TƯỚNG QUÂN KHI NÀO TỚI CƯỚI TA?

Hoàng đế phái một đội binh sĩ hộ tống Đỗ Từ quay về Thục Thế.

Đỗ Từ vừa đi thì Thích Nam Kha về tới nơi. Sau khi vội vã mang nhân chứng vật chứng đưa tới cho Hoàng đế, lại kiên nhẫn nghe Hoàng đế khen ngợi một phen, hắn rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi thăm tình huống của Đỗ Từ.

Khi biết Đỗ Từ mới rời khỏi Vương thành, quay về Thục Thế, Thích Nam Kha trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.

Tên nhóc kia… Tán tỉnh hắn xong liền bỏ chạy?!

Lúc sắp chia tay không phải còn ở trong xe ngựa làm nũng với hắn ư? Nói cái gì mà luyến tiếc, mà không muốn đi! Sốt đến mơ mơ màng màng còn nhất định phải “phu quân” hôn hôn, xoa xoa nữa chứ! Thử nghĩ mà xem, Viễn chinh Tướng quân như hắn, có khi nào luống cuống tay chân như thế?

Mặc dù hồi còn trong doanh trại quân đội, hắn cũng là cùng ăn cùng ngủ với các binh lính tướng sĩ, ngày tuyết lớn cả đám thậm chí còn trần truồng cùng nhau tắm tuyết, nam nhân thô kệch, có chỗ nào mà hắn chưa từng xem qua? Cái hắn có, người khác cũng có, chẳng đáng để nhìn! Thế nhưng, Tiểu Vương gia thì khác, trắng non mềm mại giống hệt một con búp bê làm từ ngọc mài, khiến hắn có cảm giác như chỉ cần hơi mạnh tay một chút thôi là người kia sẽ vỡ tan. Thích Nam Kha vận dụng hết bản lĩnh giết địch, cả người căng cứng đến phát đau mới dỗ ngủ được Tiểu Vương gia để Đậu Đinh hộ tống người quay về. Có trời mới biết, sau hôm đó, ngày nào hắn cũng nằm mộng xuân, trong mộng, Tiểu Vương gia nhìn hắn, lộ ra nụ cười vừa ngây ngô vừa quyến rũ như hồ ly!

Hắn một lòng nghĩ cách sớm ngày diệt trừ thổ phỉ quay về Vương thành, vậy mà khi vất vả về được đến nơi, đối phương lại phủi đít bỏ đi?

Đi?!

Thích Nam Kha tâm trạng hụt hẫng, tâm trí mơ màng, không nghĩ ra được cái gì.

Hoàng đế nhìn bộ dạng hắn như vậy thì hừ một tiếng: Xem ra, Viễn chinh Tướng quân động lòng thật rồi, nhìn cái kiểu mất hồn mất vía kia xem, đúng là có tiền đồ quá mà! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân mình tốt xấu gì cũng đã có mấy đứa cháu, nhà họ Thích giỏi giang thì đã sao? Tướng quân thích nam nhân, mấy người đệ đệ còn lại thì tạm thời chẳng có động tĩnh gì, tỷ muội trong nhà tuy đã có con rồi đấy, nhưng lại không thể thừa kế tước vị. Có lẽ, chẳng cần Hoàng đế ra tay chèn ép, qua vài năm nữa, nhà họ Thích sẽ tự vì tranh chấp nội bộ mà hủy đi đám con cháu ít ỏi trong nhà.

Nghĩ vậy, tâm tình Hoàng đế nhất thời tốt lên rất nhiều, nhìn Thích Nam Kha cũng thấy thuận mắt hơn, lên tiếng an ủi “Ngươi yên tâm đi, đứa nhỏ Đỗ Cửu kia nói, chờ ngươi tam thư lục lễ tự mình tới cưới nó. Lời tứ hôn của trẫm vẫn còn hiệu lực.”

Thích Nam Kha phục hồi tinh thần, nghe thấy câu này thì yên lòng, quỳ xuống tạ ơn.

Sau khi chuyện của Thái tử tiến vào giai đoạn thẩm tra, Thích Nam Kha liền thỉnh cầu Hoàng đế cho phép mình đi đón vị hôn thê trở về. Lúc đầu, Hoàng đế không đồng ý, thế là cứ rảnh rảnh Thích Nam Kha lại lôi ra nói, thậm chí trong lời nói còn nghe ra được sự uất ức hiếm có. Sau, Hoàng đế nghe thấy thú vị, lại niệm tình hắn còn trẻ, chưa vợ cũng chưa con, rốt cuộc mềm lòng, cân nhắc mấy lần liền cho hắn dẫn một đội tinh binh mang theo đặc sản Đại Thịnh tiến về Thục Thế.

