TƯ Ý TINH THẦN

“Lại là anh?” 

Trên mặt hai cậu nhóc đều có vết thương, nếu nói thật thì Sầm Khâm còn bị thương nhiều hơn Thiệu Thành. 

“Ồ.” Thiệu Tư Ý nhận lấy hoa: “Cảm ơn.” 

Không có Đinh Tinh Thần.

“Được rồi.” Thiệu Tư Ý gật đầu: “Đúng là lớn thật rồi.”Thiệu Tư Ý cong môi, nhìn thấy Đồng Ngự đang đứng dưới tầng của ký túc xá. 

Thiệu Tư Ý nhếch môi, đặt túi xách lên sô pha, nheo mắt hỏi: “Hôm nay định uống thế nào?” 

“Thiệu Tư Ý, em có muốn dùng bữa với tôi không?”

Sầm Khâm trộm đẩy nhẹ Thiệu Thành sau đó nói nhỏ: “Chị cậu hỏi cậu kìa.” 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chương 09Trên tay anh ta ôm một bó hoa lớn, bông nào cũng tươi tắn, giá chắc chắn không rẻ. 

Cô dựa vào hành lang của đồn cảnh sát, lần lượt vén từng cánh hoa, xoa thành một hình tròn. 

Thiệu Tư Ý khẽ liếc Thiệu Thành, khoanh tay dựa vào ghế: “Nói đi, lần này là tại sao? Nghe nói hai đứa đánh một đám mười mấy người, giỏi nhỉ?” # #“Có đáng không? Một bó hoa như thế này có thể mua được một chiếc túi rồi.” Thiệu Tư Ý cười tinh nghịch, giơ tay sờ nhẹ vào bông hoa hai lần. 

“Có đáng không? Một bó hoa như thế này có thể mua được một chiếc túi rồi.” Thiệu Tư Ý cười tinh nghịch, giơ tay sờ nhẹ vào bông hoa hai lần. 

Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị rời đi. 

“Ồ, ra là vậy.” Thiệu Tư Ý vuốt váy đứng dậy, cười nói với Sầm Khâm: “Vậy chị về đây, hai đứa ở chơi đi, uống xong thì về sớm nhé.” Họ đều quen biết Đinh Tinh Thần. Đó là lần đầu tiên Thiệu Tư Ý nghe anh ta nói với vẻ tức giận như vậy. Tuy cửa kính không vỡ nhưng rõ ràng đã bị nứt. Đồng Ngự híp mắt cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.

Thiệu Tư Ý trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Năm nay Tiểu Thành học lớp 12 rồi. Học kỳ này rất quan trọng với thằng bé.” 

Cô là bạn gái của Đồng Ngự.

“Đồng Ngự?” Thiệu Tư Ý xoay người khoác tay lên cổ anh ta, cười khẽ nói: “Lúc đến, em đi ngang qua một ngôi nhà kính trồng hoa. Bên trong có một bông hoa bách hợp rất đẹp, em muốn dẫn anh đi xem…”“Hay là lần sau tôi mua luôn cho em một cái túi được không?” 

Đồng Ngự nhướng mày: “Ở đâu?”

Thiệu Tư Ý vắt chân, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Thiệu Thành. Thiệu Tư Ý đưa tay chống cằm, trong khoang mũi toàn là mùi hoa bách hợp. Cô liếc mắt đã thấy cô gái trẻ đang nhìn Đồng Ngự với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh… Anh ta nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười. 

Đêm rượu nồng đặc biệt mê người.

“Được rồi.” Thiệu Tư Ý gật đầu: “Đúng là lớn thật rồi.”Thiệu Tư Ý kéo tay anh ta, nhân lúc không ai chú ý đưa tay cầm lấy một chai rượu chưa kịp mở cho vào trong túi.Hết chương 09!Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Tôi tự mua được.” 

Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Nếu ngày mai em không thích nữa thì phải làm sao?” 

Dịch: Tiểu Thanh“Tôi biết, nhưng tôi thích mua cho em.” Đồng Ngự thản nhiên nhún vai.

“Đồng Ngự, mẹ kiếp tôi thích Thiệu Tư Ý rồi đấy.” Người đàn ông cảm khái phì cười: “So với kiểu nói chuyện dẹo dặt thì một cô nhóc muốn uống thì uống thú vị hơn nhiều.” 

Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Không muốn nói à? Không sao, chuyện này tự hai đứa giải quyết, tốt nhất là đừng làm loạn đến trường học. Thiệu Thành, bây giờ người giám hộ em không phải chị, nếu như làm loạn lên thì người đến họp cho em cũng không phải chị, chị nghĩ, em cũng không muốn nhìn thấy bố, đúng không?”Thiệu Tư Ý cười, tỏ vẻ không có gì cầm ly trà sữa trên bàn lên, chậm rãi hút một ngụm trân châu. Thiệu Tư Ý mím môi, hỏi nhỏ: “Anh không sợ Đinh Tinh Thần à?” 

Thiệu Thành ngẩng đầu, nhíu mày. 

