TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Thừa dịp bọn nhỏ chơi đùa trong phòng của hắn, hắn nhờ người hầu dẫn đi, nhanh chóng xem xong phòng của bọn nhỏ. 

 Thông qua tìm hiểu, đối với tính cách và sở thích của bốn cô con gái, Lâm Hiên cũng hiểu sâu hơn. 

 Đến bữa tối. 

 Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái đi vào phòng ăn chuyên dụng của Thủy Tinh Cung. 

 Đầu bếp trong cung điện đã chuẩn bị một bàn bữa tối phong phú. 

 Nghe người hầu giới thiệu, Lâm Hiên hiểu rõ đây là những mỹ vị cực kỳ trân quý. 

 Bạo Trấp Tiên Mặc, Hoàng Kim Thiên Tằng Huyền Quy Nhục, Nãi Hương Long Phúc, Mật Trấp Lôi Mãng Đản... 

 Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều chọn từ các loại yêu thú cực kỳ trân quý, thậm chí Thần thú cấp Hồng Hoang. 

 Nhìn thấy những mỹ thực sắc hương vị đều đủ này, Lâm Hiên cảm thấy bụng đói cồn cào. 

 Được người hầu hầu hạ, hắn ăn như gió cuốn. 

 Ăn ăn, hắn phát hiện bầu không khí trên bàn ăn có chút không giống bình thường. 

 Đại nữ nhi Tuyền Châu đào một thìa Mật Trấp Lôi Mãng Đản, liếm mấy cái nhưng không chịu ăn hết. 

 Nhị nữ nhi Tuyền Hi trong miệng ngậm một khối Huyền Quy Nhục, giống như nhai mãi không nát. 

 Tam nữ nhi Tuyền Hàm cầm thìa trong tay, lật con mực trong chén, dáng vẻ như đang suy nghĩ chuyện nhân sinh. 

 Tứ nữ nhi Tuyền Ấu không biết gọi một con yêu thú giống chó từ nơi nào tới, liều mạng nhét đồ ăn vào bên trong miệng yêu thú. 

 Rất nhanh, bụng con yêu thú đó trở nên giống khí cầu. 

 "Sao các ngươi đều không ăn?" Lâm Hiên buông bát đũa xuống hỏi. 

 Bốn đôi mắt tội nghiệp đồng thời nhìn về phía Lâm Hiên, sau một lúc lâu, bốn cô con gái đồng thời nói ra: 

 "Chúng ta chán ăn!" 

 Tuyền Châu nói ra: "Cha, ngươi có mắng chúng ta hay không?" 

 Tuyền Hi nói ra: "Mỗi lần chúng ta không ăn, mẫu thân biết thì sẽ chửi chúng ta." 

 Tuyền Ấu có chút tiểu đắc ý bổ sung một câu: "May mắn ta có Thiên Cẩu Thú, có thể giúp ta ăn rất nhiều thứ!" 

 Lâm Hiên lập tức hiểu. 

 Hoá ra các con đã chán những món ăn này rồi. 

 Thông qua giáo trình hệ thống cung cấp, hắn biết bọn nhỏ khi còn bé rất là kén ăn. 

 Chẳng những phải ngon, có dinh dưỡng mà còn phải không ngừng thay đổi khẩu vị mới được. 

 Giống với mỹ thực trên bàn này, còn ngon hơn sơn trân hải vị. 


 Nhưng cũng bởi vì hương vị quá ngon cho nên mới khiến cho bọn nhỏ chán ngấy. 

 Hiểu rõ vấn đề, Lâm Hiên cưng chiều nhìn bốn cô con gái: "Cha sẽ không chửi mắng các ngươi, không muốn ăn thì bỏ xuống đi." 

 "Đợi chút nữa cha sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho các ngươi." 

 "Đồ ăn ngon hơn?" 

 Bốn cô con gái đều ánh mắt sáng rỡ. 

 "Cha, lẽ nào còn có đồ ăn ngon hơn những món này thật sao?" Tuyền Châu chỉ chỉ thức ăn trên bàn: "Mẫu thân nói đây đã là tốt nhất rồi đó." 

 Tuyền Hi: "Rất chờ mong!" 

 Tuyền Hàm: "Cha nói có chính là có!" 

 Tuyền Ấu: "Cha mau lấy ra đi, ta đói bụng!" 

