TỨC PHỤ CÙNG THƯƠNG

"Chú à, ba ba không thể nhận lung tung nhá!"

Bầu không khí quỷ dị nhất thời dừng lại, Trình Mộc Qua lạch bạch chạy đến cầm lấy tay Trình Cố, nhìn Tạ Chinh nghiêm trang nói: "Trình đẹp trai là ba ba của Qua Qua, không phải ba ba chú nhé! Tuy rằng chú cũng rất đẹp trai nhưng Qua Qua không thể nhường baba cho chú đâu!"

Tạ Chinh sắc mặt âm trầm, lần thứ hai nhìn về phía Trình Cố, trong mắt tựa như gió bão, "Trình đội."

Trình Cố đem điện thoại di động bỏ vào túi áo, bỏ mũ trùm và tai nghe xuống, sau đó ôm Trình Mộc Qua lên, ra vẻ không quen biết mà nói: "Người anh em này... A, tôi nghĩ xem đã, Lưu tam đội, Lưu gì nhỉ? Lưu Húc? Gì Húc? Thật xin lỗi, xuất ngũ lâu quá rồi, không nhớ rõ lắm ha ha ha."

Tạ Chinh sắc mặt càng thêm khó coi, sự kinh ngạc giữa chân mày rất nhanh biến thành tức giận, trầm giọng nói: "Tôi là Tạ Chinh."

"Ồ! Đúng! Tạ Chinh Tạ Chinh, cậu là Tạ Chinh! Xin lỗi xin lỗi! Trời ạ, đã có tuổi nên hồ đồ rồi." Trình Cố cười đến là thoải mái, "Nói đến chuyện tên tôi mới nghĩ ra, Tạ Chinh, không phải là đội viên trong đội tôi à! Chào cậu chào cậu, đã lâu không gặp lại! Sao lại đến Kỳ thành? Nghỉ phép đi thăm người thân sao?"

Tạ Chinh: "..."

Năm năm không gặp, người trước mắt được năm tháng ưu ái, chẳng mảy may có vết tích già đi, có lẽ là sau khi rời khỏi quân đội cuộc sống không lo nghĩ, so với trước đây càng thêm đẹp trai.

Cái miệng này vẫn giống như năm đó.

Tạ Chinh cũng không cho là Trình Cố đã quên mình thật, người này luôn như vậy, xưa nay chẳng bao giờ nghiêm túc, cái gì mà "Đã có tuổi nên hồ đồ", nếu thật là người đã có tuổi còn có thể nói ra với đồng đội mấy lời liên thiên kia à?

Trình Cố tuyệt đối vẫn nhớ.

Tạ Chinh híp lại mắt, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Trình Cố.

Người hắn tìm năm năm đột nhiên xuất hiện, hắn nghĩ sẽ liều mạng đem người kia ấn vào trong ngực, nhưng  khi người thật đứng ở trước mắt, hắn lại phát hiện, bao nhiêu cảm xúc muốn phát điên của hắn giống như bị đóng băng, giãy giụa thế nào đi nữa cũng không tìm được cách mở miệng.

Hắn đứng trước mặt Trình Cố, trước sau bình tĩnh ít lời như một cỗ máy, trước đây như vậy, bây giờ vẫn thế.

Ngoại trừ lúc trên giường.

"Chú à." Trình Mộc Qua dựa vào ngực Trình Cố, có một chút không thành thật mà nói, "Chú à, chú trừng ba cháu gì vậy? Trình đẹp trai đẹp như vậy, không cho chú trừng ba cháu!"

Tạ Chinh lấy lại tinh thần, theo thói quen làm bộ bình tĩnh: "Trình đội, đây là?"

Hắn không muốn nghe từ miệng  Trình Cố ba chữ.

"Con trai tôi." Trình Cố lại dùng thái độ không tim không phổi nói ra, rồi lại vỗ tay Trình Mộc Qua, dụ dỗ nói: "Qua Qua, đến cười với chú một cái đi con."

Lông mày Tạ Chinh nhảy đến lợi hại, sắp không duy trì không được thói quen lạnh lùng, "Anh kết hôn rồi?"

Trình Cố: "Ừm, tôi cho là lão Trương đã nói qua với các cậu rồi chứ."

"Nói gì?"

"Nói tôi xuất ngũ về nhà kết hôn."

Tạ Chinh theo bản năng cắn chặt răng hàm, không hiểu người này làm sao có thể dùng giọng nhẹ nhàng như vậy mà nói "Xuất ngũ về nhà kết hôn".

"Ai, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, việc kết hôn này là tôi không đúng." Trình Cố giữ ngón tay cái của con trai lắc lắc: "Không kết hôn thì tốt hơn, quả thực là đã hại một cô gái tốt."

Tạ Chinh nhíu mày: "Có ý gì?"

"Tôi ấy à, năm 26 tuổi cha mẹ giục kết hôn chứ, nói là muốn ôm cháu." Trình Cố vừa đi về phía trước vừa nói: "Tôi là người con có hiếu như vậy, đầu óc nóng lên liền xin lão Trương cho xuất ngũ. Lúc đó rất gấp, các cậu đều đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài, tôi chẳng kịp gặp các cậu một lần."

Tạ Chinh nghe đến đó, kết luận là Trình Cố đang nói láo.

Có bị giục kết hôn hay không là chuyện khác, năm đó Trình Cố bị thương trở về, lòng hắn như lửa đốt, ngày đêm chăm sóc, mãi đến tận khi  Trình Cố đột nhiên biến mất, hắn vẫn không hề rời khỏi căn cứ nửa bước, làm sao từ miệng Trình Cố nói ra lại thành "Các cậu đang làm nhiệm vụ ở ngoài"?

Trình Cố lại vẫn nói: "Nhưng mà đáng tiếc, vợ tôi khó sinh đã qua đời, chỉ để lại Qua Qua ngốc này cho tôi."

Trình Mộc Qua vô cùng phối hợp mà thút tha thút thít hai lần, rồi hát: "Chỉ còn thấy mẹ trong mơ mà thôi!"

Tạ Chinh nhẹ giọng ho khan, băn khoăn trong lòng rất nhiều, buồn bực không thôi, lại bận tâm có đứa nhỏ ở đây, hắn suy nghĩ mãi, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Anh bây giờ đang một mình?"

Hắn vốn muốn hỏi Trình Cố bây giờ có người yêu hay không, Trình Cố lại dường như không hiểu, "Không phải còn có Qua Qua sao?"

Trình Mộc Qua nhìn Tạ Chinh cười khúc khích: "Chú muốn tới nhà cháu chơi sao?"

Trình Cố lặng lẽ nhéo con trai một cái, "Chú là quân nhân, bận huấn luyện, làm gì có thời gian chơi với con?"

"Bây giờ tôi rất rảnh." Tạ Chinh nói: "Tôi đã giải ngũ."

Trình Cố lúc này mới lộ ra một tia kinh ngạc: "Xuất ngũ? Cậu? Sao có thể? Cậu không phải đã nói nếu như ra khỏi tổ hành động đặc biệt cũng sẽ ở lại trong quân đội sao?"

Tạ Chinh than thở: "Thì ra Trình đội còn nhớ những gì tôi  nói với anh."

Trình Cố ngẩn ra, tay ôm con trai run một cái.

Trình Mộc Qua cũng run lên, không cầm diều cẩn thận, thấy diều sau khi rơi xuống lăn hai vòng, đau lòng nói: "Ba ba, ba là người xấu! Mau thả con xuống, mất diều bây giờ!"

Trình Cố rời mắt đi, không nhìn Tạ Chinh nữa, "Mất thì vứt đi, về nhà ba làm cho con cái khác."

"Không được! Con phải xuống tìm!" Trình Mộc Qua kêu lên: "Ba ba, ba làm gì nha, nhanh thả con xuống, con muốn tìm diều!"

Tạ Chinh đứng một bên nhìn hai cha con họ, thờ ơ không động lòng. Diều đó ở bên chân hắn, hắn lại không có ý muốn khom lưng nhặt giúp. Trình Cố thoáng nhìn hắn, ý là muốn hắn nhặt hộ, hắn giả vờ không hiểu, thậm chí còn nhích sang bên một bước.

Trình Cố nhíu mày lại.

Đội phó của tổ hành động đặc biệt rất ít khi cau mày, trừ phi thật lúng túng.

Giống như bây giờ vậy.

Hoặc cũng giống như lần đầu ở dưới thân hắn, sảng khoái đến muốn hét lên.

Tạ Chinh thật ra không biết vì sao  Trình Cố lại lúng túng vì một cái diều, đến khi thấy Trình Mộc Qua liều mạng vùng vẫy hai cái chân kêu: "Ba ba! Trình đẹp trai! Trình đẹp đẹp trai! Hôm nay ba uống lộn thuốc à! Ba chưa bao giờ ôm con! Con ăn vạ lăn lộn ba cũng không ôm con, nói ôm con còn không bằng ôm máy chơi game! Làm gì đó, ba muốn khoe sức khỏe với chú đẹp trai sao? Trình đẹp trai, con nói với ba, nếu ba không thả con xuống, con sẽ giận thật đấy!"

Tạ Chinh bất đắc dĩ nghĩ, thì ra là lấy con trai ra làm bia đỡ đạn.

Trình Cố thấy ánh mắt hiểu rõ của Tạ Chinh, lông mày cau lại, lo lắng nếu thằng bé xui xẻo nói ra cái gì làm người ta khó chịu, liền khom lưng thả Trình Mộc Qua xuống.

Vừa xuống đất, Trình Mộc Qua liền vọt tới bên chân Tạ Chinh nhặt diều lên, đang muốn chạy về bên Trình Cố, sau cổ áo đột nhiên bị người ta túm lấy.

Tạ Chinh ngồi xổm xuống, vạt áo khoác rơi trên mặt đất.

Hắn vỗ vỗ mặt Trình Mộc Qua, cố găng tỏ ra dịu dàng: "Chú đã rất lâu chưa gặp ba cháu, muốn cùng ba cháu nói chuyện một lát, cháu thấy có được không?"

Nếu như bình thường mà hắn dịu dàng tới vậy, bọn trẻ con dù có dũng cảm đến mấy cũng khóc lóc chạy mất dạng, nhưng Trình Mộc Qua không sợ chút nào, nó cười hì hì nói: "Được ạ, vậy cháu tạm thời giao ba ba cho chú, cháu đi tìm em gái chơi!"

"Qua Qua!" Nhìn con trai chạy xa, Trình Cố giả vờ tỏ ra bình tĩnh, nhìn Tạ Chinh một cái, liền theo bản năng mà lùi lại một bước

Tạ Chinh lại tiến lên một bước, nhấc tay phải lên, nắm lấy cằm Trình Cố, nhẹ giọng nói: "Nếu Trình đội vẫn nhớ những gì tôi đã nói thì liệu anh có còn nhớ những gì tôi đã làm với anh không?"

Bình luận

Truyện đang đọc