“Ồ.” Thiệu Tư Ý nhận lấy hoa: “Cảm ơn.” 

Đồng Ngự đành mỉm cười rồi đưa hành lý cho tài xế.“Không sao, nó đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chị quen rồi.”Những chùm sáng nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt của cô, nhưng Đồng Ngự lại không nhìn rõ được tiêu cự. “Tại sao tôi phải sợ cậu ta?” Đồng Ngự cười: “Em cũng đánh giá thấp tôi quá rồi.” 



Cô cười như một đứa trẻ, không quan tâm mắt cá chân mình bị cứa một vết dài đẫm máu khi bước ngang qua cánh cửa.Không có Đinh Tinh Thần.“Ồ.” Thiệu Tư Ý nhận lấy hoa: “Cảm ơn.” 

Beta: Hy, KimH, Sherlyn

#

Thiệu Tư Ý mỉm cười: “Xin chào, em là Sầm Khâm đúng không? Bạn của Tiểu Thành.”Thiệu Tư Ý đưa tay chống cằm, trong khoang mũi toàn là mùi hoa bách hợp. Cô liếc mắt đã thấy cô gái trẻ đang nhìn Đồng Ngự với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh… Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị rời đi. 

Cô lại nhìn Sầm Khâm. 

Cô dựa vào hành lang của đồn cảnh sát, lần lượt vén từng cánh hoa, xoa thành một hình tròn. “Thiệu Tư Ý, em có muốn dùng bữa với tôi không?”

“Tại sao tôi phải sợ cậu ta?” Đồng Ngự cười: “Em cũng đánh giá thấp tôi quá rồi.” 



Chai rượu vừa nặng vừa to đến mức để vào túi thì chiếc túi cũng méo mó theo. 

Soát lỗi: Thùy Dung, MariaKhi Thiệu Tư Ý ra khỏi sân bay, cô quấn chặt áo khoác. Thiệu Tư Ý quay đầu lại khẽ mỉm cười.

Thiệu Thành lạnh lùng nói: “Em sẽ tự giải quyết.” 

Thiệu Tư Ý không quan tâm đến loại chuyện này. Những chùm sáng nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt của cô, nhưng Đồng Ngự lại không nhìn rõ được tiêu cự. 

Đồng Ngự nhếch khóe miệng gật nhẹ đầu: “Anh biết, tính cách vị thiếu gia nhà em không tốt lắm. Em quản nổi không?” 

Cánh cửa bằng thủy tinh cuối cùng cũng không ngăn được Thiệu Tư Ý lấy được bông hoa xinh đẹp kia. 

Chẳng có cái gì cả.“Lại là anh?” Chủ nhân của ngôi nhà kính là một cô gái trẻ, cô ấy đã được gọi đến đồn cảnh sát trong lúc còn đang buồn ngủ. “Được, đợi tôi tan học.” 

“Sầm Khâm, tính cách của Tiểu Thành nhà chị không tốt lắm, sau này em đừng chơi với nó, tránh bị liên lụy.”

Ngồi trong gian phòng này đều là những người mà gần đây Thiệu Tư Ý đã gặp nhiều lần.

“Ồ, ra là vậy.” Thiệu Tư Ý vuốt váy đứng dậy, cười nói với Sầm Khâm: “Vậy chị về đây, hai đứa ở chơi đi, uống xong thì về sớm nhé.” Thiệu Tư Ý kiễng chân lên: “Nhìn thấy không? Bông hoa to nhất kia kìa, đẹp lắm đúng không?”

“Em điên rồi à! Bắn vào người rồi bị thương thì phải làm sao!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chẳng có cái gì cả.Khi Thiệu Tư Ý ra khỏi sân bay, cô quấn chặt áo khoác. 

Chủ nhân của ngôi nhà kính là một cô gái trẻ, cô ấy đã được gọi đến đồn cảnh sát trong lúc còn đang buồn ngủ. Cánh cửa bằng thủy tinh cuối cùng cũng không ngăn được Thiệu Tư Ý lấy được bông hoa xinh đẹp kia. Đồng Ngự vòng tay qua vai cô, khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Anh đã nói với em trong nước đang lạnh lắm rồi, chơi thêm vài ngày nữa có phải tốt hơn không…” 

Không có Đinh Tinh Thần.

Đồng Ngự nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Được rồi, ngày mai anh sẽ đến mua.”

Thiệu Tư Ý khịt mũi hai lần, dựa vào cánh tay anh ta: “Anh quản nhiều quá đấy.”Một người đàn ông đứng dậy vẫy tay, người phục vụ mang đến một chiếc kệ cao, bên trên toàn là cốc rượu. Thiệu Tư Ý trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Năm nay Tiểu Thành học lớp 12 rồi. Học kỳ này rất quan trọng với thằng bé.” 

Cậu nhóc hơi xấu hổ, mím môi cúi đầu. 

Đó là lần đầu tiên Thiệu Tư Ý nghe anh ta nói với vẻ tức giận như vậy. Tuy cửa kính không vỡ nhưng rõ ràng đã bị nứt. 

