TỪNG BƯỚC TRỘM TÂM



      "Là Liễu Nhi sao?!" Mới đầu nghe tiếng Liễu Nhi gào thét Lưu Lê còn tưởng rằng chỉ là ảo giác, chẳng phải giờ này bọn họ đang trong Ôn Hương lâu sửa soạn đón khách hay sao? Cho đến khi thanh âm gào thét kia càng ngày càng gấp, nghe tựa như còn có tiếng khóc. Lưu Lê so với người bình thường khả năng phân biệt âm thanh tốt hơn gấp bội, rốt cuộc cũng khẳng định thanh âm kia chắc chắn là của Liễu Nhi.
     Nàng trở về trạng thái bình tĩnh lui ra khỏi vòng người, đứng bên cạnh gian hàng bán vải lụa ven đường suy nghĩ xem liệu có nên hất tung đám người nhốn nháo xông vào xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hay không. Đám người càng ngày xôn xao càng lớn, thanh âm ồn ào tỏa ra khắp nơi, dần dần lại có thêm một người, thêm một người, ai ai cũng chỉ là "người qua đường" xem kịch vui.
     "Phi!" Lưu Lê mặt không biểu tình nhổ một bãi nước miếng. Trước nay vẫn tưởng rằng người thế giới này cùng người hiện đại khác nhau rất lớn, bây giờ được tận mắt chứng kiến, nguyên lai đâu đâu cũng vẫn chỉ là người qua đường lạnh nhạt không hơn không kém. Nhân gian lòng người lạnh ấm cũng không có gì hơn cái này.
       A, Lưu Lê tự giễu... Nghĩ đến đây cũng tự nhìn lại bản thân một chút, nàng có tư cách gì chê trách nhân sinh đây? Chính nàng không những cũng không thoát khỏi vòng nhân sinh, hơn nữa cũng đã không ít lần máu lạnh tạo nghiệt. Từng vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ mà dùng lưỡi dao sắc lạnh cướp đi mạng sống của người khác. Thời điểm lưỡi dao nhọn đâm vào thân thể tên chó săn kia, dần dần cướp đi mạng sống của hắn, Lưu Lê vẫn là rơi ra một giọt nước mắt, coi như là mặc niệm. Lưỡi dao đâm rất sâu, máu tươi tràn ra, vẫn còn nhớ khi đó cả người hắn nhiễm đỏ, màu đỏ của máu. Kiếp này coi như không vẹn, ta giúp ngươi cắt đứt nhân sinh, luân hồi tới kiếp khác tốt hơn đi.
      Cỡ nào đẹp đẽ, cỡ nào bi thương a! Nàng đứng đó, ký ức ùa về trong chốc lát. Tiếng Liễu Nhi cầu cứu vẫn văng vẳng từ đằng xa vọng lại. Tiếng thét nàng đôi khi như chói tai, lại vẫn không thể làm Lưu Lê có ý định cứu giúp. Nghĩ một chút, Trọng Yên Nhi cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, nàng tiếp cận Trọng Yên Nhi bất quá cũng là vì viên Dạ Minh châu kia đang nằm trong ở một chỗ nào đó nơi khuê phòng nàng ta mà thôi, đúng vậy.
     Trong tay cầm que mứt quả vô thức nhắm mắt ăn từng viên, nàng có thể cảm nhận được vị ngọt cùng vị chua đang cực hạn mâu thuẫn trong miệng, cũng như tiếng gào thét Liễu Nhi từ xa kia vọng lại, giọng nàng đã dần khàn khàn, người kéo đến vẫn ngày một nhiều, tựa như đang xem một trò vui.
     "Pháp Khắc!" Lưu Lê bị thanh âm ồn ào quấy rầy đến tâm phiền ý loạn, đấu tranh một chút, nàng vẫn là thua rồi. Chuỗi hồ lô đường chỉ còn vài viên. Nàng không còn cách nào khác, dù là bản thân không liên quan tới hai vị kia, nhưng a, vẫn là không thể đứng nhìn rồi. Quay người tiện tay cầm lấy một khăn lụa trắng, buộc ngang mặt mà che đi hơn nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra đôi mắt. Không phải nàng lo lắng bị Trọng Yên Nhi nhận ra, nhận ra cũng được, không nhận ra càng tốt, nhưng chủ yếu là nàng không muốn dân chúng bị hù sợ mà chạy mất...
    Tâm trạng nặng nề mạnh mẽ xông qua đám người đông đúc, Lưu Lê không ngừng tự nhủ, nàng cũng không muốn ra tay cứu Trọng Yên Nhi, chỉ là quá ồn ào, nàng muốn giải tán đám đông phiền toái này, hơn nữa kiếp trước nàng tạo nghiệp quá nhiều, như vậy coi đây là một lần tích đức mà thôi.
    Đám người chật chội vì đột nhiên bị chen ngang mà bực tức, buông ra vài câu chửi bới. Lưu Lê chẳng qua là lấy ánh mắt bén nhọn lạnh lẽo mà quét qua bọn họ, cảm giác lạnh như băng xuyên qua người bọn họ, làm cho bọn họ bỗng chốc mà lại yên lặng như tờ. Một đường đi thẳng vào giữa đám người, một vòng tròn được bao lại bằng bức tường người phía xung quanh.
    Phía trước mặt nàng là hai gia đinh trên người đầy bụi đất, nhìn qua bọn họ cũng thuộc loại nam nhân cường tráng, bộ dáng hung ác đang nghiến răng nghiến lợi giữ lấy hai cánh tay Liễu Nhi. Mà cách đó không xa phía sau lưng Lưu Lê là một nam tử cao gầy như một con yêu hầu, bộ dáng cường ngạnh ôm ngang thân Trọng Yên Nhi, trên mặt nở nụ cười đầy hèn mọn bẩn thỉu. Hắn mặc y phục gấm lụa đắt tiền, nhìn qua cũng biết là con nhà giàu.
     "Phi! Chôn thân ở chốn thanh lâu nhiều năm như vậy, trên cơ thể tiện nhân ngươi còn chỗ nào chưa vấy bẩn. Ngày hôm nay quan gia ta thực muốn trước mắt bàn dân thiên hạ ăn sạch ngươi, ngươi còn dám cự tuyệt ta? Tiện nhân! Năm ngàn lượng cũng là không theo ta hầu rượu. Thanh lâu nữ tử, rượu thưởng không muốn lại muốn rượu phạt, thanh cao cái gì? Đã vậy quan gia ta đây ngay cả nửa đồng cắc cũng sẽ không ném cho ngươi!" "Hầu" công tử bóp chặt cổ tay Trọng Yên Nhi, tay kia dùng sức nắn vuốt mặt nàng.
     "Thả ta! Ngươi..." Khuôn mặt Trọng Yên Nhi bị hắn nắm đến đỏ bừng, nàng quay đầu trốn tránh bàn tay bẩn thỉu, lại càng làm cho tên công tử cao gầy kia như được tiếp thêm ma chướng làm càn.
     A, thật quá đủ rồi! Lưu Lê nhặt cây gậy trúc tiêu sái chậm rãi bước đến trước mặt tên "Hầu" công tử, nhân lúc mọi người không kịp phản ứng vận nội lực đá vào hai đầu gối khẳng khiu của hắn, thừa dịp hắn bị đau đến quằn quại mà buông Trọng Yên Nhi ra liền xoay người kéo nàng về trong ngực. Bốn bề yên lặng ngạc nhiên.
     Vòng tay quen thuộc, ngẩng đầu lên có thể thấy gương mặt bị che quá nửa bởi vải lụa trắng, chỉ lộ ra mắt sắc mày kiếm, có thể cảm nhận đượu hương cỏ cây mát lạnh bao trùm lấy bầu không khí, làm cho nàng cảm thấy an toàn. Cùng đêm hôm đó thật có điểm tương đồng, kể cả như vậy vẫn làm cho nàng cảm thấy người này sẽ không đả thương làm hại nàng. Lần này lại bị Lưu Lê ôm vào trong ngực, Trọng Yên Nhi nhịn khôn được đưa tay cầm chặt vạt áo trước ngực Lưu Lê, vừa rồi gắng gượng kiên cường quyết không rơi nước mắt khóc lóc cầu xin giờ đây sụp đổ trong nháy mắt. Nàng đem mặt chôn trước ngực Lưu Lê, giống như hài tử được che chở mà càn rỡ khóc lóc, tay nắm chặt vào bả vai nàng.
   "..." Nữ nhân điên. Lưu Lê liếc mắt xuống Trọng Yên Nhi đang khóc lóc. Hai tên gia đinh thấy chủ nhân bị đá, không phản ứng kịp trước sự việc diễn ra quá nhanh giờ vội vàng buông Liễu Nhi chạy tới bên cạnh tên công tử cao gầy, rối rít hỏi han.
    Mà Liễu Nhi sau khi được bọn họ buông ra cũng chạy đến bên người Lưu Lê, nàng nghi ngờ khó chừng tấm khăn lụa, nói: "Đa tạ vị cô nương này hảo tâm tương trợ cứu giúp. Cô nương, ngươi nhìn có chút quen mắt, thật giống như chúng ta đã từng gặp mặt."
    "Phải, đúng là có chút quen mắt." Lưu Lê tay phải cầm xâu mứt quả, tay trái buông gậy cực lực xoa xoa lưng Trọng Yên Nhi, hy vọng nàng có thể yên tĩnh lại chút ít mà buông vạt áo mình.
    Nam tử cao gầy phía kia đang khuỵu chân khon người bộ dáng thống khổ, hắn ngẩng đầu ngó chừng Lưu Lê, gằn giọng: "Loại nữ nhân xấu xa như ngươi từ nơi nào tới? Đừng tưởng ngươi là nữ nhân quan gia ta liền tha cho ngươi! Hai người các ngươi, đánh nàng cho ta, đánh đến mẫu thân cũng nhận không ra đi!"
   "Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nương tay!" Hai tên gia đinh tráng kiện trăm miệng một lời, quay ra nắm chặt nắm đấm hùng hổ tiến về phía Lưu Lê. Bọn họ xuất thân là hộ vệ nơi cấm cung, đương nhiên tự tin sẽ có thể đánh một cô nương đến mẫu thân cũng không nhận ra.
   "Ai, ta nói cô nương ngươi, ngươi cũng đừng trách chúng ta hạ thủ độc ác, lần sau nếu thấy loại chuyện này vẫn nên tránh ra một chút, đừng vào phá chuyện vui. Đây cũng là tự bản thân ngươi chuốc lấy." Một tên gia đinh hạ giọng nói nhỏ, thái độ hảo tâm, nhưng Lưu Lê nghe vẫn không thể lọt tai. Miệng chó không khạc được ngà voi! Tay Lưu Lê vẫn tiếp tục xoa xoa sau lưng Trọng Yên Nhi, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Cô nương ngươi định bám dính trên người ta luôn sao?" Lưu Lê đem nàng mạnh mẽ đẩy tới bên người Liễu Nhi, lại kín đáo đưa xâu mứt quả chỉ còn có hai viên cho nàng: "Đây, hay là ngươi tới ôm nàng khóc đi, còn có cầm giúp ta xâu này, cầm lấy, không phải cho ngươi đâu...
    Lời Lưu Lê nói nhỏ nhẹ mà rõ ràng, đáng tiếc Trọng Yên Nhi vừa rồi khóc đến tâm phiền ý loạn, hoàn toàn không nghe được nàng nói gì. Duy lại nghe được hai chữ "cho ngươi". Mặc dù nàng không rõ Lưu Lê vì sao lại cho nàng ăn mứt quả, nhưng là nàng vẫn thật vui vẻ, khóe miệng cong lên cười nhẹ. Bỗng dưng cười như vậy Lưu Lê đương nhiên là không giải thích được, nhưng nàng cũng không có thời gian để ý quá nhiều.
   Nàng bước lên một bước, tính toán làm thế nào để có thể dùng ba quyền hạ gục hai tên gia đinh. Nhìn bọn hắn lạnh lùng nói: "Ta sẽ không cảm tạ các ngươi hạ thủ lưu tình, muốn đánh ta đến mẫu thân cũng không nhận ra không phải sao? Ta đây sẽ đánh các ngươi đến phụ thân cũng không nhận ra!"
   Người luyện võ?! Khi hai tên gia đinh như ý thức được vấn đề này thì đã nhận được một cước thẳng vào bụng dưới. Lưu Lê có thói quen không bao giờ thông báo cho đối thủ biết lúc nào nàng sẽ ra tay, đối với nàng đây cũng là một chiêu pháp hữu dụng. Thêm nữa trong từ điển của Lưu Lê chưa bao giờ có chữ nương tay, người đời nói nàng máu lạnh, đúng vậy, khi nàng quyết định điều gì tuyệt đối sẽ không quay đầu. Vả lại tình cảm của nàng đối với thế gian này cũng không phải sâu đậm gì.
   "Ngươi quả thực hèn hạ!" Ngay cả chào hỏi cũng không liền ra tay! Người gia đinh quỳ trên đất, hai tay che ngực ôm bụng cau mày thống khổ. Quá đau, hắn không nghĩ một cô nương nhìn như vậy lại ra tay xuất quỷ nhập thần, ngoan tâm như vậy. Hơn nữa những chiêu thức này là của môn phái nào chứ, trước giờ chưa từng thấy qua.
   "Hèn hạ cha mẹ nhà ngươi! Đền mứt quả cho bản cô nương!" Lưu Lê liếc mắt nhìn vài viên mức quả đang nằm trên đất trộn với bùn đất, quay đầu lại thấy Trọng Yên Nhi đang ưu nhã ăn hai viên mứt quả cuối cùng, vị chua làm nàng nheo nheo mắt. A a, mứt quả có nước miếng của mình, sao nàng ta lại không biết xấu hổ mà ăn chứ, lại còn ăn ngon như vậy! Lưu Lê mắt trợn trừng muốn hét lên đó là mứt của nàng a, nàng ngậm cũng đã ngậm qua rồi! Nàng thật muốn hỏi Trọng Yên Nhi chẳng nhẽ ngươi không có tiền mua hồ lô đường hay sao, đây là của ta a... Nàng còn muốn nói, đây chắc chắn không tính là hôn gián tiếp, đây không tính là hôn gián tiếp, đúng vậy, đây không phải là hôn gián tiếp a!!!
   Không có cách nàng phát tiết tức giận cùng xấu hổ lên người Trọng Yên Nhi, Lưu Lê chỉ có thể trút giận lên người hai tên gia đinh đang lom khom trên mặt đất. Nàng đá một cước vào trước ngực một lên gia đinh đang quỳ, một cước này làm cho hắn ngã ra trước, chổng mông lên quỳ rạp trên mặt đất, tư thế trông thật nực cười. Xử lí xong hai tên gia đinh, Lưu Lê bớt giận từng bước đi tới tên con nhà giàu cao gầy, nói: "Ngươi, mới vừa rồi gây chuyện ầm ĩ như vậy, có biết ảnh hưởng đến người đi đường lắm hay không?"
    "Ngươi... Ngươi, ngươi! Ngươi đừng tới đây, ta có tiền!" Tên nam tử ngã ngồi trên mặt đất, tay run run móc ra một tập ngân phiếu từ trong ngực, vẫn cố hất hàm cậy mạnh nói: "Ngươi... Vị cô nương này bất quá là người đi đường, tiền này ngươi nhận lấy! Ngươi vì nàng ra mặt với ta thực sự không có lợi đâu... Nàng chính là loại phong trần nữ tử... Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta liền đưa, coi như bù cho nửa tháng tiếp khách của nàng!"
    Nhặt ngân phiếu từ dưới đất lên, Lưu Lê móc ra từ trong ngực áo vài mảnh bạc vụn lúc mua mứt quả, quơ quơ trước mặt tên nam tử, nói: "Số tiền này ta cũng cho ngươi, còn ngươi... giữ miệng sạch sẽ một chút, đừng cứ mở miệng là 'phong trần nữ tử'! Ngươi hại ta làm rơi mứt quả còn không nói, còn làm ầm ĩ không biết đạo lý như vậy..."
    Lưu Lê tay bóp nát ngân phiếu nhấc chân đạp tên nam tử ngã rạp xuống đất, đem nắm ngân phiếu nhét vào miệng hắn, đe giọng nói: "Bản cô nương hôm nay cảnh cáo ngươi, còn cảnh cáo cả những người hôm nay có thể nghe được lời ta nói, nàng không phải là người ngươi muốn chạm có thể chạm, muốn mắng chửi là có thể mắng chửi. Còn dám cưỡng ép chạm nàng, ngươi chạm nàng chỗ nào ta phế ngươi chỗ đó! Nhớ rõ, nàng là người của ta!" Những lời này có chút quen thuộc, nàng cũng không chủ định nói ra, chỉ là vào cảnh tượng này, nàng lại vô thức là nhớ lại năm xưa. Cứ như vậy ký ức lại ùa về, lời nói lại vô ý bật ra, làm cho đám đông ồ lên một mảnh.
    Nàng là người của ta!
   Trọng Yên Nhi đã nghe qua vô số lời ngỏ ý từ vô số người, bất kể là ám chỉ mập mờ hay công khai, những lời văn nhã kia cũng làm cho nàng cảm thấy chán nản. Nàng chưa từng được nghe người nào dùng những lời lẽ bá đạo mà không thô lỗ như vậy ngay trước mặt nàng.
    À không, vừa nãy tên nam tử cao gầy kia cũng đã nói với nàng như vậy, nhưng vì sao nàng lại thấy ghê tởm, ngoài ghê tởm ra không còn gì khác. Tim đập cuồng loạn không quy luật, Trọng Yên Nhi không rõ đây là loại cảm giác gì, nàng chỉ biết mặt mình đang nóng lợi hại, ngay cả miếng mứt quả chua vừa rồi cũng biến thành ngọt. Nhìn chăm chú thân ảnh Lưu Lê, Trọng Yên Nhi lộ ra hình ảnh tiểu nữ tử thẹn thùng. Nàng bắt đầu nhận ra nàng đang ăn chuỗi hồ lô của Lưu Lê, như thế này là hôn gián tiếp a!

Bình luận

Truyện đang đọc