TU TIÊN CHI THẦN PHẨM CHÚ KIẾM SƯ

"Hoàng phẩm?" Nghe thấy đệ tử kiểm tra báo lại là đẳng cấp Hoàng phẩm, thanh niên tóc bạc đơ người, cuống họng tựa như có gì đó chặn lại, cứng ngắc nhìn sang phía đồ đệ nhỏ nhà mình như muốn được xác nhận, vẻ mặt cứ như là "Đồ đệ mau nhéo ta cái coi, xem ta có phải đang nằm mơ không!".

Điều này mà còn cần phải hỏi à? Nam Cung Hạo hất cằm liếc sư tôn nhà mình, dáng vẻ như muốn nói "Vốn phải là thế!", nắng sớm soi rõ cái trán đầy đặn và sống mũi thẳng tắp, càng tăng thêm nét kiêu ngạo. Y khoanh tay, vô cùng tin tưởng nhìn đệ tử ngoại sự cầm thanh chuôi phi kiếm Tiểu Bạch chế tạo đưa tới cho trưởng lão kiểm tra. Đá kiểm tra không có vấn đề, vậy nên nhất định đó là một thanh phi kiếm Hoàng phẩm thượng đẳng.

Ha ha! Hoàng phẩm! Còn tốt hơn cả Tử Điện Thanh Sương của tên đồ đệ thối này rồi! Trời đất, đợi lát nữa Đại hội Bách Khí kết thúc, hắn nhất định phải ôm Tiểu Bạch một cái thật chặt để cảm ơn thằng bé mới được! Liên Vi Sơn thầm mừng rỡ, không kiềm chế được liếc mắt về phía phi kiếm Cam phẩm phía sau lưng đồ đệ một cái, y như khinh rẻ, hừ! Bắt đầu từ hôm nay, hắn chính là người đã có một thanh mệnh kiếm Hoàng phẩm đó!

Nam Cung Hạo trông cái vị sư tôn đang vênh váo nào đó, bất đắc dĩ thở dài, đánh bại đồ đệ mình mà còn vui vẻ dữ vậy à? Nếu sư tôn đại nhân có đuôi như Sữa Bò, e rằng hiện tại đã vểnh thẳng lên tận trời rồi nhỉ?

Tỷ lệ xuất hiện linh khí đồng phẩm vô cùng hiếm, nên đương nhiên phải có chút cẩn trọng, lúc này Tô Thiếu Bạch ung dung đứng trong phòng luyện khí của mình, chờ đợi kết quả giám định của các vị trưởng lão, đã dốc toàn lực, chỗ nào cũng được chế tác tỉ mỉ như suy nghĩ, Côn Ngô kiếm, là linh khí cậu hài lòng nhất cho tới tận bây giờ, đủ để an ủi mọi vất vả cực nhọc. Tuy không biết tình hình bên Lý Ức Niên thế nào, nhưng dù có bại dưới tay Lý Ức Niên cũng không có chút tiếc nuối gì, bởi đây chính là trạng thái đỉnh cao nhất mà cậu có thể luyện chế. Thân thể cậu có hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn đầy niềm vui, thoải mái nói không nên lời.

Người luyện khí, mượn tư thái của đất trời, mượn lực của thần hỏa, luyện nên hình dạng của linh khí, nung chảy nỗi lo trong lòng, chuẩn bị hết thảy, sẽ đạt sở thành. Lúc này, trong lòng cậu đã có chút thể ngộ, nếu hiện tại tiến vào ý cảnh Nội Khuy, cậu sẽ phát hiện linh đài nhỏ của mình đã trở nên rõ ràng trong suốt, từng chút sự quán triệt này tựa như thủy triều dâng lên dẫn một vật gì đó biến đổi.

Lần này Pudding không bay đến giữa không trung, mà giả dạng "bình thường" lơ lửng trên lòng bàn tay trái cậu, cầu lửa tròn tròn nho nhỏ cố sức run run mép lửa làm nũng muốn xin linh thạch.

"Đợi tí đã, nếu các trưởng lão xác nhận không lầm thì mấy khối này đều cho mi tất." Tô Thiếu Bạch mãn nguyện lấy bốn, năm khối viêm thạch cuối cùng còn lại đặt trên tay phải, đưa đến lắc lắc trước mặt Pudding, cố ý đùa. Mép lửa của Pudding theo tay phải cậu mà lay qua phải động sang trái, y như một chú mèo. Chắc mi không phải là học từ Sữa Bò đó chứ? Ai kia đổ mồ hôi hột.

