TUI HÔNG MUỐN DỰA MẶT ĂN CƠM



Tắm rửa xong, Giang Âm trở về phòng ngủ.
Lăng Dương không rên một tiếng nằm ở trên giường, tựa hồ đã ngủ rồi.

Giang Âm tắt đèn đi, cũng bò lên trên giường.

Có lẽ là bởi vì trong lòng bối rối, Giang Âm ngủ cũng không say lắm.

Vào lúc đêm khuya khoắt, cậu bị một thanh âm hút khí cố gắng kiềm nén làm bừng tỉnh.

Thanh âm này nghe cũng không rõ ràng, trong bóng đêm có vẻ rất là quỷ dị.

Nếu là một người nhát gan, khả năng chỉ cần kéo chăng trùm đầu coi như chưa nghe chuyện gì là được.

Nhưng Giang Âm tâm không chỉ lớn hơn người bình thường, cậu trợn tròn mắt nghe xong nửa ngày, xác định thanh âm kỳ quái này phát ra từ trên giường ngủ của bạn cùng phòng cách cậu không xa.

Lăng Dương đang làm gì, cảm giác không đúng lắm, có nên đi qua nhìn xem thử?
Theo lý mà nói cậu không nên quản nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc nếu Lăng Dương đang làm hoạt động sung sướng cho thể xác và tinh thần, chẳng phải lúc này cậu mà bước qua xem thì thành ra vô cùng xấu hổ.

Chính là thanh âm này nghe tới càng giống như đang nhịn đau, nếu Lăng Dương nửa đêm phát bệnh rồi muốn nói cũng không nói ra lời, cậu không qua xem, ngày hôm sau rời giường phát hiện thi thể của bạn cùng phòng thì phải làm sao?
Giang Âm nghĩ tới nghĩ lui, lấy nguyên tắc an toàn là đệ nhất, vẫn quyết định đi xem một cái.

Cậu chắc chắn chỉ xem một cái thui, nếu không có việc gì lập tức liền đi, tuyệt đối không làm Lăng Dương phát hiện!

Giang Âm mang lên mắt kính, lặng yên không một tiếng động bò xuống giường, tiến lên phía trước giường đối diện.

Ánh sáng tối tăm, nguồn sáng chỉ có ánh đèn từ bên ngoài hành lang chiếu vào.

Giang Âm đứng yên, nhìn về phía Lăng Dương đang ngủ trên nệm.

Lăng Dương cả người cuốn lại bọc trong chăn, nằm một chỗ mặt hướng ra ngoài.

Chỉ là ánh sáng quá mờ, Giang Âm thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ có thể càng thêm kề sát mặt mình vào
Nếu Lăng Dương lúc này mở to mắt, liền sẽ nhìn đến một quả đầu tròn đang đăm chiêu nhìn hắn, thật sự phi thường khủng bố.

Giang Âm nghĩ như vậy, đôi mắt rốt cuộc thích ứng ánh sáng mờ mờ này, cũng thấy rõ thần thái trên mặt Lăng Dương
Lăng Dương chau mày, môi cũng mân thành một đường thẳng tắp, biểu tình này hiển nhiên không phải đang trong trạng thái thoải mái, mà là bên trong thống khổ.

Giang Âm hoảng sợ, muốn đẩy đẩy Lăng Dương để hắn tỉnh dậy, lại nghĩ tới ước pháp tam chương hắn định ra, Lăng Dương không cho cậu chạm vào đồ vật của hắn, vì thế để sát vào hô: "Mau tỉnh lại, cậu bị sao vậy, có khỏe không?"
Lăng Dương mở to mắt, thình lình thấy một cái đầu ở mép giường, thật đúng là làm người nháy mắt trở nên thanh tỉnh, Lăng Dương cả người nháy mắt bắn lên, ra tay đẩy thứ kì quái trước mắt, hắn nhận ra đây là bạn cùng phòng của mình, lúc này mới kinh hồn chưa định hỏi: "Cậu định làm gì?"
"Ừm, cậu thoạt nhìn thực không thoải mái." Giang Âm lo lắng nói.

Lăng Dương lui về phía sau dựa lên trên tường, lạnh lùng nói: "Không phải chuyện liên quan tới cậu, quay lại ngủ đi."
Có lẽ là bởi vì động tác quá lớn lúc trước liên lụy đến địa phương không thoải mái, Lăng Dương biểu tình càng khó nhìn.

