TƯỚNG QUÂN KHI NÀO TỚI CƯỚI TA?

Trên con đường nhỏ vắng vẻ, màn đêm có chút lạnh, Đỗ Từ mặt không đổi sắc hừ hừ ngâm nga.

Khúc ngâm sứt sứt sẹo sẹo, khi thì quên lời, khi thì sai nhạc.

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha kéo nhẹ dây cương, con ngựa lông vàng đốm trắng liền nhanh ý đứng lại, hai cái tai giật giật, nghiêng đầu thở phì một tiếng, giống như đang cười nhạo cái sự dốt nhạc của Tiểu Vương gia.

Thích Nam Kha “Ngươi tới kĩ viện?”

“Đừng nói khó nghe thế chứ!” Đỗ Từ phản bác “Gọi Túy Phong lâu.”

Thích Nam Kha ừm một tiếng “Nhưng nếu ta nhớ không nhầm thì đó là kĩ viện?”

Đỗ Từ “…”

Đỗ Từ níu bờm ngựa, lầm bầm “Chưa xong nữa hả trời.”

“Sao lại tới đó? Với cả, Vu Tướng công là ai?”

Đỗ Từ bĩu môi “Bạn.”

“Ngươi làm bạn với Tướng công?”

Nam kĩ trong Túy Phong lâu đều được người bên ngoài gọi là Tướng công, bọn họ có người nam giả nữ, cài trâm đeo vòng, tóc dài chấm eo, áo mỏng sa y, so ra còn mỹ miều xinh đẹp hơn cả nữ nhân; có người lại thanh tú xuất sắc chẳng khác nào thư sinh, cầm kì thi họa không gì không biết, lúc cười rộ lên thì tươi sáng giống hệt trăng rằm, khiến người thư thái.

Vu Tướng công tên thật là Vu Toàn, còn tên dùng trong Túy Phong lâu thì lại là Vu Tiểu Nhu. Đỗ Từ quen hắn là do tên này thuộc loại ăn chơi trác táng, thông dâm cả nam lẫn nữ. Vu Tướng công rất nổi tiếng ở Túy Phong lâu. Hắn không chỉ tinh thông thơ từ ca phú, cầm kì thi họa mà kĩ năng trên giường cũng là mười phần đáng nói, khách tới tìm hắn nhiều vô số kể.

Lại nói, khách của hắn phần lớn đều là mặt dưới, bởi vì Vu Tướng công tuy tên “nhu” nhưng tướng mạo lại không hề “nhu” tí nào mà thuộc loại vừa tươi sáng vừa tuấn mĩ, giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác phiến tình, nhất là khi hắn chăm chú nhìn ai, kẻ đó liền tin hắn là thật lòng thật dạ yêu thích mình.

Thủ đoạn như vậy, nam nhân bình thường đâu thể làm được? Cho nên, Đỗ Từ làm bạn với Vu Tướng công, thực chất là muốn học vài chiêu để dùng trên người Thích Nam Kha!

Đáng tiếc, y học ra một thân bản lĩnh nhưng giờ lại không có đất dụng võ!

Đỗ Từ nghĩ nghĩ liền bi thương ngập tràn.

“Nam kĩ thì đã sao? Người ta lại chẳng trộm chẳng cướp, cũng vất vả khổ cực kiếm ăn bằng chính năng lực của mình cơ mà?” Đỗ Từ trong lòng không vui, lúc nói ra khó tránh mang theo sự giận dữ “Lẽ nào chỉ có người Quốc công phủ các ngươi mới là người thôi sao?”

Trước mặt Dương Đại Dương Nhị, bộ dạng Đỗ Từ ngọng nghịu nói tiếng Đại Thịnh còn có vài phần khí thế Vương gia, chứ lúc này, y vừa quay lại dùng tiếng Thục Thế, bộ dạng đã nháy mắt biến thành kiểu chanh chua ăn không nói có.

Đỗ Từ lúc lắc đầu “Ta nói ngươi nghe, ngươi đừng có mà khinh thường người ta nhé, người ta là người đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh trên đời rồi đấy, đối nhân xử thế gì đó cũng rất là hiểu biết, khả năng nhìn nhận sự việc có khi còn thấu đáo hơn các ngươi nhiều. Thế mới gọi là thông tuệ chứ!”

Khóe miệng Thích Nam Kha giật giật “Ta không có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì?”

