TU TIÊN CHI THẦN PHẨM CHÚ KIẾM SƯ

"Nam Cung Hạo!"

"Đúng là Nam Cung Hạo!"

"Trời ơi!"

Xung quanh vang lên tiếng hít hơi và bàn tán khó đè nén được. Sắc mặt mấy thiếu niên đều hồng hồng, kích động vô cùng.

Nhưng chỉ có một người là như bị sét đánh, mắt tròn như chuông đồng, mặt y như màu đất, cứ như bị Medusa trừng một phát, từ đầu đến chân cứng ngắc như đá, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Y, y, y!

Ai? Nam Cung Hạo? Thần tài là Nam Cung Hạo? Đùa nhau à!

Trong khi mấy thiếu niên xung quanh hưng phấn bàn tán, Tô Thiếu Bạch lại cảm thấy như núi lở đất mòn, nước biển chảy ngược, không khí bên tai ong ong như ong vo ve, cảm giác nghẹt thở trong nháy mắt.

Cảm giác đầu gối cắm đầy mũi tên thì thế nào? Cậu vừa mới nói cái gì? A, hay là tua lại lần nữa giùm cái?

Thảo nào thần tài kiêu ngạo không ai sánh nổi, khó trách, y cũng là hỏa linh căn đó nha! Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, một cái liếc mắt cũng đủ nghiền nát sự tự tin của người khác, thì ra, thì ra.....Toàn bộ khuôn mặt Tô Thiếu Bạch hết trắng rồi đỏ, hết đỏ lại trắng, biến đổi mấy hồi, khiếp hãi không nói được lời nào.

Nửa năm không gặp, Kiếm tu đại nhân hình như cao hơn mọt chút, gương mặt vẫn cứ lãnh đạm như cũ. Cũng không biết y có thấy mình không đây.

Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo nhàn nhạt đảo qua một cái, lướt qua mấy thiếu niên đứng ngẩn ngơ trong đại sảnh rồi nhìn về phía Chưởng môn đứng phía sau Hứa trưởng lão, cứ như không nhìn thấy Tô Thiếu Bạch, gương mặt thanh tuấn không chút biểu tình, dẫn những Kiếm tu sau lưng mình đi tới.

"Y nhìn ta! Mới rồi y nhìn ta phải không?" Lâm Bái đứng bên trái Tô Thiếu Bạch kích động kêu lên, giọng cũng thay đổi.

Y thấy mình sao? Tô Thiếu Bạch ngờ vực nhìn bóng lưng thần tài, tâm tình đột nhiên trở nên ảm đạm. Thần tài của mình mình, đột nhiên lại biến thành thiên tài Kiếm tu trong mắt mọi người, sao lại có cảm giác hơi mất mát vậy?

Nam Cung Hạo đi đến mặt trước mặt Chưởng môn áo tím cổ bạc thì dừng lại, thản nhiên bái Chưởng môn và Hứa trưởng lão, tự mình đưa văn kiện của Chưởng môn nhà mình ra.

Tô Thiếu Bạch bĩu môi, cậu còn tưởng đời này không được thấy dáng vẻ cúi đầu của Kiếm tu đại nhân chứ!

Hàn huyên mấy câu, Chưởng môn mang theo nụ cười thỏa mãn rời đi, còn Nam Cung Hạo cùng Hứa trưởng lão tiếp tục nói chuyện về việc đi lại. Không lâu sau, hai người cũng bàn xong, bên ngoài Bà Sa Kính Thiên, tất cả sẽ do Hứa trưởng lão làm chủ, mà bên trong Bà Sa Kính Thiên, thì sẽ do Nam Cung Hạo suy tính, tất thảy hành động đều lấy sự bảo đảm an toàn cho các đệ tử Bác Sơn phái làm điều kiện tiên quyết.

"Người lát nữa được phân tổ với ngươi là đệ tử mới ưu tú nhất trong khóa này, là sư phụ ngươi cố ý bảo ta sắp xếp." Nói xong chính sự, Hứa trưởng lão cười cười đề cập đến nỗi khổ tâm của ông bạn của mình.