Giang Âm nhấp khởi môi, trầm mặc một lúc lâu sau, lúc này mới tiếp tục nói: "Không cần tùy hứng, đứng dậy, tôi đi theo cậu đến bệnh viện xem thử."
Giang Âm nói rồi mở tay ra, làm ra động tác hứng: "Cậu xuống không nổi thì nhảy đi, tôi sẽ đỡ được cậu."
Lăng Dương không nói, ánh mắt hắn ở trên cánh tay thon dài của Giang Âm chuyển một vòng, lại lần nữa mở miệng, ngữ khí rốt cuộc không hề lãnh ngạnh như vậy: "Bệnh cũ, đau dạ dày, không đáng ngại, hiện tại quá muộn rất khó gọi xe, ngày mai tôi lại đi bệnh viện lấy chút thuốc là được, cậu đi ngủ đi, không cần phải lo cho tôi."
Giang Âm thực không ủng hộ, vậy sao mà được, chuyện bệnh nhỏ kéo dài biến thành bệnh nặng lại không phải không có, có bệnh liền phải kịp thời chạy chữa nha.

"Cậu sinh bệnh tôi như thế nào ngủ được, tôi là người thành thật, nếu mặc kệ người bệnh, lương tâm của tôi sẽ làm tôi cả ngày khó chịu." Giang Âm nghiêm túc nói.

Lăng Dương: "......"
Lăng Dương cúi đầu đi xem Giang Âm, nhưng mà đôi mắt của cậu bị mắt kính to dày che đậy, làm người thấy không rõ ánh mắt của cậu, có lẽ là vấn đề ánh sáng, sắc mặt nhìn cũng có vẻ tái nhợt, không giống cái người nhìn qua thành thật lại còn vừa đen vừa dơ ban ngày.

Cánh tay Giang Âm vẫn như cũ còn mở ra, phảng phất đang chờ đợi cái gì.

"Nhảy lẹ đi, nhảy xuống tôi cõng cậu đi bệnh viện." Giang Âm thúc giục nói, cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, "Bò lên trên sau đó ôm cậu xuống độ khó hơi cao, tôi không làm được nên không đi lên nha."
"......!Nhảy cái gì nhảy, nhìn cái thân thể bé nhỏ như đứa nhóc bị thiếu dinh dưỡng của cậu mà coi, nhảy gãy xương mắc công tôi chăm ngược lại cậu, còn phải đưa đi bệnh viện." Lăng Dương lẩm bẩm, không hề kiên trì, đẩy ra chăn bò xuống giường.

Thời điểm hai người ngủ cũng không phải mặc áo ngủ đồ ngủ, tất cả đều mặc một thân áo thun cùng một chiếc quần đùi lớn, bởi vậy hiện tại xảy ra chuyện, trực tiếp cầm theo chìa khóa và di động là có thể.

Giang Âm đề cập đến phương án muốn cõng Lăng Dương bị vô tình cự tuyệt, đành phải lấy lui vì tiến làm Lăng Dương đỡ vai của cậu.

Lần này Lăng Dương không có cự tuyệt, Lăng Dương vóc dáng so Giang Âm cao hơn, một cánh tay đặt ở trên vai Giang Âm, từ nơi xa xem ngược lại có chút giống như Lăng Dương đem Giang Âm ôm vào trong lòng.

Giang Âm bị cái tiếp xúc gần gũi này làm cho bản năng cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng thực mau lại thoải mái.

Bạn cùng phòng của cậu là sắt thép thẳng nam mà, vẫn là cái siêu cấp đại soái ca, hơn nữa bộ dáng hiện tại của cậu, lúc này khẳng định sẽ không có ai đối với cậu có ý tưởng gì, cần cái gì mà phải lo lắng nha?

Hơn phân nửa đêm, y tế của trường đã sớm đóng cửa, chỉ có thể đi ra bệnh viện bên ngoài xem bệnh.

Trường Không học viện rất lớn, hơn nữa nửa đêm chắc chắn không có xe của trường, muốn gọi xe thì yêu cầu bọn họ phải ra ngoài, liền tính chỉ cần đi đến đường cái, cả đoạn đường từ đây tới đó cũng không ngắn.

Giang Âm nhìn dãy xe đạp công cộng dưới lầu, chở Lăng Dương đi hướng cổng trường.

Lăng Dương từ lúc năm tuổi tới giờ còn chưa bị người nào chở qua như này, hắn ngồi trên ghế sau, hiển nhiên phi thường biệt nữu, dường như không có chuyện gì nói để giảm bớt xấu hổ: "Cậu có thể làm tôi ngồi trên chiếc xe đạp này, là cậu biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu may mắn hay không? Bao nhiêu người tưởng ngồi lên ghế phụ của tôi còn ngồi không được, cậu cần phải quý trọng cơ hội lần này."
"Tôi cũng thế, sẽ có rất nhiều người hâm mộ cậu," Giang Âm trả lời, dường như giỡn nói
"Trước kia có một lần tôi chở tiểu trúc mã nhà tôi đi học, ngày hôm sau, hắn đã bị toàn học sinh của trường vây xem, nói là muốn nhìn hồng nhan họa thủy trông như thế nào, cho nên cậu cũng phải quý trọng cơ hội lần này cho tốt nhaa."
Lăng Dương cười ra tiếng, chỉ cảm thấy Giang Âm còn rất hài hước, một chút cũng không giống vẻ ngoại nội hướng của cậu
Giang Âm chở người xuyên qua một đường nhỏ bên trường, đường trường hai bên đều là cây xanh, đèn đường mỗi cách một đoạn nhỏ liền có một cây, làm cho bọn họ có thể thấy rõ ràng đường đi phía trước.

Đi được tới một nửa, mượn cơn gió hè thổi, Giang Âm nghe thấy được âm thanh nói chuyện loáng thoáng phía trước.

"Anh Trương, bình tĩnh lại đi......"
"Hắn có gì đặc biệt hơn người! Còn không phải chỉ lớn lên có điểm đẹp, ông mày chẳng lẽ không đẹp trai hả, vì cái gì chỉ thích hắn mà cự tuyệt tao?"
"Mẹ nó, gần đây tiền đều sắp sài hết rồi, ai còn chút tiền, cho tao mượn một chút để tiêu coi?"
Không có người hé răng.

Giang Âm nhíu nhíu mi, dừng xe.

Loại người vừa ghen ghét người khác lớn lên soái hơn mình, lại thiếu tiền rồi mượn bạn bè quả thực siêu cấp nguy hiểm, vẫn là thời điểm vừa thổ lộ rồi bị từ chối như này, nếu lúc này nhìn đến loại diện mạo như Lăng Dương không chừng sẽ phát giận trong lòng rồi đem người đánh cũng không chừng.

Chính là nếu bây giờ mà đi đường vòng thì vòng rất xa, phương hướng này là đường ra ngoài gần nhất rồi.

Lăng Dương cũng nghe thấy thanh âm nói chuyện đằng kia, không cấm sách một tiếng.

Nếu vào ngày thường, hắn cần gì đem mấy tên hề nhảy nhót này để vào mắt, tới mấy cái đều không đủ làm hắn đánh.

Nhưng hiện tại thân thể của hắn không khoẻ, hơn nữa Giang Âm thấy thế nào đều là một tên gà mờ mù đánh nhau, hắn rất khó ngay dưới tình huống thân thể không khoẻ bảo vệ Giang Âm.

"Quay đầu đi." Lăng Dương nói.

Chính là muộn rồi, mấy người kia đang nói chuyện bỗng nghe thấy động tĩnh nhìn qua, người cầm đầu thấy nửa khuôn mặt lộ ra của Lăng Dương, tức khắc nổi trận lôi đình dẫn người vây quanh.

Theo bọn họ ngày càng tới gần, Giang Âm nghe thấy được một cổ mùi rượu, lại xem ánh mắt của những người đó, hiển nhiên đều uống say.

"Rất tốt nha, Lăng Dương, mày lại ngay thời điểm này đụng tới tay tao" tên to con cầm đầu đánh cái cách, hung tợn nói, "Mày nói tao nghe xem, mắc cái chó gì tiểu Lệ lại thích mày mà không phải tao?"
"Mày tốt nhất nên nhìn lại chính mình, chứ không phải chạy tới chất vấn tao" Lăng Dương lạnh lùng nói.

Nói, Lăng Dương từ trên ghế sau đứng dậy đi đến trước người Giang Âm, đem cậu chặn lại.

Giang Âm chú ý tới Lăng Dương duỗi một tay ở sau lưng, làm cái thủ thế bảo cậu đi trước.

Tuy rằng Lăng Dương có đôi khi nói chuyện lạnh như băng lại không hảo ở chung, nhưng rốt cuộc vẫn là người tốt a.


Bất quá cậu một đại nam nhân, như thế nào có thể làm một người bệnh che chở phía trước, truyền ra bên ngoài cậu còn cách nào trở về đối mặt với cha Giang mẹ Giang.

Giang Âm không chỉ không có đi, cậu còn đứng lên.

"Nói không chừng, về sau tiểu Lệ liền thích cậu, chúng tôi có việc gấp, làm chúng tôi đi trước được không?" Giang Âm vẻ mặt ôn hoà nói.

Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Muốn chạy? Được thôi, tao phải đánh cho thằng nhóc này bầm dập mặt mũi rồi tụi bây rời đi cũng không muộn." Nói, gã càng hướng bọn họ tới gần.

Lăng Dương đẩy Giang Âm làm cậu mau rời đi, lại làm cách nào cũng đẩy không đi, không khỏi vội la lên: "Cậu ở chỗ này đứng ngốc làm gì, đợi lát nữa tôi chắc chắn sẽ không rảnh lo cho cậu! Nếu như bị đánh tôi cũng sẽ không trả tiền thuốc men cho cậu đâu!"
Giang Âm nhìn Lăng Dương, lại nhìn xem gã to con kia, đột nhiên khiêu khích nói: "Tiểu Lệ vì cái gì không thích mày mà đi thích Lăng Dương mày còn không rõ ràng sao, dáng mày so với tao còn kém, còn muốn cùng Lăng Dương so?"
Gã to con cùng Lăng Dương đều rõ ràng dại ra một chút, Lăng Dương khiếp sợ ngay lúc này mà Giang Âm còn đột nhiên mở miệng khiêu khích, mà tên to con trái lại càng thêm phẫn nộ.

Giang Âm tiếp tục khiêu khích: "Mày đánh Lăng Dương thì chứng tỏ được bản lĩnh gì, hắn còn đang bệnh đây nè, đánh thắng hắn, chẳng lẽ mày liền lợi hại lên sao? Nói cho mà biết, mày đánh còn không lại tao, đánh thắng hắn mày cũng chỉ là con gà bệnh, lũ bọn mày tất cả đều là gà bệnh."
Lăng Dương từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, hắn biết Giang Âm đang làm gì.

Giang Âm là đang định kéo giá trị thù hận của đám người này lên trên người mình!
"Cậu điên rồi hả? Đi mau!" Lăng Dương vội la lên.

"Đi? Ai cho bọn mày tự tiện quyết định." Gã to con cười dữ tợn, làm hai người khác đi lên ngăn lại Lăng Dương, mà bản thân gã cùng 3 người khác đi hướng Giang Âm.

Giang Âm mới sẽ không bạch bạch đứng im để bị đánh, cậu chạy hướng rừng cây nhỏ bên cạnh, một bên chạy còn một bên đối Lăng Dương kêu: "Cậu không cần sợ hãi, tôi đánh nhau siêu lợi hại, cậu ráng chống đi, đợi lát nữa tôi sẽ quay về giúp cậu!"
Giang Âm chạy trốn nhanh, phía sau cậu còn có bốn người đuổi theo, mắt thấy đã nhìn không thấy chỗ bọn Lăng Dương, Giang Âm dừng bước chân.

Cậu không có khoác lác, cậu đánh nhau thật sự rất lợi hại.

Giang Âm có một khuôn mặt như vậy, đối với vấn đề an toàn của cậu là một khó khăn không nhỏ.

Vì bảo đảm Giang Âm dù một mình vẫn an toàn, cha mẹ cậu từ nhỏ liền đưa cậu đi rèn luyện quyền cước.

Tuy rằng ngày thường đi học tan học cũng chưa từng đụng tới sự tình gì yêu cầu phải sử dụng công phu đã học, nhưng ở thời điểm cậu cùng người khác huấn luyện đối chiến còn chưa thua bao giờ.

"Thằng nhóc, mày không chạy nữa?" Gã to con cùng ba tên tuỳ tùng đuổi theo, đầy mặt hung ý cung nắm tay.

Giang Âm không nói chuyện, cậu tháo chiếc mắt kính trong trường hợp đánh nhau nhìn vô cùng cồng kềnh này, cẩn thận đặt ở trên thân cây gần bên, lúc này mới quay mặt lại nhìn về phía bốn người kia.

"Bọn mày cùng nhau xông lên đi, tao không có thời gian.".


Bình luận

Truyện đang đọc