Lúc này, trên không trung vừa vặn truyền đến tin công bố của Hứa trưởng lão, các trưởng lão xác nhận Côn Ngô kiếm là Hoàng phẩm thượng đẳng. Tay Tô Thiếu Bạch ngừng một chút, bèn lẳng lặng mở lòng bàn tay ra cho Pudding ăn ngon, dù nói thế nào thì cái tên phá của trước mặt này chính là tuyệt đại công thần giúp luyện chế Côn Ngô kiếm.

Lý Ức Niên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hồn bay phách lạc, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa rồi. Thời gian ba năm, một trăm hai mươi năm tuổi thọ, cố gắng luyện hóa hết hai viên Phệ Nguyên châu đổi lấy Khí hỏa Hoàng phẩm, nhưng vẫn thua!

"Sư huynh, Tô sư huynh thắng, xin mời rời sân trước!" Một vị đệ tử ngoại sự đi đến, cung kính nhắc nhở.

Dựa theo quy củ Đại hội Bách Khí, linh khí đồng loại, chỉ có vị Chú Kiếm sư có thể luyện ra linh khí có phẩm cấp cao nhất mới có thể ở lại trên sân, mà kết quả lúc này đã được báo, hắn không thể không mời Lý Ức Niên rời sân.

Giọng nói cung kính của tên đệ tử ngoại sự kia khi nói đến "Tô sư huynh" lại như một lời nhắc nhở dội vào trong tai Lý Ức Niên, khiến hắn bừng tỉnh, rốt cuộc Tô Thiếu Bạch đã đạt được gì trong Bà Sa Kính Thiên chứ? Hai mắt hắn lóe ra một tia sắc bén, cắn chặt răng, nắm ngọc bội trữ vật của mình, tay siết chặt, khẽ run, khớp xương nhô ra như núi, hắn rất hận, vì sao trước đây không tìm được thêm một viên Phệ Nguyên châu nữa chứ, chỉ cần một viên nữa là đủ rồi!

"Lý sư huynh......" Vị đệ tử ngoại sự nọ do dự nhắc lại. Sắc mặt Lý Ức Niên đỏ gay, hai tay siết chặt, đi theo hắn chậm rãi xuống dưới đài.

Đương lúc mọi người đang hưng phấn vì phi kiếm Hoàng phẩm, trong phòng luyện khí của Tô Thiếu Bạch bất chợt phát ra ánh sáng vàng mãnh liệt, bao trọn phòng luyện khí thành một quả cầu ánh sáng chói mắt, hoàn toàn không thể nhìn thẳng được. Mọi người cả kinh nhìn sang hướng đó, rồi lại bị ánh vàng sáng cực mạnh đột nhiên lóe lên khiến cho không mở mắt được, đành phải vội vàng dời mắt đi nơi khác.

Liên Vi Sơn nghển cổ nhìn qua, chỗ Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì vậy, sao linh lực lại mạnh đến vậy? Nam Cung Hạo nhịn không được siết chặt tay, tình huống này, hình như khá quen.

Sau nửa chén trà nhỏ, ánh sáng dần dần tản đi, bên trong phòng luyện khí vừa lóe sáng bắt đầu xuất hiện ánh sáng lục nồng đượm, tựa như một viên đá quý thượng đẳng nhất, trong suốt xuyên thấu, ánh sáng màu xanh biếc tản mát tỏa ra, màu sắc mê hoặc lòng người.

Khác với những các tu sĩ đang nghi hoặc trên đỉnh núi, trưởng lão các môn phái trên linh khí hình chiếc lá đồng loạt đứng phắt dậy! Màu sắc này, chẳng lẽ là Lục phẩm?

Du trưởng lão xông lên trước tiên, ném phi khí ra bay đến phòng luyện khí của Tô Thiếu Bạch, phi khí dưới chân nhịn không được khẽ run, Lục phẩm? Chẳng lẽ là Lục phẩm? Mấy trăm năm rồi, mấy trăm năm rồi trong giới Chú Kiếm sư chưa từng xuất hiện Khí hỏa Lục phẩm!

Phi khí hình chiếc lá màu xanh biếc theo sát phía sau. Thấy các vị trưởng lão gấp gáp như thế, mấy tu sĩ các phái trên năm đỉnh núi cũng ồn ào châu đầu ghé tai bàn tán.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết, hình như không giống ánh sáng lục báo từ bỏ."

"Từ bỏ gì chứ? Người ta cũng luyện chế xong rồi."

Tô Thiếu Bạch đương nhiên là người hiểu rõ đầu tiên, cái tên phá của nhà mình lại lên cấp đây mà, không khỏi mừng rỡ nhìn Pudding đắc ý định vặn vẹo ngọn lửa trên không muốn bay vòng vòng hình số "8". Lục phẩm! Hơn ba năm không thấy có động tĩnh gì, cậu suýt tí thì quên mất cái tên nhà mình còn có năng lực này! Pudding còn chưa vẽ được phân nửa số "8", Tô Thiếu Bạch cũng chưa kịp bày tỏ cảm xúc dâng trào của mình với thần hỏa, bóng dáng vội vã của Du trưởng lão đã bay đến bên trên phòng luyện khí của cậu.

Tiêu rồi! Thấy sắc mặt của Du trưởng lão và các vị trưởng lão phía sau hắn, Tô Thiếu Bạch chỉ kịp phản ứng lại tình hình lúc này, lập tức không nhìn thẳng mà che mặt, sớm không thăng muộn không thăng, một mực chọn thời điểm người nhìn khắp nơi này, Pudding mi muốn làm siêu sao hả? Giờ thì hay rồi, nên giải thích thế nào đây? Cậu dám cược, nếu giới Tu Chân có báo lá cải, đầu đề trang nhất ngày mai nhất định sẽ thuộc về Tô Thiếu Bạch cậu!

"Thiếu Bạch, ngươi thăng Lục phẩm rồi?" Lúc Du trưởng lão vội vàng đặt chân khỏi linh khỉ, bàn chân còn đang khẽ run, hỏi thẳng.

"Hơ, Thiếu Bạch cũng không biết ạ..." Thời khắc mấu chốt, Tô Thiếu Bạch vô thức giả ngu. Muốn Pudding phơi bày chân tướng lúc này ư? Nhất thời trong lòng cậu cũng hoảng hốt không biết làm thế nào.

Du trưởng lão gật đầu, vốn cũng không định hỏi cậu gì cả, tự mình vuốt râu, cúi người cẩn thận xem xét thần hỏa trên tay trái cậu. Cảm nhận được tâm tư của Tô Thiếu Bạch, Pudding đã sớm thu lại ánh sáng, ngọn lửa màu xanh lục nhu thuận bay trở lại trên tay trái Tô Thiếu Bạch, chỉ có mép lửa khẽ bập bùng, vờ như là đứa vô cùng vô tội, diễn sâu cực kỳ.

Lúc này chư vị trưởng lão trên phi khí hình chiếc lá cũng đã chạy đến, bao vây Tô Thiếu Bạch ở giữa, trong một thoáng, khu vực phòng luyện khí nho nhỏ chật kín người.

"Lục phẩm, quả nhiên là Lục phẩm!" Du trưởng lão thẳng người, giọng điệu cũng có chút run rẩy. Một lát sau, sắc mặt chư vị trưởng lão bên cạnh cũng kích động, sau đó sắc mặt ai nấy đều khác nhau, nhìn thấy đứa trẻ trước mắt này thành công đột phá Lục phẩm, dâng cho mọi người một hy vọng đột phá lên cấp, nhưng cũng khiến bọn họ xấu hổ. Khổ tu nhiều năm, còn không bằng một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn? Là vì sao chứ?

"Tiểu ca có phải là vị đệ tử của Bác Sơn phái nhận được cơ duyên lớn bên trong Bà Sa Kính Thiên ba năm trước, Khí hỏa vọt thẳng lên Hoàng phẩm, Tô Thiếu Bạch?" Một vị trưởng lão áo xanh trong đám người hốt nhiên đến gần Tô Thiếu Bạch, đột ngột hỏi.

Tô Thiếu Bạch trở tay thu Pudding vào trong cơ thể, nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, chậm rãi gật đầu, biết rõ mà còn hỏi, vừa nãy đệ tử ngoại sự có báo tên của cậu rồi, vị trưởng lão ngoài phái có ý gì đây?

