TỪ SCANDAL TRỞ THÀNH SỰ THẬT


Trong nhà tù ẩm ướt, vì hiệu quả quay chụp nên đồ hóa trang cũng rất đơn bạc.
Kết thúc ghi hình, nhân viên hiện trường vội vàng đưa chăn cho Lâm Giác.

Lâm Giác quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới tỉnh hồn lại, được nhân viên ở đây và Giang Du Sâm dìu ra khỏi ngục giam.
Bên ngoài khó nhìn thấy mặt trời, ánh sáng mùa đông mặt trời rất yếu, chiếu lên người cũng rất khó ấm áp.

Lâm Giác ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Giang Du Sâm vẫn luôn bồi cậu.
Ô Khang Đức tự mình đi đưa nước ấm cho Lâm Giác: “Khá hơn chút nào chưa?”
“Cảm ơn Ô đạo.”
Lâm Giác nhận ly giấy nâng trong tay, thanh âm còn có chút khàn khàn, “Thật xin lỗi, tôi…”
Cậu nhập diễn, nhất thời khó mà bứt ra.
Cậu vô thức dung nhập tình yêu của mình dành cho Giang Du Sâm vào  trong nhân vật.

Cái loại cảm giác này, quá thống khổ.
Cậu trơ mắt nhìn người mình thương nhất đi đến pháp trường, vừa bất lực, lại còn phải tiếp tục ở bên cạnh kẻ cầm đầu, cẩn thận từng li từng tí làm lão vui lòng để miễn cưỡng sống sót.

Cảm xúc bất lực, bất đắc dĩ, bi phẫn kia như là núi Hồng Hải rít gào đè xuống người cậu, khiến cậu không thở nổi.
Cậu giống như là ngồi trên chiếc thuyền lá nhỏ đang lâm vào bên trong vòng xoáy chảy xiết, giống như sắp bị sóng đánh tan.

Thật may, thật may mắn, một giây cuối cùng, Giang Du Sâm đã kéo cậu lại, kéo cậu về từ biên giới vực sâu, chân một lần nữa bước lên mặt đất.
“Không sao, tôi hiểu, cái này rất bình thường.”
Ô Khang Đức hung hăng vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, dùng lòng bàn tay truyền năng lượng mạnh mẽ cho cậu, “Đã qua rồi, cậu diễn tốt lắm, cực kỳ tốt, ngoài dự liệu.”
Tiếng Lâm Giác khàn khàn đến nỗi giống như không nói được.

Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngậm miệng, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Ai, ” Ô Khang Đức lại vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tập này quay xong rồi.”
Nhân viên công tác bắt đầu thu thập thiết bị, hiện trường Ô Khang Đức thì phân phó những người khác đừng tới quấy rầy Lâm Giác.
Lâm Giác ngồi trên ghế nghỉ ngơi thật lâu, cho đến khi ly nước bị đầu ngón tay nhiễm lạnh, mới rốt cục tìm được một chút tri giác.
“Nước lạnh rồi, để anh giúp em lấy nước khác.”
Thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên bên cạnh khiến Lâm Giác khẽ giật mình.


Lúc này mới đột nhiên phát hiện, Giang Du Sâm vẫn luôn ngồi bên cạnh mình… Mà cậu vẫn còn đang nắm tay Giang Du Sâm!
Trên mặt cậu đỏ lên, vô thức thu hồi ngón tay, vội vàng nói xin lỗi: “Thật, thật xin lỗi…”
Ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay, mi tâm Giang Du Sâm cau lại, lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
“Không sao.” Nam nhân nhàn nhạt đứng dậy, một lần nữa giúp Lâm Giác lấy nước ấm.
Gương mặt Lâm Giác hơi nóng lên, một bên tay lạnh buốt, một bên tay vì bị Giang Du Sâm nắm ở trong tay mà ấm áp một mảnh.