Đoàn người Thích Nam Kha giục ngựa gần nửa năm mới tới Thục Thế. Thục Thế núi non trùng điệp, người dân nhiệt tình hiếu khách, ẩm thực thiên về mùi vị đậm đà thơm ngon, quả thực rất khác so với Đại Thịnh.

Khí hậu ở đây phần lớn là ẩm ướt, cho nên dân bản xứ rất thích ăn cay, cũng như để phòng ngừa bệnh tật luôn. Lại nói, tuy cùng là cay, nhưng vị cay được chế biến rất phong phú, khi ăn rất kích thích đầu lưỡi, khiến người ăn vừa thử đã nghiện.

Sau khi tiến vào khu vực biên cương của Thục Thế, xung quanh Thích Nam Kha đâu đâu cũng là tiếng địa phương. Tiếng địa phương ở đây so ra vẫn có chút khác so với tiếng phổ thông Thục Thế. Người dân khi nói chuyện, lời nói thường nối với nhau thành mạch, khiến hắn đôi lúc thật sự không nghe ra được họ đang nói cái gì.

Thích Nam Kha nhớ Tiểu Vương gia từng nói muốn dẫn hắn đi ăn đồ ngon, trong lòng không khỏi tràn đầy sự ấm áp và mong chờ.

Thế nhưng, chưa được mấy ngày, trong đoàn liền bắt đầu xuất hiện binh lính ăn không quen đồ ăn của Thục Thế dẫn đến bị tiêu chảy, kéo chậm tiến độ của cuộc hành trình. Vất vả suốt một quãng thời gian dài, cả đoàn rốt cuộc cũng tới được Vương Thành Tiển Đô của Thục Thế. Từ xa nhìn lại, mấy người Đỗ Từ đã đứng đó chờ sẵn tự bao giờ.

Đỗ Từ giống như cao thêm một chút, người cũng gầy đi, thế nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu, đôi mắt đen trắng rõ ràng lúc này mở to trông ngóng như thể bọn họ vốn chưa từng xa nhau, chỉ cần quay đầu liền thấy đối phương vĩnh viễn ở đó.

Đến thành Tiển Đô, Thích Nam Kha rốt cuộc nghe được thứ tiếng dễ nghe như Đỗ Từ vẫn hay nói. Đứng ở nơi Đỗ Từ từng lớn lên, xung quanh là xôn xao tiếng người, Thích Nam Kha đột nhiên cảm thấy thật kỳ diệu.

Thích Nam Kha chưa cần làm gì, ngựa vàng đốm trắng đã như có linh tính, hí lên một tiếng, đạp vó vẩy đuôi, cắm đầu chạy tới cổng thành.

Thị vệ thành Tiển Đô thấy thế thì kinh hoảng muốn xông lên, may mà có Đậu Đinh ngăn lại đúng lúc. Thích Tướng quân hiếm khi được dịp xấu hổ, vội vã ghìm chặt cương ngựa, thế nhưng con ngựa to lớn lại chẳng buồn để ý, cứ một mực phóng tới trước mặt Đỗ Từ rồi há miệng ngoạm tóc y.

“Há miệng ra!” Thích Nam Kha lúng túng quát.

Đỗ Từ cười hì hì vươn tay, Thích Nam Kha đỡ lấy trong vô thức, nháy mắt đã kéo người lên ngựa.

Người ngày nhớ đêm mong rốt cuộc ngồi trong lòng mình, Thích Nam Kha chăm chăm nhìn Tiểu Vương gia, Tiểu Vương gia cũng trên dưới trái phải quan sát hắn một lượt rồi cười phá lên “Sao ngươi lại đen thêm nữa rồi?”

Thích Nam Kha “…”

Tiểu Vương gia híp mắt “Ở lại đây ta nuôi mấy hôm xem có trắng ra được tí nào không nhé?”

Thích Nam Kha cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cúi xuống thì thầm bên tai Tiểu Vương gia “Lúc trước ở trong xe ngựa là ai đã nói đen cũng tốt, có mùi vị nam nhân?”

Tiểu Vương gia trêu người không được còn bị người trêu lại, mặt thoắt cái đỏ lên, lặng ngắt như tờ.

Đỗ Từ đón Thích Nam Kha vào thành, tranh thủ lúc ngồi trên ngựa tóm tắt tình huống trước mắt của Thục Thế cho Thích Nam Kha nghe.