 Lâm Hiên đứng dậy, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tuyền Châu: "Có, các ngươi chờ ở chỗ này, cha sẽ nhanh chóng quay lại." 

 Sau đó, hắn sai người hầu dẫn mình đến nhà bếp. 

 Hắn định trao đổi kinh nghiệm với bếp chihs một phen, xem đối phương có thể dựa theo yêu cầu làm ra đồ ăn hợp khẩu vị của bọn nhỏ hay không. 

 Đi vào bếp. 

 Người hầu nói: "Bách Lý tiên sinh, đế phu muốn gặp ngươi." 


 Trên trăm đầu bếp nổi danh nghe vậy đồng thời xoay đầu lại, vẻ mặt kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên. 

 Vẻ ngoài tuấn mỹ của Lâm Hiên, khí chất bất phàm đó khiến cho trong lòng những người này tràn ngập kính sợ. 

 "Hoá ra đây chính là đế phu, quả nhiên không tầm thường!" 

 Lúc này một nam tử trung niên người mặc trường bào màu trắng vội vàng đi ra, hành lễ nói: "Thuộc hạ Bách Lý Chu, bái kiến đế phu!" 

 Người hầu giới thiệu: "Bách Lý tiên sinh chính là đầu bếp tốt nhất Bắc Huyền Thiên chúng ta, hắn lấy trù tu đạo ba ngàn năm, là Trù thần được Bắc Huyền Thiên công nhận." 

 Bách Lý Chu vội vàng lắc đầu nói: "Hư danh mà thôi." 

 Trước mặt đế phu, hắn sao dám ngông cuồng? 

 Lâm Hiên thấy Bách Lý Chu là một người cực kỳ dễ nói chuyện, hỏi: "Không biết Bách Lý tiên sinh tinh thông đồ ăn trẻ con hay không?" 

 Bách Lý Chu gật gật đầu: "Thuộc hạ nghiên cứu đồ ăn trẻ con trên trăm năm, cũng có chút hiểu biết nhất định." 

 "Ồ? Vậy thì nói nghe một chút." Lâm Hiên ung dung nói. 

 Sau đó Bách Lý Chu nói ra cảm ngộ của mình. 

 Lâm Hiên phát hiện, hắn tốn rất nhiều công phu cho phương diện ẩm thực dinh dưỡng trẻ con. 

 Một ngày ba bữa chuẩn bị cho Tuyền Châu các nàng, dinh dưỡng đều cực kỳ phong phú, lại sẽ không tạo thành vấn đề dinh dưỡng quá thừa. 

 Nhưng mà ở cảm giác vả phối hợp món ăn, phương diện này kém quá nhiều. 

 Chuyện này cũng khó trách, dù sao Bắc Huyền Thiên cũng là thế giới tu tiên. 

 Người nơi này đến cảnh giới nhất định thì hoàn toàn có thể Tích Cốc. 

 Người có tạo nghệ phương diện trù nghệ ít càng thêm ít. 

 Dù là Bách Lý Chu lấy trù tu đạo thì hắn cũng không thể nào làm đến chu đáo, thập toàn thập mỹ. 

 "Vậy nếu như cho ngươi làm ra các loại thực đơn phối hợp, hơn nữa còn khiến cho bọn nhỏ ăn không ngán thì ngươi có thể làm được hay không?" Lâm Hiên hỏi. 

 Bách Lý Chu nghĩ nghĩ: "Ta có thể thử nghiên cứu phát minh một chút, nhưng không có tầm năm ba tháng là không được." 

 "Thời gian quá dài." Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "Như vậy đi, ta làm mấy món ăn trước, chờ có rảnh rỗi sẽ dạy ngươi." 

 Nghĩ đến bốn cô con gái gào khóc đòi ăn, Lâm Hiên quyết định tự mình động thủ trước. 


 Ôm ý tưởng giống nhau, hơn trăm người trong bếp đều buông công việc trong tay xuống, vây quanh Lâm Hiên. 

 Tất cả mọi người đều vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Hiên, chờ hắn làm tiếp. 

 Đối với những người này, Lâm Hiên lạnh nhạt không quan tâm. 

 Có được giáo trình của hệ thống, đối với phối hợp thức ăn ngon, hắn có thể nói là hạ bút thành văn.

Bình luận

Truyện đang đọc