TUI HÔNG MUỐN DỰA MẶT ĂN CƠM

Giang Âm theo Lăng Dương ngồi lên xe về nhà hắn, xe vừa tiến vào sân, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy khách khứa đứng đầy trên sân cỏ được cắt tỉa hoàn hảo

Giang Âm ngồi trên xe nhìn một vòng khách mời đến chúc mừng sinh nhật Lăng Dương, phát hiện trong đó có không ít nữ khách mời bằng tuổi với hắn, tất cả đều không ngoại lệ trang điểm vô cùng tinh xảo ngăn nắp

Trong lòng Giang Âm hiện lên tia nghi hoặc, có nhiều cô gái vậy à, đừng nói là ba Lăng Dương muốn thừa dịp tổ chức sinh nhật cho hắn, giới thiệu đối tượng cho Lăng Dương đó nha?

Xe chậm rãi dừng lại, Lăng Dương dẫn đầu xuống xe, lập tức ánh mắt của các cô nàng trong sân trở nên nhiệt liệt. Mà lúc Giang Âm mở cửa xe, những người đó cũng nháy mắt nhìn quá, ánh mắt tức khắc trở nên ghen ghét nguy hiểm

Mà chờ đến lúc Giang Âm bước ra khỏi xe, những người đó nhìn cậu tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt cũng hoà ái từ thiện trở lại

Giang Âm: "....." Thực tế quá vậy? Vừa thấy dung mạo cậu không bằng người thường lập tức không coi cậu là tình địch, chỉ xem cậu như bạn thân của Lăng Dương à?

Lăng Dương hiển nhiên cũng phát hiện sự tình có chút không thích hợp, hắn đi tới, một phen cầm lấy tay Giang Âm

"Làm gì đó, em là người đã có chồng rồi nha, mấy cô gái đó nhìn em hoà ái như vậy để làm gì!" Lăng Dương bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm

Giang Âm: "......"

Rốt cuộc là tại sao Lăng Dương lại ăn dấm cái này vậy, những người này rõ mồn một là thích hắn mà, vì sao hắn lại ghen ngược với bọn họ?

Giang Âm thập phần hoang mang, mà Lăng Dương cứ tận lực che chắn cho cậu, chặn tầm mắt của những người đó lại, cũng đáp lại cho họ ánh mắt đầy khiêu khích

Lăng Dương lôi kéo Giang Âm đi vào phòng, lúc này mới đắc ý hừ một tiếng, nói: "Thiên vương âm nhạc tương lai đang tay trong tay với anh, đảm bảo ghen chết bọn họ. Để đảm bảo em không bị người hâm mộ cuồng nhiệt đu bám, cần thiết theo sát anh"

Giang Âm: ".....Ừa ừa, anh nói đúng"

Giang Âm cũng không phải tên ngốc, Lăng Dương đã biểu hiện đến vậy rồi, cậu cũng lập tức phản ứng lại

Rõ ràng Lăng Dương lo lắng cậu sợ hãi khiếp đảm nên mới nói vậy, hắn nói để cậu có thêm càng nhiều tin tưởng

Giang Âm dùng sức cầm tay Lăng Dương, thấy phía trước có người lại đây, lúc này mới buông tay ra

Người tới là một người đàn ông trung niên có phần cao lớn và anh tuấn, khí chất rất uy nghiêm. Mà bên người ông đứng một vị nữ sĩ vô cùng mỹ lệ ưu nhã, đúng là người mà Giang Âm từng gặp qua, mẹ Lăng Dương

"Ba, mẹ" Lăng Dương chào hỏi

Mẹ Lăng gật gật đầu, ánh mắt chuyển lên người Giang Âm, ý cười càng đậm

Ba Lăng Dương lên tiếng, ông nhìn Giang Âm, ngạc nhiên nói: "Hiếm đấy, con thế mà biết mang bạn về nhà chơi à"

"Em ấy không phải là ba-------" Lăng Dương theo bản năng há mồm nói toạc mọi chuyện, nói một nửa liền cảm giác được Giang Âm đang chọc eo mình, nhớ tới dặn dò lúc đầu của cậu, lúc này mởi sửa miệng nói: "Cậu ấy không phải bạn bè bình thường"

Giang Âm và mẹ Lăng Dương đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi

Giang Âm biết Lăng Dương không sợ hãi với chuyện thẳng thắn mối quan hệ của hai người cậu với ba, mẹ, nhưng lúc nói cũng nên lựa thời điểm thích hợp, chưa nói tới cánh chim Lăng Dương còn chưa vững, lỡ như thẳng thắn ngay lúc này, ba hắn không nhịn được đánh hắn một trận thì sao, chẳng phải lúc ấy việc vui ngay lập tức biến thành việc buồn à, quá thê lương rồi

Ba Lăng Dương không chút hoài nghi, ông nắm tay Giang Âm, lúc này mới nói với Lăng Dương: "Con cũng lớn rồi, đã tìm được bạn gái chưa?"

