TỬ THỜI

Editor: Linh Vũ

Một nhà ba người cùng nhau ăn bữa sáng xong thì cùng nhau ra khỏi nhà, Thịnh Thừa Quang đến Thịnh thị, tiện đường đưa Tử Thời và Gấu Nhỏ đến nhà họ Diệp.

Ssau khi trở về, Tử Thời có đến nhà họ Diệp mấy lần, bà cụ Diệp biết cô đã có con thì rất muốn gặp mặt.

Thịnh Thừa Quang cũng muốn để cô ra ngoài một chút, trước kia dì Vương và dì Lục đã từng chăm sóc cho mẹ con cô, Tử Thời muốn đến thăm họ, anh còn đặc biệt sai người giúp cô chuẩn bị quà tặng.

Chẳng qua tới nhà dì Lục thì anh sai người đưa cô đi, còn đến nhà dì Vương thì là đích thân tổng giám đốc Thịnh lái xe đưa cô đi -- bởi vì nhà họ Vương có Tiểu Vương hào hoa phong nhã cơ mà...

Sáng hôm nay Gấu Nhỏ được ăn ngon, bây giờ tâm tình cũng tốt đẹp như ánh mặt trời chói lọi bên ngoài cửa sổ, ngồi giữa ba mẹ, ngâm nga một đoạn nhạc thiếu nhi.

Thịnh Thừa Quang xem tài liệu một lúc lâu mà vẫn chẳng xong nổi một tờ, chỉ dựng thẳng lỗ tai lên nghe con gái hát, trong lòng này thì kiêu ngạo này thì tự hào này thì thỏa mãn, ôi phát âm thật là rõ ràng, trí nhớ thật là tốt! Tiết tấu thật là hay!

Lúc xuống xe, ông bố kiêu ngạo ôm lấy con gái cưng của mình, một tay ôm cô bé, một tay nắm tay mẹ cô bé, tự mình đến cửa nhà họ Diệp.

Hôm nay Diệp Kỳ Viễn ở nhà, bị bà cụ Diệp đuổi ra cửa đứng chờ, từ đằng xa đã nhìn thấy Thịnh Thừa Quang tay trái nắm một người nhỏ, tay phải nắm một người lớn thì vô cùng hâm mộ và ghen ghét, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Đến gần, Thịnh Thừa Quang hắng giọng, quay đầu ghé sát vào cô con gái đang say sưa ca hát, nói: "Gấu Nhỏ, tới gặp chú Diệp của con nào!"

Cô nhóc quay đầu nhìn Diệp Kỳ Viễn, dù sao cũng là người lạ, cô nhóc chào một tiếng xong thì thẹn thùng úp mặt xuống vai ba mình. Diệp Kỳ Viễn vươn tay ra muốn bế cô nhóc nhưng cô nhóc không chịu.

Tổng giám đốc Thịnh vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào nhíu mày nhìn Diệp Kỳ Viễn, liếc mắt một cái.

Diệp Kỳ Viễn vô cùng ghét cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này của anh, mặt cũng xám xịt. Cũng may vừa lúc này thì Tử Thời đi tới ôm con gái, nói với Thịnh Thừa Quang: "Anh mau đến công ty đi, đừng có đi muộn!" d.đ.l.q.đ

"Ừm." Thịnh Thừa Quang giao con gái lại cho cô, thuận tiện lại hôn lên mặt cô bé một cái, cả động tác và vẻ mặt đều vô cùng tự nhiên: "Chiều anh sẽ tới đón hai người."

Anh xoay người rời đi, Diệp Kỳ Viễn thu lại nụ cười lạnh, ánh mắt lại chuyển sang cô nhóc trong lòng Tử Thời.

"Cô bạn nhỏ, hỏi cháu một câu nhé!" Diệp Kỳ Viễn bày ra vẻ mặt tươi cười hòa nhã.