Thiệu Thành mím môi không nói, lông mày và ánh mắt lạnh như băng. Đồng Ngự nhếch khóe miệng gật nhẹ đầu: “Anh biết, tính cách vị thiếu gia nhà em không tốt lắm. Em quản nổi không?” 

“Ê ê, đủ rồi nha! Bọn tôi ở đây vẫn còn độc thân đấy.” Mọi người cười lớn. 

Thiệu Tư Ý mỉm cười: “Xin chào, em là Sầm Khâm đúng không? Bạn của Tiểu Thành.”Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Không quản được cũng phải quản, anh về trước đi, em phải đến trường của Tiểu Thành một chuyến.”

Thiệu Tư Ý cười, tỏ vẻ không có gì cầm ly trà sữa trên bàn lên, chậm rãi hút một ngụm trân châu. 



Một quán trà sữa ngoài trường cấp ba. 

Anh ta còn nhớ trên đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở nước ngoài, Thiệu Tư Ý đạp ga không hề thả chân, lúc dừng lại, mặt anh ta tái hẳn đi. Đồng Ngự nhún vai rũ tay xuống. 

Thiệu Tư Ý thản nhiên vẫy tay, đeo kính râm rồi bước lên xe. Cô cười như một đứa trẻ, không quan tâm mắt cá chân mình bị cứa một vết dài đẫm máu khi bước ngang qua cánh cửa.# “Buổi tối anh đợi em ở quán bar, nhớ đến sớm.” 

Cậu nhóc trông cao hơn Thiệu Thành, mái tóc đen ngắn, mắt một mí, làn da trắng mềm mại, dù có vết thương trên mặt nhưng cậu ấy vẫn là một người rất đẹp trai.

Thiệu Tư Ý quay đầu lại khẽ mỉm cười.

Thiệu Tư Ý thản nhiên vẫy tay, đeo kính râm rồi bước lên xe. 

Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Nếu ngày mai em không thích nữa thì phải làm sao?” 

“Hay là lần sau tôi mua luôn cho em một cái túi được không?” Đồng Ngự vốn định dặn dò bảo cô lái xe chậm thôi. 

Anh ta còn nhớ trên đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở nước ngoài, Thiệu Tư Ý đạp ga không hề thả chân, lúc dừng lại, mặt anh ta tái hẳn đi. # Anh ta còn nhớ trên đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở nước ngoài, Thiệu Tư Ý đạp ga không hề thả chân, lúc dừng lại, mặt anh ta tái hẳn đi. 

“Lại là anh?” 

Nhưng Thiệu Tư Ý đã lái xe rời đi. Nhưng Thiệu Tư Ý đã lái xe rời đi. 

Đồng Ngự chưa kịp phản ứng, cô đã lấy chai rượu ngoại từ trong túi xách ra, đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh.

Trên tay anh ta ôm một bó hoa lớn, bông nào cũng tươi tắn, giá chắc chắn không rẻ. 

Những mảnh vỡ tung tóe gần như bay qua chạm vào má Thiệu Tư Ý… Thế mà cô vẫn cười vui vẻ. Đồng Ngự đành mỉm cười rồi đưa hành lý cho tài xế.

Rạng sáng, quán bar vẫn sôi động như trước, tựa như không ai biết mệt mỏi, không ai nhớ đến muộn phiền. 

Anh ta nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cánh cửa bằng thủy tinh cuối cùng cũng không ngăn được Thiệu Tư Ý lấy được bông hoa xinh đẹp kia. Thiệu Tư Ý quay đầu lại khẽ mỉm cười. #

“Tôi biết, nhưng tôi thích mua cho em.” Đồng Ngự thản nhiên nhún vai.

Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Không muốn nói à? Không sao, chuyện này tự hai đứa giải quyết, tốt nhất là đừng làm loạn đến trường học. Thiệu Thành, bây giờ người giám hộ em không phải chị, nếu như làm loạn lên thì người đến họp cho em cũng không phải chị, chị nghĩ, em cũng không muốn nhìn thấy bố, đúng không?”

Thiệu Tư Ý trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Năm nay Tiểu Thành học lớp 12 rồi. Học kỳ này rất quan trọng với thằng bé.” Beta: Hy, KimH, SherlynMột quán trà sữa ngoài trường cấp ba. 

Thiệu Thành lạnh lùng nói: “Em sẽ tự giải quyết.” 

Thiệu Tư Ý không quan tâm đến loại chuyện này. Thiệu Tư Ý vắt chân, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Thiệu Thành. 

Những chùm sáng nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt của cô, nhưng Đồng Ngự lại không nhìn rõ được tiêu cự. Ngồi bên cạnh cậu là một cậu nhóc đẹp trai. 

Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị rời đi. 

Trái tim của Đồng Ngự gần như ngừng đập.Cậu nhóc hơi xấu hổ, mím môi cúi đầu. 

Những chùm sáng nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt của cô, nhưng Đồng Ngự lại không nhìn rõ được tiêu cự. 

Từ sự ngạc nhiên ban đầu, đến bây giờ họ sớm đã tiếp nhận một Thiệu Tư Ý hoàn toàn mới này từ lâu. Trên mặt hai cậu nhóc đều có vết thương, nếu nói thật thì Sầm Khâm còn bị thương nhiều hơn Thiệu Thành. 

Đồng Ngự đành mỉm cười rồi đưa hành lý cho tài xế.

Đó là lần đầu tiên Thiệu Tư Ý nghe anh ta nói với vẻ tức giận như vậy. Tuy cửa kính không vỡ nhưng rõ ràng đã bị nứt. 

Đồng Ngự cũng không tức giận, cười ôm eo Thiệu Tư Ý, gần như là ôm cơ thể mềm nhũn của cô đi qua sàn nhảy. 

“Ồ.” Thiệu Tư Ý nhận lấy hoa: “Cảm ơn.” Giữa đêm rồi mà vẫn còn người qua đường gọi điện báo cảnh sát. Thiệu Tư Ý mỉm cười: “Xin chào, em là Sầm Khâm đúng không? Bạn của Tiểu Thành.”

“Không sao, nó đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chị quen rồi.”Thiệu Tư Ý cười, tỏ vẻ không có gì cầm ly trà sữa trên bàn lên, chậm rãi hút một ngụm trân châu. Sầm Khâm gật đầu nhỏ giọng giải thích: “Em xin lỗi chị, Thiệu Thành vì em mà đánh nhau.” 

Họ đều quen biết Đinh Tinh Thần. 

Bảo vệ huýt còi chạy đến.

Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Không muốn nói à? Không sao, chuyện này tự hai đứa giải quyết, tốt nhất là đừng làm loạn đến trường học. Thiệu Thành, bây giờ người giám hộ em không phải chị, nếu như làm loạn lên thì người đến họp cho em cũng không phải chị, chị nghĩ, em cũng không muốn nhìn thấy bố, đúng không?”“Không sao, nó đánh nhau từ nhỏ đến lớn, chị quen rồi.”

Từ sự ngạc nhiên ban đầu, đến bây giờ họ sớm đã tiếp nhận một Thiệu Tư Ý hoàn toàn mới này từ lâu. 

Đồng Ngự lấy ly rượu trong tay Thiệu Tư Ý để xuống, nói nhỏ: “Đủ rồi.” Thiệu Tư Ý khẽ liếc Thiệu Thành, khoanh tay dựa vào ghế: “Nói đi, lần này là tại sao? Nghe nói hai đứa đánh một đám mười mấy người, giỏi nhỉ?” 

–Lối vào ngôi nhà kính trồng hoa đã bị khóa. Bảo vệ huýt còi chạy đến.Thiệu Thành mím môi không nói, lông mày và ánh mắt lạnh như băng. 

“Buổi tối anh đợi em ở quán bar, nhớ đến sớm.” 

Lối vào ngôi nhà kính trồng hoa đã bị khóa. 

Không có Đinh Tinh Thần.Sầm Khâm trộm đẩy nhẹ Thiệu Thành sau đó nói nhỏ: “Chị cậu hỏi cậu kìa.” 

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

Đó là lần đầu tiên Thiệu Tư Ý nghe anh ta nói với vẻ tức giận như vậy. Tuy cửa kính không vỡ nhưng rõ ràng đã bị nứt. Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Không muốn nói à? Không sao, chuyện này tự hai đứa giải quyết, tốt nhất là đừng làm loạn đến trường học. Thiệu Thành, bây giờ người giám hộ em không phải chị, nếu như làm loạn lên thì người đến họp cho em cũng không phải chị, chị nghĩ, em cũng không muốn nhìn thấy bố, đúng không?”

Thiệu Tư Ý nhướng mày, vươn tay đẩy anh ta: “Ai là của anh, em là của em.”

Khi Thiệu Tư Ý ra khỏi sân bay, cô quấn chặt áo khoác. 

Thiệu Thành lạnh lùng nói: “Em sẽ tự giải quyết.” 

Trên tay anh ta ôm một bó hoa lớn, bông nào cũng tươi tắn, giá chắc chắn không rẻ. 

Cô dựa vào hành lang của đồn cảnh sát, lần lượt vén từng cánh hoa, xoa thành một hình tròn. “Được rồi.” Thiệu Tư Ý gật đầu: “Đúng là lớn thật rồi.”

Bảo vệ huýt còi chạy đến.“Sầm Khâm, tính cách của Tiểu Thành nhà chị không tốt lắm, sau này em đừng chơi với nó, tránh bị liên lụy.”Cô lại nhìn Sầm Khâm. 

“Ê ê, đủ rồi nha! Bọn tôi ở đây vẫn còn độc thân đấy.” Mọi người cười lớn. 

Thiệu Tư Ý nhướng mày, vươn tay đẩy anh ta: “Ai là của anh, em là của em.”

Cậu nhóc trông cao hơn Thiệu Thành, mái tóc đen ngắn, mắt một mí, làn da trắng mềm mại, dù có vết thương trên mặt nhưng cậu ấy vẫn là một người rất đẹp trai.# Cậu nhóc trông cao hơn Thiệu Thành, mái tóc đen ngắn, mắt một mí, làn da trắng mềm mại, dù có vết thương trên mặt nhưng cậu ấy vẫn là một người rất đẹp trai.