Ngày đó, khi rời khỏi Đại Thịnh, Đỗ Từ mang theo một phần chứng cứ chứng minh Thái tử và Tam Hoàng tử cấu kết làm phản. Bởi vì trên người bị thương nên trông y rất giống như vừa chật vật chạy trốn khỏi Đại Thịnh. Lại nói, Tiển Đô khi đó đã cấm thành nhiều ngày, tâm phúc của Tam Hoàng tử lại bị bắt sống tại Đại Thịnh, cho nên chẳng có ai truyền tin báo cho hắn biết mưu đồ của hắn đã bị bại lộ. Thấy Đỗ Từ đột nhiên bị thương quay về, Tam Hoàng tử liền nghĩ đối phương mang tin gì về cho mình, đồng thời cho rằng Thái tử đổi ý, muốn giết Đỗ Từ để tránh rò rỉ thông tin.

Lúc Tam Hoàng tử mở thành nghênh đón Đỗ Từ, Đỗ Từ giả bộ ngất xỉu, còn Đậu Đinh thì khóc lóc kể lể Cửu Vương gia khó khăn lắm mới bảo vệ được một mạng, nếu như không phải thuê được mấy tên sát thủ giang hồ bảo vệ, có khi đã chết ở đâu cũng không biết.

Binh sĩ tùy thân của Hoàng đế bị nói thành “sát thủ giang hồ” giật giật thái dương, cúi đầu không nói.

Tam Hoàng tử thấy Đỗ Từ ngất xỉu không tiện hỏi chuyện, Đậu Đinh thì mải khóc lóc, không nói được rõ ràng, chỉ đành sắp xếp cho bọn họ về chỗ Quý phi Thái Hòa nghỉ ngơi rồi phái thái y tới chăm sóc. Tam Hoàng tử trong lòng thấp thỏm không yên, thầm nghĩ nếu chuyện với Thái tử đã không thành, vậy hắn liền thẳng thắn trở mặt, ép vua thoái vị!

“Phụ vương của ngươi thì sao?” Thích Nam Kha nhíu mày, hỏi.

“Mấy năm gần đây, sức khỏe Phụ vương không tốt, cũng ngày càng đa nghi, cho nên Tam ca mới lợi dụng chuyện này hãm hại Đại ca, khiến Đại ca bị tống giam vào ngục.” Đỗ Từ đáp “Không lâu sau khi bị giam, có mấy thần tử theo hầu Đại ca đã yêu cầu Tam Hoàng tử giải thích rõ ràng, còn làm ầm ĩ một trận trên triều. Phụ vương khi ấy nổi giận đùng đùng khiến thân thể rơi vào trạng thái tê liệt. Thành Tiển Đô cũng vì thế mà bị phong tỏa.”

Hoàng đế mặc dù bị liệt chưa chết, mỗi ngày đều sống lay lắt nhờ thuốc, những vẫn như cũ, trì hoãn không chịu lập Thái tử.

Tể tướng đau đầu nhức óc: Không lập Thái tử, quốc gia còn không nội loạn?

Tam Hoàng tử nhân cơ hội muốn Hoàng đế lập mình lên làm Thái tử, thế nhưng mặc kệ bản thân không thể nói chuyện, Hoàng đế lại giống như hiểu ra mọi chuyện, nhất quyết không chịu đồng ý.

Tam Hoàng tử thấy không được việc bên phía Hoàng đế, nay bên phía Thái tử cũng sắp sửa đổ bể, suy nghĩ muốn bức vua thoái vị lại càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

“Ta giả bộ bất tỉnh vài ngày, Tam ca bận rộn chuyện chiếm ngôi liền không rảnh để ý ta nữa.” Đỗ Từ nói “Thế là ta âm thầm đưa mẫu hậu của ta và của Đậu Đinh ra khỏi cung, rồi mua chuộc nội quan đến thăm Phụ vương. Phụ vương vừa thấy ta đã khóc.”

Đỗ Từ rũ mắt xuống để lông mi che đi tâm tình trong mắt y “Người không nói được, chỉ biết khóc. Người là thiên tử, ta chưa từng thấy Người yếu đuối như vậy bao giờ.”

Thích Nam Kha vẫn chưa học được cách an ủi người khác, như cũ vỗ vai Đỗ Từ.

Đỗ Từ “…” Lại cái chiêu này? Haiz, Thích Tử Phụng đúng là ngốc mà!

“Ta lấy thư ra cho Phụ vương xem, xem xong, người liền hạ chỉ lập Thái tử.” Đỗ Từ nói tiếp “Lập Đại ca ta.”

Lão Đại mặc dù cũng không hẳn là người tốt, nhưng chưa chắc đã không phải là một vị vua tốt.