“Ta không khinh thường ai cả, chỉ là ngươi…” Thích Nam Kha cảm thấy lời này nói ra có chút ngượng ngùng, cho nên ngập ngừng mãi mới biểu đạt được trọn vẹn cả câu “Ngươi đường đường là Vương gia, đến những chỗ đó bị ai nhìn thấy thì không hay. Huống hồ, ngươi còn…” Ngươi còn là người đã có hôn ước!

Thích Nam Kha nhìn bộ dạng vô tư của Đỗ Từ, trong lòng không khỏi buồn bực “Ít ngày nữa thánh chỉ sẽ được ban bố, khi đó ta và ngươi đã là người có hôn ước, vậy mà ngươi vẫn tới Túy Phong lâu chơi đùa mua vui cùng Tướng công? Còn ra cái thể thống gì nữa?”

Đỗ Từ lầm bầm “Ta với hắn là chị em tốt.”

Thích Nam Kha “…”

Đỗ Từ nghĩ nghĩ lại thấy giận, vặn vẹo quay ngược lại trách cứ Thích Nam Kha “Đường đường một Đại Tướng quân, vậy mà ngươi dám mặt không đỏ tim không loạn nói dối! Thanh Quân cái gì chứ? Bán cá cái gì chứ? Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Tên tự của ngươi rõ ràng là Tử Phụng!”

Thích Nam Kha “Thanh Quân quả thật là tên tự của tổ tiên nhà họ Thích, lúc đầu ta không tiện giải thích với Vương gia, cho nên mới mượn dùng tạm, cũng không tính là lừa dối gì.”

“Như thế mà còn không tính là lừa?!”

“Nhà họ Thích ta vốn gốc là người ở huyện Hạnh Hoa, ngoài thành Ngũ Sắc, thuở xưa lập nghiệp từ nghề bán cá. Sau đó, trong nhà may mắn sinh được một người trí tuệ hơn người, chính là lão tổ Thanh Quân của ta. Lão tổ ra ngoài theo người học cách đóng tàu, ra khơi đánh bắt, rồi nhờ dùng thuyền đi khắp nơi buôn hải sản mà có được kiến thức rộng rãi. Đợi khi có tiền, lão tổ cho người sửa sang lại học đường ở quê nhà, tạo điều kiện phát triển cho con cháu. Tiếp đến, chắt trai của lão tổ, cũng chính là ông nội ta, có duyên cùng Tuệ Vương đánh tan bạo quân, đến khi Tuệ Vương kế vị, ngài liền gả Sùng Linh Công chúa cho ông của ta, phong người làm Quốc công, đời đời kế vị, từ đó, nhà họ Thích mới coi như là đổi vận.”

Đỗ Từ không biết những chuyện này, nghe thế thì sửng sốt “Hóa ra là vậy à.”

“Nhà họ Thích sau khi được phong tước mới qua có ba đời, trong đó tước vị mới được truyền có hai đời, vậy mà thật không ngờ, Bệ hạ chưa gì đã nóng lòng muốn diệt trừ nhà ta để phòng ngừa hậu họa.” Thích Nam Kha nhìn bóng đêm phía trước, sắc mặt dần dần lạnh lẽo.

Đỗ Từ nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót. Không nói những thứ khác, nhà họ Thích cũng đã ba đời là công thần, gia tộc không ai là không tài giỏi mạnh mẽ, Thích Nam Kha thân là con trưởng, không cần thi đỗ công danh cũng có thể thừa kế tước vị, thế nhưng hắn vẫn nuôi dưỡng cốt khí từ khi còn nhỏ, đến năm mười sáu tuổi thì thi đỗ Trạng Nguyên, mười bảy tuổi xin ra chiến trường, mười chín tuổi trấn thủ biên quan, tất cả những thứ này đều là do hắn tự mình giành lấy.

Đỗ Từ nghĩ lại cảnh anh em nhà mình tự đấu đá lẫn nhau, không khỏi thở dài “Từ xưa đến nay gần Vua vốn chẳng khác nào gần cọp.”

Thích Nam Kha cúi đầu liếc nhìn Đỗ Từ. Hắn là thần, bị Hoàng đế bỏ rơi bất kì lúc nào cũng là chuyện bình thường. Nhưng Đỗ Từ, thân là Vương gia, là con trai ruột của Hoàng đế Thục Thế, năm xưa cũng được cưng chiều nổi tiếng một thời, vậy mà vẫn bị nói bỏ liền bỏ, như thế so ra, y hình như càng thê thảm hơn mình thì phải?

