TỬ THỜI

Vào buổi tối đến lúc đi ngủ, muốn nói gì thì nói tối nay Thịnh tổng nhất quyết tuyên bố quyền sở hữu một chút, vừa đúng lúc Tử Thời bị dạy dỗ ngay cả máy tính cũng không dám mở, lên giường từ rất sớm, Thịnh Thừa Quang sau khi bước ra khỏi phòng tắm liền ép lên người cô, vừa trêu chọc vừa ăn.

Tay sờ đi lên, trên người cô chỗ nào cũng đều mềm mại, xúc cảm rất tuyệt! Bình thường cô cũng không thích vận động, nhưng eo vẫn rất nhỏ, bây giờ vùng eo nhỏ kia càng mềm mại hơn, làn da trắng nõn như mỡ đông, sau khi Thịnh Thừa Quang xoa bóp lên liền cảm giác ngón tay mình như sắp tan chảy, so với hai tiểu bạch thỏ phía trên vẫn làm anh yêu thích không muốn buông tay.

Anh ép vào trong người đang nằm nghiêng kia, hướng đến tai cô thổi hơi nóng: “Em mập thêm chút nữa đi…..sờ rất thoải mái…..”

Tử Thời đẩy anh, hai tay ôm lấy bụng, mặt đỏ tới tận mang tai, không chịu cho anh sờ.

“Ngoan nào……buông tay……” Thịnh Thừa Quang dụ dỗ cô: “Đã bao lâu rồi anh không đụng chạm em, hả?”

Lời nói của anh làm trong đầu Tử Thời chợt vụt qua, suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên, dần dần nhớ lại, cố gắng dùng sức tính toán cẩn thận thêm lần nữa…..Mới vừa rồi gương mặt còn đỏ tươi thẹn thùng như hoa đào trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Nhưng lần này Thịnh Thừa Quang rất vội vàng, thực sự đã lâu không có chạm qua cô, lúc này đang ý loạn tình mê, hoàn toàn không nhận thấy cảm xúc khác thường của cô, nôn nóng đè nặng lên người đang nằm nghiêng kia, đẩy một chân cô ra phía trước, anh nhấn eo một cái chen vào.

Tử Thờit bị anh *** mới lấy lại tinh thần, chỗ phía dưới cảm giác căng trướng khó chịu đựng, vừa nóng lại vừa có chút thoải mái, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, cô hừ nhẹ đưa tay ra sau đẩy anh, rất dùng sức: “Không cần…..anh nhẹ một chút!”

Vốn dĩ cái tư thế này anh không thể đi vào hoàn toàn, hơn nữa cô nằm nghiêng như vậy càng thêm chặt chẽ, Thịnh Thừa Quang hoàn toàn không thể nào động được, trên trán đã thấy mồ hôi nóng, chỗ phía dưới bị cô hút lấy đều đã tê dại, anh hôn nhẹ lên lỗ tai cô, vừa thở hổn hển vừa thấp giọng cười nhạo cô: “Yếu ớt quá!”

Trong lòng Tử Thời sợ hãi, ra sức đẩy anh, Thịnh Thừa Quang bị cô đẩy càng thêm hứng thú, dùng sức động mạnh mẽ, hai người cứ ỡm ờ như vậy kết thúc một lần. Nhìn cô không được tự nhiên, vậy mà ngược lại cảm thụ càng thêm kích thích và mất hồn, lần cuối cùng như có một dải ánh sáng trắng hiện lên trước mắt Thịnh Thừa Quang ,sau khi kết thúc anh còn chưa kịp thở đã nghiêng qua vai cô hỏi: “Em sao vậy?”

“……” Tử Thời cắn ngón tay của mình không nói câu nào, nhắm mắt co người lại, cơ thể vẫn còn hơi run run.

Thịnh Thừa Quang thấy cô không thoải mái, cũng không hỏi nhiều nữa, trở lại chỗ cũ đè ép lên cô một chút, anh có ý muốn tới lần thứ hai, nhưng ngay lập tức Tử Thời chui vào lòng anh bảo đi ngủ, sử dụng tất cả vốn liếng làm nũng ăn vạ…..Thịnh Thừa Quang đã bao giờ được hưởng thụ qua sự đối xử như thế này? Còn tưởng là cô đang đau lòng vì gần đây anh mệt mỏi ngủ ít, ngây ngất ôm cô vào lòng an ủi một lúc, lại ôm cô đầy yêu thương đi vào phòng tắm dọn dẹp.