"Xin hỏi ban đầu tiểu ca đã đạt được cơ duyên gì trong Bà Sa Kính Thiên?" Vị trưởng lão áo xanh lại bước lên một bước, khí thế có chút bức người. Tư thế rõ ràng như thể nếu không đạt được ước muốn sẽ không chịu bỏ qua. Tu sĩ gặp được cơ duyên, lớn nhỏ không giống nhau, những người được chọn đều có thể chọn tự mình giữ bí mật hay nói ra bên ngoài. Mà ý của vị trưởng lão này hiện tại y như là bắt ép cậu nói ra cho bằng được.

Được những lời này của vị trưởng lão áo xanh làm tiên phong, tâm tư các vị trưởng lão lập tức biến chuyển, tựa như sóng biển vỗ bờ, rất nhiều người "soạt" chuyển mắt về phía Tô Thiếu Bạch, thái độ đều có hơi điên cuồng. Người này có phải là lấy được bí pháp tu luyện gì không? Có thể tiết lộ một chút được không? Chỉ trong một thoáng, bầu không khí bên trong phòng luyện khí trở nên tế nhị hẳn đi.

Tô Thiếu Bạch đang đứng giữa tâm điểm ánh mắt của mọi người còn chưa trả lời, Chưởng môn áo tím của Bác Sơn phái đã đứng chắn trước người Tô Thiếu Bạch, hai vị Du, Hứa trưởng lão cũng đứng hai bên Tô Thiếu Bạch, tỏ ý cực kỳ bảo vệ.

Chưởng môn Bác Sơn phái khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của mọi người, không nhanh không chậm mà nói, "Chư vị, hôm nay có đệ tử đột phá lên Lục phẩm, không chỉ là may mắn của Bác Sơn phái ta, mà còn là may mắn của Chú Kiếm sư trong thiên hạ, chuyện trước mắt phải làm, hẳn phải là nên báo tin tốt lành này cho tu sĩ các phái trên năm đỉnh núi đúng không?"

Hứa trưởng lão lập tức ung dung tiếp lời, quay về phía tu sĩ trên năm đỉnh núi mà báo, "Bác Sơn phái được tổ sư quan tâm, đệ tử Tô Thiếu Bạch, ngay tại Đại hội Bách Khí thể ngộ lên cấp, Khí hỏa thăng lên Lục phẩm!"

Giọng nói của hắn chậm rãi truyền khắp đỉnh núi, các tu sĩ quan sát trận đấu đều khiếp sợ không thôi. Lục phẩm? Đã bao lâu không có Chú Kiếm sư Lục phẩm rồi? Sau khoảnh khắc im lặng, khắp đỉnh núi lập tức truyền đến tiếng vọng nhiệt liệt, bừng bừng khí thế, khiến cho các tu sĩ nơi đây xôn xao mãnh liệt. Lần này đến quan sát Đại hội Bách Khí quả thật là đáng giá mà, cực kỳ đặc sắc, linh khí Lục phẩm và Thanh phẩm, theo như truyền thuyết thì chỉ có vị sư tổ đời đầu năm đó của Bác Sơn phái mới luyện chế ra mà thôi, đến nay đã không còn tung tích nữa. Hiện tại có luyện khí sư lên cấp Lục phẩm, có phải là nói, linh khí có đẳng cấp thậm chí cao hơn cả Lục phẩm sẽ có thể hiện thế lần nữa chăng?

"Đồ đệ, may mà con ra tay nhanh." Liên Vi Sơn hài lòng vươn tay về phía Nam Cung Hạo, Lục phẩm! Hiện tại Tiểu Bạch đã thăng lên Lục phẩm rồi, tiền đồ vô cùng xán lạn, ha ha! Con đường luyện khí sau này, ai dám so tài? Đồ đệ mặt tảng băng nhà hắn thật quá anh minh thần vũ rồi!

Nam Cung Hạo khẽ dời bước, thành thạo tách khỏi sư tôn nhà mình đang muốn nhào lên ôm như gấu. Khóe miệng lại không nén được mà khẽ cong, đầu bếp nhỏ, làm không tệ!

Liên Vi Sơn đuổi theo không bỏ, đang muốn tập kích đồ đệ nhà mình lần hai để biểu đạt tình yêu chân thành của sư phụ, chợt vị Chấp sự trưởng lão bên cạnh xấu hổ nhẹ ho khan vài tiếng.