Hai tay cậu bao lại với nhau, nhiệt độ thẩm thấu vào làn da, truyền đến đáy lòng.
Tê dại một mảnh.
Giang Du Sâm rất mau trở lại, trong tay bưng một ly nước nóng còn đang bốc khói trắng.
“Cảm ơn, ” Lâm Giác chủ động đứng dậy nhân nước, hai tay dâng lên, “Em  không sao rồi.”
Cậu cắn môi, có chút ngượng ngùng, “Em… Vừa rồi nhất thời không ra được.”
“Không nên suy nghĩ nhiều, ” Giang Du Sâm nhàn nhạt gật đầu, “Đây là thứ mỗi diễn viên ưu tú sẽ trải qua, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lâm Giác cũng không có khí lực nói gì nữa, mệt mỏi gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Cảm xúc bộc phát vừa rồi đã tiêu hao lượng thể lực lớn, lúc này cậu mới chậm chạp phát hiện có chút mệt mỏi.
Nhìn mặt mũi Lâm Giác tràn đầy mỏi mệt, lông mày Giang Du Sâm nhàn nhạt nhíu lại.
Vừa rồi cảm xúc Lâm Giác bộc phát đúng là rất đúng lúc, thậm chí ngay cả anh ở giữa cũng bị lây nhiễm hoảng loạn, nhưng đây không phải trình độ Lâm Giác nên có.
Diễn kịch không phải là quá trình một lần là xong mà cần tích lũy lâu dài.

Lâm Giác thiếu kinh nghiệm, loại phim vượt thời gian như thế này cũng khó nhập diễn nhất.

Nhưng cậu không nên nhập diễn sâu như vậy, thậm chí chậm chạp khó mà thoát ra.
Ô Khang Đức kêu gọi mọi người kết thúc công việc rất nhanh.

Lâm Giác một lần nữa mở to mắt ra, đối diện với ánh mắt dò xét của Giang Du Sâm.
Cậu vô thức chớp mắt một cái, không tự giác sờ lên chóp mũi: “Sao thế? Trên mặt em có gì ạ?”
“Không có, ” Giang Du Sâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, “Ô đạo gọi người, trở về thôi.”
Cuối cùng anh quy là do Lâm Giác chăm chỉ khắc khổ.
Một đứa trẻ trong sáng lại chăm chỉ như thế, cho dù có được ông trời chiếu cố cũng không kỳ quái.
Lâm Giác gật gật đầu, đi theo sau Giang Du Sâm lên xe.
Quay xong tập 3, sáng ngày hôm sau lại có thời gian nghỉ ngơi.

Trời còn đang tờ mờ sáng, Lâm Giác còn đang nằm ở trên giường ngủ thì bỗng nhiên Tiêu Ngụy Nhạc ngồi dậy khỏi giường, vỗ vỗ giường Lâm Giác.

“Tỉnh! Tỉnh!”
Lâm Giác còn đang ngủ mơ mơ màng màng, hừ nhẹ muốn xoay người ngủ tiếp.

Tiêu Ngụy Nhạc trực tiếp để di động ở trước mặt của cậu, kích động nói: “Đừng ngủ nữa, anh em, cậu đang ở trên hotsearch kìa!”.

ngôn tình hay
Vừa trải qua chuyện của Tô Tinh Châu nên Lâm Giác cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “Hotsearch” này.

Cậu phút chốc mở to mắt, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.
Tiêu Ngụy Nhạc đưa di động cho cậu, khắp khuôn mặt là hưng phấn; “Anh em à, cậu nổi tiếng rồi, cậu thật sự nổi tiếng rồi!”
Lâm Giác lo sợ bất an vào Weibo.

Vừa mới mở, cậu thiếu chút nữa bị mấy tin tức dồn dập đập vào đến lag máy, mà trên hotsearch đứng đầu bất ngờ treo ——
# Đau lòng tiểu hoàng đế #???
Lâm Giác đầu tiên là buông lỏng một hơi, nhìn vào bên trong một vòng, mới rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hôm qua trực tiếp xong, fan hâm mộ khóc thảm đã tự biên tập trong đêm một đoạn CUT, chế tác vô cùng tinh xảo đẹp mắt, nhạc cũng đúng tâm trạng.

Trải qua một đêm lên men, đã thành công ngược tâm những cư dân mạng mỗi ngày vẫn “Ha ha ha” ăn dưa trên Weibo.
Ấn mở video kia, dưới đáy bình luận tất cả đều là khóc, ngay cả nick Weibo vắng đến sắp mọc cỏ dại của Lâm Giác cũng tăng hơn một trăm vạn fan, cũng đều đang khóc hu hu.
【  Hu hu hu hu khóc cũng đẹp quá đi mất 】
【  Tôi khóc đến nỗi phạm vi trăm cây số quanh đây cũng sắp lụt luôn rồi! 】
【  Lầu trên có cần duck (vịt vàng cao su í)  không, ha ha ha ha ha 】
【  Bị ánh mắt lúc kết của anh trai nhỏ biến thành fan rồi, quá thâm tình!!! 】
【  Tín nữ nguyện ăn chay ba năm đổi lấy ngự y đừng chết! 】

Nỗi lo lắng trong lòng Lâm Giác cuối cùng cũng đè xuống.