Cô là đại tiểu thư nhà họ Thiệu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô là đại tiểu thư nhà họ Thiệu.“Sầm Khâm, tính cách của Tiểu Thành nhà chị không tốt lắm, sau này em đừng chơi với nó, tránh bị liên lụy.”

Đồng Ngự híp mắt cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.

Đồng Ngự đưa cho cô gái trẻ một xấp tiền, cười nói với cô ấy rằng ngày mai anh ta sẽ đi mua hết hoa trong nhà kính.  #Thiệu Thành ngẩng đầu, nhíu mày. 

Đồng Ngự nhún vai rũ tay xuống. 

Anh ta nhẹ nhàng nói rồi mỉm cười. “Thiệu Tư Ý, em có muốn dùng bữa với tôi không?”Thiệu Tư Ý quay đầu lại khẽ mỉm cười.Thiệu Tư Ý cười, tỏ vẻ không có gì cầm ly trà sữa trên bàn lên, chậm rãi hút một ngụm trân châu. 

Sầm Khâm ngượng ngùng cười: “Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, đám người đó tìm em gây chuyện, không phải Thiệu Thành, cậu ấy bị em liên lụy…” 

“Tôi biết, nhưng tôi thích mua cho em.” Đồng Ngự thản nhiên nhún vai.

“Sao vậy? Đã uống ở đâu trước khi đến đây à?”“Ồ, ra là vậy.” Thiệu Tư Ý vuốt váy đứng dậy, cười nói với Sầm Khâm: “Vậy chị về đây, hai đứa ở chơi đi, uống xong thì về sớm nhé.” 

“Ồ, ra là vậy.” Thiệu Tư Ý vuốt váy đứng dậy, cười nói với Sầm Khâm: “Vậy chị về đây, hai đứa ở chơi đi, uống xong thì về sớm nhé.” 

Thiệu Tư Ý không quan tâm đến loại chuyện này. 

Cậu nhóc hơi xấu hổ, mím môi cúi đầu. # 

Nhưng Thiệu Tư Ý đã lái xe rời đi. 

Cậu nhóc hơi xấu hổ, mím môi cúi đầu. Đồng Ngự đi về phía Thiệu Tư Ý dưới làn khói mờ ảo và ánh đèn đầy sắc màu rực rỡ.

Thiệu Tư Ý trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Năm nay Tiểu Thành học lớp 12 rồi. Học kỳ này rất quan trọng với thằng bé.” 

Chưa đến gần cũng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô. 

#

Trái tim của Đồng Ngự gần như ngừng đập.

Trên tay anh ta ôm một bó hoa lớn, bông nào cũng tươi tắn, giá chắc chắn không rẻ. “Sao vậy? Đã uống ở đâu trước khi đến đây à?”

Những chùm sáng nhỏ phản chiếu lại trong đôi mắt của cô, nhưng Đồng Ngự lại không nhìn rõ được tiêu cự. 

“Đồng Ngự, mẹ kiếp tôi thích Thiệu Tư Ý rồi đấy.” Người đàn ông cảm khái phì cười: “So với kiểu nói chuyện dẹo dặt thì một cô nhóc muốn uống thì uống thú vị hơn nhiều.” Khi Thiệu Tư Ý ra khỏi sân bay, cô quấn chặt áo khoác. Thiệu Tư Ý khịt mũi hai lần, dựa vào cánh tay anh ta: “Anh quản nhiều quá đấy.”

Đồng Ngự nhếch khóe miệng gật nhẹ đầu: “Anh biết, tính cách vị thiếu gia nhà em không tốt lắm. Em quản nổi không?” Đồng Ngự cũng không tức giận, cười ôm eo Thiệu Tư Ý, gần như là ôm cơ thể mềm nhũn của cô đi qua sàn nhảy. 

Đồng Ngự đành mỉm cười rồi đưa hành lý cho tài xế.Sầm Khâm gật đầu nhỏ giọng giải thích: “Em xin lỗi chị, Thiệu Thành vì em mà đánh nhau.” “Có muộn quá không?” Ai đó ồn ào lên tiếng. Ngồi trong gian phòng này đều là những người mà gần đây Thiệu Tư Ý đã gặp nhiều lần.

“Lại là anh?” 

Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Nếu ngày mai em không thích nữa thì phải làm sao?” “Đồng Ngự?” Thiệu Tư Ý xoay người khoác tay lên cổ anh ta, cười khẽ nói: “Lúc đến, em đi ngang qua một ngôi nhà kính trồng hoa. Bên trong có một bông hoa bách hợp rất đẹp, em muốn dẫn anh đi xem…”Rạng sáng, quán bar vẫn sôi động như trước, tựa như không ai biết mệt mỏi, không ai nhớ đến muộn phiền. Họ đều quen biết Đinh Tinh Thần. 

Chủ nhân của ngôi nhà kính là một cô gái trẻ, cô ấy đã được gọi đến đồn cảnh sát trong lúc còn đang buồn ngủ. 

Đêm rượu nồng đặc biệt mê người.Đồng Ngự nhếch khóe miệng gật nhẹ đầu: “Anh biết, tính cách vị thiếu gia nhà em không tốt lắm. Em quản nổi không?” Từ sự ngạc nhiên ban đầu, đến bây giờ họ sớm đã tiếp nhận một Thiệu Tư Ý hoàn toàn mới này từ lâu. 



Cô là đại tiểu thư nhà họ Thiệu.



“Em điên rồi à! Bắn vào người rồi bị thương thì phải làm sao!”Cô là bạn gái của Đồng Ngự.

Đồng Ngự đành mỉm cười rồi đưa hành lý cho tài xế.

Thiệu Tư Ý thật không hiểu nổi. Không có Đinh Tinh Thần.

“Có đáng không? Một bó hoa như thế này có thể mua được một chiếc túi rồi.” Thiệu Tư Ý cười tinh nghịch, giơ tay sờ nhẹ vào bông hoa hai lần. Rầm…  Chẳng có cái gì cả.

Cô lại nhìn Sầm Khâm. 

“Sao vậy? Đã uống ở đâu trước khi đến đây à?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thiệu Tư Ý khịt mũi hai lần, dựa vào cánh tay anh ta: “Anh quản nhiều quá đấy.”#

Đồng Ngự nhếch khóe miệng gật nhẹ đầu: “Anh biết, tính cách vị thiếu gia nhà em không tốt lắm. Em quản nổi không?” 

“Có muộn quá không?” Ai đó ồn ào lên tiếng. 

Giữa đêm rồi mà vẫn còn người qua đường gọi điện báo cảnh sát. “Đồng Ngự, mẹ kiếp tôi thích Thiệu Tư Ý rồi đấy.” Người đàn ông cảm khái phì cười: “So với kiểu nói chuyện dẹo dặt thì một cô nhóc muốn uống thì uống thú vị hơn nhiều.” Thiệu Tư Ý nhếch môi, đặt túi xách lên sô pha, nheo mắt hỏi: “Hôm nay định uống thế nào?” 

Thiệu Tư Ý cười, tỏ vẻ không có gì cầm ly trà sữa trên bàn lên, chậm rãi hút một ngụm trân châu. 

“Được, đợi tôi tan học.” Thiệu Tư Ý trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Năm nay Tiểu Thành học lớp 12 rồi. Học kỳ này rất quan trọng với thằng bé.” Một người đàn ông đứng dậy vẫy tay, người phục vụ mang đến một chiếc kệ cao, bên trên toàn là cốc rượu. 

Chai rượu vỡ tan. 

Trên mặt hai cậu nhóc đều có vết thương, nếu nói thật thì Sầm Khâm còn bị thương nhiều hơn Thiệu Thành. 

Cô cười như một đứa trẻ, không quan tâm mắt cá chân mình bị cứa một vết dài đẫm máu khi bước ngang qua cánh cửa.

Rạng sáng, quán bar vẫn sôi động như trước, tựa như không ai biết mệt mỏi, không ai nhớ đến muộn phiền. Chương 09Đồng Ngự híp mắt cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.“Đồng Ngự, mẹ kiếp tôi thích Thiệu Tư Ý rồi đấy.” Người đàn ông cảm khái phì cười: “So với kiểu nói chuyện dẹo dặt thì một cô nhóc muốn uống thì uống thú vị hơn nhiều.” 

Thiệu Tư Ý mím môi, hỏi nhỏ: “Anh không sợ Đinh Tinh Thần à?” 

Đồng Ngự nhếch môi nói với người đàn ông: “Cô ấy là của tôi.”

Dịch: Tiểu Thanh

Đồng Ngự híp mắt cười, trên má xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.Thiệu Tư Ý nhướng mày, vươn tay đẩy anh ta: “Ai là của anh, em là của em.”

“Hay là lần sau tôi mua luôn cho em một cái túi được không?” 

“Hay là lần sau tôi mua luôn cho em một cái túi được không?” Ngồi bên cạnh cậu là một cậu nhóc đẹp trai. “Dạ dạ, đại tiểu thư em là của em, anh cũng là của em, được chưa?”

Thiệu Tư Ý đưa tay chống cằm, trong khoang mũi toàn là mùi hoa bách hợp. Cô liếc mắt đã thấy cô gái trẻ đang nhìn Đồng Ngự với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh… 

Chương 09

Đồng Ngự nhếch môi nói với người đàn ông: “Cô ấy là của tôi.”

Ngồi bên cạnh cậu là một cậu nhóc đẹp trai. “Ê ê, đủ rồi nha! Bọn tôi ở đây vẫn còn độc thân đấy.” Mọi người cười lớn. 

“Có muộn quá không?” Ai đó ồn ào lên tiếng. 

Đồng Ngự nhún vai rũ tay xuống. Thiệu Thành ngẩng đầu, nhíu mày. Đêm rượu nồng đặc biệt mê người.

Cô là bạn gái của Đồng Ngự.

Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Không muốn nói à? Không sao, chuyện này tự hai đứa giải quyết, tốt nhất là đừng làm loạn đến trường học. Thiệu Thành, bây giờ người giám hộ em không phải chị, nếu như làm loạn lên thì người đến họp cho em cũng không phải chị, chị nghĩ, em cũng không muốn nhìn thấy bố, đúng không?”

Những mảnh vỡ tung tóe gần như bay qua chạm vào má Thiệu Tư Ý… Thế mà cô vẫn cười vui vẻ. 





Thiệu Tư Ý nhướng mày: “Tôi tự mua được.” Beta: Hy, KimH, SherlynChưa đến gần cũng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô. Rạng sáng, quán bar vẫn sôi động như trước, tựa như không ai biết mệt mỏi, không ai nhớ đến muộn phiền. 

Thiệu Tư Ý kiễng chân lên: “Nhìn thấy không? Bông hoa to nhất kia kìa, đẹp lắm đúng không?”

Đồng Ngự đi về phía Thiệu Tư Ý dưới làn khói mờ ảo và ánh đèn đầy sắc màu rực rỡ.

Thiệu Tư Ý khẽ liếc Thiệu Thành, khoanh tay dựa vào ghế: “Nói đi, lần này là tại sao? Nghe nói hai đứa đánh một đám mười mấy người, giỏi nhỉ?” 

Rầm…  Đồng Ngự lấy ly rượu trong tay Thiệu Tư Ý để xuống, nói nhỏ: “Đủ rồi.” 

Đồng Ngự chưa kịp phản ứng, cô đã lấy chai rượu ngoại từ trong túi xách ra, đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh.“Đồng Ngự?” Thiệu Tư Ý xoay người khoác tay lên cổ anh ta, cười khẽ nói: “Lúc đến, em đi ngang qua một ngôi nhà kính trồng hoa. Bên trong có một bông hoa bách hợp rất đẹp, em muốn dẫn anh đi xem…”

Thiệu Tư Ý thản nhiên vẫy tay, đeo kính râm rồi bước lên xe. 

Nếu họ muốn hòa giải, buộc phải đền tiền. 

Đồng Ngự nhướng mày: “Ở đâu?”

Thiệu Tư Ý kiễng chân lên: “Nhìn thấy không? Bông hoa to nhất kia kìa, đẹp lắm đúng không?”

Sầm Khâm gật đầu nhỏ giọng giải thích: “Em xin lỗi chị, Thiệu Thành vì em mà đánh nhau.” Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Nếu ngày mai em không thích nữa thì phải làm sao?” Thiệu Tư Ý kéo tay anh ta, nhân lúc không ai chú ý đưa tay cầm lấy một chai rượu chưa kịp mở cho vào trong túi.

Chai rượu vừa nặng vừa to đến mức để vào túi thì chiếc túi cũng méo mó theo. 



“Sao vậy? Đã uống ở đâu trước khi đến đây à?”# Lối vào ngôi nhà kính trồng hoa đã bị khóa. 

Một quán trà sữa ngoài trường cấp ba. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đồng Ngự đưa cho cô gái trẻ một xấp tiền, cười nói với cô ấy rằng ngày mai anh ta sẽ đi mua hết hoa trong nhà kính. Thiệu Tư Ý kiễng chân lên: “Nhìn thấy không? Bông hoa to nhất kia kìa, đẹp lắm đúng không?”

Đồng Ngự nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Được rồi, ngày mai anh sẽ đến mua.”

Thiệu Tư Ý thản nhiên nói: “Không quản được cũng phải quản, anh về trước đi, em phải đến trường của Tiểu Thành một chuyến.”

Thiệu Tư Ý lắc đầu: “Nếu ngày mai em không thích nữa thì phải làm sao?” 

Sầm Khâm ngượng ngùng cười: “Chị ơi, chị hiểu lầm rồi, đám người đó tìm em gây chuyện, không phải Thiệu Thành, cậu ấy bị em liên lụy…” 

Hết chương 09!

Đồng Ngự chưa kịp phản ứng, cô đã lấy chai rượu ngoại từ trong túi xách ra, đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh.

Anh ta còn nhớ trên đường cao tốc không giới hạn tốc độ ở nước ngoài, Thiệu Tư Ý đạp ga không hề thả chân, lúc dừng lại, mặt anh ta tái hẳn đi. 

Đồng Ngự vòng tay qua vai cô, khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Anh đã nói với em trong nước đang lạnh lắm rồi, chơi thêm vài ngày nữa có phải tốt hơn không…” 

Thiệu Tư Ý cong môi, nhìn thấy Đồng Ngự đang đứng dưới tầng của ký túc xá. Chai rượu vỡ tan. 



Những mảnh vỡ tung tóe gần như bay qua chạm vào má Thiệu Tư Ý… Thế mà cô vẫn cười vui vẻ. 

Thiệu Tư Ý đưa tay chống cằm, trong khoang mũi toàn là mùi hoa bách hợp. Cô liếc mắt đã thấy cô gái trẻ đang nhìn Đồng Ngự với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh… 

Giữa đêm rồi mà vẫn còn người qua đường gọi điện báo cảnh sát. 

#Trái tim của Đồng Ngự gần như ngừng đập.

Thiệu Thành mím môi không nói, lông mày và ánh mắt lạnh như băng. “Em điên rồi à! Bắn vào người rồi bị thương thì phải làm sao!”

Chưa đến gần cũng đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô. 

“Lại là anh?” Đó là lần đầu tiên Thiệu Tư Ý nghe anh ta nói với vẻ tức giận như vậy. Tuy cửa kính không vỡ nhưng rõ ràng đã bị nứt. 

“Ồ, ra là vậy.” Thiệu Tư Ý vuốt váy đứng dậy, cười nói với Sầm Khâm: “Vậy chị về đây, hai đứa ở chơi đi, uống xong thì về sớm nhé.” 

Đồng Ngự mím môi, xoay người, nhặt một viên gạch đỏ ở công trường bên cạnh, đập lên vết nứt. 

Đồng Ngự đi về phía Thiệu Tư Ý dưới làn khói mờ ảo và ánh đèn đầy sắc màu rực rỡ.Rầm…  

Chai rượu vừa nặng vừa to đến mức để vào túi thì chiếc túi cũng méo mó theo. Cánh cửa bằng thủy tinh cuối cùng cũng không ngăn được Thiệu Tư Ý lấy được bông hoa xinh đẹp kia. 

“Đồng Ngự, mẹ kiếp tôi thích Thiệu Tư Ý rồi đấy.” Người đàn ông cảm khái phì cười: “So với kiểu nói chuyện dẹo dặt thì một cô nhóc muốn uống thì uống thú vị hơn nhiều.” 

Thiệu Tư Ý nhếch môi, đặt túi xách lên sô pha, nheo mắt hỏi: “Hôm nay định uống thế nào?” 

Cô cười như một đứa trẻ, không quan tâm mắt cá chân mình bị cứa một vết dài đẫm máu khi bước ngang qua cánh cửa.

Sầm Khâm gật đầu nhỏ giọng giải thích: “Em xin lỗi chị, Thiệu Thành vì em mà đánh nhau.” 

“Đồng Ngự?” Thiệu Tư Ý xoay người khoác tay lên cổ anh ta, cười khẽ nói: “Lúc đến, em đi ngang qua một ngôi nhà kính trồng hoa. Bên trong có một bông hoa bách hợp rất đẹp, em muốn dẫn anh đi xem…”

Bảo vệ huýt còi chạy đến.

“Tại sao tôi phải sợ cậu ta?” Đồng Ngự cười: “Em cũng đánh giá thấp tôi quá rồi.” Giữa đêm rồi mà vẫn còn người qua đường gọi điện báo cảnh sát. 

“Có muộn quá không?” Ai đó ồn ào lên tiếng. 

Cô cười như một đứa trẻ, không quan tâm mắt cá chân mình bị cứa một vết dài đẫm máu khi bước ngang qua cánh cửa.

# Thiệu Tư Ý thật không hiểu nổi. 

Thiệu Thành ngẩng đầu, nhíu mày. 



Chai rượu vỡ tan. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chủ nhân của ngôi nhà kính là một cô gái trẻ, cô ấy đã được gọi đến đồn cảnh sát trong lúc còn đang buồn ngủ. 

Lối vào ngôi nhà kính trồng hoa đã bị khóa. 

Nếu họ muốn hòa giải, buộc phải đền tiền. 

Đồng Ngự vòng tay qua vai cô, khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Anh đã nói với em trong nước đang lạnh lắm rồi, chơi thêm vài ngày nữa có phải tốt hơn không…” Thiệu Tư Ý không quan tâm đến loại chuyện này. 

Đồng Ngự mím môi, xoay người, nhặt một viên gạch đỏ ở công trường bên cạnh, đập lên vết nứt. 

Cô dựa vào hành lang của đồn cảnh sát, lần lượt vén từng cánh hoa, xoa thành một hình tròn. 

Đồng Ngự cũng không tức giận, cười ôm eo Thiệu Tư Ý, gần như là ôm cơ thể mềm nhũn của cô đi qua sàn nhảy. 

Trên tay đầy hương hoa. 

Những mảnh vỡ tung tóe gần như bay qua chạm vào má Thiệu Tư Ý… Thế mà cô vẫn cười vui vẻ. 



“Sao vậy? Đã uống ở đâu trước khi đến đây à?”

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

Thiệu Tư Ý mím môi, hỏi nhỏ: “Anh không sợ Đinh Tinh Thần à?” Đồng Ngự đưa cho cô gái trẻ một xấp tiền, cười nói với cô ấy rằng ngày mai anh ta sẽ đi mua hết hoa trong nhà kính. 

Chai rượu vỡ tan. Thiệu Tư Ý đưa tay chống cằm, trong khoang mũi toàn là mùi hoa bách hợp. Cô liếc mắt đã thấy cô gái trẻ đang nhìn Đồng Ngự với vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh…

Bình luận

Truyện đang đọc