"Tạ tiền bối!" Nam Cung Hạo cúi đầu, ưu tú nhất? Sư tôn nói chuyện kinh hỉ đó, chẳng lẽ là Tô Thiếu Bạch? Bộ dạng ngây ngốc đứng trong đám người của đầu bếp nhỏ thật sự quá rõ rồi, chẳng phải chỉ là không nói cho hắn biết chuyện cùng đi Bà Sa Kính Thiên thôi sao, làm gì mà kinh ngạc dữ vậy? Kiếm tu đại nhân thầm vui vẻ trong lòng, lén lướt nhìn Tô Thiếu Bạch trong đám người, không uổng công y vội vã đột phá hậu kỳ Trúc Cơ trong vòng nửa năm. Xem như là vì sự an toàn tuyệt đối của đầu bếp nhỏ trong Bà Sa Kính Thiên đi.

Dựa theo danh sách Thiên Kỳ môn cung cấp, lại đối chiếu với danh sách đệ tử lần này của nhà mình, Hứa trưởng lão đã sớm phân chia xong. Lúc này bèn đọc danh sách phân đội, mà môn hạ đệ tử và hộ vệ Kiếm tu Thiên Kỳ môn cũng theo trình tự đó mà xếp hàng, đa phần là để họ biết đối tượng hợp tác với mình, cũng tiện thể làm quen trước khi tiến vào Bà Sa Kính Thiên.

"Nam Cung Hạo."

Thiên tài Kiếm tu nhướng mày, từ bên sườn bước qua một bước, dáng người thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong, đứng giữa đại điện.

"Lý Ức Niên."

Một thiếu niên áo trắng cổ bạc cười mỉm, giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người mà đắc ý đi đến bên cạnh Nam Cung Hạo, thi lễ với y, "Chuyến này làm phiền Nam Cung huynh giúp đỡ!"

Tên này từ đâu chui ra vậy? Nam Cung Hạo trưng cái khuôn mặt tảng băng nhìn Lý Ức Niên trước mặt, tay phải xiết chặt, khóe môi vốn sắp giương lên thì đè xuống. Kinh hỉ? Sư tôn nói kinh hỉ là cái này? Kinh khủng thì có, vui đâu ra?

Dù không được đáp lại nhưng Lý Ức Niên cũng không để ý, gương mặt vẫn cứ mỉm cười nhẹ nhàng như cũ. Tối qua Lý trưởng lão đã sớm nhắc nhở hắn, tính tình Nam Cung Hạo vô cùng lãnh đạm, cậy tài khinh người, không coi ai ra gì. Có điều, chứ chờ xem, cơ hội tốt trời ban, không chỉ vì Lý gia mà còn phải vì chính mình, hắn có lòng tin trong thời gian sắp tới có thể thuyết phục được vị Kiếm tu vị thiên tài này, buộc y ngoan ngoãn dâng thuộc khế lên. Đôi mắt Lý Ức Niên sục sôi ý chí chiến đấu.

"Tôn Chí, Thẩm Phi Hồng." Là hai thiếu niên đứng sau Nam Cung Hạo và Lý Ức Niên.

"Tề Nghiêm, Thượng Quan Linh."

......Mắt thấy hàng đội ngũ càng đứng dài, người hai bên lại càng ít, nhưng tên Tô Thiếu Bạch vẫn chưa xuất hiện. Mọi người hầu như đều đứng thành hàng sau mình rồi mà vẫn chưa thấy Tô Thiếu Bạch. Nam Cung Hạo chằm chằm nhìn cậu, hai mắt như bốc hỏa. Hiện tại Tô Thiếu Bạch thấy Kiếm tu đại nhân nhìn mình là có thể kết luận, cứ nhìn cặp mắt hình viên đạn là hiểu, chắc chắn thần tài đang muốn nói, "Phế vật!"