Thích Nam Kha xụ mặt, hắn không biết cách an ủi người khác, nghĩ nửa ngày cũng chỉ biết cứng nhắc giơ tay lên vỗ vỗ vai Đỗ Từ.

Đỗ Từ “???”

Đỗ Từ “Có cái gì rơi lên vai ta sao?”

Thích Nam Kha “…”

Hai người cưỡi ngựa về đến điểm tập kết trước. Thích Nam Kha buộc ngựa vào một cái cây, rồi kéo ống tay áo đi nhặt củi nhóm lửa. Còn Đỗ Từ, do vận động nhiều nên đã sớm đói bụng, y sờ soạng hành lí của Thích Nam Kha, móc ra một mẩu lương khô ăn lót dạ.

Thích Nam Kha vừa nhóm lửa vừa lơ đãng liếc nhìn Tiểu Vương gia. Đối phương da dẻ trắng nõn, quần áo lấm lem bụi đất, tùy tiện ngồi trên đống lá khô nhí nhách gặm từng miếng từng miếng bánh bột ngô trông chẳng khác nào một con chuột con, tuy thế y lại không hề giận hờn, không hề làm mình làm mẩy, rất tự nhiên uống nước lạnh và ăn lương khô.

Thích Nam Kha lặng lẽ đứng dậy, muốn đi săn chút gì đó về cải thiện chất lượng bữa ăn cho Tiểu Vương gia.

Thích Nam Kha rời đi không lâu, Đỗ Từ đã uể oải nằm bệt ra đất, chân tay giang ra thành hình chữ đại, đờ đẫn nhìn trời đêm.

Trên trời, sao nhỏ lốm đốm, đẹp không sao tả xiết. Có thể nói ở trong thành Vĩnh Ca, y rất hiếm khi có thể thấy được cảnh tượng như thế.

Nếu Thích Nam Kha vẫn là Thích Nam Kha của năm đó thì cuộc đời mới mỹ mãn làm sao!

Đỗ Từ thầm nghĩ, nếu vậy, y có thể giả bộ oan ức, tủi hờn ôm vai nói “Thật cô đơn trống trải!”, còn có thể giả bộ tay chân vô lực, không ăn được cái gì, phải nhờ Tướng quân đến đút. Vu Tướng công từng nói, Tướng quân ai cũng thích kiểu mỹ nhân mảnh mai yếu ớt, thế thì, y có thể nhân cơ hội ngã vào lòng Tướng quân, hơi nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng thần thành, yểu điệu nói “Vì chàng, ta có mất cái mạng này cũng chẳng hề nuối tiếc!”

Tướng quân nghe xong chắc chắn sẽ động lòng, sẽ cảm kích, khi đó Đỗ Từ chỉ cần thổ lộ, rồi tỏ ra xấu hổ ngượng ngùng, đối phương e là sẽ ôm chầm lấy y hôn môi luôn ấy chứ!

A! Màn trời chiếu đất! Đẹp biết nhường nào!

Đỗ Từ nghiêng đầu nhìn về hướng Thích Nam Kha rời đi, phụng phịu: Mẹ kiếp, sao lại biến thành già khắm như thế cơ chứ!

Thực ra, thích một người lâu như vậy, cho dù đối phương bây giờ với đối phương trong kí ức đã không còn giống nhau, thì tình cảm cũng không thể nói hết liền hết, chỉ là trong lòng không thoải mái chút mà thôi.

Tóm lại thì vẫn là thích! Đỗ Từ quệt miệng, luôn thấy mình phải chịu thiệt thòi lớn.

Y lại gặm một chút bánh bột ngô, ngắm trời đêm, suy nghĩ vẩn vơ: Vết sẹo kia làm sao lại có? Tình thế lúc đó hẳn là rất nguy hiểm? Có phải chỉ cần thiếu một chút nữa thôi là hắn đã mất mất một bên mắt rồi không?

Hắn liều mạng như vậy, còn bị hủy dung, thế mà Hoàng đế lại muốn gài bẫy hắn, thật là khiến người ta thất vọng!

Mà hắn nữa, sao lại đần thế cơ chứ? Đến cả an ủi người khác cũng không biết, chỉ biết xị cái mặt ra!

Cơ mà…

Hắn không muốn kháng chỉ từ hôn, cũng không muốn mình tới Túy Phong lâu, còn ghen với Vu Tướng công, thật là đáng yêu!

Cái đồ ngốc đó!

Đỗ Từ chốc lại cười, chốc lại nhăn mày nhăn mặt, chốc lại ngu ngơ cười phá lên, chốc lại lầm bầm lầu bầu, giống hệt như kẻ bị tâm thần phân liệt.

Đúng lúc Tiểu Vương gia đang lơ đãng thì xung quanh vang lên tiếng lá khô sột soạt, con ngựa vàng đốm trắng cũng bất ngờ hí lớn.

Tiểu Vương gia vốn còn tưởng Thích Nam Kha quay lại, ai ngờ lưng y đột nhiên lạnh toát, cả người ngã vật xuống, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, vai đã tê dại cả đi.

“Ta…?” Tiểu Vương gia trợn tròn hai mắt, chỉ thấy một mũi tên vững vàng xuyên qua bả vai, phần đuôi mũi tên thậm chí vẫn còn hơi hơi rung động.

Sự đau nhức nhanh chóng lan ra toàn thân. Chỉ cần Tiểu Vương gia hơi động, nó sẽ nhân lên gấp bội, như thể cả cánh tay vừa bị cắt rời.

Mặt Tiểu Vương gia trắng bệch. Y tin Thích Nam Kha, y thật sự là một con người giấy, y sẽ chết vì đau!

“Tiểu Vương gia đúng là biết diễn kịch!” Người tới từng bước tiếp cận, không ngoài ý muốn chính là Mã Tam!

Mã Tam là người được Tam Hoàng tử Thục Thế phái tới để giám sát và truyền tin, cũng coi như là tâm phúc của Tam Hoàng tử, cho nên hắn tất nhiên không dễ bị lừa như những người khác trong sơn trại.

Mã Tam luôn chú ý động tĩnh của Dương Đại Dương Nhị. Sau khi phát hiện sảnh trong không có tiếng động, hắn liền nhìn qua cửa sổ thì phát hiện ở đó trống rỗng.

Mã Tam ngay lập tức đoán được chuyện đã xảy ra. Hắn vội vàng sai người xuống núi, nhưng do sợ đêm hôm đèn đuốc quá sáng sẽ đánh động đến Khổng Thông phán, gây ra khủng hoảng không đáng có, cho nên hắn chỉ sai một số rất ít cùng đi tìm, động tĩnh cũng không tính là quá lớn.

Mã Tam vận may không tệ, hắn là người đầu tiên tìm thấy Đỗ Từ.

Mã Tam huýt một tiếng sáo dài. Đỗ Từ biết rất nhanh sẽ có người chạy tới, bản thân không tài không võ, Thích Nam Kha lại đơn độc tay không tấc sắt, bọn họ sẽ rất khó để đánh thắng được đám người Mã Tam. Đỗ Từ nhíu nhíu mày, đưa ra quyết định.

Mẹ kiếp! Đúng là không được tí lời nào mà! Vừa mắng, Đỗ Từ vừa nhẫn nhịn chịu đau đứng lên, cắn răng bẻ gãy đuôi mũi tên, còn đầu mũi tên thì vẫn giữ lại trên vai.

Việc làm này đúng là lấy mất nửa cái mạng của Đỗ Từ. Y rét run cả người, choáng váng lui về sau. Y đoán, Mã Tam còn chưa biết bọn y có hai ngươi, cho nên y phải đánh lạc hướng hắn cho hắn rời khỏi đây.

“Dương Đại Dương Nhị đâu?” Mã Tam quan sát xung quanh, hỏi Đỗ Từ “Mau trả ta chiếc hộp của Thái Tử.”

Đỗ Từ vỗ vỗ ngực, tuy cái hộp thực chất nằm ở chỗ Thích Nam Kha, nhưng y vẫn cố ý nói “Xem ngươi có lấy được không đã.”

Mã Tam cười nhạt “Tiểu Vương gia đúng là can đảm, tiểu nhân bội phục!”

Mã Tam giương cung, trong giọng nói mang theo châm chọc “Tiếp theo, e là đầu của ngài rồi.”

Đỗ Từ nhặt một thanh củi từ trong đống lửa lên, đầu củi nóng bỏng ngay lập tức khiến bàn tay y phồng rộp. Đỗ từ ném thanh củi về phía Mã Tam, rồi nhân lúc đối phương chật vật tránh né, leo nhanh lên ngựa. Đè xuống cái vai đang chảy máu đầm đìa, Đỗ Từ kéo dây cương giục “Đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc