TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN

Edit: Moon_flower

Beta: Như Bình

“Ngủ cạnh trẫm, thì nên giấu tâm tư của ngươi đi.”

Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền đến, nhưng bàn tay kia lại duỗi ra kéo ta qua, nhẹ nhàng ôm lấy.

Hình thêu rồng chói mắt trước ngực hắn lạnh như băng, cái lạnh có chút thấu xương. Ta khẽ run, theo bản năng rụt người lại. Hắn lập tức cảm nhận được, cằm hắn đặt vào thái dương của ta, cười nói: “Thế nào, lò sưởi trong cung của trẫm vẫn chưa đủ ấm sao?”

“Đủ rồi.” Ta nhỏ giọng đáp.

Hắn khẽ hừ một tiếng, siết chặt vòng tay. Ta chợt nghĩ, cho dù có thêm nhiều lò sưởi nữa cũng không thể làm tan chảy trái tim người đàn ông này.

Tô Mộ Hàn chẳng qua chỉ dựng lên một tầng phòng bị xung quanh y, ta luôn tin tưởng rằng, chỉ cần ai đó có thể vượt qua được bức mành sa kia, thì có thể tiến được vào trái tim y. Còn Hạ Hầu Tử Khâm, muốn gần hắn thì quá dễ. Nhưng thứ hắn lạnh, lại là trái tim. Nơi đó lạnh vô cùng, lạnh đến thấu xương.

Hắn bỗng nhiên cử động, ta căng thẳng đến mức cả người trở nên cứng đờ, tự dưng nhớ lại chuyện hắn ôm Như Mộng lên giường đêm đó. Tiếng rên rỉ hờn dỗi của nữ tử, tiếng thở dốc, dồn dập lọt vào tai ta. Hai má ta bỗng chốc nóng rực, ta cắn môi, cả người đều mất tự nhiên.

Hắn nghiêng mặt nhìn ta, một lúc lâu sau, chóp mũi hắn gần như chạm vào ta.

“Sợ à?” Hắn hỏi.

Ta suy nghĩ, có chút trái lương tâm lắc đầu.

Hắn chợt cười: “Sợ trẫm thì không sao, chỉ cần ngươi không sợ các nàng là được.”

Ta không biết “các nàng” trong lời hắn ám chỉ là ai, hắn nhìn ta chằm chằm, nói thêm: “Trong đáy mắt ngươi, trẫm thấy có chút ánh nhìn không an phận. Đã không muốn làm cung nữ, vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh.”

Ta không dám nói lời nào, đã có vết xe đổ của Như Mộng, ta chắc chắn phải vô cùng cẩn thận.

“Ngươi khiến trẫm vừa mừng vừa kinh ngạc.” Hắn cảm thán.

“Mừng rỡ và kinh ngạc là vì nô tì sống dai quá sao?”

“Có một chút.”

“Hoàng thượng lại muốn dốc sức gây khó dễ cho nô tì?” Hỏi hắn, lòng ta hơi trầm xuống.

Hắn giật mình, hồi lâu mới mở miệng: “Không phải, trẫm muốn ban thưởng cho ngươi.”

Ta ngạc nhiên, hắn cười: “Làm phi tử của trẫm đi, trẫm thích ngươi.”

Ta kinh hãi không thôi, hắn nói, muốn phong ta làm phi! Hậu cung chưa sắc lập Hoàng hậu, hoàng quý phi, đến cả vị trí tứ phi Quý, Thục, Hiền, Đức cũng còn bỏ trống, phong phi như vậy đã là cấp bậc cao nhất trong hậu cung của thiên triều hiện nay!

Ta nhìn hắn, đến nhúc nhích ta cũng không làm được.

Hắn hôn lên má ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Trẫm một khi mở lời vàng, nhất định sẽ không thay đổi.”

Hắn lại nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Thế nhưng, vì sao ta cảm thấy việc này không chân thực? Nó đến quá nhanh, không cho một chút cảm giác chân thực nào. Quá dễ dàng, quá kinh hoàng. Hắn cứ thế lại có thể phong một cung nữ nhỏ nhoi như ta trở thành hậu phi! 

Ta thậm chí, còn chưa được lâm hạnh!

Điều này, căn bản là không hợp quy củ.

Dù hắn là Hoàng thượng, nhưng vì chưa sắc phong Hoàng hậu, việc hậu cung từ trước đến nay đều do Thái hậu cai quản, đâu phải hắn muốn thế nào là được thế ấy?

Ngơ ngác hồi lâu, người bên cạnh đã không còn lên tiếng, hơi thở dần dần ổn định. Ta hơi nghiêng đầu, thấy hắn đã ngủ say, hàng mi dài rủ xuống thành hình cánh quạt, vô cùng rõ nét.

Nhưng cánh tay hắn ôm lấy ta chưa từng nới lỏng dẫu một chút.

Tới giờ ta mới phát hiện, cả tẩm cung tĩnh lặng như tờ, tuyệt không có âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở. Các cung nhân gác đêm cũng không nói một câu dư thừa nào, ta chỉ nhìn thấy bóng bọn họ in trên cửa.

Ta bình thản tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng lại có ngàn vạn tâm sự… 

Bình luận

Truyện đang đọc