Thích Nam Kha sửng sốt “Tại sao không phải…” Tại sao không phải ngươi?

Đỗ Từ cười “Ta là con trai đã gả đi, là bát nước đã hắt đi!”

Thích Nam Kha “…”

Thích Nam Kha hơi đỏ mặt, con ngươi màu tro nhìn chằm chằm người trong lòng “Ngươi… Nói với Phụ vương ngươi rồi sao?”

“Nói rồi, ta chỉ muốn bảo vệ chính mình, cứu được mẹ ta, còn những thứ khác ta không cần.” Đỗ Từ giở giọng trêu ghẹo “Bởi vì ta còn phải chờ ngươi tới cưới ta đó.”

Trợ giúp Đại ca lên ngôi xong, Đỗ Từ và mẫu thân y chắc chắn đều sẽ được an toàn, nhưng nếu để Tam ca lên ngôi, cuộc sống sau này liền khó nói rồi.

Thích Nam Kha nghe xong không khỏi cảm thán trong lòng: Người còn trẻ mà không bị quyền lực và vật chất mê hoặc không nhiều, người còn trẻ mà đã biết rõ mình muốn gì, không đòi không hỏi thì lại càng hiếm. Đỗ Cửu Vương gia của hắn quả nhiên là một bảo bối mà!

Chuyện sau đó không cần nói thêm cũng biết, Hoàng đế lập Thái tử, Tam Hoàng tử đương nhiên là trợn mắt kinh ngạc, muốn dấy binh tạo phản. Thế nhưng Đậu Đinh đã sớm liên hệ với Tể tướng và Bộ binh Thượng thư, ngăn cản tất cả. Tam Hoàng tử mặc dù triệu tập được cấm quân, nhưng chiếu thư đúng lúc ban bố đã khiến hắn trở nên danh bất chính, ngôn bất thuận, quân lính cũng vì thế mà mất đi ý chí chiến đấu. Tam Hoàng tử muốn cướp chiếu thư thiêu hủy, liền bị binh sĩ mà Nguyên Công Hoàng đế phái theo bảo vệ Đỗ Từ bắt sống. Lúc này, Tể Tướng đứng ra làm chủ, thẳng tay tống người vào ngục.

Đỗ Từ ngay tại hiện trường đưa ra thư tín chứng minh Tam Hoàng tử thông đồng địch quốc, tuy nội dung là giúp đỡ Thái tử Đại Thịnh xong sẽ được cắt đất, đối với Thục Thế là một chuyện tốt, nhưng bởi lời lẽ quá mức bất kính với Hoàng đế, lại thêm mưu đồ muốn mượn binh Đại Thịnh tương trợ công thành nên vẫn bị khép vào tội mưu phản, bất trung bất hiếu.

Đại Hoàng tử được thả tự do, tiếp nhận thánh chỉ không lâu thì Hoàng đế băng hà, thuận lợi lên ngôi. Vốn tưởng bản thân đã ngàn cân treo sợ tóc, nay lại bất ngờ vinh quang trèo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, cũng coi như đủ kích thích.

Mẫu thân của Đại Hoàng tử là Tầm Hoàng hậu mất sớm, cho nên sau khi lên ngôi, Đại Hoàng tử liền phong Mẫu thân của Đỗ Từ là Quý phi Thái Hòa thành Thái Hậu, còn Đỗ Từ thành Bảo Hưng Vương.

Từ đó, mọi chuyện kết thúc, bè phái của Tam Hoàng tử kẻ bị tử hình, kẻ bị giam cầm, kẻ đi lưu đày, không còn ai có thể xoay chuyển cục diện.

Tuy nói thì chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng Thích Nam Kha vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm khôn cùng.

Nói ví dụ như Đậu Đinh lén lút liên hệ với Tể tướng và Bộ binh Thượng thư, như chủ tớ hai người vất vả tìm đường sống trong thành Tiển Đô bị Tam Hoàng tử phong tỏa, như trộm hộ tống Quý phi Thái Hòa xuất cung tránh hiểm…

Không chuyện nào là không khó, nhưng lại bị Đỗ Từ nói dăm ba câu liền qua.

Thích Nam Kha nghĩ tới Đỗ Từ mang vết thương còn tự mình chạy về trải qua biết bao hiểm nguy, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma thì hận không thể đè xuống đánh cho một trận.

“Tại sao không đợi ta!” Thích Nam Kha trách cứ “Ta có thể đi cùng ngươi! Trong chuyện này lỡ như có gì sai sót, có phải ngươi đã đứng trước vực sâu sinh tử rồi không!”