Sớm biết là xếp theo thành tích mà..... Ôi, sớm biết ngàn vàng khó mua mà.

"Trương Khai Nguyên, Tô Thiếu Bạch." Người cuối cùng được gọi cúi thấp đầu đứng tại đuôi hàng.

Trong cơn giận dữ, Nam Cung Hạo nhíu chặt mày nhìn Tô Thiếu Bạch đứng tại đuôi hàng gần như là sắp ra khỏi bên ngoài đại điện, lúc kiểm tra nhập môn không phải là người có tư chất cao nhất sao? Tại sao bây giờ thành tích lại xếp cuối cùng hả! Uổng công lão tử vì ngươi mà cực khổ đột phá như vậy!

Đợi tất cả mọi người hàn huyên cùng người hợp tác với mình Bà Sa Kính Thiên xong rồi, Hứa trưởng lão lại căn dặn thêm một lần nữa về vấn đề chú ý an toàn, lần này là tầm bảo, khó tránh sẽ gặp phải những tu sĩ của môn phái khác, thiên tài địa bảo trước mặt, ai cũng là địch thủ, nhất thiết không được dễ tin người, cũng không được tàn sát đồng môn. Sau khi nhắc nhở cẩn trọng, Hứa trưởng lão bèn cho giải tán đội ngũ, muốn mọi người ra ngoài điện chuẩn bị.

Chúng đệ tử ồn ào náo động ra khỏi điện, hưng phấn vô cùng. Khoảng cách từ núi Phù Lô đến bí cảnh khá xa, xe Hạc không thể đến đó, dù phải dùng linh khí phi hành thay cho đi bộ, cũng phải gần nửa ngày mới đến nơi. Các đệ tử Kiếm tu Thiên Kỳ môn thì khỏi phải nói, đương nhiên là đứng trên phi kiếm rồi, còn các đệ tử Bác Sơn phái, trước đó đã rối rít chọn xong linh khí phi hành, giờ chỉ việc chuẩn bị xuất phát.

Các con em thế gia sử dụng linh khí đủ mọi thể loại, nhất thời lại cứ như là các nhà cùng tranh tài vậy, món nào món nấy xa xỉ hoa lệ, ai cũng không muốn thua người khác. Thượng Quan Linh lấy ra một bông sen năm cánh màu hồng nhạt, Lý Ức Niên lấy ra một thanh ngọc dương chi, Thẩm Phi Hồng thì dùng một vật như nghiên mực, ngoài ra còn có ngọc bội, vòng tròn, quạt tròn, đủ loại linh khí làm người ta hoa cả mắt, xem đã cả mắt.

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, mấy thiếu niên đều ồn ào tụ tập quanh Nam Cung Hạo, tựa như những vì sao bao vây y, dù không được đáp lại, nhưng cũng không dám tranh nhau lên. Nam Cung Hạo mặt trầm như nước, Lý Ức Niên thì đứng cách y ba bước xa, không đến quá gần mà cũng không không quá xa cách, có chừng có mực.

Mà mấy thiếu niên không đấu nổi với các đại gia tộc, bao gồm cả Lâm Bái, chí ít cũng đã mua một thanh tre đơn giản nhất ở Nhã Sơn Đường thay cho đi bộ, chỉ còn lại Tô Thiếu Bạch và một vị đệ tử linh tu khác, không biết chuyện phải tự mình chuẩn bị linh khí phi hành, tay không sững sờ đứng tại chỗ.

Hai má Tô Thiếu Bạch lập tức đỏ bừng, lúc này mới nhớ tới mấy hôm trước sư tôn có nói, muốn cậu bớt thời gian đến Nhã Sơn Đường chọn mua một linh khí phi hành thay cho đi bộ. Nhưng lúc đó cậu cho rằng sư phụ chỉ lo mỗi lần mình ngồi xe Hạc gặp phiền phức thôi, hoàn toàn không ngờ đến chuyện đi Bà Sa Kính Thiên. Vậy nên cũng không cam lòng lãng phí linh thạch mua một linh khí phi hành không có tác dụng gì lớn, dù sao với cậu mà nói thì xe Hạc vẫn là đồ tốt.