Lăng Dương chém đinh chặt sắt nói: "Không có"

"Vô dụng!" ba Lăng Dương mắng hắn một tiếng, sau đó nói "Lần này có cơ hội rồi, không phải con thích người làm âm nhạc sao, con còn nhớ bé gái sống ở nhà sống đối diện sau đó du học nước ngoài lúc nhỏ không, nghe đâu người ta được đề cử sang bên ấy học âm nhạc, lần này sinh nhật con, cố ý lại đây chúc mừng"

Mặt Lăng Dương có chút run rẩy, ba Lăng Dương vỗ vỗ bả vai hắn, ý vị thâm trường nói: "Thiếu niên à, con phải biết nắm bắt cơ hội"

Ba Lăng Dương nói xong, để cho hắn tự mình phụ trách hoàn toàn bữa tiệc tối, kéo mẹ Lăng Dương rời đi, để Giang Âm và Lăng Dương đứng tại chỗ

Giang Âm liếc nhìn Lăng Dương một cái, cậu còn chưa nói gì, Lăng Dương đã khẩn trương nói: "Anh không có muốn tìm bạn gái, anh không có hứng thú với con gái, em yên tâm!"

Mắt Lăng Dương xoay chuyển: "Dù sao cũng đã trở về gặp ba, mẹ rồi, hai đứa mình trộm rời khỏi đây đi"

"Đừng có quậy" Giang Âm lắc đầu

Vai chính của bữa tiệc không có, vậy tiếp tục bữa tiệc thế nào được, cậu cũng không phải mấy em trai có trái tim pha lê, không đến mức nhìn thấy Lăng Dương bị đông đảo người ái mộ tranh giành tình cảm, mà xúi giục lôi kéo Lăng Dương rời đi

Mắt thấy thời gian sắp đến lúc cử hành bữa tiệc, Giang Âm lôi kéo Lăng Dương ra khỏi cửa, buông tay, để hắn bước đến chủ trì đại cục

"Em đi dạo sẵn tuỳ tiện ăn chút gì đó, anh làm chuyện của mình trước đi, làm xong rồi đến tìm em" Giang Âm nói

Thấy Lăng Dương phi thường không tình nguyện nhăn mi lại, hơn nữa giơ tay muốn nắm tay cậu, Giang Âm vội làm ra biểu tình chờ mong: "Em còn chưa biết chủ trì một buổi tiệc đẳng cấp như này thế nào cả, anh làm cho em xem đi, khẳng định lúc đó anh sẽ vô cùng đẹp trai đúng không?"

"Đương nhiên là anh tuấn tú rồi" dáng vẻ này của Giang Âm quả nhiên rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý muốn thể hiện của Lăng Dương, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên bậc đài cao nhỏ ở giữa sân cỏ, mở màn bằng lời dạo đầu ngắn ngủi

Giang Âm mỉm cười ngồi xuống bên bàn ăn, vừa ăn một chút ít vừa nghe Lăng Dương nói chuyện, hết thảy đều không tồi, không hoàn mỹ ở chỗ góc Giang Âm ngồi chỉ thấy được bóng lưng của Lăng Dương, không thể nhìn mặt hắn được

Giang Âm ăn ăn, không bao lâu liền phát hiện có vài nữ sinh bước đến đây

"Cậu là bạn của Lăng Dương sao?" một người trong đó ngồi xuống bên người Giang Âm, trong ánh mắt lại không có chút nhu hoà nào khi nhìn thấy bạn của người khác

Giang Âm liếc nàng một cái, cảm thấy nàng có chút quen mắt, hình như là người đầu tiên nhìn thấy Lăng Dương nắm tay cậu sau khi bước xuống xe

Bị thấy rồi thì khỏi cần giấu giếm chi, Giang Âm đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười nói: "Bạn trai"

