TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN

Tặng cho ta rất nhiều quần áo đẹp hơn quần áo của ta sao?

Ta nghe hắn nói vừa cảm thấy vui sướng lại có chút giận dữ. 

Ta cố ý giãy tay hắn ra, hơi giận dỗi: “Ý của ngươi là chê ta bây giờ ăn mặc xấu xí đúng không?” Ta nói thế nhưng không tự chủ được lại cúi đầu liếc nhìn quần áo trên người mình, quả thật, ta đứng bên cạnh hắn, quả là một trời một vực. Điều này khiến lòng ta không khỏi cảm thấy tủi hờn.

“Không, không phải. Tang Tử, không phải. Ngươi hãy nghe ta nói…”

“Câm miệng!”

Mặt hắn nhuốm vẻ sợ hãi, vội vã muốn giải thích, thế nhưng, lại bị ta vô tình cắt ngang: “Sau này không được gọi ta là Tang Tử!” Hắn gọi ta là Tang Tử, sẽ làm cho ta nhớ tới điệu bộ của Thiên Phi lúc gọi tên của ta, lúc nào cũng đầy sự châm biếm và khinh thường.

Hắn ngẩn ngơ, trong đáy mắt lại hiện lên một đốm sáng rực rỡ, sau đó lại cười cười, mở miệng nói: “Nếu vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Tam nhi.”

Tam nhi?

Từ trước đến nay chưa có ai gọi ta như vậy. Ta nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu.

“Vậy ta gọi ngươi là Khanh Hằng!”

“Ừ!” Hắn gật đầu lia lịa.

Con nít rốt cuộc cũng vẫn là con nít, những điều lo lắng kéo đến nhanh mà đi cũng lẹ. Ta đưa tay về phía hắn, nghiêng đầu cười: “Đi chơi không?”

“Ừ!” Hắn gật đầu đưa tay qua cho ta, đúng lúc những ngón tay của hắn sắp chạm vào tay ta, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân liên tiếp truyền đến, chúng ta cùng quay đầu nhìn lại, cảm thấy rất kinh ngạc.

Chỉ thấy bọn gia đinh hối hả chạy tới, vừa thở gấp vừa nói: “Cố thiếu gia, Cố đại nhân có việc gấp phải về, đại nhân lệnh cho chúng tiểu nhân tới đón thiếu gia về cùng.”

“Ngươi họ Cố?” Ta hỏi.

Hắn gật gật đầu, nhìn ta thè lưỡi nói: “Xem ra hôm nay không chơi với ngươi được rồi, Tam nhi, ngày khác ta nhất định tới tìm ngươi, chờ ta nhé!” Dứt lời liền xoay người đi theo đám gia đinh, thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại nhìn ta cười.

“Cố… Thì ra, là con trai của Cố đại nhân.” Nhìn theo bóng lưng hắn, ta lẩm bẩm.

Tiệc tối còn chưa bắt đầu, Cố đại nhân đã vội vã rời đi. Cha ta đương nhiên cảm thấy không vui, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Một ngày sau, ta đang chơi ném bao cát một mình ở trong sân, chợt nghe thấy ở phía trước một tên gia đinh vừa chạy vào vừa gào toáng lên: “Lão gia, lão gia, không xong rồi! Hoàng thượng băng hà! Hoàng thượng băng hà!”

Hoàng đế băng hà, mọi chuyện sao lại đột ngột thế này. Ngày hôm trước có phải là Cố đại nhân nhận được tin tức trong cung truyền ra, nên mới vội vã rời khỏi đây không? Ta cuống quít vứt luôn bao cát trong tay mình, xông ra ngoài.

Cha ta túm lấy tên gia đinh kia la lên: “Vậy thái tử đâu? Thái tử đã đăng cơ rồi sao?”

“Thái tử… Thái tử…” Tên gia đinh kia liếc nhìn cha ta, trong con ngươi của hắn chỉ có sự hoảng sợ bao trùm, “Cố đại nhân báo tin đến nói rằng đêm qua Đông cung bị cháy, Thái tử… Thái tử đã…”

“Khốn kiếp!” Cha ta giận dữ hét lớn một tiếng, vung tay đẩy tên gia đinh kia ngã sóng xoài trên mặt đất.

Hoàng đế băng hà, thái tử cũng hoăng thệ (*). 

*Hoăng – chết; thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng 

Như vậy, các tỷ tỷ của ta sẽ ra sao đây?

Ngước mắt lên nhìn về phía Thiên Phi và Thiên Lục đang chạy tới, trong lòng ta có thứ gì đó từ từ mở ra, ta đưa hai tay lên che miệng lại, cảm giác vui sướng như khi thấy người khác gặp họa, không ngăn được mà cười phá lên.

Phụng thể, Phụng thể

Bây giờ ngay cả thiên tử cũng biến mất, còn chỗ nào để trở thành Phụng thể nữa đây?

Ta nhìn thấy Thiên Phi và Thiên Lục đều cúi đầu, xoắn chặt chiếc khăn trên tay mình, cắn môi không nói một lời nào. Bộ dạng cũng không còn vẻ vênh váo, kiêu ngạo, tự mãn như trước, đột nhiên ta lại cảm thấy như mọi cơn giận tích tụ bấy lâu nay được trút hết rồi. Ta cũng không biết tại sao, hoàng đế và thái tử đều chết hết, lại có thể khiến ta hết giận như vậy. Ta xoay người len lén đi ra ngoài, không thể để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng của ta lúc này được, ta nghĩ rằng nhất định ta đang cười cực kỳ rạng rỡ.

Ngày hôm nay, trên dưới Tang phủ đều bị bầu không khí trầm lặng bao phủ, ai cũng rầu rĩ ngoại trừ ta.

Lần đầu tiên, Thiên Phi và Thiên Lục không đi thư phòng học bài, còn ta vẫn như trước vui vẻ quay về mảnh sân của mình, tự chơi với bao cát của ta. Đã vậy vừa chơi lại vừa ngâm nga một điệu hát dân gian, trong lòng vui vẻ không thể diễn tả được.

Đã không còn Phụng thể, ít ra như vậy thì khoảng cách giữa ta với các nàng không cách nhau quá xa nữa.

Mặc dù mỗi ngày cha ta đều thẫn thờ như kẻ mất hồn chờ đợi Cố đại nhân tới cửa, thế nhưng ngày tháng lại không chờ người.

Bình luận

Truyện đang đọc