Hai ngày nay có nhiều người hỏi cô bé như vậy, trong lòng tiểu thư Gấu không khỏi mừng thầm: Có phải là mình sẽ nhanh chóng trở thành người lớn không?

Cô bé mở to mắt nhìn ông chú xa lạ trước mắt.

Diệp Kỳ Viễn nghiêm giọng hỏi cô bé: "Mẹ cháu gọi chú là anh, vậy cháu có biết cháu nên gọi chú là gì không?"

Gấu Nhỏ rất nhanh trí: "Cậu!"

"Phải!" Diệp Kỳ Viễn vô cùng hài lòng, lại làm bộ như thể không hiểu, hỏi cô bé: "Vậy sao vừa rồi ba cháu lại dạy cháu gọi cậu là chú nhỉ?"

"Ba ngốc nghếch!" Gấu Nhỏ thật sự phiền muộn: "Ba còn dạy cháu gọi cậu nhỏ là chú nữa... Có phải là ba không biết phân biệt cậu và chú không?"

Câu cuối cùng là hỏi Tử Thời.

Tử Thời: "...""

Diệp Kỳ Viễn: "Cô bé ngoan! Thật là thông minh!"

***

Bà cụ Diệp vô cùng yêu thích Gấu Nhỏ. Nhà họ Diệp ít người, bà cũng chỉ có một đứa cháu nội là Diệp Kỳ Viễn, thấy anh ta đã sắp ba mươi rồi mà ngay cả một người bạn gái để đưa về nhà cũng không có, mặc dù ngoài miệng bà không nói, nhưng thật ra trong lòng rất sốt ruột.

Huống hồ Gấu Nhỏ là đứa bé đáng yêu biết bao nhiêu cơ chứ! Dáng vẻ thì y hệt như búp bê, ăn mặc cũng giống, thật ra quần áo màu xanh nhạt phải là người da cực kỳ cực kỳ trắng mặc mới đẹp, mà da của cô nhóc con thì vừa trắng nõn vừa mềm mại, mặc váy màu xanh nhạt khỏi phải nói là đẹp đến mức nào! Lại còn mái tóc uốn cong như búp bê nước ngoài nữa chứ, thêm cả sợi dây cột tóc hình nơ con bướm màu xanh, đúng là đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn một ngụm!

Đương nhiên là bà cụ Diệp không cắn cô nhóc, bà cụ là tiểu thư khuê các thời trước, ôm sát rồi dán mặt lên đã là biểu hiện cực kỳ thân mật rồi!

Gấu Nhỏ đối với mọi người, ngoại trừ Thịnh Thừa Quang ra, đều cực kỳ lễ phép, đứng bên cạnh bà cụ Diệp, nói chuyện vô cùng ngọt ngào, khiến bà cụ vô cùng vui vẻ, tuột một cái vòng ngọc phỉ thúy xanh trên tay ra đưa cho cô bé.

Trước kia lúc Tử Thời tiêu tiền bậy bạ cũng đã từng mua mấy thứ thế này, vừa nhìn đã biết giá trị chắc chắn rất xa xỉ, vội từ chối: "Con bé vẫn còn nhỏ, bà chờ con bé lớn rồi hãy tặng sau."

Bà cụ Diệp cười, thở dài: "Bà còn có thể sống được mấy năm nữa chứ? Chỉ sợ không thể nhìn được cảnh con bé lấy chồng. Tử Thời, cháu nhận thay con bé đi, đến lúc con bé lập gia đình thì thay bà đưa cho con bé."

Diệp Kỳ Viễn ở bên cạnh cực kỳ bất mãn: "Bà à, sức khỏe bà vẫn còn tốt mà, nói mấy cái này là sao chứ?"

"Là nói thật!" Bà cụ Diệp nhìn anh ta một cái, tiếp tục nói: "Con của cháu... khoan nói đến chuyện cưới vợ gả chồng, bà chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy cháu đã có con rồi."