Chuyện trên hotsearch cậu chưa từng nghĩ đến, nhưng có thể được người khác công nhận bất kể là ai cũng khó tránh khỏi vui vẻ.
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi ở trên giường, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn cậu: “Cậu thật lợi hại, chương trình còn chưa quảng bá liền có một làn sóng fan lớn.”

Lâm Giác có chút xấu hổ: “Có thể là vận khí tương đối tốt đi.”
“Không cần nói như vậy, ” Tiêu Ngụy Nhạc nghiêm túc đánh gãy cậu, “Vận khí cũng là một phần thực lực, hơn nữa nhìn kia đoạn cut liền biết, cậu thật sự có thực lực kia.”
Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, cậu nhìn fan của cậu cắt cái video kia chưa? Thật sự rất tuyệt! Khiến cho anh cũng sắp khóc luôn!”
Lâm Giác thành thật lắc đầu: “Chưa có.”
Cậu vừa vặn mấy lần trượt đến cái video kia, ngón tay ở trên màn ảnh khẽ run, vẫn mở ra.
Nhưng những cảm xúc thống khổ kia còn lưu lại trong lòng của cậu.

Cậu thật sự… Không có dũng khí mở ra.
“Mau nhìn mau nhìn đi!”
Tiêu Ngụy Nhạc cực lực nhắc nhở, Lâm Giác nghiêm túc cám ơn, cuối cùng vẫn không mở ra.

Cảnh này cậu nhập diễn quá sâu, chí ít trong thời gian ngắn, cũng không muốn ôn lại lần nữa.
Cậu ngược lại một lần nữa vào tiểu chủ đề trên Weibo, ấn mở “Du Sinh Bất Giác”.
Siêu chủ đề quả nhiên là một cảnh tượng ăn tết.

Chủ thớt cố ý đăng video biên tập đã chỉnh sửa, dưới đáy xoát bình phong “Du Sinh Bất Giác szd!”
Mặt Lâm Giác hơi nóng, trái tim từng chút từng chút một đập vào lồng ngực, trong lòng một mảnh ấm áp.
Khoảng thời gian này ở chương trình tựa như là một giấc mơ cậu không nguyện tỉnh lại.

Trước đó, cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, tên của mình có thể xuất hiện cùng một chỗ với Giang Du Sâm.
Cứ như vậy… Là đủ rồi, dù là chương trình chẳng mấy chốc sẽ quay xong, nhưng thời gian một tháng này, cũng đủ cho cậu chống đỡ vào mỗi một màu đông giá rét sau này.
Một cảnh cuối cùng kia Lâm Giác bộc phát diễn kỹ xong, đại kết cục cũng liền không có gì bùng nổ nữa.

Tiểu Hoàng tử chiếm thế thượng phong, công việc quay chụp của tuần ghi hình cũng tiến hành vô cùng thuận lợi.
Tiểu Hoàng tử liên hợp với thế lực nhiều nơi, bức cung Hoàng đế, cuối cùng tự tay lấy đầu lão, ngồi lên long ỷ mà thiên hạ mơ ước
Cảnh cuối của bộ phim, tiểu Hoàng tử thân mang long bào, quỳ gối trước phần mộ của ngự y, vẩy một chén rượu nóng lên trên đất vàng, khấu đầu một cái thật sâu, Nhược Trúc bình tĩnh đứng ở phía sau, bồi tiếp y.
Đôi môi thật mỏng của tiểu Hoàng tử hôn mặt đất, nói giọng khàn khàn: “Sư phụ, trẫm tới đón người về nhà.”

Sau khi hơ khô thẻ tre, đám người hẹn cùng nhau ăn cơm.

Bọn hò cực kỳ ăn ý mà lựa chọn tiệm lẩu lần đầu liên hoan kia.
Thời gian một tháng đảo mắt đã qua, vô luận đoạn ký ức này tươi đẹp đến mức nào thì đều sẽ bị thời gian vùi lấp, trở thành một trong ngàn vạn hồi ức ảm đạm hoặc huy hoàng.
Một đoạn đường này, bọn họ cũng chỉ có thể cùng đi đến đây, con đường về sau, lại phải một mình chiến đấu.
Trên bàn cơm ồn ào nhốn nháo, Tiêu Ngụy Nhạc buồn bực uống một ly rượu, chỉ chốc lát sau, trên mặt liền nổi lên nguyên một phiến đỏ ửng.
Y giơ chén rượu, hai mắt xoay tròn, nhìn thẳng vào Lâm Giác, mơ mơ màng màng gọi cậu: ” Lâm Giác à, chúng ta đến cụng một ly đi.”
Lâm Giác cũng bị không khí ly biệt bao phủ, cậu gật gật đầu, rót rượu vào ly: “Được.”
Tiêu Ngụy Nhạc cười nói: “Cậu là người bạn tốt đầu tiên anh gặp được ở đây, anh rất bội phục cậu, thật đó.”