Trước khi đi ngủ thực sự, Thịnh Thừa Quang ôm tiểu bạch thỏ khéo léo của nhà anh, tay vuốt ve lưng cô, cô thoải mái phát ra tiếng lẩm bẩm mơ màng từ trong cổ họng, đột nhiên Thịnh Thừa Quang cảm thấy……Ăn no được một nửa như vậy cũng không tệ, không có cạn kiệt sức lực sau khi liều chết triền miên, thực sự giống như một đôi vợ chồng sớm chiều bên nhau, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian.

Nghĩ tới đây, anh âm thầm cười nhạo chính mình.

Cô gái nhỏ núp trong lòng anh, nhắm mặt lại, giống như đã ngủ rồi, Thịnh Thừa Quang cúi đầu hạ xuống giữa hai đầu lông mày cô một nụ hôn ngủ ngon, thỏa mãn nhắm mắt lại cùng cô đi vào giấc mộng.

**

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Thừa Quang thức dậy đúng giờ, Tử Thời vẫn còn đang ngủ, anh làm xong điểm tâm vào gọi cô, cô vẫn không chịu rời giường, vùi đầu cuốn vào trong chăn.

Thực ra thì Thịnh Thừa Quang muốn hỏi cô có nhớ ngày hôm qua là ngày gì hay không? Nhưng lại sợ cô không nhớ ra, ngược lại sẽ tự gánh lấy đả kích sau khi anh hỏi . Hôm nay có công việc rất quan trọng, anh phải giữ tâm trạng vui vẻ.

Hôn nhẹ lên người còn đang ngủ nướng, dặn dò cô ngủ thêm một lúc nữa thì thức dậy ăn sáng, sau đó anh tràn đầy sức chiến đấu ra khỏi cửa chuẩn bị đối mặt với những chuyện gay go kia…..Tâm tình của anh cũng rất vui vẻ.

Tâm tình Thịnh Thừa Quang vui vẻ ra khỏi nhà, âm thanh cửa chính bị đóng lại truyền tới trong phòng ngủ, người vừa rồi còn không mở nổi mắt đã ôm chăn ngồi dậy, cô ngồi đó ngây ngẩn một lúc, xuống giường, cũng ra khỏi cửa.

Tử Thời đi bệnh viện, trực tiếp đến khoa phụ sản.

Lúc tối hôm qua, Thịnh Thừa Quang bảo đã lâu không đụng đến cô, làm cô bỗng nhiên nhớ đến……hình như kinh nguyệt của cô đã lâu chưa tới.

Lúc còn ở cùng anh là vì sinh con cứu Tề Quang, đương nhiên sẽ không dùng biện pháp tránh thai, sau này tách ra không còn ở chung, mấy tháng nay binh hoàng mã loạn (chiến tranh loạn lạc, ý là nhiều việc rối loạn xảy ra), khi anh về đến nhà cũng đã rất khuya, quả thực rất lâu chưa làm chuyện kia, trong trí nhớ tỉnh táo của cô trừ tối hôm qua ra…..hình như là từ đêm bữa tiệc tiễn Tề Quang.

Là đêm đó sao? Là vì hoa hồng đêm đó thật đẹp, hạnh phúc của cô quá ích kỷ sao? Tử Thời ngồi bên ngoài khoa phụ sản chờ kết quả kiểm tra, ý nghĩ lo lắng không thôi.

Vị y tá hướng dẫn đi cùng dịu dàng nói với cô những gì, một câu cô cũng không nghe vào.

Thịnh Thừa Quang đã từng nói sẽ nuôi dưỡng đứa bé của cô, nhưng đó dựa trên cơ sở sắp xếp dùng đứa trẻ rõ ràng, bây giờ cuộc phẫu thuật của Tề Quang đã kết thúc thành công, nếu như cô thật sự mang thai, vậy anh còn muốn đứa nhỏ này hay sao?

Nếu anh muốn, tình hình bây giờ đã bết bát như vậy rồi, đứa bé này có mang thêm phiền phức cho anh hay không?

Còn có về sau…..Có phải cô vẫn phải làm giống như trong hợp đồng khi trước, sinh ra đứa bé liền rời đi?

Phải rời khỏi đứa trẻ của cô sao? Tay của Tử Thời đặt trên bụng mình…….Còn có, nếu như anh không cần thì sao?

Trước mắt không rõ, tim cô đau dữ dội, gần như không thở nổi, bỗng nhiên y tá hướng dẫn đứng lên, trong lúc hoảng hốt Tử Thời nghe được giọng của cô ấy cười gọi một tiếng: “Bác sỹ Trầm!”

Tử Thời ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Trầm Hiên đang đứng ở trước mặt.