Diệp Kỳ Viễn đưa tay đỡ trán, giọng điệu bất lực xin tha: "Bà nội à..."

Biết bà cụ nhất thời tức giận nên Tử Thời muốn làm dịu đi, nói đùa: "Bà cứ yên tâm đi, ba tiêu chuẩn cao, phú, soái, anh Kỳ Viễn đều không có vấn đề gì, chỉ cần anh ấy muốn kết hôn, chắc chắn sẽ nhanh chóng có thể kết hôn thôi."

Diệp Kỳ Viễn trừng mắt nhìn cô, bà cụ Diệp lại cười rộ lên, nói: "Cháu đừng có dọa Tử Thời, con bé nói đúng đấy. Kỳ Viễn, ba mẹ cháu đã nói lâu rồi, nhà họ Tạ là danh môn vọng tộc, không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, nếu như cháu bằng lòng ở rể thì còn được, nhưng mà cháu cũng biết đấy, cháu là cháu trai độc đinh của nhà họ Diệp chúng ta, chính cháu cũng không muốn đi ở rể đúng không? Huống hồ Tạ Gia Vân... Cái cô gái kia đã làm cháu chậm trễ nhiều năm như vậy, bà thật sự không thích cô ta. Kỳ Viễn, cháu là một đứa bé tốt, cần gì mà cứ phải khăng khăng cố chấp cái chuyện chung thân đại sự như vậy chứ?"

Những lời này bà chưa từng nhắc đến, hôm nay lại nói ra trước mặt Tử Thời, khiến trong lòng Diệp Kỳ Viễn không kìm nổi cảm giác chua xót.

Anh ta biết, bà cụ thật sự đã chờ đến sốt ruột rồi.

"Bà nội, cháu hiểu rõ... Cháu tự có tính toán." Anh ta khó khăn nói.

Tính bà cụ Diệp cũng không thích ép người quá đáng, nói đến đây thì thôi, bà lại quay đầu nói với Tử Thời: "Cất đồ cho kĩ. Cháu xem, cũng chỉ vì cháu không chịu nhận mà mới phải nói dông dài như vậy đấy."

Tử Thời nhìn Diệp Kỳ Viễn, đành phải nhận lấy.

***

Lúc ăn cơm trưa, bà cụ Diệp đút cho Gấu Nhỏ ăn, cụ cháu hai người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ, Tử Thời ngồi ở bên cạnh.

Diệp Kỳ Viễn ăn chưa được bao nhiêu đã trốn ra bên ngoài hút thuốc, Tử Thời thấy thế thì cũng đi theo.

Cô tìm thấy Diệp Kỳ Viễn ở trong sân, anh ta đang hút thuốc, khói thuốc lượn lờ trước đôi mắt hơi híp lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ cô quạnh.

Tử Thời đi tới bên cạnh anh ta, nhẹ giọng hỏi anh ta: "Anh và chị Tạ Gia Thụ vẫn còn chưa làm hòa sao?"

Diệp Kỳ Viễn vẫn ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Thịnh Thừa Quang đối với em không tệ... Cứ sống cho thật tốt đi!"

"Vâng, biết rồi ạ!" Tử Thời không bị anh ta đánh lạc hướng, vẫn một mực khuyên bảo: "Anh và chị ấy đã ở bên nhau từ lâu, sau khi tách khỏi nhau cũng không thích người nào khác, chuyện này rất khó..." diễn!đàn#lê@quý%đôn

"Bên kia --" Diệp Kỳ Viễn bỗng nhiên cắt ngang lời cô, hất hất cằm, ý bảo cô nhìn sang chỗ mà cô từng ở trước đây: "Thời gian trước bỗng nhiên bắt đầu trang hoàng lại, toàn bộ đồ đạc bên trong đều được đổi rồi. Lúc tới nhà anh thông báo, anh thuận miệng hỏi một câu: Có phải là nhà đã bị bán cho người khác rồi không?"