Y bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Giác cũng giơ chén lên, uống hết sạch rượu tron gly, chân thành nói: “Nhạc Nhạc ca, anh cũng là một người bạn quan trọng của em.

Hiện tại là như thế, sau này cũng là thế.”
Tiêu Ngụy Nhạc cười gật đầu, lại rót đầy rượu, một lần nữa bưng ly lên.
Lâm Giác đánh giá biểu lộ Tiêu Ngụy Nhạc, thần sắc có mấy phần lo lắng: “Nhạc Nhạc ca, anh uống ít một chút…”
Tiêu Ngụy Nhạc lắc đầu, phối hợp cười: “Anh không có say, chỉ là trong lòng anh đã nghẹn lâu không thoải mái, muốn nói với cậu mấy câu.”
“Có đôi khi, anh thật sự rất hâm mộ cậu, có Giang thần che chở cậu như vậy, nếu như lúc ấy… Lúc ấy cũng có…”
Còn chưa nói xong, đôi mắt Tiêu Ngụy Nhạc hơi híp, đầu nghiêng qua một bên.
Lâm Giác vội vàng dìu y, phòng y té ngã, ngữ khí lo lắng: “Nhạc Nhạc ca, anh say rồi, để em dìu anh về trước.”
Tiêu Ngụy Nhạc híp mắt gật đầu, mặc cho Lâm Giác dìu y đi.
Khuông Sách thấy thế, vội vàng đến hỗ trợ, một tay đỡ Tiêu Ngụy Nhạc lên vai bờ vai, “Để tôi tới đi, tôi đến là được.”
Nhìn thấy người đến là Khuông Sách, cảm xúc Tiêu Ngụy Nhạc lại kích động.

Một phát bắt lấy quần áo Khuông Sách không muốn buông ra, kêu loạn xa tên thật tên riêng của hắn.
” Khuông Sách, ách, Khuông ca… Sách ca, em…”
Khuông Sách vịn Tiêu Ngụy Nhạc nói với mọi người: “Tôi đưa Nhạc Nhạc đi tỉnh rượu, mọi người tiếp tục tiếp tục đi.”
[ Sữa: Ố là la, Nhạc Nhạc~]
Trên bàn cơm người cũng đều say gần hết, Ô Khang Đức híp mắt khoát khoát tay: “Đi đi, đừng đi xa quá.”
Khuông Sách gật đầu, vịn Tiêu Ngụy Nhạc nhanh chân rời đi.
Nhìn qua bóng lưng hai người rời đi, đôi lông mày nhạt của Lâm Giác vô thức nhíu lại
“Sao thế?”
Thanh âm từ tính vang lên bên tai, lúc này Lâm Giác mới phát hiện, không biết lúc nào, Giang Du Sâm đã ngồi ở bên cạnh mình.
Cậu mím môi lắc đầu, lo lắng nơi đáy mắt vẫn như cũ giấu không được: “Em chỉ là có chút lo lắng cho Nhạc Nhạc ca…”
Nửa câu vừa rồi của Tiêu Ngụy Nhạc kia còn chưa nói hết.

Lần đầu tiên Lâm Giác thực sự muốn biết, năm đó đến cùng y đã xảy ra chuyện gì, không chỉ lưu lại tiếng xấu đánh người mà còn vào lúc say rượu nhớ tới sẽ nghẹn ngào khóc rống.
Lâm Giác nói hết phản ứng từ đầu đến cuối cho Tiêu Ngụy Nhạc cho Giang Du Sâm.

Mi tâm Giang Du Sâm nhíu lên, nhưng rất nhanh lại buông ra.
“Rất để ý sao?”
Nam nhân hỏi.
Lâm Giác nghiêm túc gật gật đầu: “Nhạc Nhạc ca là bạn của em.”
“Được ” Giang Du Sâm thu mắt, “Anh giúp em.”
Mặc dù anh vẫn luôn nhắc nhở Lâm Giác giữ khoảng cách với Tiêu Ngụy Nhạc, nhưng Lâm Giác kiên trì như vậy, anh cũng muốn tin tưởng cậu một lần..


Bình luận

Truyện đang đọc