TỪ TỪ, TÔI MỚI LÀ CÔNG !

Phòng quay phim là một căn phòng nhỏ, Triển Thiệu nhớ rõ anh không nghe thấy tiếng cửa ra vào, mọi người chỉ có thể ở trong phòng ngủ.

Triển Thiệu lấy khăn giấy lau cho Lâm Miểu, mặc áo thun, kéo quần jean, cau mày mở cửa phòng ngủ.

Quả nhiên, đạo diễn, quay phim, thu âm, hậu cần, trợ lý đều đang ngồi chen chúc trong phòng, ngoan ngoãn ngồi dọc theo giường, trông như một đám chim cút.

” Đạo diễn, chuyện này là như thế nào? Sao mọi người không ngồi ngoài kia? ” Triển Thiệu không chút do dự hỏi thẳng vấn đề.

” À thì…. ” Đạo diễn giật giật mắt.

Trợ lý vội vàng đáp lời:

” Thầy Triển, tôi nghe đạo diễn bảo, lần này ông ấy muốn thử nghiệm kiểu, kiểu…, kiểu diễn hoàn toàn đắm chìm, nhập tâm vào bộ phim, không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài, như vậy mới có thể quay phim một cách tự nhiên nhất. “

Đạo diễn vội vàng hùa theo:

” Đúng đúng đúng. Trải nghiệm mới, hiệu quả mới, hoàn toàn không bị quấy rầy, chân thật đến từng thước phim. “

” Thật sao? ” Triển Thiệu nghi ngờ.

” Tất nhiên! ” Tất cả năm người đều liều mạng gật đầu như sắp chết đến nơi.

” Vậy… Buổi quay hôm nay, quay xong rồi đúng không? ” Triển Thiệu cảm thấy sai sai, nhưng anh không phải kiểu người thích đào sâu một vấn đề gì đó. Nếu đạo diễn đã nói vậy, thì cứ như vậy đi.

” Quay xong rồi! ” Đạo diễn nói chắc như đinh đóng cột.

” Thầy Triển, hôm nay thầy vất vả rồi. Còn lại… Tôi sẽ giúp thầy xử lý nốt phần còn lại. ” Trợ lý do dự nói.

” Phần còn lại? Không làm gì sao phải xử lý? Không phải hôm nay chưa quay hết cả bộ sao? ” Triển Thiệu ngơ ngác hỏi.

Anh vừa dứt lời, cả năm người đều im lặng nhìn Triển Thiệu, vẻ mặt rất là kì lạ.

” Mấy người có ý gì? ” Triển Thiệu bị nhìn có chút chột dạ: ” Cậu ấy không tự khuếch trương, cũng không tự bôi trơn, quay hết cả bộ sao được? “

” Ừm… Vậy ý anh là…. ” Đạo diễn hoảng hốt: ” Cậu ấy… Không bị…. Làm? “

” Đúng. ” Triển Thiệu càng thêm khó hiểu: ” Đây không phải đã được sắp xếp từ trước sao? Cậu ấy là người mới, chúng ta chỉ cho lộ mỗi cơ thể, cọ cọ vài phát là xong không phải sao? “

” À, vâng, vâng, quả thật là đã sắp xếp như vậy. Hôm nay thầy Triển vất vả rồi, thầy cứ về sớm nghỉ ngơi đi, trợ lý sẽ thông báo kết quả cho thầy sau. ” Đạo diễn lau mồ hôi trên trán.

Triển Thiệu vẫn cảm thấy chuyện hôm nay có chút kì lạ, nhưng anh không nghĩ ra kì lạ chỗ nào, hoặc bản thân anh cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nhún vai, nói:

” Vậy tôi đi trước. Mọi người vất vả rồi. “

Lúc Triển Thiệu đi ra khỏi phòng ngủ, đã thấy Lâm Miểu rời đi.

” Về rồi sao? ” Trong lòng Triển Thiệu có chút tiếc nuối.

Cậu nhóc vừa đáng yêu vừa thanh thuần, lại không có kinh nghiệm giường chiếu, bỗng nhiên được diễn mấy cảnh quá sức tưởng tượng như vậy, chắc đã khiến cậu áp lực lắm.

Nếu không chịu đựng được, Lâm Miểu phải nhân cơ hội này mà sớm rời khỏi đây. Triển Thiệu lắc đầu, nhặt áo khoác lên, mặc vào người, đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ lúc này, năm người mười mắt nhìn nhau, thì thầm hỏi:

“ …… Về hết rồi? ”

Trợ lý kiễng chân, nhìn qua khe cửa, nói:

” Không thấy ai nữa. “

Đạo diễn tiếp tục lau mồ hôi, hỏi:

” Ai lấy máy quay phim với thẻ nhớ? “

Trợ lý lưu loát trả lời: “

” Tôi không dám. Tôi sợ ” hắn ” nghĩ rằng tôi xem video bên trong rồi một phát xé xác tôi. “

Hậu cần nói:

” Tôi không dùng máy quay phim. “

Thu âm nói:

” Đạo diễn, tôi vụng về, sợ làm hỏng máy quay. “

Quay phim khóc nức nở:

” Đạo diễn, không thì cả hai chúng ta cùng đi ? Có bất trắc thì chứng minh cho nhau, tôi và ông chưa có ai xem. Từ khi Triển Thiệu bước vào hậu trường, mọi người đều trốn đi, chưa thấy gì cả. Cảnh cuối có làm cái gì, không ai trong chúng ta biết hết, được không? “

Đạo diễn cắn răng nói:

“ Được! “

Nhìn đạo diễn với quay phim sống chết đi lấy thẻ nhớ, trợ lý nhỏ giọng hỏi:

” Mấy người đoán xem, tại sao hôm nay thầy Triển không được làm đến cuối? “

Thu âm ra vẻ bí ẩn:

“ Ai biết được, chắc là giữ lại ăn sau? “

Bình luận

Truyện đang đọc