Anh ta quay đầu nhìn về phía Tử Thời, cười không rõ ý tứ, nói: "Người quản đốc kia nói không phải, là vì con gái của chủ nhà mới sinh em bé, cho nên phải thêm một phòng cho trẻ con, thuận tiện trang hoàng lại toàn bộ một lượt, biến ngôi nhà này thành quà cưới cho con gái của chủ nhà."

Tử Thời ngây ra.

Diệp Kỳ Viễn biết chắc chắn cô sẽ như vậy, chậm rãi phun ra một ngụm khói, giọng nói hạ thấp xuống một chút nữa: "Em có thể nói cái gì? Chẳng lẽ em nghe được điều này mà không cảm động sao? Nhưng mà em thì có thể nói được cái gì hả Tử Thời? Em có thể làm thế nào?"

Chuyện tình cảm, em có thể làm gì chứ?

Giống như Triệu Hoài Chương cũng chỉ dám nói "con gái của tôi" với mấy người thợ xa lạ kia, cho dù Tử Thời có thể cảm nhận được tâm ý và tình cảm của ông thì cô có thể làm gì chứ? Cả đời này hai cha con cô cũng chỉ có thể giống như những người họ hàng bình thường, bởi vì quan hệ của mỗi người với nhà họ Thịnh mà gặp nhau ở đâu đó thì nhàn nhạt mỉm cười gật đầu với nhau một cái.

Diệp Kỳ Viễn thích Tạ Gia Vân như thế, vì cô ấy mà cố chấp tới tận bây giờ, nhưng mà anh ta có thể làm gì chứ?

Tử Thời bỗng nhiên nhớ tới Thịnh Thừa Quang -- anh nói anh hối hận, thật ra là trong lòng anh đang sợ hãi phải không?

Sợ hãi vì đã bỏ qua tình cảm thuở ban đầu của con gái, sợ rằng nếu cả phần đời còn lại đều không bù đắp được thì phải làm thế nào đây?

***

Hai người mỗi người nghĩ một chuyện, còn đang yên lặng, Thịnh Thừa Quang đã tới rồi.

Thấy Tử Thời và Diệp Kỳ Viễn đứng cạnh nhau, lúc này giữa hai người họ giống như sự tĩnh lặng vượt lên cả mọi lời nói, tổng giám đốc Thịnh rất không vui, đẩy cửa đi vào trong sân, nói: "Tại sao đứng ngoài này hết cả? Gấu Nhỏ đâu?"

Gấu Nhỏ ở bên trong đã nghe tiếng mà chạy ra, Thịnh Thừa Quang ngồi xổm xuống giang hai tay nghênh đón cô bé, cô nhóc kia chạy lộc cộc lộc cộc từ trên bậc thang xuống, y hệt như viên đạn đâm thẳng vào trong lòng Thịnh Thừa Quang.

Thịnh Thừa Quang mới chỉ có một bữa cơm chưa gặp cô bé mà đã nhớ muốn chết, ôm cô bé vào lòng vừa cười vừa đùa giỡn. Gấu Nhỏ hiển nhiên cũng rất vui khi thấy anh, vừa rồi lúc chạy từ trên bậc thang xuống, trong ánh mắt cô bé đều là ánh sáng lấp lánh...

"Bà gọi chú vào!" Cô bé dựa vào trong lòng ba mình, bởi vì lại một lần nữa thành công không lỡ miệng gọi ba, trên khuôn mặt cô bé có chút đắc ý: "Bà nói có chuyện muốn nói với chú!" diendanlequydon

Thịnh Thừa Quang chỉ cần ôm con gái là đã thấy mỹ mãn, cũng không gấp gáp gì chuyện này, hôn nhẹ cô bé một cái, nói: "Được!"