Vẻ mặt Trầm Hiên khi thấy cô cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, ngồi xuống trước người cô, nhìn cô thận trọng: “Tử Thời? Cô khó chịu chỗ nào? Sắc mặt sao lại kém như vậy?”

Đôi môi Tử Thời giật giật, không nói ra lời, Trầm Hiên nhìn về phía cô y tá hướng dẫn đứng một bên, cô y tá hướng dẫn không muốn nói thẳng, ý bảo anh nhìn sau lưng.

Trầm Hiên nhìn khoa phụ sản sau lưng các cô, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, “Tử Thời cô……À?”

Tử Thời hoảng loạn khép mắt, lúc này y tá khoa phụ sản đưa báo cáo ra ngoài, y tá hướng dẫn nhận lấy, lại bị bác sỹ Trầm người luôn dịu dàng nho nhã chộp giành lấy.

Trầm Hiên dẫn Tử Thời tới phòng làm việc của anh.

Rót cho cô ly nước nóng, anh suy nghĩ lại còn cẩn thận hỏi cô: “Cô uống sữa nóng không hay uống thứ khác?”

Lúc này sắc mặt Tử Thời đã khôi phục lại một chút hồng hào, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Uống nước là được rồi.”

Trầm Hiên tưởng cô không thoải mái: “Là phản ứng khi có thai sao? Cảm thấy không thể chịu được mùi thức ăn?”

Anh hỏi đến vấn đề này, khiến Tử Thời còn chưa phản ứng kịp với tin mình mang thai càng thêm muốn khóc, nước mắt lưng tròng lắc đầu, lại gật đầu.

Trầm Hiên nhìn thấy cô như vậy cũng không đành lòng, giọng nói nhẹ nhàng khuyên cô uống chút nước ấm, bình tĩnh trở lại.

Tử Thời đang cầm ly nước nóng ngẩn người, rất lâu, cô phục hồi lại tinh thần, nói đứt quãng với Trầm Hiên: “Lúc trước có một khoảng thời gian tôi không muốn ăn……Nhưng mà bây giờ ăn rất nhiều, mập lên rất nhiều.”

“Những tháng này đúng là lúc nên bổ sung thêm dinh dưỡng, thai nhi lớn nhanh, cô phải chú ý ăn uống.” Trầm Hiên nói xong lại than thở: “Tại sao lúc không muốn ăn lại không biết đến bệnh viện làm kiểm tra vậy?”

“Tôi không biết.” Tử Thời cúi đầu thấp. Kinh nguyệt mỗi tháng cô cũng không chính xác, có đôi khi hai tháng cũng chưa tới, cho tới bây giờ không có ai quan tâm đến việc này của cô, ngay cả cô cũng quen rồi. Nghe Trầm Hiên thở dài, trong lòng cô cũng không khỏi căng thẳng, hỏi: “Bản kiểm tra của tôi có vấn đề gì sao?”

“Không có, rất tốt.”

Khi nói “rất tốt”, vẻ mặt của Trầm Hiên một chút cũng không thấy tốt. Anh biết nhiều hơn so với Tử Thời, anh biết hiện tại Thịnh Thừa Quang đã vô cùng khó khăn, lại thêm đứa bé này nữa…….Quả thực họa vô đơn chí.

“Nếu cô phát hiện sớm một chút thì tốt rồi,” Trầm Hiên nhìn đứa trẻ đã thành hình trên tờ siêu âm màu, vẻ mặt rất phức tạp than thở: “Đã được mười ba tuần.”

Thai nhi mười ba tuần, gan đã bắt đầu sản xuất ra mật, thận bắt đầu bài tiết nước tiểu đến bàng quang, thần kinh cảm xúc cũng đã hình thành, ngón tay cũng đã có thể nắm chặt rồi.

Một đứa bé đã thành hình…….Trầm Hiên hiểu rõ Thịnh Thừa Quang, cho nên càng hiểu rõ chuyện này thực sự rất khó xử, anh cũng không dám tưởng tượng vẻ mặt của Thịnh Thừa Quang sau khi biết việc này.

Anh nói ý ở ngoài lời tất nhiên Tử Thời không hiểu được, bây giờ cả người cô đều rối loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cô chỉ nghĩ đến Thịnh Thừa Quang.

“Anh sẽ nói cho anh ấy biết sao?” Cô hỏi Trầm Hiên, “Anh không thể nói cho anh ấy, đúng không?”

Trầm Hiên thực sự không dám đối mặt với ánh mắt của cô, khép mắt lại thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Phải, anh phải nói cho Thịnh Thừa Quang, cho dù chuyện này khó khăn, vẫn phải do Thịnh Thừa Quang xử lý.