“Có ngươi cũng thế thôi.” Đỗ Từ bật cười “Xảy ra chuyện, ngươi có thể dẫn ta chạy, nhưng còn Mẫu hậu ta thì sao? Đậu Đinh thì sao? Mẫu thân của Đậu Đinh thì sao? Còn cả người nhà của Mẫu hậu ta, huynh đệ của ta… Bọn họ biết phải làm sao? Ở đây ta còn có nhà.”

Thích Nam Kha ấp úng nửa ngày cũng không cho ra được một cách vẹn toàn nào khác.

“Ta đã chuẩn bị tâm lí từ lâu rồi.” Đỗ Từ nói “Ta thông minh thế này, sao mà thất bại được chứ!”

Thích Nam Kha “…”

Bởi vì việc kế ngôi mới vừa diễn ra, trong Vương thành hãy còn loạn lạc, cho nên Tân hoàng liền để Bảo Hưng Vương phụ trách tiếp đón Thích Nam Kha, chờ khi trời tối thì vào cung tham dự yến tiệc.

Sau khi vào tới Hầu phủ, không còn ánh mắt của người ngoài, Đỗ Từ ngay lập tức liếc mắt nhìn Thích Nam Kha hỏi “Tam thư lục lễ, kiệu to tám người khiêng của ta đâu?”

Thích Nam Kha đáp “Bệ hạ tứ hôn, Thánh chỉ đã ban, đợi khi quay về, ta sẽ cho người khiêng kiệu hoa đến đón ngươi.”

Đỗ Từ nhất thời tức giận “Ta muốn cả tam thư lục lễ nữa!”

“Có, có.” Thích Nam Kha dở khóc dở cười “Ta chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ngươi gật đầu nữa thôi.”

Đỗ Từ nghe Thích Nam Kha nói chuyện thẳng thắn như vậy, trái lại lại có chút ngại ngùng. Tuy thế, y vẫn cảm thấy như giữa bọn họ còn thiêu thiếu cái gì, khiến lòng dạ thấp thỏm không yên.

Vành tai Thích Nam Kha ửng đỏ, đứng dưới hành lang cùng Đỗ Từ, hỏi “Vết thương của ngươi đã khỏi chưa?”

“Khỏi rồi.”

“Nếu không muốn để lại sẹo, ta có thuốc trị sẹo đấy…”

“Nam tử hán đại trượng phu, có sẹo thì đã sao?”

Thích Nam Kha gãi cổ “Chuyện lần này, ta vẫn chưa cảm ơn ngươi.”

Đỗ Từ quay đầu nhìn Thích Nam Kha. Lúc này vừa hay là lúc thời tiết đẹp nhất trong năm, Hầu phủ trăm hoa đua nở, Tiểu Vương gia đứng dưới tàng cây, còn xinh đẹp mĩ miều hơn cả hoa.

Thích Nam Kha lắp ba lắp bắp, mãi mới nói hoàn chỉnh được một câu “Sau này, ta nhất định không phụ ngươi, ngươi, ngươi là người duy nhất ta muốn kết thân, ta…”

Thích Nam Kha thiếu chút nữa thì lạc cả giọng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, phải ho khan để lấy lại bình tĩnh “Đỗ Bảo Du, Thích Tử Phụng thích ngươi… Yêu ngươi.”

Khoảng trống trong ngực Đỗ Từ chớp mắt được lấp đầy, đồng thời hiểu ra, cái cảm giác thiêu thiếu khi nãy hóa ra chính là thiếu cái này. Thiếu một trái tim chân thành của Thích Nam Kha!

Đỗ Từ nở nụ cười, không phải nụ cười yêu diễm như hồ ly, cũng không phải nụ cười ngây thơ dễ thương giả tạo mà là nụ cười rực rỡ, xinh đẹp hơn cả biển hoa, ấm áp hơn cả mặt trời ngày đông, nụ cười khiến Thích Nam Kha trọn đời cũng không thể quên.

“Đỗ Bảo Du cũng yêu ngươi.” Đỗ Từ kéo tay Thích Nam Kha, chủ động hôn đối phương.

Phía sau cửa vòm, Đậu Đinh vất vả ngăn lại đám người đang rình coi bao gồm hạ nhân cùng binh lính mà Thích Nam Kha đưa tới. Còn trước hành lang, hai người lại thảnh thơi hôn đến quên trời quên đất. Giờ ngọ vừa qua, gió hiu hiu thổi, cuốn lên hàng ngàn cánh hoa như ngọc như ngà quyện vào mặt nước trong hồ, gây ra tầng tầng rung động.

Người có tình sẽ thành thân thuộc, thật đáng mừng!

Bình luận

Truyện đang đọc