TỪ SCANDAL TRỞ THÀNH SỰ THẬT


Đám người đầy kinh ngạc, Ô Khang Đức cười nhìn về phía Giang Du Sâm, “Làm sao? Anh định phá lệ để mình uống sao?”
Giang Du Sâm có chút nhíu mày, Lâm Giác chặn lại nói: “Tôi có thể uống một chút…”
“Không cần,” Giọng Giang Du Sâm thanh lãnh nhưng ngữ điệu không để người khác từ chối, “Chân cậu còn chưa khỏi, uống rượu không tốt cho việc khôi phục.”
Lâm Giác còn muốn nói thêm, Giang Du Sâm trầm giọng nói: “Nghe lời.”
Trong giọng nói trầm thấp còn mang theo dịu dàng bí ẩn khiến trái tim Lâm Giác đột nhiên xiết chặt, tất cả đều nuốt vào trong bụng.
“Chậc chậc chậc, “
Giang Du Sâm nói xong, Ô Khang Đức liền lắc đầu, “Cái này là bao che khuyết điểm sao?”
Giang Du Sâm lạnh lùng liếc Ô Khang Đức một chút, nhàn nhạt lặp lại: “Trên người cậu ấy bị thương.”
“Được được được.”
Ô Khang Đức bất đắc dĩ gật đầu, lấy bình rượu trước mặt Lâm Giác đi, “Giang lão sư đã lên tiếng thì hôm nay Lâm Giác của chúng ta sẽ không uống rượu, ăn nhiều thức ăn một chút ha!”
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên cạnh Lâm Giác, đụng đụng bờ vai cậu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với cậu, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng dùng sức vỗ tay nói: “Oa, Giang lão sư thật quá tri kỷ một chút đi, fan của nam thần này thật quá may mắn!!!”
Một người khác lập tức nói tiếp: “Vậy bây giờ tôi tuyên bố tôi là fan cứng của Giang lão sư còn kịp không?”
Nhiễm Hiểu Hiểu liếc nhìn cậu ta một cái: “Trước đó cậu không thích Giang lão sư à?”
“Thích chứ!” Người kia đương nhiên đáp, “Hiện tại càng thích hơn! Còn sâu sắc hơn cách Lâm Giác hâm mộ Giang thần nữa.”
Đám người không nhịn được cười “a ha ha”.
Biết bọn họ cũng không có ác ý nhưng trên mặt Lâm Giác vẫn nóng hơn một chút.

Cậu cắn môi gật gật đầu, thấp giọng nói lời cảm ơn Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì.
Thịt nướng rất nhanh lên bàn, lực chú ý của mọi người rất nhanh bị những miếng thịt nóng hôi hổi hấp dẫn, không còn trêu ghẹo Lâm Giác, bắt đầu từng màn chém giết.

“Ài ài ài! Khối này thịt là của tôi, tôi đợi lâu lắm rồi!”
“Cái rắm, là tôi để lên mà, đừng cắt!”
“Các người ầm ĩ quá, hiện tại nó là của tôi!”
“Quá đáng!”

Không náo nhiệt giống như người khác, Lâm Giác cúi đầu, an tĩnh lùa cơm trong chén, thật lâu sau, trên mặt vẫn như cũ nóng lên.
Cậu vụng trộm liếc Giang Du Sâm yên tĩnh ăn gì đó một chút.

Nam nhân đang gắp thức ăn, ngón tay nổi rõ khớp xương bao trên chiếc đũa làm bằng kim loại, nhẹ nhàng kẹp một miếng đặt trong chén, động tác đơn giản, lại làm cậu có chút tâm viên ý mã.
Trong đầu của cậu như là đèn kéo quân, từng lần một chiếu lại hình ảnh của Giang Du Sâm.
Nghe lời.
Nghe lời…
Mặt Lâm Giác đỏ bừng
Khó có được ngày nghỉ ngơi, đám người làm liên tục không nghỉ suốt một tuần rốt cục cũng có thể thoáng phóng túng mình.

Ăn liên tục hơn ba giờ, bên cạnh bàn đã chồng đống đĩa cao ngất cũng chưa có ý dừng lại, Ô Khang Đức còn hét lớn muốn tiếp tục thêm đồ ăn.
Lâm Giác dù không uống rượu, nhưng bị rót cho không ít nước, vừa uống xong ly nước bụng đã đầy.

Không chịu đựng nổi nữa, cậu rốt cục để đũa xuống: “Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Đám người đang chém giết thống khoái, đương nhiên sẽ không quản trên bàn có thiếu một người không, chỉ có âm thanh Tiêu Ngụy Nhạc gào to: “Đi nhanh về nhanh nha!”

Lâm Giác gật đầu đáp ứng, thân ảnh rất nhanh biến mất ở sau cửa.
Một phút sau, Tô Tinh Châu cả ngày đều không nói lời nào cũng đột nhiên để đũa xuống, mở miệng nói: “Tôi cũng đi.”
Ô Khang Đức ăn đến mệt mỏi, đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, híp mắt khoát tay: “Làm sao cái này cũng muốn đi cùng lúc thế? Nhanh đi nhanh đi!”
Tô Tinh Châu cúi đầu bước nhanh rời đi, Giang Du Sâm lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Anh nhìn thấy trong mắt Tô Tinh Châu chợt lóe lên ý lạnh.
Giây lát, nam nhân đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ô Khang Đức: “Ra ngoài hít thở không khí không?”
Ô Khang Đức uống không ít, bị Giang Du Sâm nói thế này cũng cảm thấy có chút nghẹn, để đũa xuống sảng khoái đáp ứng: “Được, đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
Cửa gian phòng nặng nề đóng lại, ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.
Bên ngoài đã sớm tối đen, thậm chí cửa hàng trên đường cũng lần lượt đóng cửa, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy nơi còn đang mở.

Ánh sáng trắng mờ nhạt chiếu giữa đêm đen như mực cũng là một vẻ đẹp thật tĩnh mịch.
Hệ thống sưởi trong phòng hơi mạnh, không khí lạnh bên ngoài làm Lâm Giác thoải mái hơn
Ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, thế là thuận tiện rửa mặt, lúc quay đầu lại, đột nhiên phát hiện sau lưng còn có người.
Lâm Giác bị giật nảy mình, suýt thì đụng phải: “Tô Tinh Châu? Cậu cũng ra hóng gió sao?”
Tô Tinh Châu không trả lời Lâm Giác, chỉ là dùng sắc mặt khó coi chăm chú nhìn cậu.

Nửa ngày sau mới lạnh giọng hỏi: “Câu cùng Giang lão sư là quan hệ như thế nào?”
Thanh âm Tô Tinh Châu mang theo địch ý rõ ràng, Lâm Giác đang nóng đến có chút choáng váng đầu óc nháy mắt bình tĩnh lại: “Cậu là có ý gì?”
“Đêm hôm đó, tôi trông thấy cậu đi ra khỏi gian phòng Giang lão sư phải không?”

Tô Tinh Châu cười nhạo, từng chữ đều kéo rất dài, còn cố ý nhấn mạnh mấy âm trong đó.
“Không ngờ nhìn cậu ngay thẳng thuần khiết, hóa ra lại là kiểu người bò lên giường người khác.”
Biểu lộ trên mặt Lâm Giác lạnh xuống, yên lặng nhìn gã: “Đêm hôm đó tôi không vào phòng Giang lão sư, tôi chỉ…”
“Ha ha, ” Tô Tinh Châu vội vàng đánh gãy giải thích của Lâm Giác, móc ra từ trong túi một cái điện thoại di động, lướt mấy lần rồi ấn mở một tấm hình, tiện tay đưa cho Lâm Giác: “Vậy cậu xem nhìn, đây là cái gì?”
Trên màn hình điện thoại di động chính là cảnh Lâm Giác đứng ở trước cửa phòng Giang Du Sâm lấy thuốc.
Lâm Giác cầm điện thoại, ngón tay có chút run rẩy.
Video quay có chút mờ, chỉ có mặt hai người là rõ ràng.

