẳng thèm nói lấy một câu, như thế mới giúp chúng ta gặp được nhau, em rất hạnh phúc khi ở bên anh, thế thì còn so bì làm gì nữa?”

“Phải, phải, phải, là vì anh ta đi nên mới giúp chúng ta gặp nhau, nếu anh ta không đi thì cả đời này em sẽ chẳng bao giờ yêu anh, đúng không.”

Con người mà nốc nhiều thì rất dễ nghĩ ngợi linh tinh, có lúc còn hay nói bậy, thực ra thì tôi cũng không phải giận hắn ta thực sự.

Hắn ta càng như vậy thì càng chứng tỏ là hắn ta quan tâm tôi, sợ mất tôi, cảm giác lo được lo mất, tuy tôi không biết sao lại có cảm giác này, vì dù gì thì tôi cũng tự nhận thấy mình đã đáp lại hắn ta bằng tình cảm tương đương.

Tụ tập xong đi về, tôi gọi lái xe thay, nhét hắn ta vào trong xe rồi lắc lư về nhà, vừa vào cửa cái là hắn ta đã nôn ra đầy người tôi, tôi không khỏi bực mình, khẽ dí đầu ngón tay vào trán hắn rồi mắng: “Anh nói đi anh uống nhiều thế làm gì hả? Vừa nói linh tinh vừa quát ầm ĩ, không sợ người ta cười cho à.”

Còn Châu Kim Trạch thì từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi một câu: “Đừng rời xa anh, A Luân, đừng rời xa anh.”

“Rồi rồi rồi, em không rời xa anh đâu”, tôi bất lực dọn dẹp căn phòng khách bị hắn ta làm cho rối tung hết cả lên.

“Chẳng hiểu anh uống rượu vào xong lên cơn gì nữa, người yêu cũ của em đã là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, lại còn đòi ghen cơ. Bây giờ còn chẳng biết người ta sống ở nước nào nữa là, em nhớ anh ta làm gì? Nhớ anh không tốt hơn à?”

Ai dè tôi vừa nói dứt lời thì bị một cái cốc bay thẳng đến đập vào đầu mày, tôi mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Cũng may sau lưng không có cái gì nhọn mà là thảm trải sàn mềm mại, cho dù vậy, tôi vẫn ngã ngửa, mắt tóa hoa cà hoa cải một lúc lâu, lần tay lên sờ thì thấy đầu ngón tay đã dính vết máu nhạt, chắc chắn là mảnh sứ đã cứa rách da tôi rồi.

Lúc đó tôi đần hết cả người ra, cứ ngồi dưới đất mà không thể tin nổi, cũng không thể nghĩ xem vì sao thằng cha kia lại tự dưng động tay động chân như thế.

Bởi vì trước đây hắn ta cũng từng uống rượu rồi, còn say khướt không ít lần, nhưng chưa bao giờ mất khống chế như hôm nay.

“…Rốt cuộc là anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Trạng thái của hắn ta thực sự rất lạ, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi không thể kiềm chế được, thế là dần dịch ra đằng sau.

Ai dè điều này lại chạm phải dây thần kinh nào đó của hắn ta, hắn ta đi đến trước mặt tôi rồi xách cổ tôi lên, lôi tôi vào trong phòng ngủ không hề có một chút thương xót nào.

Tôi vừa khóc vừa cầu cứu mong có thể gọi hắn ta tỉnh lại, nhưng hắn ta vẫn thở hồng hộc như đã phát điên.

“Em không lên giường thì thôi.” Hắn ta khi đó cười khẽ một tiếng, “Chơi em dưới đất thì vẫn là chơi em thôi, em chỉ có thể sinh con cho anh thôi.”

“A Luân, em không thể đi đâu được nữa đâu.”

Không hề giống những gì trong truyện viết, cái gì mà hôm sau thằng đàn ông tỉnh dậy khóc lóc xin lỗi.

Hôm sau ngủ dậy hắn ta chẳng nhớ gì, thấy tôi và hắn ta nằm dưới đất còn sờ sờ đầu rồi ngơ ngác hỏi: “Sao hai đứa mình lại ngủ đất thế này.”

Tôi không được bôi trơn mà lại bị hắn ta làm ít nhất là ba lần, phía dưới đau chết đi được, nên là chỉ yếu ớt đáp một tiếng.

Hắn ta thấy vậy bèn vội vàng bế tôi lên giường rồi khẽ hỏi tôi muốn ăn gì, hắn ta đi mua cho tôi.

Tôi mệt mỏi nói tên một quán cháo, quán cháo đó tuy nức tiếng nhưng cách nhà tôi cả nửa vòng thành phố. Châu Kim Trạch nghe xong bèn dém chăn lại cho tôi rồi đáp không hề do dự: “Thế thì em chờ anh một lúc nhé, em yêu.”

Hắn ta cúi đầu xuống định hôn tôi như thường lệ, xong lại phát hiện vết thương rất rõ ràng trên trán tôi.

Châu Kim Trạch ngẩn ra, đến khi định thần lại được bèn vội vàng lấy cồn trong ngăn kéo ra sát trùng, băng lại cho tôi. Làm xong mới cẩn thận hỏi tôi là bị làm sao.

Ánh mắt thằng cha đó thực sự rất hoảng hốt, hòa lẫn vẻ đau lòng.

Đời người làm sao có thể lúc nào cũng là mộng đẹp được, thỉnh thoảng sẽ có một cơn ác mộng, nếu người tạo ra cơn mộng ấy làm tổn thương mình vì vô tình, thì cũng không cần phải nhắc đến nó nữa.

Thế là tôi nhìn ánh mắt lo lắng của hắn ta, mỉm cười khẽ: “Hôm qua em cũng uống say nên bất cẩn cộc đầu thôi, không phải anh định đi mua cháo cho em à? Mau đi đi, em đói rồi.”

Hồi ức kết thúc tại đây, tôi nằm trên giường, nhìn ánh mắt bực bội của Châu Kim Trạch, khẽ mỉm cười như thường lệ: “Châu Kim Trạch, câu “cậu đừng cậy tôi yêu cậu mà thách thức giới hạn của tôi” này phải do tôi nói mới đúng chứ? Anh thực sự tưởng rằng đến tận bây giờ rồi mà tôi vẫn không biết vì sao Thường Mạnh Đức lại ra nước ngoài à?”

Lúc nào tôi cũng thế, anh đối xử với tôi thế nào thì tôi đối xử với anh thế ấy. Tôi cảm nhận được tình yêu dạt dào của anh dành cho tôi, cho dù thỉnh thoảng làm tôi tổn thương, tôi vẫn có thể bỏ qua không chấp. Nhưng nếu anh mượn danh nghĩa yêu để làm tổn thương tôi, tình nghĩa dạt dào đến mấy thì tôi cũng có thể biến nó thành lưỡi dao, cắt bỏ vết sẹo mà chúng ta đều có.

Bình luận

Truyện đang đọc