Lâm Bái mấp máy môi, mừng là không xấu hổ. Thiếu chút nữa là hắn sẽ rơi vào tình trạng như Tô Thiếu Bạch, nhịn ăn nhịn xài cũng mua không được linh khí, cuối cùng hắn đồng ý với một vị sư huynh, vào trong Bà Sa Kính Thiên rồi sẽ chia cho người nọ một bộ khí thạch nên mới mượn được linh thạch.

Không lâu sau, dáng vẻ quẫn bách của hai vị đệ tử linh tu này bị phát hiện. Ánh mắt mọi người nhìn sang có chút hả hể, lạnh mặt nhìn hai người tay không đứng đó.

"Ngay cả phi khí cũng không biết chuẩn bị? Chẳng lẽ chỉ là tạt ngang qua à?"

"Không biết ba tháng có đi đến không nữa!" Tiếng cười nổi lên khắp nơi.

"Chắc là nghèo đến mức mua không nổi đó!"

"Hừ, nói không chừng sắp xin đi ké người khác đây mà."

Hứa trưởng lão đang cùng hai đệ tử khác nói chuyện, nên không chú ý đến tình hình bên này. Thẩm Phi Hồng đứng xa thấy dáng vẻ của Tô Thiếu Bạch, do dự không biết có nên mời Tô Thiếu Bạch cùng ngồi với mình không.

Tôn Khởi Linh thấy Tô Thiếu Bạch bị bẽ mặt, chọt chọt Lý Ức Niên, không chút khách khí mà cười nói, "Biểu ca huynh xem, thậm chí ngay cả phi khí cũng mua không nổi." Lý Ức Niên nhìn chằm chằm vẻ mặt quẫn bách không biết làm sao của Tô Thiếu Bạch, trong lòng vui sướng không ngớt, càng đắc ý hơn.

"Tránh ra!" Nam Cung Hạo vẫn trầm mặc không nói nhíu chặt mày kiếm, trừng mắt về phía thiếu niên đứng ngăn trở trước mặt. Khí thế cứ như thần cản giết thần Phật ngăn giết Phật.

Thiếu niên đang vui vẻ muốn tự giới thiệu mình chợt ngớ ra một chút, đành lùi hai bước tránh sang một bên. Sau đó, dưới ánh mắt như đao của Nam Cung Hạo, mấy thiếu niên đứng lao nhao trước người y chợt như sóng biển rút đi, nhường một con đường rộng khoảng nửa trượng.

Trước mắt bao người, thiên tài Kiếm tu tiêu sái sải bước đến trước mặt Tô Thiếu Bạch, vừa định mở miệng mắng người, thì bắt gặp đôi mắt hoa đào đầy tủi thân, phân nửa sức chửi người bị nghẹn tại cổ họng, đành cố nén lại, nóng nảy tóm lấy cổ áo của Tô Thiếu Bạch ném lên phi kiếm của mình, đồng thời chỉ vị đệ tử linh tu còn lại đang bàng hoàng nói với người gần đó, "Tôn Chí, ngươi dẫn hắn!"

"Dạ! Sư huynh!" Một đệ tử Kiếm tu bước ra khỏi hàng ứng tiếng đáp, tự mình đưa đệ tử linh tu lên phi kiếm của mình.

Cái gì? Thì ra có thể đi nhờ phi kiếm của Kiếm tu đại nhân à? Mấy thiếu niên vây xem chợt ngẩn người trong chốc lát, sau đó thì xôn xao hối hận không thôi, sao bọn họ lại chuẩn bị linh khí cơ chứ? Lãng phí một cách vô ích cơ hội tiếp cận Kiếm tu rồi!

