TỨC PHỤ CÙNG THƯƠNG

Cúc áo sơmi bị cởi ra, bên eo được bàn tay quen thuộc âu yếm, lúc hôn môi Trình Cố rốt cục nhỏ giọng kêu một câu "Không muốn". Tạ Chinh không dừng lại, ngón tay cái không nhẹ không nặng lướt qua vết sẹo kia, lập tức cảm giác được Trình Cố cả người cứng ngắc, ngay cả giãy dụa nhỏ nhất cũng thôi luôn.

Đó là một vết thương gọn gàng do dao rạch, chỉ cần xoa nhẹ vết sẹo ấy có thể tưởng tượng ra người dùng dao có kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp.

Tạ Chinh dời ngón tay cái, hai tay đặt trên eo Trình Cố, sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn nhưng hắn diễn rất sâu, trên mặt chưa để lộ nửa phần.

Hắn thả nhẹ lực trên tay, hôn lên môi Trình Cố, cảm nhận ngay được Trình Cố sau cái khoảnh khắc cứng đờ kia thì nhịp tim và hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Hắn không vội.

Không thể gấp.

Trình Cố chậm lại, một nửa là khuất phục, nửa kia đã bị tình dục thiêu đốt, đuôi mày khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt né tránh mang chút mời gọi, buồn bực nói: "Không nên ở chỗ này."

Từ "không muốn" thành "không nên ở chỗ này", là anh tự biết không có cách nào chống cự nữa.

Tạ Chinh đột nhiên ôm ngang Trình Cố lên, bước nhanh qua phòng khách đến một một gian phòng chưa đóng cửa.

Đó là phòng âm thanh hình ảnh, có một TV, trên thảm trải sàn bày lung tung hai máy chơi game, hai tay cầm, còn có một cái laptop, gối ôm loạn xạ trên sàn, trên ghế salon duy nhất lại có một con gấu bông to đùng. Cửa sổ sát đất kéo kín rèm, bên ngoài ban công còn có một con ngựa gỗ thủ công tinh xảo.

Có thể tưởng tượng ra, đây là nơi mà  Trình Cố và Trình Mộc Qua thường chơi đùa ở chỗ này.

Vừa nghĩ tới Trình Cố ngồi ở trên thảm trải sàn chuyên chú chơi game, Trình Mộc Qua kéo con gấu chạy tới chạy lui, luôn miệng "Ba ơi ba" với cả "Trình đẹp trai", Tạ Chinh cảm thấy cái thứ "phẫn nộ" của mình sắp bạo phát.

Nhưng chẳng biết lý trí hay là cái gì khác đã đem cái phẫn nộ ấy miễn cưỡng ép xuống.

Trong nháy mắt lúc đem Trình Cố thả lên ghế sa lon, hắn lại thấy được hình xăm bị góc áo và cạp quần lót che mất một nửa.

Cái kia ý tưởng hoang đường kia rốt cục đâm một vết chí mạng trên mặt băng kiên cố làm nó dần rạn ra như mạng nhện.

Làm sao sẽ như như thế được?

Phòng âm thanh đã khóa, Trình Mộc Qua phòng ngủ trên lầu hai, Trình Cố mất công tốn sức giãy dụa, tóc tai rối loạn, trên trán chảy ra mồ hôi, khóe miệng phát ra tiếng rên trầm thấp.

Anh giãy dụa không phải vì trốn tránh, chỉ vì muốn quay lưng lại với Tạ Chinh thôi.

Tạ Chinh dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Trình Cố, vốn định giữ chặt Trình Cố, muốn hỏi hỏi vết sẹo kia vì sao mà có, nhưng nhìn thấy lo lắng và luống cuống trong mắt Trình Cố thì cuối cùng hắn thả lỏng tay, để cho Trình Cố xoay người lại.

Ngày tháng còn dài, gặp lại đã là không dễ.

Gặp lại không dễ dàng, như vậy cứ quấn quanh anh, chưa tìm được câu trả lời ngay thì chờ từ từ vậy.

Nói đi nói lại, chỉ là hắn không nỡ ép Trình Cố khó xử.

Trình Cố vùi mặt vào gối, eo mông cong lên một cách tự nhiên.

Tạ Chinh cởi quần của anh ra, tim nhẹ nhàng căng thẳng.