Liên Vi Sơn đành phải ngừng bước, thản nhiên chuyển sang hình tượng trưởng lão Nguyên Anh, "Tìm ta có chuyện?"

"Tô Thiếu Bạch đã ký kết thuộc khế với Hạo nhi rồi, đối tượng thuộc khế với Thiên Kỳ môn lần này, phải chăng nên chọn Lý Ức Niên?" Chấp sự trưởng lão do dự nói ra suy nghĩ trong lòng, đối tượng thuộc khế của Thiên Kỳ môn, từ trước đến nay đều là lựa Quế thủ của Đại hội Bách Khí, nhưng năm nay tương đối đặc biệt, dựa theo tình hình trước mắt thì Lý Ức Niên đúng là người chọn lựa thích hợp nhất.

Sắc mặt Liên Vi Sơn khẽ động, lát sau mới gật đầu nói, "Ta cũng có ý như thế."

Mà lúc này, chư vị trưởng lão bên trong phòng luyện khí đành phải thở dài, tạm thời đè nén tâm tư rục rịch của mình. Đổi lại nếu bọn họ là Bác Sơn phái, cũng chẳng biết có thể dễ dàng nhượng bộ như vậy không, cho dù có là bí pháp tu luyện, cũng rất khó nói. Niềm vinh dự của luyện khí sư vốn là nhờ tổ sư Bác Sơn phái khai sáng năm đó, lúc này càng phải mượn vị đệ tử được hết thảy tu sĩ hết sức ủng hộ này, nên bọn họ đương nhiên phải tiếp tục xem sắc mặt của Bác Sơn phái mà hành động.

"Chư vị không cần âu sầu lo lắng, nếu quả thật có bí pháp hiện thế, công bằng mà nói, cho dù có là tại hạ và mấy vị trưởng lão của bổn phái, đối mặt với bí pháp sao có thể kiềm chế được?" Chưởng môn áo tím nhìn quanh, thản nhiên đứng đó nói. Mấy vị trưởng lão các phái còn lại, không thể không thi nhau gật đầu, có bí pháp hay không tự có kết quả, đến lúc đó có muốn lừa cũng không lừa được.

Còn hơn mười vị Chú Kiếm sư, trong hai canh giờ cuối cùng cũng luyện chế xong cả. Đứng đầu trữ khí chính là trâm cài tóc Xích phẩm thượng đẳng do vị Chú Kiếm sư áo tím luyện chế, đứng đầu mệnh khí, là Côn Ngô kiếm Hoàng phẩm thượng đẳng của Tô Thiếu Bạch, đứng đầu phòng khí thuộc về phòng khí hình cây dù Xích phẩm thượng đẳng của đệ tử Thanh Lam môn, đứng đầu ngoạn khí được một vị Chú Kiếm sư tán tu dùng món ngoạn khí tên Nghịch Thủy Bích Chu* Xích phẩm trung đẳng hái được. Về phần Quế thủ của Đại hội Bách Khí, đương nhiên nếu không phải Tô Thiếu Bạch thì sẽ không phải là ai khác. Ba chữ "Tô Thiếu Bạch", vang danh khắp nơi, người người kinh hãi.

*Nghịch Thủy Bích Chu: thuyền ngọc ngược dòng

Nhưng dù là Lý Ức Niên có đứng thứ hai trên bảng mệnh khí cũng vượt xa khỏi ba người còn lại. Tại Đại hội Bách Khí lần này, tên tuổi Bác Sơn phái lại vang xa lần nữa.

.

Ghi chú nhỏ của tác giả:

Thần hỏa Xích phẩm của Lý Ức Niên là dựa vào bản thân mà cố gắng lên cấp. Cam phẩm và Hoàng phẩm là do hắn mượn thần vật nghịch thiên Phệ Nguyên châu lượm được trong Bà Sa Kính Thiên, mỗi viên có thể dùng tuổi thọ để đổi lấy việc lên cấp, khi đó hắn lượm được hai viên. Lên Cam phẩm, bị nuốt mất bốn mươi năm tuổi thọ, lên Hoàng phẩm, bị nuốt mất tám mươi năm tuổi thọ. Sợ người khác cướp đoạt nên hắn cũng không nói rõ toàn bộ cho Lý trưởng lão.

Bình luận

Truyện đang đọc