Tử Thời nở nụ cười miễn cưỡng, an ủi anh: “Không sao. Dù sao chính bản thân tôi cũng không dám nói cho anh ấy, anh nói đi thôi.”

Trầm Hiên im lặng gật đầu, nói thêm: “Cô không cần suy nghĩ quá nhiều, tất cả mọi việc hãy giao cho Thịnh Thừa Quang, cậu ấy sẽ xử lý tốt.”

Tử Thời cười cười, lúc này đã tự nhiên hơn nhiều, “Vậy tôi về đây.” Cô nói.

**

Hai người cùng nhau đi xuống lầu.

Thật ra trong lòng Trầm Hiên cũng không dễ chịu, anh biết từ đầu Tử Thời không biết gì cả, vô duyên vô cớ bị cuốn vào, nếu Thịnh Thừa Quang là chủ mưu thì anh chính là đồng lõa. Trước đây còn có thể nói là vì Tề Quang, bây giờ thì tính sao?”

Hai người có tâm sự riêng, đi từ cửa chính bệnh viện đi ra cũng không chú ý nhiều, tâm tình của Trầm Hiên phức tạp, xe Tử Thời chạy đi ra ngoài, anh vẫn đứng tại chỗ cửa, như vậy mới khiến anh nhìn thấy ngoài cửa lớn bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều cầm trường thương đoản pháo trong tay ( pháo ngắn súng dài, chắc là các nhà báo đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ nghênh đón.=_=).

Xe Tử Thời vừa chạy đến cửa lớn thì bị đám người kia ngăn cản phải dừng lại.

Hôm nay Tử Thời lặng lẽ ra ngoài, gọi cho chú Lý tài xế của biệt thự bên kia, chú Lý không có kinh nghiệm đề phòng bọn chó săn, thấy người khác ngăn cản xe, còn có người leo lên trước mui xe để chụp ảnh bên trong, ngay lập tức chú đẩy cửa xe đi xuống, lớn giọng kêu bọn tránh ra.

Lần này tiện nghi lớn rồi, nhiều phóng viên nam nhân cơ hội từ buồng lái xông tới, giơ camera lên chụp liên tục người ngồi trên ghế phía sau!

Tử Thời giơ hai tay che mặt theo bản năng, ôm đầu rúc vào phía trong, có người chồm lên kéo tay của cô ra, cô thét chói tai, uổng công co lại trong chỗ ngồi……Trong ngoài xe đều vô cùng hỗn loạn.

Thật may là Trầm Hiên gọi các nhân viên an ninh của bệnh viện tới, kéo những phóng viên vây quanh xe ra, Trầm Hiên mở cửa xe ôm người bên trong ra, vội vàng sải bước trở vào bệnh viện.

Thu xếp ổn thỏa cho Tử Thời ở trong phòng nghỉ của mình, Trầm Hiên sốt ruột gọi điện thoại cho Thịnh Thừa Quang. Lúc ấy Thịnh Thừa Quang vừa kết thúc một cuộc họp hội đồng làm tâm tình anh rất nặng nề, giọng nói khi nhận điện thoại vô cùng mệt mỏi: “Bác sỹ Trầm, có gì muốn làm?”

“Tử Thời đang ở chỗ tôi,” Trầm Hiên lời ít ý nhiều nói rõ tình hình: “Mới vừa rồi cô ấy bị rất nhiều phóng viên vây ở cửa bệnh viện, chỉ sợ chụp được không ít ảnh đâu.”

Thịnh Thừa Quang cũng không hỏi những phóng viên này, đầu tiên anh hỏi là: “Cô ấy sao rồi? Tại sao đến chỗ cậu?”

Trầm Hiên quay đầu lại liếc nhìn cô gái đang nằm mê man trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, âm thanh rất thấp nói với người đầu bên kia điện thoại : “Cô ấy mang thai.”

**

Tác giả có lời muốn nói: Thịnh tổng ( ngoắc tay dịu dàng): tác giả, ngươi tới đây, ta có mấy vấn đề cần ngươi giải đáp

Tác giả (vui sướng chạy tới) : tới đây~~ muốn ta giải đáp gì hả Tiểu Quang Quang~~~

Thịnh tổng (thiên mã lưu tinh quyền) : làm việc nên không cho ta ăn thịt phải không! Ăn thịt liền mang thai đúng không! Mang thai lại không để cho ta là người đầu tiên biết hả!

Tác giả (khóc bị đánh bay): Ta…….nhất…..định…..sẽ……trở……về……

Bình luận

Truyện đang đọc