Trước đây, lúc Trình Cố chủ động câu dẫn hắn, thường xuyên biến đổi các kiểu khiêu khích, có khi là cưỡi trên eo hắn, dùng cái ấy đã đứng thẳng từ lâu cọ hắn, mắt chứa đầy tình dục; hoặc là thẳng thắn cách quần lót của hắn hôn lên chỗ đó, khóe mắt liếc một cái thôi, dịu dàng như nước mà nhìn hắn, thậm chí đem hai má dán lên cậu nhóc nhà Tạ Chinh, như câu hồn từ nhìn hắn; hoặc giống như bây giờ, trực tiếp đem nơi riêng tư đưa tới trước mặt hắn.

Hắn còn nhớ, lần trước lúc Trình Cố làm tư thế này, lưu manh mà dâm đãng, nói —— "Làm tôi".

Còn bây giờ Trình Cố đang sợ hãi rất rõ ràng.

Sợ bại lộ cái gì sao? Hay sợ phải làm tình với hắn? Hoặc là sợ cửu biệt trùng phùng?

Tạ Chinh nhắc chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng gặp Trình Cố, hắn không thể bình tĩnh được như lúc xử lý công việc. Dục vọng đã ngầm chiếm lý trí, hắn đưa tay về giữa mông Trình Cố, đầu ngón tay đặt ngay chỗ mà hắn quen thuộc nhất kia.

Cơ thể Trình Cố lần thứ hai căng thẳng, hai chân run rẩy, áo sơ mi đơn bạc đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Tạ Chinh nghe được một tiếng kêu ngắn ngủi "A".

Ngón tay ở chỗ ấy hơi lùi lại, Tạ Chinh nằm trên lưng Trình Cố, nhẹ nhàng hôn môi và hôn vành tai Trình Cố như trước đây, thấp giọng nói: "Đừng sợ."

Trình Cố dường như vẫn chưa cảm nhận được an ủi, không tự chủ được lại run rẩy, Tạ Chinh hơi kinh ngạc, tay trái sờ sờ phía trước, phát hiện cậu bé của anh đang run rẩy đứng lên.

Tạ Chinh nhíu mày lại.

Phản ứng bây giờ của Trình Cố cực kỳ giống thiếu niên chưa trải sự đời, bị trêu chọc, không kìm được khát vọng an ủi, thân thể lại khẩn trương đến không thể khống chế.

Tạ Chinh thử thăm dò đưa ngón tay cắm vào, động tác vô cùng cẩn thận, Trình Cố vẫn khó chịu mà "A" một tiếng, trên đầu mồ hôi đầm đìa.

Tạ Chinh hỏi: "Sao thế?"

Trình Cố thở gấp nói: "Đau..."

Trước kia làm nhiều lần như vậy, nếu mà Trình Cố kêu đau, cũng là tình thú, mà cái lần đau đầu tiên đó cũng không thấy Trình Cố căng thẳng thế này.

Nỗi nghi ngờ càng tăng trong lòng Tạ Chinh, hắn nghĩ Trình Cố có lẽ là rất lâu chưa từng làm, không quen, nên hỏi: "Trong nhà có gel bôi trơn và bao không?"

Hỏi xong, hắn lại thấy không đúng.

Bọn họ chưa từng dùng gel, dùng qua bao vài lần, sau đấy Trình Cố ngại dùng bao phiền phức, sau đấy thì không dùng nữa.

Tạ Chinh từng hỏi: "Anh không thích dùng thứ này à, anh thật sự không đau chứ?"

"Sẽ không đâu." Trình Cố nói: "Lần đầu tiên chúng ta cũng có dùng đâu mà? Cậu yên tâm, Trình đội của cậu đặc biệt lợi hại, cậu không làm tôi đau được đâu."

Bởi vì Trình Cố không muốn dùng gel, lúc Tạ Chinh làm mở rộng luôn đặc biệt nghiêm túc, không ngại phiền phức, ngược lại là Trình Cố luôn vội vã, vừa rên rỉ vừa giục hắn.

Tạ Chinh thực sự không chịu được anh cứ giục, lúc tiến vào đều rất cẩn thận, nhưng đến lúc làm rồi, lại làm anh đến kiệt sức luôn.

Trình Cố lắc đầu, khàn khàn giọng nói: "Không có chuẩn bị."

Tạ Chinh dừng lại hai giây, lòng rối như tơ vò rồi.

Không có gel cũng chẳng có bao, nghĩa là anh chưa bao giờ cùng đàn ông khác làm? Hay là vẫn luôn làm mà chẳng cần bao?

Cái ý nghĩ phía sau kia không thể nghi ngờ có thể khiến người ta bị lòng đố kị của mình bức điên.

Tạ Chinh ổn định tinh thần, đem dương v*t đặt ở kẽ mông Trình Cố, không lập tức chen vào, chỉ là chầm chậm mang theo một chút uy hiếp mà cọ xát.

Mới có như vậy thôi mà hai chân Trình Cố đang quỳ đã mềm nhũn, Tạ Chinh tay trái nắm chặt, cảm giác được cậu bé của anh lớn thêm một chút.

Tạ Chinh nghĩ tiếp, cái vấn đề mà hắn vừa đưa ra thì đáp án hẳn là vế trước rồi.

Trình Cố hít thở càng ngày càng gấp, mông nhúc nhích hai lần, không biết là muốn thoát khỏi cây súng nóng bỏng kia, hay là vẫn muốn liều mạng mà va vào nòng súng.

Tạ Chinh tạm thời không dám tùy tiện tiến vào vì có thể làm bị thương Trình Cố, vì vậy dùng hết khả năng khắc chế, chỉ là nằm ở trên lưng Trình Cố, vừa hôn lên gáy anh, vừa cố gắng ra vào.

dương v*t cứ đưa đi đưa lại ở nơi đó, cảm giác thực khó có thể chịu đựng, Trình Cố cảm giác rõ ràng phía dưới của mình đang mở rộng, cúi đầu còn có thể nhìn thấy dương v*t của Tạ Chinh đưa qua lại giữa hai chân mình.

Loại trải nghiệm này tươi đẹp mà dày vò, miệng huyệt chặt chẽ co rút muốn  nòng súng tiến vào nghiền nát đỉnh lộng, chỉ cần Tạ Chinh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra nơi đó, tiến quân thần tốc, làm cho anh mất hồn như bao giấc mơ trong quá khứ, mà Tạ Chinh chỉ làm khe đùi, chưa tiến vào bên trong thân thể anh.

Hơi thở Tạ Chinh gần bên tai, Trình Cố liền không kìm được mà trầm luân.

Tuy rằng quyết định không tiến vào, mà chỉ làm khe đùi, Tạ Chinh cũng có chút không kiềm chế được. Người đang nằm dưới thân hắn đã cất công tìm năm năm, bây giờ rốt cục cũng tìm được, hắn còn giả vờ làm quân tử làm gì nữa?

Thế nhưng trên người Trình Cố có quá nhiều điểm đáng nghi, vừa nãy chính xác cũng bởi vì sợ nên mới run rẩy, chỉ một chữ "đau" thôi đã như cái đinh đâm vào lòng hắn, làm cho hắn không thể không duy trì chút tỉnh táo cuối cùng.

Hao hết tâm sức tìm kiếm Trình Cố, không phải vì muốn dằn vặt trả thù, chỉ muốn giữ lấy anh đồng thời dành cho anh tất cả yêu thương và chiều chuộng mà hắn có.

Trình Cố cắn chặt răng, không muốn lại để cho tiếng rên rỉ phát ra, Tạ Chinh tăng nhanh tốc độ, dương v*t để giữa mông anh mà làm, lúc nó sượt qua miệng huyệt, anh thậm chí có thể cảm nhận được các đường gân nổi lên.

Hơi thở của Tạ Chinh càng ngày càng nặng, vành tai Trình Cố đỏ đến mức như thấm máu, phía dưới được Tạ Chinh chăm sóc khẽ run phun ra chất lỏng màu trắng, một luồng lại một luồng, làm ướt bụng dưới và cả lông mu. Chất lỏng nhỏ xuống ghế sa lon, là hình ảnh dâm mỹ đã lâu không thấy

Tạ Chinh hừ nhẹ chạy nước rút, cuối cùng thực sự nhịn không được, vỗ mông bên phải Trình Cố hai cái, tàn nhẫn nói: "Kẹp chặt!"

Trình Cố tê rần xương cụt, dùng sức khép chân lại, bắp đùi lại run rẩy càng dữ dội.

Phản ứng của anh kích thích Tạ Chinh, ánh mắt Tạ Chinh như lửa thiêu đốt sau gáy, anh ngừng thở, sắp không chịu nổi.

Tạ Chinh làm mấy chục lần giữa hai chân run rẩy của anh, sau đó nắm tay anh, bắt anh nắm chặt cái của hắn từ phía trước, ra vào rồi bắn trong tay anh.

Lông mu vốn đã ướt đẫm rồi lại dính thêm tinh dịch của Tạ Chinh, càng trở nên thêm dâm mỹ không chịu nổi.

Tạ Chinh không nhúc nhích, nằm trên lưng Trình Cố hồi sức, hai tay để trên bụng dưới của Trình Cố, dưới bàn tay hắn, là hình xăm súng trường dính đầy tinh dịch.

Trình Cố nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

__________

Bình luận

Truyện đang đọc