TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Sau khi hỏi thăm các lạoi nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp và công dụng của chúng thì hắn tự mình cầm đao xuống bếp. 

 Có được trù nghệ cấp tông sư, hắn rất quen thuộc với các loại dụng cụ trong phòng bếp. 

 Không những dùng đến thuận buồm xuối gió mà tốc độ còn nhanh lạ kì. 

 Ngắn ngủi chừng nửa nén hương, hắn đã chuẩn bị hơn mười bàn nguyên liệu nấu ăn kiểu mới. 

 Bách Lý Chu và các đầu bếp vẻ mặt chấn kinh đánh giá nguyên liệu nấu ăn trong mâm. 

 Phương thức phối hợp những thức ăn này bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe nói tới. 

 Bách Lý Chu vội vàng thỉnh giáo: "Đế phu, có thể nói một chút ngài làm những đồ ăn này có tên gọi là gì hay không?" 

 Lâm Hiên cười nói: "Mấy thứ này, theo thứ tự là Hồng Đậu Tiên Dụ Chúc, Hàm Lôi Mãng Đản Canh, Thiết Bản Mặc Tu, Hồng Thiêu Băng Hùng Chưởng..." 

 Hắn vừa nói xong, trong bếp lại vang lên một loạt tiếng hô. 

 "Quá lợi hại! Hoá ra còn có thể phối hợp như vậy nữa!" 

 "Đế phu đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!" 

 "Lợi hại! Lợi hại!" 

 Bách Lý Chu vội vàng vận ra một đạo hỏa diễm trạm lam sắc, nhóm lửa hỏa lô, vẻ mặt ân cần nói ra: "Đế phu, mời ngài!" 

 Lâm Hiên gật gật đầu, bắt đầu làm món ăn đầu tiên, Hồng Thiêu Băng Hùng Chưởng. 

 Phốc phốc ~ 

 Đồ ăn vừa vào nồi, mùi thơm nồng nặc lập tức tràn ngập toàn bộ bếp. 

 Bọn người Bách Lý Chu nhao nhao lộ ra vẻ tán thán, loại vị đạo này nồng mà không ngán, đúng là lần đầu tiên bọn họ ngửi được. 

 "Đế phu lợi hại như vậy, nói không chừng hôm nay được hắn đề điểm thì tu vi của ta còn có thể tiến thêm một bước!" 

 Ánh mắt Bách Lý Chu tỏa sáng. 

 Hắn lấy trù tu đạo ba ngàn năm, nhưng năm trăm năm trước đã đạt tới bình cảnh, chưa từng có đột phá. 

 Nhưng hôm nay, hắn dự cảm mãnh liệt mình có hi vọng tiến thêm một bước. 

 ... 

 Huyền Băng Cung, chính điện. 

 Đông Hoàng Tử U ngồi ngay ngắn ở trên thần tọa Băng Phượng, nhìn xuống một đám đại thần dưới điện. 

 Những người này đều là quân chủ của mười vạn quốc gia Bắc Huyền Thiên. 

 Mà ở trước mặt Đông Hoàng Tử U, bọn họ chỉ là thần tử mà thôi. 

 Quốc quân Mân Quốc, Tống Viêm tiến lên phía trước nói: "Bẩm báo bệ hạ, gần đây Vạn Ma Quốc của Thiên Ma Giới ngo ngoe muốn động, không ngừng hoạ loạn biên cảnh nước ta." 

 "Mời bệ hạ ban bố ý chỉ, xuất binh tiến đánh Thiên Ma Quốc, nâng uy danh Bắc Huyền Thiên ta!" 


 Tứ phương Thần Vũ Đại Tướng Quân lệ thuộc vào Huyền Băng Cung, Đỗ Vân Long tiến lên ôm quyền nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý mang binh tiến về!" 

 Đông Hoàng Tử U nói: "Chuyến này trẫm muốn xuất binh thân chinh Vạn Ma Quốc." 

 Một đám đại thần dưới điện đều giật mình. 

 Tống Viêm vội vàng nói: "Bệ hạ, Vạn Ma Quốc chỉ là một tiểu quốc trong Thiên Ma Giới, hoàn toàn không có tư cách để ngài tự mình xuất chinh." 

 Đông Hoàng Tử U khoát tay áo: "Quyết định định như vậy." 

 Tình báo của nàng trải rộng toàn bộ Bắc Huyền Thiên, thậm chí Thiên Ma Giới cũng có. 

 Đạt được tin tức đương nhiên chính xác hơn bọn người Tống Viêm. 

 Theo nàng biết, lần này sở dĩ Vạn Ma Quốc dám xâm phạm Bắc Huyền Thiên là bởi vì bọn họ có được chỗ dựa lớn. 

 Lão ma đầu Vạn Ma Quốc một vạn năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích, Thị Huyết Ma Quân xuất hiện! 

 Mà thực lực Thị Huyết Ma Quân cũng là Đế Cảnh. 

 Nếu để cho bọn người Đỗ Vân Long đi, sợ sẽ đưa đến cửa chịu chết. 

 Chỉ có nàng tự mình xuất chinh mới có thể bảo đảm một trận chiến này nắm chắc thắng lợi trong tay. 

 Mặt khác, bên ngoài cửu thiên đều thuộc về Thiên Ma Giới. 

 Đông Hoàng Tử U cảm thấy bên trong Thiên Ma Giới không chỉ một Vạn Ma Quốc động tâm tư với Bắc Huyền Thiên. 

 Nàng là Bắc Huyền Thiên chi chủ, nếu không cho Thiên Ma Giới một hạ mã uy thì sợ là sẽ càng có nhiều ma quốc đến làm loạn Bắc Huyền Thiên hơn nữa. 

 Quan trọng nhất chính là nàng vừa mới tiếp nhận đế vị Bắc Huyền Thiên bốn năm. 

 Một đám đại thần dưới điện còn có không ít người không tin phục nàng. 

 Nàng muốn nhờ một trận chiến Vạn Ma Quốc này để tất cả người chất vấn nàng im lặng. 

 Cuối cùng một câu, một trận chiến này, không cho sơ thất! 

 ... 

 Thủy Tinh Cung, bếp. 

 "Đế phu quả là thần nhân vậy!" 

 "Xem đế phu xuống bếp, hơn hẳn đọc sách mười năm!" 

 "Đế phu đúng là làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt a!" 

 Đám người Bách Lý Chu liên tiếp lên tiếng than thở. 

 Hôm nay bọn họ xem như kiến thức được cái gì mới gọi là đồ ăn trẻ con chân chính. 

 Lâm Hiên làm ra thức ăn cao cấp, chẳng những màu sắc mê người, hương thơm mùi thơm ngào ngạt. 

 Còn phối hợp hợp lý, cảm giác tầng tầng tiến dần lên. 

 Bách Lý Chu lướt qua mấy ngụm là biết những đồ ăn này tuyệt đối có thể để cho bọn nhỏ ăn hết. 

 Lâm Hiên nói ra: "Đồ ăn trẻ con không ở ngoài mười hai chữ: Dinh dưỡng hợp lý, mặn ngọt thích hợp, cảm giác hay thay đổi." 

 Bọn người Bách Lý Chu lập tức ghi nhớ chân ngôn mười hai chữ này vào trong lòng. 

 Lặp đi lặp lại, càng thấy vận vị vô tận. 

 "Đế phu, thụ giáo!" Bách Lý Chu cung kính hành lễ một cái. 

 Vẻn vẹn mười hai chữ để hắn có cảm giác bỗng nhiên thông suốt. 

 Hắn dám khẳng định, bình cảnh làm bối rối hắn năm trăm năm chẳng mấy chốc sẽ bị xông phá. 

 Lâm Hiên nói: "Ghi những phương pháp làm thức ăn này lại, có rảnh ta sẽ dạy ngươi càng nhiều phương pháp nấu ăn hơn." 

 Sau này hắn còn phải chăm bốn đứa bé, không có nhiều thời gian tự mình xuống bếp như vậy. 

 Để Bách Lý Chu làm học đồ cho mình thì có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. 


 Sau đó Lâm Hiên cũng cho người đem những thức ăn này đến phòng ăn. 

 Còn chưa đi đến nơi thì mấy tên tham ăn bên trong phòng đã kinh ngạc thốt lên. 

 "Oa, thơm quá!" 

 "Rất muốn ăn!"

Bình luận

Truyện đang đọc