Mấy nữ sinh vây quanh đồng loạt hít hà một hơi, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Âm dám can đảm nói ra trực tiếp như vậy

"Ha, kiêu ngạo vậy sao, cậu tưởng Lăng Dương đem cậu về nhà là có thể trực tiếp bước vào cửa nhà họ Lăng sao?" một nữ sinh mặc chiếc váy dài màu lửa đỏ cười lạnh một tiếng nói "Trong giới này ai mà không biết, ba Lăng Dương tư tưởng cũ kỹ, tuyệt đối không chấp nhận Lăng Dương lấy một người đàn ông vào cửa. Nếu cậu kiên trì không bỏ, không chừng sẽ chọc giận ông ấy, lúc đó ông ấy không duy trì kinh tế cho Lăng Dương nữa! Đến chừng ấy Lăng Dương một nghèo hai trắng, cậu không chừng sẽ rời bỏ hắn thôi?"

Nữ sinh mặc váy trắng giả dối lau nước mắt: "Cậu không suy nghĩ chút nào cho Lăng Dương sao, thật tệ mà"

Giang Âm thật sự không nghe nổi nữa, cắt ngang vai diễn của nhóm người này: "Lăng Dương đâu phải phế vật, hắn không cần gia đình nuôi sống. Huống chi...nhà tôi có tiền, tôi nuôi hắn, được chưa"

Mấy nữ sinh ngây người một lúc, ngay sau đó bộc phát một trận cười

"Nhà cậu có tiền? Bao nhiêu, cỡ mười đồng đúng không?"

"Tài sản nhà cậu, chưa chắc bằng một cái trang sức trên người chị đây"

"Ai u, cậu là con của nhà nào, nói ra để tụi tôi được thêm kiến thức nào?"

Giang Âm: "......" sao mấy người này, lại không tin cậu chứ

Giang Âm nhìn cổ tay của nữ sinh mặc váy đỏ, cổ tay của nàng không có mang lắc tay kiểu châu báu, ngược lại là một loại dây xích không biết làm bằng chất liệu gì mà sâu kín toả ra ánh sáng xanh

Đây là chiếc lắc tay có tác dụng mỹ dung an thần mới được sản xuất gần đây, một khi xuất hiện là bị người tranh mua không còn, hơn nữa còn đang trong giai đoạn cung không đủ cầu, giá cả tất nhiên rất cao, người nào mua được cũng thuộc dạng không giàu thì quý

Giang Âm nhìn vài lần, lắc đầu: "Lắc tay của cô còn là hàng giả, sao có thể so với gia sản của tôi?"

Biểu tình nữ sinh váy đỏ sinh ra chút thay đổi vi diệu, những người khác cũng nghiêng đầu nhìn qua, nhìn về phía lắc tay của nàng

Các nữ sinh khác dù không mở miệng cười nhạo, nhưng thần thái trong mắt rõ ràng là đang chế giễu

"Mày nói hươu nói vượn gì đó?" nữ sinh ngẩng đầu lên, dùng cằm nhìn Giang Âm, hư trương thanh thế nói: "Mày đã gặp thứ này bao giờ rồi chưa, biết đây là gì không? Cái gì cũng không biết mà dám bịa đặt, mày muốn chết à?"

Biểu tình của nàng vô cùng doạ người, nhưng Giang Âm không chút hoảng hốt, chậm rì rì uống một ngụm nước trái cây, lúc này mới trả lời nói: "Làm giả còn không có tâm, đánh số trên lắc tay của cô, trùng với của tôi rồi"

Nữ sinh váy đỏ nghe minh bạch, bởi vì số trên lắc tay của nàng trùng với số trên lắc của tên này, nên của nàng là đồ giả sao?

Tuy rằng của nàng không phải hàng thật, nhưng rõ ràng là được chế tác sao cho giống hệt với cái thật, căn bản không thể nào bị người khác nhìn thấu được

Nữ sinh váy đỏ cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng trào phúng lại lần nữa, liền thấy một người đứng phía sau Giang Âm, một bàn tay để lên vai cậu

Các nàng giương mắt lên nhìn xem, liền thấy Lăng Bạch lạnh mặt, mặt không biểu tình nhìn các nàng, lạnh lùng nói: "Bao vây chỗ này làm gì, tránh ra, đừng quấy rầy người khác dùng bữa"

"Chị Bạch!" nữ sinh váy đỏ khẽ cắn môi "Lần này chị phải giúp em chủ trì công đạo, cái tên này bôi nhọ lắc tay của em là đồ giả, em nuốt không trôi cục tức này!"

Lăng Bạch nhìn lắc tay của nàng, trên mặt lộ ra biểu tình không còn gì để nói, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Cậu ấy nói đồ giả thì là đồ giả, còn gì để hỏi không?"

"Chị....." nàng vốn dĩ tính tình đã táo bạo, cố nén lửa giận nói: "Dù cho nhà họ Lăng của mấy người gia đại nghiệp đại thì cũng không thể trắng đen bất phân như vậy được?"

Giang Âm nhìn nữ sinh không rõ trái phải tranh cãi trước mặt cũng bất đắc dĩ, cậu rõ ràng đã an tĩnh ngồi đây nghe Lăng Dương nói chuyện, đám người này cứ một hai lại đây gây chuyện, cậu nói thật đám người này cũng không tin, cậu phải làm sao bây giờ?

Giang Âm đành phải nghiêm mặt nói: "Cái trên tay cô vốn dĩ là quà sinh nhật người nhà tặng cho tôi, nguyên bản cũng là vì tôi mà nghiên cứu phát minh ra, cho nên đồ trên tay cô sao có thể là hàng thật được?"

"Vì mày mà nghiên cứu phát minh?" nữ sinh váy đỏ cười lạnh "Mày là cái thá gì, cho rằng là thiếu gia nhà họ Giang à? Nói dối như này ai sẽ tin, mày cho tao là đồ ngu à?"

Giang Âm thật sự nhịn không được trợn trắng mắt, mà Lăng Bạch vỗ vỗ bả vai cậu, cầm lấy di động gọi điện thoại

Lăng Bạch chỉ nói ngắn gọn vài câu lập tức cúp điện thoại, cúp xong còn mỉm cười nói với nữ sinh váy đỏ: "Chút nữa có lẽ nhà cô sẽ gọi điện tới, cô nhớ canh, chú ý nghe, đừng bỏ lỡ"

Gọi điện thoại?

Nữ sinh váy đỏ hồ nghi móc điện thoại ra nhìn, người nhà nàng hôm nay ôm hy vọng rất lớn, hy vọng nàng giành được sự ưu ái của Lăng Dương. Tối nay nếu không có chuyện gì gấp tuyệt đối sẽ không gọi điện làm nàng phân tâm, sợ quấy rầy buổi hẹn của nàng và Lăng Dương

Nhưng mà chưa đến một phút, di động của nàng thật sự sáng lên, mặt trên biểu hiện người gọi tới là ba của nàng

Nữ sinh váy đỏ kỳ quái tiếp nhận, oán giận nói: "Ba, có chuyện gì không ạ, không phải con đã nói tối nay nếu không có chuyện gấp thì đừng----"

Đối diện điện thoại, thanh âm của ba nàng táo bạo như sấm, cơ hồ muốn phá thủng màng nhĩ của nàng: "Mày nhìn chuyện tốt mày làm cho tao đi! Tao kêu mày đi hấp dẫn sự chú ý của Lăng thiếu, kết quả mày lại chọc giận Giang thiếu? Một đơn hàng lớn của công ty nhờ mày mà mất rồi! Con khốn, mày xin lỗi Giang thiếu ngay, sau đó lập tức cút về nhà cho tao!"

"Bang" một tiếng, điện thoại bị dập tắt, nữ sinh váy đỏ cả người đều ngốc, nàng không thể tin được nhìn về phía Giang Âm, ý thức được mình chọc đến người không thể chọc

Sao nàng lại không nghĩ tới, người Lăng Dương mang về nhà sao có thể là kẻ tầm thường được, khẳng định là người có vị trí tương đương với hắn mới đúng

"Xin, xin lỗi!" váy đỏ khóc lóc nói, nói xong nàng lập tức chạy khỏi

Giang Âm nhìn nàng chạy xa, nói với hai nữ sinh còn dư lại đang sợ ngây người: "Các cô vẫn muốn tâm sự với tôi à?"

Hai người kia nuốt nuốt nước miếng, trên mặt cố gắng nở nụ cười ôn nhu: "Không có không có, không quấy rầy cậu ăn uống, chúng tôi đi trước đây"

Hai người cũng bay nhanh chạy đi, Giang Âm hết lời nhìn bóng dáng các nàng, sau đó nhìn về phía Lăng Bạch

Lăng Bạch bị cậu nhìn như vậy, trên mặt lập tức hiện ra hai rặng đỏ ửng, ngượng ngùng nhấp môi nói: "Chị gọi điện cho anh của em nói chuyện này, hắn hình như rất tức giận đó"

Giang Âm: "......." Xong phim, có xí nghiệp chuẩn bị thiên lương vương phá nữa rồi

Giang Âm nói với Lăng Bạch vài câu, dư quang khoé mắt thấy Lăng Dương nói xong, lúc hắn đi về hướng cậu thì bị một nữ sinh khác ngăn cản

Nữ sinh nọ có dáng người cao gầy, mặc một bộ lễ phục màu lam, làn váy dài làm khí chất của nàng càng thêm cao nhã, dáng người cũng lồi lõm quyến rũ

Lăng Bạch theo tầm mắt cậu nhìn qua, ngưng mi phân biệt trong chốc lát, kinh ngạc nói: "Giống em gái đối diện nhà chị trước đây nhỉ, hôm nay nhìn thấy đã lớn vậy rồi à?"

Nhà đối diện? Kia chẳng phải là người mà ba Lăng Dương đã nói sao?

Giang Âm nhăn mày, đứng dậy đi về hướng đó

Đi lại gần, cậu có thể nghe được âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ của nữ sinh đó, mà Lăng Dương thì không nói lời nào, đứng đưa lưng về phía cậu, cũng không nhìn thấy biểu tình hiện giờ của hắn

Giang Âm đi qua nhẹ vỗ vai của Lăng Dương, Lăng Dương quay đầu lại, nhìn thấy người đến là cậu, khuôn mặt không biểu tình lập tức chuyển thành kinh hỉ

"Đồ ăn có ngon không, có người nào tranh thủ lúc anh không ở bên mà ăn hiếp em không?" Lăng Dương nhìn nhìn về hướng Giang Âm vừa rời đi, lại bổ sung nói: "Lăng Bạch có chiếm tiện nghi của em không?"

Giang Âm lắc lắc đầu, ý bảo Lăng Dương tập trung vào vị khách bên cạnh đi

Lăng Dương quay đầu lại, giới thiệu cậu với nữ sinh kia: "Đây là bạn trai của tôi"

Tươi cười trên mặt nàng có chút cứng đờ: "Cậu trước đây không phải là ghét con trai à, sao bây giờ đột nhiên lại..."

Tươi cười của nàng sắp không giữ được, nàng ưu thương liếc mắt nhìn Lăng Dương một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, chào hỏi Giang Âm và Lăng Dương một cái, xoay người rời đi

Giang Âm có thể nhìn ra cô gái này thật sự thích Lăng Dương, không khỏi âm thầm thở dài

May là cậu và Lăng Dương đã xác định quan hệ với nhau, cậu biết người mà mình không thích dù có theo đuổi thế nào cũng không thích được, cậu biết Lăng Dương giống mình, nên cũng không quá mức lo lắng. Nếu đổi lại là người khác, không chừng phải thường xuyên lo lắng một ngày nào đó Lăng Dương bị người dụ dỗ đi mất

Lăng Dương thấy không ai đến quấy rầy hắn nữa, hưng phấn lôi kéo Giang Âm nói: "Em đã chuẩn bị quà gì cho anh vậy?"

Giang Âm: "Anh đoán thử? Anh muốn quà gì?"

Lăng Dương nghĩ nghĩ, lộ ra tươi cười hàm súc: "Đêm này cùng nhau ngủ, giường nhà anh đủ lớn"

Giang Âm: "....." cậu không nên trông cậy Lăng Dương có thể nói gì đúng đắn mới phải

Giang Âm cùng Lăng Dương vừa nói chuyện vừa lên lầu, trên đường có không ít người lại gần chúc mừng, Giang Âm đơn giản thả hắn nói chuyện vài câu với họ, chính cậu đi vệ sinh một chuyến

Nhà vệ sinh xây ở nơi tương đối lẻo lánh, Giang Âm đi vệ sinh xong bước ra, lúc trở về lại không may lạc đường, trong lúc bối rối, cậu phát hiện bốn phía không có người nào, lại ẩn ẩn nghe một tiếng khóc nhỏ

Giang Âm nổi một thân da gà, theo bản năng tìm kiếm nơi thanh âm phát ra, liền nhìn thẩy một nửa bóng người ngồi xổm phía sau bụi hoa khóc nức nở

Giang Âm khiếp sợ, cũng may bộ lễ phục màu lam mặc trên người người đó làm cậu có chút quen mắt, hơi suy tư một hồi liền nhớ đến là quần áo của nữ sinh mới nãy vừa nói chuyện với Lăng Dương

Giang Âm lui cũng không được mà tiến cũng không xong, nếu lùi lại cậu phải đi một vòng về nơi mình lạc, đi thẳng thì đụng trúng ngay lúc con gái người ta đang khóc, cậu cũng xấu hổ a

Giang Âm cuối cùng vẫn quyết định lui về, còn không chờ cậu cất bước, nữ sinh đã ngẩng đầu nhìn về phía cậu

"Là cậu à" nữ sinh nức nở nói

Giang Âm không nói lời nào cũng không được, lúng túng nói: "A...Cô có ổn không?"

"Không, không ổn" nước mắt của nàng lại không khống chế được mà trào ra "Cậu, cậu sẽ không biết được, tôi đã thích Lăng Dương bao lâu rồi đâu...Vì để mình xứng với hắn, tôi nỗ lực làm bản thân trở nên xinh đẹp, càng thêm hấp dẫn chú ý của mọi người, nhưng như vậy thì có ích gì, tôi đã phi thường xinh đẹp rồi, nhưng ánh mắt của hắn sẽ không bao giờ nhìn đến tôi"

Giang Âm không biết nên nói gì, cậu đào đào túi quần, móc ra tờ khăn giấy đưa qua cho nàng

Nữ sinh nhận lấy lau nước mũi, hai mắt vẫn đẫm lệ mông lung nhìn Giang Âm: "Là do tôi chưa đủ đẹp sao, cậu nói đi, nếu tôi xinh đẹp như streamer kia, hắn có hay không sẽ liếc nhìn tôi thêm vài lần"

Giang Âm: "....."

Không, không đời nào luôn

Biểu tình xấu hổ của Giang Âm chọc cười nữ sinh, nàng lau khô nước mắt, cười cười với Giang Âm: "Xin lỗi, tôi lỡ nói với cậu nhiều chuyện như vậy, tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn phát tiết một chút thôi, tôi không quấy rầy hai người cậu đâu, chắc cậu không biết streamer tôi nói là ai đâu nhỉ?"

Giang Âm nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Lăng Dương cảm thấy streamer đó xấu vô cùng, nếu cô thật sự có dáng vẻ như tên đó, nói không chừng hắn không chỉ không thèm nhìn cô, còn có khả năng đuổi cô đi nữa"

Nữ sinh: "???"

"Xạo chó!" Nữ sinh kích động la lên "Cậu ấy là người đẹp nhất mà tôi thấy! Không cho phép cậu chê người đó, dù là Lăng Dương cũng không được! Cậu nhất định đang lừa tôi có đúng không?"

Giang Âm: "....." Xong phim, cậu đã gặp fans tử trung với nhan sắc mình rồi? Nếu bây giờ cậu lập tức khẳng định, không chừng cô nàng này sẽ nhào ra liều mạng với Lăng Dương mất

"Ách..Ừm..." Giang Âm nói: "Đúng vậy, tôi gạt cậu, thật ra hắn cảm thấy------"

Nói còn chưa dứt lời, nữ sinh nhìn thấy người sau lưng cậu, cả giận nói: "Lăng Dương! Mình nghe nói cậu cảm thấy streamer đó lớn lên xấu hả?"

Giang Âm quay đầu lại, liền nhìn thấy Lăng Dương đang bước đến chỗ cậu, vốn dĩ biểu tình có chút thả lỏng, nghe thấy người khác nhắc đến streamer kia lập tức đen mặt

Lăng Dương khó chịu nói: "Vốn dĩ đã xấu, chẳng lẽ còn muốn tôi dối lòng khen tên đó đẹp?"

Một trận chiến hỗn loạn xảy ra, Giang Âm thật vất vả mới giải quyết được

Ai, mắt thẩm mỹ kì dị của Lăng Dương, chỉ sợ những người trăm phương ngàn kế tỉ mỉ trang điểm cũng không bao giờ nghĩ tới

Mọi người đều chuộng trang điểm theo kiểu yêu tinh hay tiểu tiên nữ, ai có thể nghĩ tới Lăng Dương chỉ thích mắt kính tròn, tóc mái tròn, không những vậy còn cảm thấy rất đáng yêu?

Bình luận

Truyện đang đọc