Lúc ở nhà, Gấu Nhỏ rất vui vẻ với cái trò đối chọi với ba như thế, nhưng đến chỗ xa lạ, ở trước mặt người ngoài, rốt cuộc cô bé cũng vẫn là ỷ vào ba mình. Trên đường trở về từ nhà họ Diệp, thậm chí cô bé còn sẵn lòng để cho Thịnh Thừa Quang ôm ở trên đùi chơi đùa.

Tử Thời ở bên cạnh tò mò hỏi Thịnh Thừa Quang: "Vừa rồi bà cụ Diệp gọi anh vào nói gì thế?"

Vừa rồi anh đi vào một lúc lâu mới đi ra, lúc ra ngoài vẻ mặt cũng rất dịu dàng, không biết là đã nói chuyện gì?

Thịnh Thừa Quang đang chơi trò kéo cưa lừa xẻ với con gái, Gấu Nhỏ vẫn luôn thắng, cười mãi không ngớt, cả người ngả về phía sau, Thịnh Thừa Quang giả bộ như hết hồn kéo lấy cô bé, cô bé lại càng cười vui vẻ hơn.

"Sau này sẽ nói cho em biết." Anh bớt chút thì giờ nói với Tử Thời, lại còn nháy mắt cười cười.

Gấu Nhỏ thật sự rất ồn ào, trong xe chỉ nghe được tiếng cười của cô bé, nhưng hai cha con họ chơi vui như vậy, thật sự khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ấm áp.

Tử Thời dịu dàng nhìn hai người, rút khăn giấy ra lau nước mũi cho Gấu Nhỏ -- cô nhóc kia đang kéo tay của ba mình lên lau mũi...

Thịnh Thừa Quang nhận lấy khăn tay, lau sạch cho con gái, lại lau sơ qua tay mình, ném khăn giấy vào thùng rác trong xe. Gấu Nhỏ thấy vậy, nói với anh như thể đang khen ngợi một người bạn nhỏ: "Đúng rồi! Làm tốt lắm! Bảo vệ môi trường, mọi người đều có trách nhiệm!"

Thịnh Thừa Quang liền hỏi: "Vậy con thưởng gì cho ba nào?"

Tiểu thư Gấu lập tức đáp lại vô cùng khẳng khái: "Thưởng cho mẹ một cái hôn!"

"Sao cơ? Đó không phải là thưởng cho mẹ sao? Còn phần thưởng của ba đâu?" Thịnh Thừa Quang nghiêm túc.

Tiểu thư Gấu nghĩ nghĩ, vô cùng rộng lượng nói: "Vậy chú cũng hôn mẹ một cái là được rồi!"

Thịnh Thừa Quang và con gái ngoéo tay, thành giao. Hai cha con bỗng nhiên đứng về cùng một chiến tuyến, Gấu Nhỏ thế mà lại bổ nhào qua đè mẹ lại, để cho ba hôn, tổng giám đốc Thịnh không biết xấu hổ ở trước mặt con gái hôn một cái, vốn chỉ định hôn nhẹ lên má, nhưng mà Tử Thời lắc lắc cần cổ trắng nõn như tuyết, khuôn mặt đỏ bừng quá mức mê người, Thịnh Thừa Quang giơ tay lên che mắt con gái, nhanh chóng cho cô một nụ hôn nóng bỏng và vô cùng mãnh liệt.

"Đêm nay... để con bé ngủ trong phòng mình đi!" Anh dán sát bên tai Tử Thời, hơi thở nóng hổi phun thẳng vào trong tai cô.

Nửa người trên của Tử Thời mềm nhũn, đẩy anh một cái, không những không làm lay động được mà còn bị anh cắn lại một cái: "Nếu không thì dỗ con bé ngủ trước, chúng ta đi sang phòng khác..."

Càng nói càng kỳ cục! Tử Thời đẩy mặt anh ra, may mà tiểu thư Gấu đang cố sức vật lộn với bàn tay to đang che mắt mình lại, cho nên đoán chừng là không nghe được câu kia -- dỗ con bé ngủ trước!

Bình luận

Truyện đang đọc