TỪ TỪ, TÔI MỚI LÀ CÔNG !

Để phù hợp với yêu cầu vai diễn, Lâm Miểu mặc một chiếc qυầи ɭóŧ boxer màu xám nhạt.

Giữa qυầи ɭóŧ phồng lên một cục, hình dáng với kích thước không chê vào đâu được.

” Chà, cậu nhóc này, ” tiền vốn ” tốt như vậy, nếu tỏ vẻ phóng đãng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng. ” Triển Thiệu đánh giá trong lòng. *1

Nhưng bây giờ, Lâm Miểu rõ ràng không thể tỏ ra phóng đãng như vậy.

Lúc anh kéo quần cậu xuống, Lâm Miểu theo phản xạ, duỗi tay che đi bộ phận quan trọng của mình, nhưng lại bị Triển Thiệu trừng mắt, tỏ vẻ không vui, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tay ra.

Khớp xương ngón tay Triển Thiệu hiện lên rõ ràng, nhẹ nhàng ấn xuống phần dưới đang phồng lên của Lâm Miểu, chậm rãi xoa nắn lên xuống, dựa theo trình tự định sẵn, anh ôn nhu hỏi:

” Chỗ này, không thoải mái sao? “

Lâm Miểu lấy tay che mắt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ tươi, đầu lưỡi ướŧ áŧ thỉnh thoảng liếm liếm khóe miệng:

“ Ưm…… Nơi đó…… ”

Triển Thiệu nhìn đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện, cảm thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa, chỉ muốn lao đến, đưa lưỡi vào miệng mà mút.

Nhưng dựa theo kịch bản, bây giờ chưa đến giai đoạn hôn môi. Anh chỉ có thể tiếp tục hỏi:

” Nếu anh sờ em, em còn cảm thấy không thoải mái không? “

Lâm miểu cắn môi, tỏ vẻ thẹn thùng:

“ Không…… Không còn…… ”

Triển Thiệu bắt đầu dùng lực, tay để trên lớp vải mềm mại, nắm lấy ƈôи ŧɦịŧ đang phồng lên, nhẹ nhàng xoa nắn, miệng không nhàn rỗi hỏi:

“ Hửm, thoải mái không? ”

“ Ưm…… A…… Anh sờ em, em, em thoải mái lắm…… ”

Tuy tư thế Lâm Miểu sai với kịch bản, nhưng cậu nói đúng lời thoại.

Mà lúc này, ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu lại đang rỉ nước, thấm ướt một mảng ngay giữa qυầи ɭóŧ.

Triển Thiệu cảm thấy đã đến giờ hành động, không chút do dự lôi ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu trong qυầи ɭóŧ, bắt đầu tuốt lộng từ dưới lên trên, khiến cho ” cậu nhóc ” to ra trong không khí mát lạnh.

Theo thường lệ, vào lúc này, người quay phim sẽ yên lặng không một tiếng động bước một bước về phía trước, sau đó quay cận cảnh ƈôи ŧɦịŧ Lâm Miểu.

Chẳng lẽ hôm nay quay phim sử dụng ống kính tele? Anh còn không thấy ông ấy nghiêng người. *2

Nhưng Triển Thiệu biết, chỉ đạo quay phim không phải công việc của anh. Chỉ cần đạo diễn không kêu dừng, anh vẫn sẽ dựa theo kịch bản rồi tiếp tục diễn.

Do đó, anh vừa khen ngợi: ” Hình dạng thật là đáng yêu. ” Vừa cúi người xuống, vươn đầu lưỡi, liếm qυყ đầυ đang rỉ ra chất lỏng trong suốt.

“ Ha a…… ” Bị sờ lại còn bị liếm, đùi Lâm Miểu không chịu được run lên.

” Đừng căng thẳng, không phải rất thoải mái sao? ” Cảm nhận được người dưới thân đang căng thẳng, Triển Thiệu ôn nhu, khuyên đối phương thả lỏng.

” Ưm…. ” Giọng Lâm Miểu nức nở sắp khóc.

Triển Thiệu hơi nhíu mày, hỏi một câu không có trong kịch bản:

” Đừng nói là, chưa từng có ai liếm cho em nhé? “

Lâm Miểu lấy tay che mặt, vội vàng lắc lắc đầu.

” Vậy…. Có ai dùng tay sờ cho em chưa? “

Lâm Miểu do dự, nhỏ giọng nói:

” Em… Em đã từng…. Tự sờ…. “

Triển Thiệu suýt nữa phì cười.

” Tự sờ không tính. Còn ai khác không? “

Lâm Miểu lại lắc đầu lần nữa.

” Từ từ, đừng nói, em vẫn còn là xử nam? “

Triển Thiệu nghi ngờ hỏi.

” Dạ…. ” Ngực Lâm Miểu đỏ bừng, dùng giọng mũi trả lời.

” Vậy, em chưa từng dùng qua, mặt trước lẫn mặt sau? ” Triển Thiệu nhướng mày hỏi. Tấm tắc khen, hóa ra phản ứng của cậu không phải kỹ thuật diễn xuất! Tìm được một xử nam như này, phải tốn rất nhiều tiền!

” Chưa từng…. ” Lâm Miểu cắn cắn môi, thốt ra hai chữ.

Trong nháy mắt, Triển Thiệu có chút thất thần.

Nhưng rất nhanh anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, nâng một đùi Lâm Miểu lên, cầm lấy gel bôi trơn đặt trên bàn trà đã được chuẩn bị sẵn:

” Đừng lo, mặt sau của em rồi sẽ được sử dụng, rất là thoải mái. Em nhất định rất thích. “

Vừa nói, vừa đổ một đống  gel bôi trơn lên tay.

Nhưng lúc Triển Thiệu duỗi ngón tay, cho vào mặt sau Lâm Miểu, anh giật mình phát hiện – thật chặt. Hình như, cậu chưa khuếch trương tiểu huyệt của mình.

Anh nhăn mày.

Từ trước đến nay, GSTAR chỉ bán mỹ phẩm và đồ trang điểm, phần lớn khách hàng đều là phụ nữ. Do đó, công ty chưa bao giờ khuếch trương hay chuẩn bị gel bôi trơn cho diễn viên. Chủ yếu, diễn viên đều tự khuếch trương trước rồi mới bắt đầu quay. Nhân viên để sẵn một lọ gel bôi trơn chỉ để cảnh thọc vào rút ra trơn tru hơn mà thôi.

Chẳng lẽ nhân viên công tác lại cẩu thả đến mức này? Hay là… Hôm nay đạo diễn chưa định quay cảnh cắm vào?

Chắc đúng rồi, Triển Thiệu nghĩ, cảm thấy suy luận thứ hai tương đối hợp lý.

Người mới, đẹp trai, dáng người cực phẩm, lần đầu tiên, để khiến cho khán giả cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ và muốn xem tiếp, đạo diễn sẽ không chiếu cảnh nóng ngay từ phần một, mà chỉ chiếu đoạn hôn hít ôm ấp nhẹ nhàng, như vậy phần hai mới có thể bán chạy.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Triển Thiệu cảm thấy có chút tiếc nuối, nâng chân Lâm Miểu, đặt lên hai bên vai, lau gel bôi trơn ngoài tiểu huyệt, rồi đặt ƈôи ŧɦịŧ của mình, cắm vào khe đùi giữa hai chân cậu.

” Ưm…. ” Dù chỉ là cọ sát giữa hai chân, nhưng xúc cảm từ làn da Lâm Miểu thật sự rất tốt. Mềm mịn, tinh tế, lại còn co dãn, nhẹ nhàng kẹp chặt ƈôи ŧɦịŧ anh, kɦoáı ƈảʍ truyền tới khiến anh thoải mái không thôi.

Triển Thiệu ôm chân cậu, nhìn chiếc cằm bóng loáng, đôi môi đỏ tươi, lồng ngực trắng nõn, cơ bụng rắn chắc, ngọn lửa kɦoáı ƈảʍ cháy rực trong lòng anh, ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng càng ngày càng cứng.

Anh nửa quỳ trên ghế sô pha, giống như đang thật sự thao hậu huyệt, chậm rãi di chuyển eo, thọc vào rút ra giữa hai chân cậu.

Đồng thời, anh còn cố tình đè ƈôи ŧɦịŧ xuống, chạm vào âm nang Lâm Miểu, liên tục cọ xát.

Hành động này của Triển Thiệu khiến cho Lâm Miểu không chịu được.

Cậu lấy tay che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt đen long lanh ướŧ áŧ nhìn Triển Thiệu,  nhẹ nhàng kêu to:

“ Triển…… Triển Thiệu…… ”

Đây là lần đầu tiên, bạn diễn gọi tên anh trong lúc quay phim.

Một cảm xúc không nói thành lời dấy lên trong lòng Triển Thiệu, hạ thân trừu động càng lúc càng nhanh, ƈôи ŧɦịŧ hung mãnh cọ xát, gel bôi trơn đều bị ép ra tiếng nước ” bạch bạch “.

Lâm Miểu há miệng thở dốc, nhẹ nhàng nói gì đấy.

Nhưng Triển Thiệu không nghe thấy, chỉ ôn nhu cúi người xuống, dùng giọng mũi nói:

“ Hửm? ”

Lần này Lâm Miểu nói to hơn:

“ Hôn em…… ”

Tim Triển Thiệu đập thình thịch không rõ nguyên nhân.

Anh vươn lưỡi, liếm quanh môi Lâm Miểu một vòng, rồi chậm rãi bao phủ đôi môi cậu.

Không ngờ rằng, Lâm Miểu bình thường ngượng ngùng là vậy, nhưng khi hôn môi lại rất chủ động. Cậu nhanh chóng mút môi Triển Thiệu, nhiệt tình quấn lấy lưỡi anh, đầu tiên nhẹ nhàng thăm dò lưỡi đối phương, mút mạnh, sau đó cho lưỡi vào khoang miệng anh, không ngừng càn quét răng và bên trong khoang miệng.

Thật ra, Triển Thiệu đã quay rất nhiều bộ phim người lớn, nhưng chưa bao giờ chú trọng cảnh hôn đến thế, cho nên kỹ thuật hôn của anh, về cơ bản chỉ dừng lại ở mức nuốt cắn đấu đá lung tung trong miệng đối phương.

Anh chưa bao giờ được hôn một cách nhiệt tình và tỉ mỉ như vậy. Không thể phủ định rằng, kiểu hôn này, thật sự khiến anh mê mẩn.

Mà lúc này, anh phát hiện, nửa dưới của Lâm Miểu, hơi hơi di chuyển, phối hợp cùng anh thọc vào rút ra.

Trên dưới đều được phục vụ nhiệt tình, Triển Thiệu cảm thấy rất thoải mái.

Anh tính toán thời gian còn lại của cảnh quay đầu tiên, thọc vào rút ra tầm mười mấy phát,  rên hai tiếng trong cổ họng, nhanh chóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ mông vài cái, cuối cùng căng bắp đùi, eo tê rần, sảng khoái đến cực điểm mà bắn ra.

Chất lỏng trắng đục còn hơi trong suốt bắn lên bụng, ngực, thậm chí cả cằm Lâm Miểu.

Tất nhiên, là một diễn viên với nhiều năm kinh nghiệm được làm công, anh không thể sướng xong rồi chạy. Triển Thiệu thả chân Lâm Miểu xuống, nắm ƈôи ŧɦịŧ cậu, nhanh chóng tuốt lộng.

Chưa đến một phút sau, Lâm Miểu cũng hừ nhẹ hai tiếng, cong người, bắn đầy tay Triển Thiệu.

Triển Thiệu mỹ mãn thở hổn hển. Anh nghiêng người theo thường lệ, chờ quay phim quay cận cảnh.

Nhưng mà…… Tại sao không có ai ở đây?

Tới tận lúc này, Triển Thiệu vẫn luôn chuyên tâm đóng phim mới ngồi dậy, nghi ngờ nhìn xung quanh.

Tất cả những gì anh thấy, không phải là chuyện đùa.

Trong phòng khách, ngoại trừ bốn chiếc máy quay vẫn đang hoạt động ở bốn vị trí khác nhau, còn lại không có ai cả. Vậy mọi người đã đi đâu?

Đạo diễn, quay phim, thu âm, hậu cần, trợ lý, tất cả đều biến mất tăm.

Bình luận

Truyện đang đọc