Thân ảnh mơ hồ giao hòa, cánh tay Giang Du Sâm duỗi ra, giống như là Lâm Giác mới đi ra khỏi phòng, mà Giang Du Sâm lưu luyến không rời một lần nữa ôm lấy cậu.
“Đưa đồ cho cậu, quan tâm cậu, thậm chí vì cậu mà không tiếc trước mặt mọi người vả vào mặt tôi, còn không chỉ một lần…” Tô Tinh Châu liệt kê từng thứ ra, khuôn mặt tinh xảo lúc đầu đã trở nên dữ tợn, “Vì cái gì? Cậu nói cho tôi biết, nếu như không phải cậu bán cái mông cho anh ấy thì tại sao anh ấy lại đối tốt với cậu như vậy???”
Tô Tinh Châu hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Giác: “Tôi chỗ nào không bằng cậu chứ? Diễn kỹ hay là tướng mạo? Rõ ràng người thắng định sừng khảo hạch là tôi! Rõ ràng tôi mới là nhân vật chính! Vì cái gì Giang thần chưa từng đã cho tôi một chút sắc mặt tốt? Vì cái gì người xem cũng càng thích cậu chứ không thích tôi?”
Gã đã nhẫn nhịn rất lâu.
Sau mỗi ngày kết thúc, Tô Tinh Châu đều sẽ lướt đạn mạc trên livestream cùng bình luận, mà gã rất nhanh phát hiện ra, Lâm Giác ngoài ý muốn làm người khác yêu thích.
Khảo hạch đầu tiên, mặc dù Lâm Giác chờ định nhưng lại hấp dẫn một đám người xem chú ý, tất cả mọi người đều đau lòng cậu, thương hại cậu, cảm thấy cậu không nên bị đào thải, còn gã đã sớm được vào vòng trong nên không có gì bình luận, từ khi đó Tô Tinh Châu đã cảm thấy Lâm Giác cố ý.
Sau này khảo hạch định sừng rõ ràng là gã thắng nhưng lại càng nhiều bình luận thuộc về Lâm Giác, nói Lâm Giác không may, ở trên đạn mạc động viên cậu.
Đến lúc quay phim chính thức, Lâm Giác rõ ràng chỉ là một vai quần chúng nho nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác học viên khác quan tâm hắn, người xem quan tâm hắn, thậm chí vị Đại Phật như Giang Du Sâm cao lãnh cấm dục cũng chỉ ưu ái mình Lâm Giác. 
Nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Giang Du Sâm đối với mình, lòng đố kị hừng hực trong lồng ngực Tô Tinh Châu lại nhóm lửa, rất nhanh liền cháy lan ra.
Gã lén lút theo dõi Lâm Giác, rốt cục quay được thứ này.
Lúc đầu Tô Tinh Châu xem thứ này như lá bài tẩy của mình, mà việc trêu chọc lúc này trên bàn cơm đã nhóm lửa thùng thuốc nổ gã góp nhặt đã lâu.
Dựa vào cái gì chứ, gã mới là trung tâm chú ý kia mà!
“Cậu muốn làm cái gì?”
Ánh mắt Lâm Giác lạnh xuống, lẳng lặng mà nhìn Tô Tinh Châu bởi vì kích động mà mặt mũi đỏ lên.
Hô hấp Tô Tinh Châu kịch liệt phập phồng, như khiêu khích mà đối mắt với Lâm Giác: “Tôi muốn cậu vô điều kiện rời khỏi tiết mục.”

Thanh âm của gã không ức chế nổi run rẩy, chỉ cần Lâm Giác đi, chỉ cần cậu ta đi, ánh mắt những người kia nhất định đều sẽ nhìn về phía gã đúng không? Gã mới là trung tâm sân khấu, là ngôi sao sáng rực rỡ nhất.
Mắt Tô Tinh Châu đỏ lên: “Hi sinh cậu, bảo toàn thanh danh của anh ấy, lấy một đổi một, không quá đáng đi?”
Lâm Giác mặt lạnh xuống, bờ môi nhấp thành một đường thẳng.
Quần chúng ăn dưa căn bản sẽ không quản tiền căn hậu quả như thế nào, sẽ chỉ tin tưởng “chân tướng” bọn họ nhìn thấy, dù là cái “chân tướng” này đã trải qua chỉnh sửa.
Mười một giờ đêm, livestream đã sớm tự động đóng lại, chỉ cần tấm hình này lưu truyền ra, hai người sẽ không nói ró được, thậm chí toàn bộ tổ tiết mục sẽ bị gán mác là “Quy tắc ngầm”.
Cậu chỉ là tuyến mười tám, danh dự là việc nhỏ, nhưng mà Giang Du Sâm xuất đạo mười năm đến nay chưa hề truyền ra một tin tức xấu gì, Lâm Giác quyết không cho phép trên lưng Giang Du Sâm vì thế mà có ô danh.
Thế nhưng mà cậu muốn rời khỏi như thế sao?
Thật vất vả đi đến bước này, đây là cơ hồi đầu tiên cũng là duy nhất của Lâm Giác.

Cậu còn chưa kịp nhìn Giang Du Sâm thêm vài lần, cứ như vậy bị kẻ gian làm hại, bị ép rời đi, Lâm Giác thực sự không cam tâm.
Thấy bộ dáng Lâm Giác do dự, Tô Tinh Châu nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Không phải nói là fan hâm mộ của anh ấy sao? Không phải nói mình thích anh ấy thật nhiều năm sao? Chút chuyện này cũng không nguyện làm vì thần tượng sao? Không còn cách nào khác, chúng ta…”
“Chờ một chút!”
Lâm Giác thở sâu, đánh gãy gã.
Không cần xoắn xuýt nữa.
Cậu vốn theo Giang Du Sâm mà đến, đi theo nam nhân mà cậu luôn đặt ở đầu quả tim.

Cậu không cho phép anh bởi vì chính mình mà long đong, dù là mảy may.
Cậu cố gắng đi theo từng bước, đi đến bước này, cũng coi là thỏa mãn.
Lâm Giác chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn.
“Tôi…”
“Đủ rồi! Đừng có hồ đồ!”
Giọng đàn ông trung niên vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc