TỪNG BƯỚC TRỘM TÂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tiếng gào thét liên tiếp không ngừng truyền vào trong khoan thuyền, kìm lòng không đậu hai người nhất thời phải tách ra, đỏ mặt không biết phải làm sao. Vạt áo của Tiêu Thanh Nhiên mới vừa rồi bị Lưu Lê cởi ra, nàng liền ngồi dậy sửa sang lại vạt áo của mình, nghiêng mặt không nhìn tới nàng ấy, trên mặt bởi vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên. Nếu như không phải thanh âm ở bên ngoài, có lẽ các nàng đã sớm không kiềm chế được mà lâm vào trầm mê, tùy ý để nó tiếp tục phát triển nhu tình hơn. Thanh âm ở phía ngoài có chút hỗn độn, Lưu Lê nuốt nước miếng ngó chừng cái cổ trắng nõn của Tiêu Thanh Nhiên hồi lâu, cuối cùng đem lời muốn nói nghẹn trở về bụng mình, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, ngươi nghỉ ngơi thêm chút đi." Dứt lời, đem balo đặt bên người Tiêu Thanh Nhiên sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi khoang thuyền.
Thật náo nhiệt!
Lưu Lê đứng ở cửa khoang thuyền một bên nhìn một đoàn người đánh nhau, một chiếc thuyền lớn hơn chiếc thuyền của các nàng đang tựa bên cạnh thuyền, người trên chiếc thuyền kia không biết từ lúc nào tất cả đều xuất hiện trên thuyền của nàng, và Mục Tử Anh người đang đánh nhau mà còn mang nét vui mừng. Hẳn là liên quan đến việc mọi người đã nôn mửa rất lâu trước đó, cùng đối phương dây dưa chốc lát thì bị dao gặm đả thương, máu đỏ sẫm từ cánh tay chậm rãi chảy xuống.
Ánh mắt Lưu Lê dừng lại đám người đang đánh nhau mà tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một nữ tử tuổi còn rất trẻ mặc áo giáp mỏng đang đánh nhau với Mục Tử Anh. Thật ra không cần gọi là đánh nhau, bởi vì Mục Tử Anh căn bản không đánh lại nàng ta, nhưng vẫn linh hoạt tránh khỏi công kích của nàng ta, thỉnh thoảng truyền đến vài câu trêu chọc đối phương, tiếp tục chạy đông chạy tây trốn thoát. Lại có thêm một người bị chém đả thương, tầm mắt Lưu Lê dừng lại nhìn vết máu đỏ sẫm trên bả vai của hắn, nàng liếm lôi cánh môi hơi khô ráp của mình, nắm chặt quả đấm vột vào đoàn người đang đánh nhau, một quyền đánh vào bụng kẻ địch, nhân cơ hội đoạt được đao trong tay của hắn, chỉ công không thủ, vung đao hướng về phía đám người chém lung tung.
Tiêu Thanh Nhiên từ trong khoang thuyền đi ra ngoài ngay lúc khoang thuyền đã bị hỏng vài chỗ, nhìn thấy thân ảnh màu trắng xuyên qua trong đám người, lòng của nàng không khỏi nhéo đau. Nàng vẫn cho rằng Lưu Lê là môt thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặc, tuyệt không nghĩ đến một mình nàng ấy có thể bằng sức bản thân đem những tên đó đánh ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Chẳng qua là, nhìn nàng ấy đang giống như nổi điên chém loạn lung tung, Tiêu Thanh Nhiên thật rất muốn xong đến ôm lấy nàng ấy, đem thanh đao trên tay nàng ấy bỏ xuống, nàng ấy căn bản không nên ở trong thế giới tràn ngập mùi máu tanh này, không nên như thế.
"Bắt giặc phải bắt vua trước." Lưu Lê không biết hướng ai mà rống lên những lời này, một cước đá văng kẻ địch sắp đến gần, xông qua cùng Mục Tử Anh chống lại nữ tử khả ái mặc áo giáp mỏng. Chẳng qua là, cho dù nàng ta lớn lên dễ thương đến thế nào làm cho người ta không đành lòng tổn thương, chiêu thức âm tàn của nàng không khỏi làm cho Lưu Lê phải ra đòn nghiêm trọng, thừa dịp nàng ta cùng Mục Tử Anh đánh nhau, Lưu Lê lấy tốc độ cực nhanh tung chân đá vào bụng của nàng ta, một cú xoay người bắt lấy cánh tay thành công chế trụ đem nàng ta ngã xuống dưới đất.
"Trói nàng ta lại!" Lưu Lê ra lệnh, cũng không quản Mục Tử Anh có phải là thuộc hạ của nàng không, sau đó vẫn như cũ hướng đám người đang đánh nhau không ngừng, hô to: "Dừng tay hết cho ta! Tiểu thư của các ngươi sinh tử ở trong tay ta, không muốn nàng ta có chuyện gì thì buông đao xuống ngay!" Mặc dù không biết nữ tử này rốt cuộc là có liên quan gì đến bọn họ, nhưng xưng hô "tiểu thư" thế nào quả thật không sai, ai bảo cách ăn mặc nàng ta tốt nhất trong đám người bọn họ chứ!
Quả nhiên, nghe được lời nói của Lưu Lê, một số người của nước Lưu đã phát hiện tiểu thư của bọn đã bị Lưu Lê tóm ngã trên mặt đất, thời điểm rối rít liền quăng bỏ đao trong tay, hai tay giơ lên đầu hàng đứng yên tại chỗ, bọn họ không tể để cho tiểu thư có chuyện gì được, cho dù đối phương muốn lấy mạng của bọn họ cũng không thể để cho tiểu thư có chút thương tổn nào.
Những thanh đao bị ném xuống đất bị thủ hạ của Mục Tử Anh toàn bộ nhặt lên, bọn họ đứng ở phía sau đám người nước Lưu đá vào đầu gối của bọn chúng để toàn bộ bọn họ đều quỳ xuống. Đợi đến khi Mục Tử Anh tùm được sợi dây trói nữ tử kia lại, Tiêu Thanh Nhiên dè chừng nhìn đám người quỳ dưới đất, nhịn xuống khát vọng ôm lấy Lưu Lê, nói: "Ngươi tính toán xử lý bọn họ thế nào?"
"Ê, đem nàng ta trói đưa lên giường ngươi, ngươi thích sao thì động vậy được không?" Lưu Lê đem nàng kia cột chắc rồi đỡ dậy, đẩy tới trong ngực của Mục Tử Anh, vỗ vỗ tay tỏ vẻ đại công cáo thành.
"Ngươi! Các ngươi! Ta là nhi nữ của Tả Tướng quân nước Lưu, các ngươi nếu dám đả thương ta, phụ thân ta nhất định sẽ không tha các ngươi!" Nữ tử được Mục Tử Anh tôn sùng nằm trong lòng ngực nàng hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, vẫn còn tuôn ra một tràng thân phận của nàng, dường như cho rằng Lưu Lê sẽ buông tha cho nàng.
"Ơ, hóa ra là nữ nhi của tướng quân, vậy thì tốt rồi!" Lưu lê ngoắc tay, để cho Mục Tử Anh đem đám người nước Lưu toàn bộ bỏ quăng xuống biển, từ trên cao nhìn xuống đám người kia đang giãy dụa trên biển, hô: "Trở về nói với tướng quân của các ngươi biết, nữ nhi của hắn đang ở trong tay của chúng ta, nếu như muốn nàng ta bình an vô sự, tốt nhất nên độc thân một mình tới đây cùng chúng ta hàn huyên một chút, nếu không ta không bảo đảm ngày tháng sau này nàng ta còn mạng để trở về hay không."
"Lái thuyền, trở về huyện Ôn Hải." Lưu Lê lớn tiếng ra lệnh, xoay người thấy Tiêu Thanh Nhiên đứng ở nơi đó, lúc này đi tới kéo tay nàng ấy, bỏ lại những người trên thuyền, đi đến chỗ mũi thuyền có chút gió có vị mặn của biển, buông tay nàng ấy ra, nói: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Ta là nói, say thuyền a."
"Đã không có gì đáng ngại." Tiêu Thanh Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay được Lưu Lê nắm lúc nãy tựa như đã nhớ ra gì đó, nói: "Nàng ta là nữ nhi của tướng quân nước Lưu, ngươi đối đãi nàng ta như vậy không sợ để lại mầm họa sao?"
"Có gì phải sợ, ta thấy Mục Tử Anh nàng ta rất thích thú rồi, đến lúc nào cho các nàng gạo nấu thành cơm, còn có ai có thể quản chút chuyện này chứ?"
"Ngươi! Ý nghĩ của ngươi như vậy, thực sự quá...." xấu xa. Hai chữ cuối cùng Tiêu Thanh Nhiên rốt cuộc cũng không nói ra miệng, gạo nấu thành cơm, ai cũng quản không được? Vậy nếu như không có chuyện này xảy ra, hai người các nàng lúc nãy chẳng phải là gạo nấu thành cơm rồi sao?!
"Ai, ý nghĩ đó của ta nào có..."
"A!" Thân thuyền đột nhiên lung lay mạnh làm cho Tiêu Thanh Nhiên lảo đảo ngã về hướng Lưu Lê, nếu như không phải Lưu Lê tay nhanh lẹ mắt đem nàng ấy ôm vào trong ngực, không chừng lúc này nàng ấy đã ngã xuống mặt đất rồi. Bàn tay lạnh như băng bị giữ trong lòng bàn tay của Lưu Lê, xúc cảm mềm mại làm cho trong lòng của Lưu Lê bị chấn động, ôm nàng ấy thật chặc trong ngực, lời nói giấu trong lòng không khỏi thốt ra, nói: "Thanh Nhiên, ta thích nàng."*
*Phát triển tình cảm đổi xưng hô.
"Cái gì?!" Tiêu Thanh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Lê, trong con người chớp động vài cái, tia rung động nhẹ hiện lên trong ánh mắt, vẻ mặt nàng phức tạp nhìn Lưu Lê, trong lòng kích động mà bối rối. Nguyện vọng của bà bà vẫn còn chưa hoàn thành, nàng làm sao có thể đàm luận đến nam nữ tình trường? Nàng còn có trách nhiệm của nàng, làm sao có thể để cho trái tim của nàng bởi vì tình cảm mà trở nên không kiên định.
"Ta nói, ta thích nàng." Lưu Lê lập lại nói, mặc dù nàng biết bản thân như vậy thật sự có lỗi với rất nhiều người, nhưng có một số việc phát sinh thật sự đã tồn tại lơ đãng ở trong tâm. Tự hỏi trong lòng, có lẽ nàng từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Thanh Nhiên đã liền thích nàng ấy, cái gọi là trêu chọc bất quá là do bản thân bị coi thường, không muốn thừa nhận ý nghĩ thật sự trong nội tâm mà thôi. Vừa gặp đã yêu, nàng chẳng qua là cảm thấy cụm từ này quá mức buồn cười, cho nên mới không tình nguyện chấp nhận mà thôi.
"Ta lại có chút không thoải mái, trở về khoang thuyền trước đây." Tiêu Thanh Nhiên căn bản là cố ý né tránh lời của Lưu Lê, nhẹ nhàng đẩy Lưu Lê ra, hướng khoang thuyền mà đi tới, bàn tay nắm trường kiếm càng thêm dùng sức, cho đến mức run rẩy.
"Cái này coi như là cự tuyệt sao?" Lưu Lê nhìn bóng lưng Tiêu Thanh Nhiên rời đi mà cười khổ, nội tâm mất mác lan tràn đến khắp toàn thân. Nàng chưa cùng Tiêu Thanh Nhiên đi vào khoang thuyền, mà tiếp tục đứng ở nơi đó vịn tay vào lan can, nhìn con thuyền kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt, mà ngẩn người, thất thần.
Bình an trở lại huyện Ôn Hải, Lưu Lê cự tuyệt lời đề nghị của Mục Tử Anh cùng nàng ta về doanh trại, giữ vững trầm mặc đi theo Tiêu Thanh Nhiên sau đó cùng nàng ấy mỗi người đi vào trong gian phòng của lữ quán, lúc này nàng nghe thấy Tiêu Thanh Nhiên đẩy cửa phòng cách vách, ý thức nằm trên giường mới quay trở lại, trong lúc nhất thời có chút ủy khuất. Nàng thật không dễ dàng mới chủ động nói từ "thích", đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên chủ động đi biểu lộ với người ta, cho dù là ở thế giới hiện đại đối với bạn gái của nàng cũng chưa từng biểu lộ qua.
Rõ ràng, nàng ấy không phải cũng thích đó sao? Lưu Lê nhắm chặt hai mắt trong đầu xuất hiện cảnh tượng hôn nhau trong khoang thuyền cùng Tiêu Thanh Nhiên, nếu như không thích lúc đó nàng ấy chẳng phải nên cự tuyệt sao? Không phải sao?
Nghi vấn trong đầu không ngừng trào ra, chờ đến thời điểm ý thức được tiếng gõ cửa, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm tối đen. Là nàng ấy sao? Tâm trạng mất mác của Lưu Lê bởi vì tiếng gõ cửa thoáng có chút bình phục, nàng rất nhanh xuống giường mở cửa ra, nhìn thấy người đến trong mắt hiện lên tia kinh ngạc sau đó là mất mác dị thường.
"Là ngươi?!" Lưu Lê dò xét nam tử mặc hoa phục*, trong lòng cảm thán, không phải là Tiêu Thanh Nhiên rồi.
*华服 – Hoa phục: Y phục sáng sủa.
"Chủ tử bảo ta sai ngươi trở về cùng ta, nàng ấy có việc gấp." Nam nhân thấp giọng nói.
"Ta bên này vẫn còn chút chuyện còn chưa xử lý xong, nếu cứ trở về như vậy, ta được tính là hoàn thành nhiệm vụ hay là không hoàn thành đây? Ta muốn gặp Yên Nhi."
"Chủ tử nói, chuyện chỗ này nàng ấy đã có biện pháp xử lý, sẽ có người thay ngươi hoàn thành chuyện này. Nếu như muốn gặp Yên Nhi cô nương, thì lập tức đi theo chúng ta." Trong lời nói của nam nhân không xuất hiện cho phép cự tuyệt. Suy tư trong chốc lát, nghĩ đến thái độ của Tiêu Thanh Nhiên đối với nàng trên khoang thuyền, Lưu Lê hạ quyết tâm gật đầu, trở về đem ba lô đeo lên lưng, thừa dịp trời đã tối cùng nam tử hoa phục rời khỏi lữ quán. 
-------------------HẾT CHƯƠNG 64---------------

Bình luận

Truyện đang đọc