Thật hâm hộ tiểu tử đó, cả đường này đều có thể ngồi trên phi kiếm của Nam Cung Hạo, sự tình biến chuyển đột ngột thế này, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Thiếu Bạch vừa gia tăng, trong khoảnh khắc lại đổi thành hâm mộ và đố kị, hận không thể lập tức đổi chỗ với cậu. Lâm Bái xiết chặt phách tre trong tay, sao lại có thể như vậy?

"Chậc!" Tôn Khởi Linh còn chưa nói hết lời móc xỉa, đã thấy Tô Thiếu Bạch bị Nam Cung Hạo xách lên phi kiếm, tức đến nỗi giậm chân một cái, thực sự là đáng giận mà, ngược lại còn dâng cho cái tên kia cơ hội gần gũi với Nam Cung Hạo rồi! Lý Ức Niên trừng mắt nhìn người trên phi kiếm Nam Cung Hạo, trong con ngươi đều toát lên vẻ oán độc.

Hứa trưởng lão sau khi giao xong chuyện cũng bước lên phi khí của mình, thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong thì thoả mãn gật đầu, "Được rồi, hiện tại lên đường thôi!"

Ánh bạc lóe lên, phi kiếm của Nam Cung Hạo tựa như sao rơi bay đi, những người khác cũng theo đó mà điều khiển linh khí bay lên giữa không trung. Các đệ tử Kiếm tu tám người một nhóm, cưỡi kiếm thành hàng, phân công nhau thành ba vị trí trước giữa sau, rõ ràng là đã sắp xếp ổn thỏa. Hậu sinh khả uý, Hứa trưởng lão khen ngợi gật đầu, hết sức hài lòng với bố trí của Nam Cung Hạo. Nếu người trẻ đã xung phong, vậy thì hắn cứ đi phía sau đội ngũ vậy.

Bầu trời trong vắt thoáng đãng, trường kiếm xẻ gió mà bay, Tô Thiếu Bạch nhìn bóng lưng và tay áo tung bay của Nam Cung Hạo, không còn lo lắng nữa, cong môi vui vẻ. Phi kiếm của Kiếm tu đại nhân cậu đã ngồi lên không biết bao nhiêu lần, hôm nay mới nhận ra đúng là vinh dự mà. Tô Thiếu Bạch sao không phát hiện được vừa nãy bị mấy ánh mắt hâm mộ trừng đến mức muốn phỏng chứ, hừ, đáng đời những tên đó, nhìn được chứ không được sờ!

Nam Cung Hạo quay đầu lườm cậu, cười cái gì mà cười, còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu đó!

Thật tốt quá, thần tài còn là của mình! Thấy ánh mắt quen thuộc của Kiếm tu đại nhân, Tô Thiếu Bạch càng vui vẻ hơn, đứng lên giang hai tay đột ngột nhào qua. Trên phi kiếm chật hẹp, Nam Cung Hạo né tránh không kịp, bị ôm một cái thật chặt, Tô Thiếu Bạch thấp hơn Nam Cung Hạo cỡ một cái đầu, bèn ôm lấy lưng áo thon gầy của đối phương, trán cọ cọ lên vai Nam Cung Hạo, "Đại nhân, ta yêu ngài chết được!" Từ hôm nay trở đi ta cũng thành fan của ngươi rồi, xin nhận đầu gối của ta đi.

"Ngươi! Mau buông tay!" Phi kiếm màu bạc trên không run rẩy mấy cái, Nam Cung Hạo đỏ bừng cả mặt, luống cuống tay chân, âm thanh từ trước đến nay đều mang theo chút băng lãnh trong phút chốc nổ tung, trở nên bối rối ngượng ngùng, suýt nữa là đã cùng Tô Thiếu Bạch rơi xuống.

Mấy đệ tử Kiếm tu bay theo phía xa kỳ quái nhìn nhau, vừa rồi bọn họ hoa mắt à? Hình như vừa thấy phi kiếm của sư huynh suýt chút nữa là ngã chổng vó rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc